Học tiếng Việt

Tôi muốn mấy đứa con học tiếng Việt nhưng không muốn ép buộc bọn nó. Hy vọng rằng sau này nó muốn tìm hiểu thêm về ngôn ngữ của cha mẹ và ông bà nó thì tụi nó tự học lấy.

Tôi xa quê hương sau khi học lớp năm. Đến Mỹ tôi phải gác lại tiếng mẹ đẻ của mình để tập trung học tiếng của xứ người. Sau mấy chục năm không đọc và không viết, tiếng Việt trong tôi mất dần. Vài năm gần đây tôi cố gắng rèn luyện lại tiếng Việt. Tôi bắt đầu viết tiếng Việt trên blog của mình. Vì là trang blog cá nhân nên tôi muốn viết gì thì viết. Văn chương quê mùa cũng không sao. Nghĩ gì viết nấy. Chính tả lúc đầu đầy lỗi. Giờ thì chữ nào không chắc chắn nhờ đến Google. Trên iPhone tôi dùng bàn phím LabanKey để gõ chữ Việt. Nhờ công dụng gợi ý chữ để gõ nhanh hơn và ít lỗi chính tả.

Ngoài việc viết, tôi cố tìm sách tiếng Việt để trau dồi thêm. May mắn là những thư viện công cộng ở thành phố tôi đang sinh sống có vài kệ sách dành riêng cho tiếng Việt vì cộng đồng người Việt ở đây khá đông. Đồng thời tôi cũng thường xuyên nghe nhạc Việt nhất là những tác phẩm của Trịnh Công Sơn. Tuy đã nghe nhạc của ông rất nhiều nhưng mỗi lần chăm chú lắng nghe tôi lại nhận ra những câu thơ thú vị. Ví dụ như gần đây tôi chợt nhận thức và hiểu được câu: “Em đi về cầu mưa ướt áo / Đường phượng bay mù không lối vào / Hàng cây lá xanh gần với nhau.” Cho dù đã nhiều lần nghe bài “Mưa hồng.”

Đó là cách tự học tiếng Việt của tôi. Ngoài tiếng Việt, tôi càng yêu cả chữ Việt. Khi làm bài luận án để lấy bằng thạc sĩ về thiết kế đồ hoạ, tôi chọn ngay đề tài nghệ thuật chữ Việt. Mục đích của tôi là giúp những nhà thiết kế chữ ngoại quốc tạo ra những phông chữ rõ và dễ đọc cho chữ Việt. Sau khi phát hành sách luận án của mình trên mạng, tôi đã được đón nhận nồng nhiệt vào cộng đồng thiết kế chữ và được cơ hội giúp đỡ cách nhà thiết chữ vòng quanh thế giới để đem đến chữ Việt cho chúng ta. Mục tiêu kế tiếp của tôi là khuyến khích người Việt thiết kế chữ Việt.

Tình người

Hôm nay coi như đã hoàn tất được một trong những lời hứa đã khiến tôi phải căng thẳng mấy tháng vừa qua. Một mình tôi thì không sao cả. Chỉ sợ liên quan đến vợ và con cái nên nhiều khi cũng khó thực hiện. Trách nhiệm của tôi không chỉ một mình mà còn cả gia đình. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng suôn sẻ và tốt đẹp. Tôi hy vọng mọi việc rồi cũng như thế.

Trong đời sống tôi luôn đặt nặng tình người và nhất là người trong gia đình. Cho dù không ruột thịt tôi cũng xem như người nhà. Giúp đỡ được gì tôi chẳng những không ngần ngại mà còn sẵn sàng. Tôi không cần họ phải trả ơn gì cả nhưng thật thất vọng khi họ đối xử với tôi như người xa lạ. Thôi cũng không sao cả. Người ta không xem mình như người thân mình vẫn giữ lời hứa và làm trọn vẹn tình nghĩa của mình cho dù phải ngượng nghịu và không thoải mái. Những lúc khó chịu tôi chỉ nhớ đến lời dặn dò của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng / Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi. Để gió cuốn đi.”

Thanh Lâm Saxophone 4: Nghĩa mẹ tình cha bao la biển trời

Với niềm đam mê nghe nhạc jazz, tôi quý trọng tiếng kèn saxophone, nhất là chất đẹp dịu dàng của cây alto. Tôi đã từng bị lôi cuốn bởi âm thanh của Charlie Parker, Cannonball Adderley, Ornette Coleman, rồi đến Eric Dolphy. Dĩ nhiên tôi không so sánh Thanh Lâm với những tay jazz legends đó nhưng tôi hơi đáng tiếc là anh không phát triển được sự quyến rũ của cây alto qua album mới nhất của anh với tựa đề Nghĩa mẹ tình cha bao la biển trời. Từ bài mở đầu “Lòng mẹ” của nhạc sĩ Y Vân cho đến bài nhạc ngoại quốc cuối cùng “Papa”, anh rất chung thủy với lời nhạc của tác giả và không cho mình cơ hội để ứng tấu (improvise). Không một đứa con Việt Nam nào mà không nằm lòng giai điệu của “Lòng mẹ” nên anh không cần phải chơi đúng theo khuôn khổ của nó. Đáng tiếc hơn là anh dùng bài hoà âm pop ballad quá bình thường để thổi tiếng kèn của mình thay vì chơi với một bang nhạc sống nhóm bốn (quartet) hoặc với một dàn nhạc giao hưởng (orchestra). Có lẽ đó là sự đầu tư tốn kém lớn lao cho nghệ thuật nên anh chỉ dừng lại ở một album không lời dành cho các nhà hàng Việt phục vụ khách nước ngoài.

Bích Liên: Phạm Duy hát vào đời

Tuy ít nghe giọng soprano nhưng cả tuần vừa qua tôi bị lôi cuốn bởi chất giọng cao sang của Bích Liên qua mười tình ca quen thuộc của Phạm Duy. Được hỗ trợ bởi dàn orchestra đầy sắc màu, Bích Liên bay bổng trong “Xuân hành”, lắng đọng trong “Một bàn tay”, da diết trong “Tìm nhau”, và xao xuyến trong “Tạ ơn đời”. Càng nghe càng thấm thía nhất là giữa đêm khuya trong không gian yên tĩnh. Một album được đầu tư kỹ lưỡng từ hòa âm phối khí đến từng ca khúc chọn lọc để đem đến cho người nghe một experience trọn vẹn.

Chuyện thiên hạ

Hôm qua thấy cặp vợ chồng già đầu bạc trắng người Á Đông (chắc là Hàn Quốc) tay trong tay đi ra thư viện. Đến lề đường ông nhẹ nhàng nếu lấy bà quan sát xung quanh coi có xem không rồi mới dìu bà đi tiếp. Đến xe, ông ân cần mở cửa cho bà vào. Seatbelt cho bà cẩn thận, đóng cửa, rồi mới quay về chỗ lái. Dễ thương vô cùng.

Đầu tuần trước thằng lính (người Ấn Độ) rủ đi ăn trưa cùng với bạn gái (cha Do Thái, mẹ Nhật Bản). Đến tiệm burger mạnh ai nấy gọi đồ ăn mạnh ai nấy trả tiền. Tôi cũng ngạc nhiên sao nó không bao con bồ nó. Cuối tuần đó nó lại rủ tôi đi ăn trưa. Chúng tôi vào quán Nhật. Tôi gọi vài món sushi và sashimi rồi gọi thêm một bình sake nóng. Tôi mời nó thử sake vì nó nói chưa từng bao giờ uống qua. Thấy ngon và ấm nên nó không ngại làm thêm vài shots. Thấy nó ngà ngà và nói chuyện thân mật nên tôi hỏi thử nó với con bồ sống chung với nhau tiền bạc tính sao? Nhà của nó nên con bồ trả nó tiền nhà mỗi tháng. Điện nước đồ ăn chia đôi. Ngủ chung thì miễn phí. Quá lời luôn.

Trưa hôm qua ra Eden ăn tô bún mắm nghe thiên hạ nói chuyện tào lao. Tại sao mấy ông muốn mấy bà về Việt Nam còn mấy bà thì lại cấm mấy ông không được về. Mấy ông về Việt Nam rồi chỉ còn thân xác trở lại Mỹ. Hồn thì vẫn ở lại Việt Nam. Còn quý bà thì khác. Khi các bà về Việt Nam trở lại Mỹ răng trắng hơi, mũi thon hơn, và ngực nở hơn. Hỏi xem ông nào mà không muốn vợ về Việt Nam? Hơi exaggerate một chút nhưng cũng vui.

Lan Anh: Tình khúc xưa

Lan Anh có chất giọng tốt: khỏe và cao. Cô chuyên trở từ alto qua soprano dễ dàng nên hơi tự tin. Đang lái xe một mình mà nghe cô trình bày “Đôi mắt người Sơn Tây” (Quang Dũng) với volume cao tôi phải kéo cửa sổ xuống. Tôi không sợ giọng cao nhức nhối của cô làm bể màng nhĩ mà chỉ lo ngại bể kính xe phải tốn tiền. Cô đẩy giọng mình qua khỏi khu vực dễ chịu cho người nghe. Bù lại cô hát chừng mực những tác phẩm như “Hẹn hò” (Phạm Duy) và “Bản tình cuối” (Ngô Thụy Miên). Riêng “Từ giọng hát em” (Ngô Thụy Miên) miêu tả chính xác về giọng hát Lan Anh: “Rồi từ giọng hát em chợt vút cao vút cao một trời một trời.”

Melanie Nga My: Trong cõi tình ta

Melanie Nga My là giọng hát khá mới nhưng không lạ. Em có chất giọng nhẹ, ngọt, và buồn. Hát thấp giống Ngọc Lan. Hát cao giống Y Phương. Còn hát run giống bị cảm. Chắc là em “Nhớ đêm mưa Sài Gòn” lắm nên run lập cập. Em muốn dùng vibrato nhưng kỷ thuật còn quá kém nên run thảm thương. Trình bày “Kỳ diệu” mà em run đến nỗi hát muốn không ra lời. Nhạc sĩ Anh Bằng mất lâu rồi. Chú không trách em đâu. Cứ nhẹ nhàng mà hát nhé đừng run nữa. Tội nghiệp quá.

Ngủ ngon

Cả tháng trước ngày nào cũng thức khuya dậy sớm để viết và thiết kế lại quyển sách của mình nên thiếu ngủ trầm trọng. Thứ Sáu vừa rồi cũng đã hoàn tất. Mấy ngày lễ cuối tuần sáng làm việc nhà xong lại không uống cà phê nên đến trưa là buồn ngủ vô cùng. Đọc sách cũng không xong. Mết quá không đưa đám nhỏ đi chơi. Chỉ quăng cho chúng nó cái iPad cũng xong.

Tuy cảm thấy có lỗi lắm nhưng biết sau bây giờ. Đã tìm đủ mọi phương pháp để cho nó không bị nghiện iPad nhưng giờ đây chúng không thể nào bỏ được. Nhà thì đủ chuyện để làm. Cỏ phải cắt phải tỉa. Vách tường phỉa rữa sạch. Trong nhà thì đồ đạc và đồ chơi tràn ngập từ lầu đến basement. Dọn dẹp được vài ba bữa lại lộn xộn tiếp. Thôi thì đến đâu hay đến đó. Đó là trách nhiệm của mình. Không làm được thì là do lỗi mình chứ không phải tại ai cả.

Thôi thì hãy nhẹ nhàng mà sống. Đến đâu hay đến đó. Phải lo cho sức khoẻ để nuôi dưỡng mấy thằng con. Không nên phí sức nữa. Cuối tuần này sẽ cố gắng đưa bọn nhỏ ra khỏi nhà. Đi lang thang đâu đó cũng được. Để tụi nó ở nhà thì chỉ có iPad từ sáng đến tối.

Dễ dãi

Sáng nay sau khi cắt cỏ, tôi trở vào nhà uống nước, nghỉ ngơi, và đợi cho mồ hôi ráo. Mấy thằng lớn thì ôm iPad chỉ còn lại Vương ngồi chơi một mình. Thấy vậy tôi đến chơi với nó. Không bao lâu nó lại bò vào lòng ngực tôi. Sợ mồ hôi và cỏ trên áo thun làm nó dơ nhưng nó vẫn ôm chặt lấy tôi và tựa đầu nói vào vai tôi. Không bao lâu nó thiếp đi. Đặc nó xuống ngủ ngon lành. Thằng này dễ dãi thấy mà thương.

Đầu thai

Đán nói:

Khi ba mẹ chết con sẽ không lập gia đình. Chỉ ở vậy để lo lắng cho em Xuân, em Vương, và anh Đạo. Nhưng ba có thể đầu thai thành con chó trở về chơi với tụi con không?

Thằng này là comedian tương lai của tôi hay là nó muốn chửi xéo ba nó?

Contact