Bất cần

Sáng hôm qua trời mưa tầm tã tôi thức giậy sớm đi gặp hai cô giáo của Đán. Tuy không chăm chú học và thỉnh thoảng không nghe lời, Đán được cô giáo khen là đứa học trò dễ thương và đối xử tốt với bạn bè. Hai cô hơi lo là nó không hứng thú để tập trung học và không đủ tự tin nên không muốn học.

Ở nhà tôi kiên nhẫn tập luyện nó đọc. Với sự cố gắn, nó tiếp thu khá hơn trước. Thế là mừng rồi. Dĩ nhiên nó học được khá thì bản thân nó nhờ. Tôi đâu cần phải được công nhận là người cha giỏi.

Tốt hay xấu, tôi tự biết bản thân và trách nhiệm của mình. Nhiều lần tôi muốn buông xuôi để tự nó học nhưng không nỡ. Không bảo nó đọc thì nó không bao giờ đọc. Lo là nó không đủ căn bản để theo kịp bạn bè trong lớp. Tội nghiệp cho nó.

Tôi sống cho bản thân và gia đình. Tôi đâu cần tiếng tốt từ thiên hạ. Những người chê bai, đâm thọc, nói xấu sau lưng tôi cũng thừa biết. Hạng người đó càng tránh xa càng tốt. Nhiều lúc phải đối diện vì bất đắc dĩ khiến tôi không thoải mái. Tôi không cần phải chứng minh với họ điều gì cả. Họ nghĩ tốt cho tôi, tôi cũng chẳng được lợi ích gì. Họ nghĩ xấu đến tôi, tôi cũng chẳng mất mát gì.

Tôi tự biết mình đang đứng ở vị trí nào. Tôi tự biết mình đang làm gì. Tôi tự biết cái gì quan trọng cho chính mình và gia đình. Nên tôi không cần phải chứng minh gì cả. I don’t give a fuck.

Chết khô

Một ngày đẹp trời, tôi ra sau nhà nhổ chút cỏ dại. Đạo cũng theo phụ. Bỗng nhiên nó báo tôi biết có đôi chim đang bị nhốt trong cái máy lạnh (HVAC outdoor unit). Tôi vội vàng tắt máy quạt khổng lồ và lấy đôi đũa gắp đôi uyên ương ra. Tuy vẫn trong vị trí ngồi bên nhau nguyên vẹn, bọn chúng đã chết khô từ bao giờ. Chỉ còn lại thể xác giòn rụm. Bọn chúng chết một cách thê thảm.

Không hiểu sao bọn chúng có thể chui vào đó được mà lại chui ra không được. Cũng may là bọn chúng chưa bị rơi vào cái quạt. Hậu quả chắc đã bị chém ra nghìn mảnh. Thế là bọn chúng chỉ có thể ngồi yên một chỗ cho đến chết. Làm tình cũng nên chọn chỗ nào ăn toàn. Chơi kiểu này quá mạo hiểm.

Đạo cũng xót xa cho cặp tình nhân dại dột nên đề nghị tôi chôn cất bọn chúng.

Một ngày tuyệt vời

Sáng thứ Bảy, Đạo và Đán tự thức dậy đánh răng rửa mặt. Xuống bếp hai đứa lấy trứng ra chiên cho ba ăn. Còn hai đứa tự lấy cereal và sữa luôn cho thằng em. Ba đứa cùng ngồi chung bàn ăn rất dễ thương. Ăn xong bốn cha con chơi múa lân. Ba đánh trống, Đạo đánh chiêng, Xuân múa lân, còn Đán quây phim. Tuy ồn ào nhưng vui. Xuân dạo này mê múa lân lắm.

Chơi xong tôi cùng Đán đọc một quyển sách thiếu nhi. Đạo đọc sách Diary of a Wimpy Kid. Xuân tự chơi một mình. Đọc xong cho mấy đứa chơi iPad. Tôi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa và giặt đồ.

Trưa đến đưa ba đứa đi ăn mì Nhật. Đạo và Đán thì mê rồi. Còn Xuân chắc hôm nay đói quá nên ăn cũng khá. Ăn trưa xong đưa hai đứa lớn và thằng cháu đi học võ. Trong lúc chờ đợi hai tiếng đồng hồ tôi ghé qua quán café Starbucks làm 3 shots espresso, đọc quyển sách hay tuyệt, và nghe nhạc jazz nhẹ. Tiếng hát nồng nàn của Louis Armstrong báo tin mùa giáng sinh đã sắp đến.

Đáng lẽ ra hôm nay định đưa Xuân đi picnic ở nhà ông Dean nhưng có người đổi ý không chịu đưa tụi nhỏ đi học võ nên phải thay đổi kế hoạch. Tuy hơi bực bội nhưng vẫn là một ngày thứ Bảy tuyệt vời vì không cần phải la hét bọn nhỏ.

Được ngủ với con

Hạnh phúc nhất của tôi là mỗi đêm được nhìn thấy mấy đứa con an giấc. Trái lại với những giây phút chúng nó sống động, được nghe từng hơi thở nhẹ nhàng trong giấc mộng của nó thấy lòng mình ấm áp.

Đạo thích được ba ôm và vuốt lưng. Đạo hứa sẽ ngủ với ba đến suốt đời nhưng khi Vương chào đời thì Xuân phải ngủ với ba. Thế là Đạo với bà ngoại. Tội Xuân lắm. Lúc chưa có em Xuân chỉ ngủ với mẹ và được bú lúc trước khi ngủ và trước khi thức dậy. Chúng tôi cũng lo ngại không biết chừng nào Xuân mới chịu bỏ vú. Thế nhưng khi có em, Xuân nhường mẹ là cho em và bỏ vú luôn. Xuân chỉ ngủ với ba.

Đán là được ôm ít nhất. Lúc trước Đán thích ngủ với bà ngoại. Giờ đây Đạo dành bà ngoại nên Đán ngủ với bà và Xuân. Xuân không chịu chia sẻ ba với anh nên Đán ngủ một cùng cả chục chiếc gối. Khi Xuân ngủ yên rồi thì tôi cũng đổi sang ôm thằng con to lớn.

Đêm qua Xuân không thèm ngủ. Cứ nằm ca hết “ABC” đến “Old McDonald” đến “Quăng tao cái boong.” Tôi bảo thôi con ngủ đi thì nó lại nằm lên người tôi và nói, “I love you, daddy.” Rồi ca tiếp, “I am crazy about you. I am crazy about you.” Đến gần 11 giờ khuya mới ngủ. Sáng đi đến nhà trẻ thì than, “Daddy, I am too sleepy.”

Người ta bảo phải tập cho con ngủ riêng nhưng tôi chúng tôi cũng chẳng nghe theo. Buổi sáng con đi học ba mẹ đi làm. Chiều về chỉ còn được vài tiếng ăn ngủ nên không đủ nhiều thời gian với tụi nó. Thôi thì ngủ chung cũng là cách được bên nhau. Sau này không có tụi nó bên cạnh chắc chắn là nhớ lắm.

Tới lúc đó hai khỉ già có còn tái ngộ hay không. Hay khỉ cái vẫn chê khỉ đực ngáy to quá nên cho khỉ đực ra rìa luôn. Lúc đó thì chắc phải tự ru mình với nhạc phẩm “Đời tôi cô đơn.”

Tội nghiệp Đán

Bị thằng anh chơi gác. Bị thằng em bắt nạt. Bị mẹ rầy. Bị ba la. Mỗi lần bảo nó tập đọc thì nó hét lên. Tôi không ép buộc nó đọc nhưng không đọc cuối tuần không được iPad. Đến bây giờ nó vẫn chưa đọc được khá. Tôi muốn buông xuôi để tự nó học nhưng không nỡ. Thấy nó bị khó khăn tôi đau xót lắm. Thôi cũng kiên nhẫn giúp đỡ cho nó. Từ từ cũng được.

Tôi không rầy la nó nữa. Và bênh vực nó nhiều hơn nhất là khi nó bị thằng Đạo và thằng Xuân ăn hiếm. Thằng Đán tính nết tốt. Nhưng cũng lì lợm lắm nên thường bị ba mẹ la. Nhẹ nhàng bảo nó đừng làm một việc gì đó như bỏ ngón tay vào miệng, nó càng làm thêm chứ không chịu lấy ra. Hai tuần trước bị nó đau bụng cả tuần vì bị viêm dạ dày ruột. Thế mà nó vẫn tiếp tục làm.

Không biết mai mốt nó sẽ ra sao nhưng nó cũng giống tôi. Chỉ làm những gì nó thích. Khi đam mê thứ gì thì bỏ hết đầu óc vào đó như bị nghiện. Sau này nó đam mê những thứ không nên đam mê chắc chết. Hy vọng bốn anh em tụi nó không lầm đường lỡ bước là tôi an tâm rồi. Không cầu mong bác sĩ kỹ sư gì cả. Dĩ nhiên được thành công thì mừng. Ít nhất cũng phải hơn cha nó.

Nguyễn Ngọc Tư: Gáy người thì lạnh

Tập tản văn này của chị Tư ngắn và dễ đọc so với những bài nặng ký và rườm rà trong những tập sách khác. Những bài ký ức viết về đồng quê nhẹ nhàng và tình cảm. Tuy chưa bao giờ đến Cà Mau nhưng tôi thèm được thưởng thức tô bún nước lèo chị Tư diễn tả. Tôi thích bài viết về nhạc Trịnh Công Sơn và cải lương. Những người xa xứ như tôi, đọc chữ Việt và những câu chuyện quê hương để nhắc nhở mình còn có một nơi tuy xa mà gần.

Vì sao?

Hôm nay đến Eden tôi gặp lại một cô gái người Tây Ban Nha xinh xinh với mái tóc xoăn xoăn. Cô cầm tấm bản giấy viết “Xin giúp đỡ mẹ tôi đang mệnh nặng ở quê nhà.”

Sáu năm trước khi mới bắt đầu công việc, tôi gặp cô cũng cầm cái bản đó đứng trước đèn xanh đèn đỏ. Thấy cô rươm rướm nước mắt tôi cũng xót xa. Định giúp đỡ cô nhưng tôi và cô đang ngược đường.

Rồi tôi lại bắt gặp cô ở những địa điểm khác nhau. Mấy năm nay cô vẫn lừa đảo tình cảm người khác để xin tiền. Sao cô có thể làm như vậy?

Nhảm về con cái tiếp

Dạo này cậu mít ướt khá bận. Ngày thường thì vào chương trình sau giờ học. Cuối tuần thì học bơi, học võ, và tham gia Boy Scouts. Vì thế bọn nhỏ ít khi gặp nhau nên cũng đỡ nhức đầu và khó sử. Tôi ngán cảnh con nít gây gổ người lớn xích mích.

Chúng tôi thì không muốn con cái tham gia nhiều thứ quá để dành thời gian với gia đình. Sau giờ học thay vì ở lại trường đến sáu giờ tối, chúng nó được hai tiếng đồng hồ ở nhà với cha mẹ anh em. Còn cuối tuần, ngoài việc học võ hai tiếng đồng hồ ngày thứ Bảy thì còn lại thời gian với gia đình.

Tụi nó lớn nhanh quá. Bế thằng Vương bây giờ mà nhớ lại mới ngày nào bế thằng Đạo như thế. Giờ đây Đạo cao lớn sắp bằng tôi rồi. Thằng Đán còn to con hơn thằng Đạo nữa. Hai đứa chơi với nhau rất thân. Tuy nhiên cãi nhau thì cũng không ít.

Xuân được chiều chuộng nên hơi bị hư. Học toàn là những chữ không tốt. Chiều qua nó nói với tôi, “I hate you.” Thôi trước sau gì nó cũng sẽ biết.

Hôm trước đài Sirius hỏi tôi có thích nghe đài của họ trong xe không. Họ cho nghe thử ba tháng vì mới mua xe mới. Tôi trả lời rằng tôi không biết là trong xe có Sirius. Thôi thì họ cho miễn phí thêm một tháng nữa. Thôi thì tôi cũng nghe thử nhạc rap khi đưa thằng Đạo đi học. Nghĩ rằng nó cũng đã lớn rồi nghe chửi tục vài ba chữ cũng không sao. Nhưng tôi cũng không ngờ rằng nhạc rap bây giờ chửi bậy bạ kinh khủng. Chẳng hạn như câu điệp khúc của một bài là, “You’re such a fucking ho. I love it!” Đạo nói, “Daddy nghe nhạc bad quá.” Tôi cũng không bào chữa được đành phải đổi qua rap Việt trong phone thì lại nghe, “Anh không thích để lại mùi nước hoa của anh trên gối em nằm / Nhưng em cần cứ việc gọi nếu em muốn ngày mai đầu gối em bầm.” Đỡ là thằng con chẳng hiểu gì hết. Tôi quá già rồi nhạc rap không còn hợp gu nữa.

Dạo này cũng kiên nhẫn tập cho thằng Đán học. Vì tôi không rèn luyện cho nó chẳng ai thèm ngó ngàng. Mỗi lần nói đến chuyện học đọc của nó là mỗi lần gây gổ. Không phải tôi so sánh nó với bạn học hoặc với thằng cháu nhỏ hơn bốn tháng nhưng thật sự con mình chậm thật. Tôi không nói nó ngu hơn những đứa trẻ khác. Tôi chỉ lo lắng nó theo không kịp. Vậy mà tôi cũng bị vu khống rằng tôi chà đạp thằng con của mình. Tôi chán nản muốn buông xuôi để cho nó tự học bảo đảm năm sau nó vẫn chưa biết đọc. Tôi không nỡ để nó tiếp tục chậm trễ nên phải tiếp tục kiềm cho nó. Thấy nó có chút tiến triển nhưng khá chậm. Thôi thì tôi chỉ cố gắng giúp được nó đến đâu hay đến đó. Hy vọng nó sẽ theo kịp.

Lê Hiếu: Tôi với trời bơ vơ

Lại một album cover lại những tình khúc xa xưa. Những phần hòa âm cũng không mới lạ. Lối hát của Lê Hiếu cũng chẳng bộc phát như Hà Anh Tuấn. Nhưng phải công nhận rằng cách phát âm rõ ràng nhẹ nhàng của Lê Hiếu thật lôi cuốn. Giọng công tử hát tình ca thật lãng mạn. Kỹ thuật của Lê Hiếu là không lộ kỹ thuật. Những ca khúc tuy khá quen thuộc lại càng thêm gần gũi qua giọng hát ấm áp để bớt cơn lạnh của mùa đông đang đến.

Thứ Sáu Rồi

Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua. Thằng Đán ngày hôm qua mới hết bệnh. Chiều thứ Tư nó như đau bụng đẻ. Không biết bị gì nên đưa nó đi cấp cứu. Cũng may là sau khi chụp hình không có gì ngoài bị virus. Thế là mất hết bốn tiếng đồng hồ đợi chờ.

Đến hôm nay Xuân vẫn còn sốt. Ói mửa một hai lần và vẫn không chịu ăn. Nó sẽ nghỉ luôn qua đến tuần sau. Chúng tôi dùng mọi cách để ngăn cản hai thằng này đến gần thằng Vương. Cho nên thằng Vương vẫn khỏe. Nó mà bị lây thì phiền phức lắm.

Công việc nhà cũng tạm thời ổn. Hôm thứ Tư lúc tụi nhỏ ngủ trưa tôi trèo lên nóc nhà lấy lá khô ra hết máng xối và đóng lại đinh cho chắc chắn trước khi mùa đông đến. Tôi sợ cao lắm nhưng cũng quen quen.

Hôm thứ Ba có người đến kiểm tra đường ống nước. Thấy hai ba cái toilet cũ nên đề nghị tôi thay. Hỏi thử giá gần $800 một cái luôn tiền công và tiền cái toilet. Thôi cám ơn để tự tôi thay luôn.

Tuần tới phải trở lại công việc. Sau khi nghỉ bà tuần thấy cũng ngán nhưng không làm sao đủ sống. Tôi tuyên bố rằng sau khi vợ được lên chức tôi sẽ nghỉ làm ở nhà nuôi con. Chỉ đùa thế thôi. Mặt tôi không đủ dày để đàn bà nuôi.

Contact