Viết cho tình yêu chân thật

Năm 2020 của tôi mở đầu với một sự thật phũ phàng. Tôi không thể process hết tất cả. Không biết nên buồn hay vui. Không biết là sự thất bại hay niềm hạnh phúc. Không biết là sự thất vọng hay niềm hy vọng.

Tình yêu phức tạp hơn những gì tôi đã nghĩ. Và tôi nghĩ mãi vẫn không sao hiểu hết dù đã hơn 40 tuổi. Tôi đã không nhận ra được sự hy sinh trong hạnh phúc. Tôi đã không nhìn thấy được sự độ lượng trong tình yêu. Tôi đã không cảm nhận được lòng từ bi trong hôn nhân. Và tôi đã nhiều lần không chấp nhận sự thật phũ phàng.

Giờ tôi mới thấu hiểu giữa sự thật phũ phàng và tình yêu chân thật. Tôi cứ ngỡ rằng hai sự kiện đó không thể nào xảy ra cùng lúc. Nhưng giờ tôi mới chứng kiến được có sự thật phũ phàng mới nhận thức được tình yêu chân thật.

Cái tôi đang có là tình yêu chân thật. Tôi cần phải nắm chắc lấy nó, giữ gìn nó, tôn trọng nó, và nuôi dưỡng nó. Tôi không thể nào đánh mất nó cho dù sự thật quá phũ phàng.

Còn sự thật phũ phàng thì đành chịu vậy. Còn làm được gì ngoài cách nuốt trôi lòng tự tôn (swallow my pride). Chỉ trông vào tình yêu chân thật cho cuộc đời nó đỡ miserable.

Cám ơn em đã cho tôi nhận thức được rằng tình yêu chân thật có thể chinh phục hết tất cả. Dù có khó khăn, trắc trở, chông gai, hối hận, hay tiếc nuối, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời. Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.

Make an Effort

Whenever I visited my mom in Lancaster, Pennsylvania for the weekends, I just wanted to spend time with her, my sisters, and my sisters’ kids. I had no desire to drag my kids out to see friends and extended family. I came to realize that I had not seen friends and some family members for ages. This week, I made an effort to change that.

I had a friend from middle to high school. His big family treated me well. Back in the day, I used to hang out at his house along with other friends. His mom fed us Vietnamese home cooking. We played cards (Tiếng Lên) for a dollar or two. If we lost our money, which I often did because I am sucked at gambling, we simple watched Chinese TV series until the wee hours. His parents, brothers, and sisters were such lovely people. I felt like part of the big family. When I went to college, we lost touch. A few years later when I lived in New York, I came back and drove by their house one day, but they had moved. My heart sank. Years had gone by and it never occurred to me to ask around. This week as we gathered at my sister’s house, I found out that my cousin’s husband has been working at my friend’s sister nail salon all this time. I asked him for the salon address and walked right in. To my surprise, the sisters still remembered me after all these years. They invited me over to their house on New Year’s Eve and I dragged my boys and my sister with me. Their mom still remembered my name. She told me that her husband had passed away two months ago. I gave her a hug and my condolences. I went upstairs and chatted with my friend’s older brother. We reminisced about the good old times. He and I were into Ngọc Lan, Don Hồ, and hip-hop. He lent me so many CDs to dubbed into tapes. Like me, he has four boys, but they are much older. He told me that his brother (my friend) has moved to Erie, Pennsylvania. Unfortunately, he already went back after Christmas. One of his sisters and I had crushes on each other, but we were too damn shy to take things further. We weren’t meant to be, but we’re still cool. She’s more like my little sister. I was glad to get a chance to see them again after almost twenty years.

My aunt passed away in 2012 and I am ashamed to admit that I have not visited my white uncle-in-law and my two cousins since. When I drove back to their house on New Year’s Day, I almost forgot where they live. I went to his neighbor’s house by mistake. I gave him my uncle’s last name and he didn’t know anyone in the area with that name. It is common in America’s neighborhood that people don’t know each other. When I finally knocked on the right house, my uncle came out and he recognized me. My two cousins were also home. Back then we weren’t so close because my English was limited. I do remember my uncle drove me to the dentist several times in his Mercedes all the way in Harrisburg to fix my damn braces. Yes, I had braces. As we were talking, he started praising Trump. I didn’t want to engage in politics because I didn’t have any drinks yet. I changed the subject to my aunt. He showed me her photo the day she became a U.S. citizen. She was so young and beautiful. He mentioned that he has not seen his wife’s part of the family much after she passed. I felt bad, but promised myself I will make an effort to see them again when I am in town.

One of my cousins planned a little “get together” for the younger generation. I am glad that my kids got together with their cousins. They ate pizza, wings, and egg rolls. They watched a kung fu movie and played video games. Their age is quite a range, but they can still hanging out. I had the opportunity to bond with my cousin who I haven’t seen for years over beers. We used to live next door in my aunt’s apartments. My mom used to babysit his first kid when he was one or two years old. Now he’s twenty-five. Damn, time flies. Watching the kids playing together made me realize that I should make an effort to have them hanging out more.

Of course, I spent many hours together with my mom and my sisters. They helped me taking care of my three kids. Because Vương didn’t feel well, my wife stayed home with him. My mom and sisters spoiled them with food and I spoiled them with iPad time. I felt guilty, but giving them screen time freed me up to talk to my mom. I had to entertain her to get her to cool down. She was outraged over Christmas with my sisters. They said something she didn’t like. My mom is very stubborn. She has to have her way only. I reminded my sisters over and over again. She has her way for eighty years. She will not change. We just have to do whatever we can to accommodate her. Of course, it is easier for me to do because I don’t live with her. I just have to put up with her for a few days and leave. My poor sister has to live with her. I understand the difficulty, but we are her kids. We need to make her happy. Otherwise we will regret it when she will no longer with us. She is getting weaker and weaker. She had a hard time walking. I am thankful every day that she is still with us. I do my best to not piss her off. Her happiness is my priority.

It has been quite an emotional rollercoaster for me with all the booze and the bonding. I am back home now trying to relax and recharge over the weekend before heading back to work on Monday. My two-week off had just flown by. George Mason has been generous to its employees. Not many companies or institutions give their employees two weeks off to spend with family and friends over the winter holidays. I definitely need to make an effort to reach out to the people in my life and to show them my appreciation. I didn’t realize how much they meant to me until I see them again. I am terrible at socializing, but I always keep the people who had played a significant in my past in my heart. I will never forget them. I just don’t reach out to them and that will have to change in 2020 and forward.

Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

Đêm giao thừa Tết Tây tôi chẳng ăn mừng gì chỉ nằm nghe nhạc Trịnh. Bỗng nhiên “Một cõi đi về” chạm đến tâm trạng của tôi qua bốn câu thơ:

Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

Tôi sống trên đất Mỹ gần 30 năm và đã trở thành công dân Mỹ. Văn hóa và ngôn ngữ đã trở thành quen thuộc. Tuy nhiên tôi vẫn thấy xa lạ. Tôi vẫn cho mình là người Việt sống trên xứ người chứ không phải người Mỹ gốc Việt. Quê hương trong tôi vẫn hướng về nước Việt.

Ở Mỹ tôi có mái ấm gia đình, có công ăn việc làm ổn định, và có một cuộc sống tự do thoải mái. Tuy nhiên tôi vẫn thường tự hỏi nếu như ở lại Việt Nam thì cuộc sống mình ra sao? Năm 2001 tôi trở về Việt Nam lần đầu. Lúc đó mới ra trường, không có việc làm, cũng không vợ con. Nhưng tôi đã không đủ tự tin và thiếu can đảm để lập nghiệp trên quê nhà nên tôi đành trở lại Mỹ. Có thể lúc đó nghề thiết kế trang web ở Việt Nam vẫn còn chưa thịnh hành. Bây giờ tôi không thể nào mạo hiểm được nữa khi đã có vợ con.

Ao ước được trở về Việt Nam sống càng ngày càng trở thành mờ ảo. Sống có tình có nghĩa nhưng thiếu đô la thì chắc chắn không dễ dàng như những lần về thăm quê hương. Cuộc sống ở Mỹ vẫn thực tế hơn. Ở đây cái gì cũng có chỉ thiếu tình cảm. Mỗi lần tâm sự với bà xã về cái mâu thuẫn của chính mình, vợ chỉ quăng một câu: “Lúc nào cỏ bên kia cũng xanh hơn.” Cũng may mắn là vợ tôi suy nghĩ thực tế và chững chạc hơn tôi.

Đàn bà luôn mạnh mẽ hơn đàn ông. Họ sẵn sàng hy sinh về con cái. Vì tương lai của chị em tôi mẹ đã không ngần ngại ở cái xứ lạnh cóng và ngôn ngữ không rành rọt. Thế nhưng mẹ vẫn nhất định ở lại đây chứ không trở lại quê hương của mình. Ba tôi thì ngược lại. Qua đây sáu tháng ổng đã không chịu nổi nên đã trở về với cuộc sống quen thuộc của ông. Tôi tuy ở với mẹ nhưng không thể nào học được sự mạnh mẽ từ mẹ. Ngược lại tôi giống ba chỉ muốn được sống trong sự quen thuộc. Đã 30 năm rồi tôi không dứt bỏ được ý nguyện sẽ trở lại quê nhà cho dù tôi biết thực tế chỗ đó đã không còn là quê nhà của tôi nữa. Nó chỉ tồn tại trong ký ức.

Ở đây không có nước mắt quê hương thôi thì dùng Patrón trong trắng để thay thế như Trịnh Công Sơn đã thay thế hai câu cuối “Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng / Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì” với hai câu “Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn / Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.”

Tôi vẫn thích Thu Phương trình bài “Một cõi đi về.”

Người Việt

Chúng tôi mải mê tranh luận về súng ống đến hai giờ sáng thứ bảy. Tôi xin rút lui đi ngủ vì phải dậy sớm trong vài giờ. Chúng tôi bắt tay nhau đồng ý thể hiện sự bất đồng. Tôi đặt lưng xuống nhưng không ngủ được. Men rượu từ đầu chạy xuống chân và muốn ra khỏi miệng. Tôi vào nhà vệ sinh cho ra hết.

Trở về giường mơ màng không ngủ được. Năm giờ sáng các bậc phụ huynh khác bắt đầu dậy. Tôi cố ngồi dậy vì ở tập thể chẳng lẽ người ta dậy mình vẫn nằm nướng. Nhưng đầu óc vẫn còn nặng trĩu. Khi thằng Đán thức giấc muốn đi tiểu tôi đưa nó vào nhà vệ sinh. Khi ngửi mùi nước tiểu tôi lại buồn nôn.

Ngoài trời mưa tầm tã nên không làm gì. Đám nhỏ chơi với nhau. Đứa ôm iPad đứa ôm iPhone. Đạo và Đán không có nên chỉ được ké. Xem hoài rồi cũng chán nên Đán trở về giường chơi với gấu bông và đọc sách. Lần đầu tiên tôi thấy nó tự đọc sách một mình.

Lúc sáng mấy người mẹ chuẩn bị bánh mì trứng và chả lụa cho cả phái đoàn. Tôi cố nuốt nửa ổ nhưng không vô. Tôi bảo hai đứa nhỏ ở đó chơi còn tôi trốn vào phòng nhỏ ngủ một chút. Đến trưa mỗi người chuẩn bị ăn phở tôi cũng ráng bò dậy ăn. Sau khi nốc hết tô phở nóng thơm ngon tôi mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Ăn xong chúng tôi đưa đám nhỏ đi bộ trong vòng khu vực cắm trại. Khi trở về các bà mẹ cặm cụi lo phần ăn tối.

Chiều thứ bảy chúng tôi có một buổi liên hoan toàn thể rồi đến tiết mục talent show. Buổi tối các ông lại vào phòng nhỏ uống rượu bàn tán về chuyện của hướng đạo. Các trưởng muốn biết thêm ý kiến của phụ huynh để làm cách nào dạy dỗ các em nhỏ. Tôi buồn ngủ quá nên mười một giờ đã đi ngủ.

Sáng chủ nhật trời đẹp chúng tôi thu dọn cabin cho đám nhỏ làm lễ chào cờ rồi chia tay. Thời gian tuy ngắn ngủi như rất vui được ở bên cạnh những tâm hồn Việt. Vì con cái mà cha mẹ cũng trở thành bạn. Phải công nhận rằng đây là những người cha mẹ rất thương con. Họ sắp xếp công ăn việc làm để tranh thủ dành thời gian cho con cái của họ. Phụ huynh chúng tôi có quan điểm giống nhau là cùng người Việt và cùng muốn cho con em chúng ta nên người. Các trưởng không thiên vị con ai cả. Đứa nào không nghe lời đứa đó bị phạt cho dù cha mẹ ở đó. Như vậy công bằng và tôi cám ơn họ rất nhiều trong công việc tận tâm dạy dỗ bọn chúng.

Trong phần góp ý tôi nên ra hai điều. Thứ nhất là chúng ta không nên có electronic mỗi khi đi cắm trại. Như thế dầu có trời mưa bọn chúng phải tìm cách chơi với nhau hoặc đọc sách. Cha mẹ cũng bớt dùng điện thoại. Theo tôi thì đây là vấn đề chung của người Việt chúng ta. Chúng ta phải tạo cơ hội cho bọn nhỏ gắn liền với nhau qua hướng đạo chứ không qua máy móc.

Điều thứ hai, chúng ta phải cố gắng nói tiếng Việt với bọn chúng. Tuy đây là Boy Scout nhưng toàn là người Việt. Nếu như bọn nó học tiếng Việt và học được văn hóa Việt thì tốt lắm. Các trưởng sợ các em không hiểu nhưng tôi nghĩ từ từ bọn nó cũng hiểu thôi. Ví dụ như trong trường Đạo và Đán học nửa ngày tiếng Tây Ban Nha. Mới đau đầu tụi nó có biết gì đâu nhưng thầy cô chỉ nói tiếng Tây Ban Nha nên từ từ bọn nó cũng tiếp thu được.

Tôn trọng người khác

Chiều nay tôi rời khỏi chỗ làm sớm để đi đón Đạo và Đán sau giờ học vì hôm nay mẹ nó phải đi đón bà ngoại ở sân bay. Hai đứa thấy tôi cũng rất mừng. Khi bước vào xe Đán hỏi tôi có snack cho nó không. Thường thì mẹ nó mang theo đồ ăn vặt mỗi khi đón bọn nó còn tôi thì muốn nó để bụng ăn tối nên trả lời với nó là không.

Nó đạp ghế và bắt đầu la hét. Tôi nói một câu, “Hôm nay ba có chuyện không vui ở chỗ làm. Đừng làm ba tức giận.” Không ngờ câu nói có hiệu nghiệm. Đán xuống giọng hỏi nhỏ nhẹ, “Có chuyện gì khiến ba không được vui?” Đạo cũng hỏi, “Ba cho tụi con biết đi?” Tôi định không nói nhưng tụi nó có vẻ tò mò nên thôi cũng kể sơ qua cho nó nghe. Tôi tóm tắt là, “Hôm nay có người hẹn để có một cuộc họp với ba nhưng người đó lại không đến. Lần này là lần thứ sáu người đó hẹn mà không hiện diện. Ba đã bỏ qua nhiều lần nhưng lần này ba phải đối chất với người đó vì họ đã không tôn trọng thời gian của ba. Đó là hành động của những người không professional.”

Tiện đó tôi dạy dỗ hai đứa nó rằng nếu có hẹn với ai phải giữ lời hứa và cần nhất là phải tôn trọng thời gian quý báu của người khác.

Learning From My Kid

Last Friday, I took off work to babysit Vương because my mother-in-law was out of town. We had to leave the house so that my wife could focus on her work. I didn’t have any plans so I ended up taking him to my office to meet my coworkers for the first time.

He walked into each office, stopped, smiled at my coworkers, and walked back out. We finished the tour in half an hour. I took him to Eden Center and we shared a bowl of pig’s offals congee (cháo lòng). After lunch I didn’t know where to take him so we just went for a walk.

Ever since Vương learned to walk, he loved walking all by himself. Observing him walk has been my joy and my fascination. As soon as his feet hit the ground, he roamed freely like a prisoner just got out of his cell. He simply walked without looking where he was headed, but he was aware of the space around him. Then he stopped, stood still, and looked up. He contemplated for a minute to decide if he should keep going forward or backward. Then he continued his journey without any purpose.

As I was adoring and admiring him, I wished I could just walk like him without looking into the near future. I wished I was not afraid to take risks. If I fall I will get up again just like him. I was amazed how a fifteen-month kid could teach me a lesson in life.

Lảm nhảm

Tối nay uống hơi nhiều cocktail (cam tươi, nước xoài, và vodka) nên nổi hứng viết nhảm. Gần đây tôi mê cách hát nhạc jazz của Đồng Lan. Phê nhất là nhạc phẩm “Xuân này con không về.” Thấm thía nhất là khi cô hát câu này: “Bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng / trông bánh chưng chờ trời sáng / đỏ hây hây những đôi má đào.” Nhớ Việt Nam quê hương tôi quá.

Suy nghĩ có nên trở lại Facebook hay không. Đã deactivated cũng khá lâu vì những tin tức giả nhưng cũng khá nhớ bạn bè và người thân. Đắn đo cũng cả tuần rồi nhưng vẫn chưa quyết định mở lại.

Trong nhà càng ngày càng nhiều đồ. Tôi cũng chẳng biết phải dọn sao cho gọn. Mỗi cuối tuần tôi đều bị căng thẳng. Dọn dẹp nhà cửa thì phải để bọn nhỏ chơi iPad. Không dọn thì đưa chúng nó đi chơi. Gần đây tụi nó hơi bị nghiện. Cuối tuần chỉ biết ôm iPad với mấy đứa anh em họ hàng. Gặp nhau mỗi thằng ôm một cái. Dường như người lớn cũng phải bó tay. Giờ đây bọn nó cũng chẳng muốn đi đâu cả chỉ muốn được ở nhà ôm iPad là đủ rồi.

Gần đây cuộc sống cũng tạm yên lặng. Mọi chuyện cũng tạm yên ổn. Tôi không quan tâm đến những chuyện xung quanh không cần thiết. Tôi cũng đã mất đi cảm xúc viết về những suy nghĩ riêng tư của mình lên đây. Nó không phải là góc riêng như tôi đã tưởng tượng. Khi viết xuống tâm sự tôi chẳng muốn chứng minh điều gì cả. Tôi chỉ nghĩ đơn giản đây là nơi an toàn của tâm hồn. Nhất là những lúc có rượu vào muốn có một nơi riêng để bày tỏ những nỗi niềm.

Giờ suy nghĩ lại mới thấy được mình khá ngây thơ và khờ khạo. Tuy nhiên tôi vẫn khao khát có được một chỗ để trải lòng tâm sự. Nhất là những gì không thể nói được cho dù là người thân nhất của mình.

Thôi bài nhảm này cũng khá dài mà tôi vẫn chưa bộc lộ được những gì mình muốn nói. Hôm khác sẽ tiếp tục.

Tạ ơn gia đình

Còn gì quý hơn trong những ngày lễ Tạ Ơn được bên cạnh gia đình. Thứ năm dành thời gian bên vợ và thứ bảy bên gia đình tôi. Thức ăn tràn ngập từ gà tây, tôm hùm, lẩu dê, cá hồi nướng đến hủ tiếu đồ biển. Còn chưa kể những món bánh như bánh cuốn, bánh kem, và đặt biệt là bánh bông lan trứng muối. Dĩ nhiên là không thể thiếu bia rượu.

Tạ ơn những bàn tay khéo léo trong gia đình đã làm ra những món ăn tuyệt vời để cha mẹ, anh chị em, và con cháu được những giây phút ấm cúng bên nhau. Cám ơn gia đình vợ đã tạo ra những giây phút thoải mái và nhẹ nhàng. Mọi người vẫn vui vẻ và hòa hợp. Không ai nhắc đến “con voi ở trong phòng.” Hy vọng rằng con voi không còn phát biểu thiếu suy nghĩ nữa.

Cám ơn gia đình mình đã tạo ra những giây phút tràn đầy tiếng cười. Chị em người Nam tôi nói chuyện bừa bãi quen rồi. Nhiều lúc say rượu tôi cũng phát ngôn tùm lum hết. Là em út trong nhà nên cũng không ngại bị mấy chị giận. Giận cũng phải bỏ qua thằng em út. Dạo này chị em tôi thân thiện hơn. Không gây gổ và giận hờn như xưa nữa. Chị em nên phải đùm bọc lẫn nhau. Giờ thì rất tốt. Cũng hy vọng rằng tôi sẽ không thiếu suy nghĩ mà phá hoại tình cảm chị em.

Cám ơn vợ. Sự nhẫn nại và sự kiên nhẫn của vợ dành cho tôi. Vợ đã phải đối đầu với những công việc tôi tạo ra. Mấy ngày vừa qua chúng tôi tâm sự với nhau không phải về những người khác mà về chuyện của chính mình. Tôi lạc quan về chuyện tình cảm của vợ chồng tôi trong tương lai. Sẽ viết thêm về chuyện này khi có thời gian thong thả.

Viết cho ngày thứ hai

Sáng thứ hai đi làm bình thường. Vô bãi đỗ xe mới ngỡ là đã không đem theo túi xách và cái laptop. Gọi điện thoại cho cô thư ký biết và nói rằng làm ở nhà luôn. Lần vừa rồi tôi để quên laptop là lúc thằng Đán chào đời. Gần tám năm mới quên một lần nên cũng chưa đến nỗi bị lãng trí.

Về nhà có thằng Vương nên vừa làm vừa chơi với nó. Vì thường bận rộn với mấy thằng lớn nên tôi cũng ít dành thời gian riêng với nó. Giờ thì nó cũng bám theo mẹ nó nhiều hơn. Khác với ba thằng anh, Vương dễ chịu và vui vẻ lắm. Chắc là chưa đến lúc nó quậy. Đến hai tuổi rồi sẽ biết. Bây giờ là thời điểm còn rất ngây thơ chỉ biết cười đùa và đút gì cũng ăn. Ở cái lúc thật đáng yêu như vậy tôi chỉ muốn nó cứ như thế nhưng nó thay đổi rất nhanh. Thời gian này sẽ không được bao lâu nên phải tận dụng.

Tôi không muốn nó vướng vào iPad như mấy thằng anh của nó nhưng cũng rất khó. Tôi đã thất bại hết ba lần rồi. Ngày thường không cho chúng nó chơi. Cuối cùng anh em bà con gặp nhau chỉ chơi iPad. Cuối tuần tranh thủ dọn dẹp nhà cửa nên đành nhờ Steve Jobs trông dùm. Nhìn thấy bọn nó mải mê mà xót xa.

Vương còn chưa bị đầu độc nên tôi hy vọng nó sẽ không bị ảnh hưởng. Thằng cháu một tuổi đã nhập vào iPad rồi bây giờ ba tuổi không có nó không chịu ăn. Mong rằng mẹ và bà ngoại đừng chìu Vương như vậy.

Vương thì dễ dàng lắm chỉ cần chơi với nó là nó thích. Làm việc ở nhà cho tôi cơ hội với nó. Chiều đi rước ba thằng lớn rồi cho tụi nó đi bơi. Hôm nay không phải là ngày tập bơi nên bọn chúng được chơi thả ga không cần phải bơi lap hoặc bơi đúng kiểu nên tụi nó rất thích.

Thứ ba làm xong sẽ được nghỉ lễ Tạ Ơn. Vậy làm được năm ngày với gia đình.

Back Again

Life is back to normal again. My wife and I made peace—and love. I am tuning out on all the negativity around me and focusing on my kids’ activity. I still have lots of improvements to do, especially in the socializing department. If I can’t hide it, I might as well face it. I promised myself not to get into any more controversies. I kept reminding myself to stay out of people’s business even if they are in my environment.

I just need to get back to do things I enjoy the most. Spending time with my kids helps me letting go of the baggage. Reading helps me staying sharp. Writing journal helps me relieving my stress, but I have to be mindful of what I write now that I know some of the people reading my blog. As long as I think carefully before I hit the publish button, I think I will be safe. It puts a restraint on me, but now I am learning to be more generic in my writing than being specific. As long as I am not directing my subject at anyone, I think I can still write what I want to write.

I still have annoyances on my mind, but I can’t make them go away unless I decided to cut off all my ties. Part of life is putting up with shit you don’t like. I have learned to ignore them rather than to make a big fuss about them. If I can’t learn to adapt to them or to deal with them, I am just going to make myself miserable. Either way I am fucked.

Contact