Melanie Nga My: Trong cõi tình ta

Melanie Nga My là giọng hát khá mới nhưng không lạ. Em có chất giọng nhẹ, ngọt, và buồn. Hát thấp giống Ngọc Lan. Hát cao giống Y Phương. Còn hát run giống bị cảm. Chắc là em “Nhớ đêm mưa Sài Gòn” lắm nên run lập cập. Em muốn dùng vibrato nhưng kỷ thuật còn quá kém nên run thảm thương. Trình bày “Kỳ diệu” mà em run đến nỗi hát muốn không ra lời. Nhạc sĩ Anh Bằng mất lâu rồi. Chú không trách em đâu. Cứ nhẹ nhàng mà hát nhé đừng run nữa. Tội nghiệp quá.

Ngủ ngon

Cả tháng trước ngày nào cũng thức khuya dậy sớm để viết và thiết kế lại quyển sách của mình nên thiếu ngủ trầm trọng. Thứ Sáu vừa rồi cũng đã hoàn tất. Mấy ngày lễ cuối tuần sáng làm việc nhà xong lại không uống cà phê nên đến trưa là buồn ngủ vô cùng. Đọc sách cũng không xong. Mết quá không đưa đám nhỏ đi chơi. Chỉ quăng cho chúng nó cái iPad cũng xong.

Tuy cảm thấy có lỗi lắm nhưng biết sau bây giờ. Đã tìm đủ mọi phương pháp để cho nó không bị nghiện iPad nhưng giờ đây chúng không thể nào bỏ được. Nhà thì đủ chuyện để làm. Cỏ phải cắt phải tỉa. Vách tường phỉa rữa sạch. Trong nhà thì đồ đạc và đồ chơi tràn ngập từ lầu đến basement. Dọn dẹp được vài ba bữa lại lộn xộn tiếp. Thôi thì đến đâu hay đến đó. Đó là trách nhiệm của mình. Không làm được thì là do lỗi mình chứ không phải tại ai cả.

Thôi thì hãy nhẹ nhàng mà sống. Đến đâu hay đến đó. Phải lo cho sức khoẻ để nuôi dưỡng mấy thằng con. Không nên phí sức nữa. Cuối tuần này sẽ cố gắng đưa bọn nhỏ ra khỏi nhà. Đi lang thang đâu đó cũng được. Để tụi nó ở nhà thì chỉ có iPad từ sáng đến tối.

Dễ dãi

Sáng nay sau khi cắt cỏ, tôi trở vào nhà uống nước, nghỉ ngơi, và đợi cho mồ hôi ráo. Mấy thằng lớn thì ôm iPad chỉ còn lại Vương ngồi chơi một mình. Thấy vậy tôi đến chơi với nó. Không bao lâu nó lại bò vào lòng ngực tôi. Sợ mồ hôi và cỏ trên áo thun làm nó dơ nhưng nó vẫn ôm chặt lấy tôi và tựa đầu nói vào vai tôi. Không bao lâu nó thiếp đi. Đặc nó xuống ngủ ngon lành. Thằng này dễ dãi thấy mà thương.

Đầu thai

Đán nói:

Khi ba mẹ chết con sẽ không lập gia đình. Chỉ ở vậy để lo lắng cho em Xuân, em Vương, và anh Đạo. Nhưng ba có thể đầu thai thành con chó trở về chơi với tụi con không?

Thằng này là comedian tương lai của tôi hay là nó muốn chửi xéo ba nó?

Không hạnh phúc

Hôn nhân nào cũng không hạnh phúc. Đó là điều thường chứ không lạc lối. Đừng cảm thấy đắng cay rồi tưởng rằng nếu lấy được người khác sẽ hạnh phúc hơn. Sự phản ứng đó sẽ khiến một hôn nhân càng không hạnh phúc thêm. Lý do chính cho nỗi khổ sở là tự cho rằng mình được quyền hạnh phúc. Nên chấp nhận rằng không hạnh phúc là chuyện bình thường trong hôn nhân và lập tức làm những điều để giảm đi sự không hạnh phúc đó.

Những ai cảm thấy mình không hạnh phúc hãy suy nghĩ lại.

Nguyễn Ngọc Thạch: Người cũ còn thương

Trong lời tựa, tác giả cảnh cáo rằng những ai mới chia tay hoặc đã chia tay nhưng vẫn vương vấn không nên đọc vì những bài viết tuy ngắn và đơn giản nhưng sẽ gợi lại những ký ức của người cũ. Từ mùi hương đến thói quen đến những điểm hẹn đến những bài nhạc sẽ lắng đọng lại bóng dáng người cũ. Tôi đọc vì thích cách viết mộc mạc của Thạch còn những người cũ của tôi đã đem hết đi bỏ xó không còn lại cảm giác gì cả.

Sắp hết hè

Dạo này ít blog vì tranh thủ viết ấn bản thứ hai quyển sách Professional Web Typography. Muốn tạo thêm một vài mẫu design mới cho sách nên thức đêm để làm. Định lấy cơ hội đi vacation để hoàn tất nhưng đêm nào cũng mệt rã người sau một ngày trông đám nhóc. Hôm nay là thứ Năm rồi mà chẳng tới đâu hết. Đọc cuốn sách cũng chẳng xong. Bù lại được dành thời gian với vợ con và mẹ vợ.

Tụi nhỏ mê biển lắm. Quăng nó ra nhảy sóng chơi cát là đủ. Tuy nhiên phải ngó nhìn bọn nó nên cũng không làm gì được chuyện của mình. Ba anh em thằng lớn chơi nhau rồi cãi nhau rồi lại chơi nhau. Bực mình là hai thằng lớn lúc nào cũng chọc ghẹo thằng Xuân. Nói hoài cũng không lọt lỗ tai. Anh lớn không biết nhường nhịn em còn làm cho nó khóc. Chán.

Thứ Hai tuần tới là bọn nhỏ trở lại trường. Thế là mùa hè năm nay cũng đã hết. Nhanh không thể nào ngờ. Thằng Vương đã gần một tuổi rồi. Bây giờ nó biết nhiều rồi. Cười ít hơn la hét nhưng cũng dễ thương lắm. Đang biết đứng và sắp tập đi. Thích ăn đồ người lớn và nghe rap Việt. Tuổi thần tiên.

Nguyễn Ngọc Thạch: Khóc Giữa Sài Gòn

Quyển tiểu thuyết tình cảm hiện đại của ba cặp tình nhân. Phan và Nam, hai chàng trai yêu nhau tha thiết hơn cả những mối tình nam nữ. Tú và Mễ, một nhà văn và một tâm lý học, đến với nhau chỉ vì tình dục nhưng nảy nở đến tình cảm. Thụy và Ân, hai người thuê cùng nhà trọ, có cảm tình với nhau. Cả sáu người đều quen biết nhau. Họ cùng sống giữa Sài Gòn. Yêu nhau giữa Sài Gòn. Làm tình điên cuồng giữa Sài Gòn. Khóc giữa Sài Gòn. Tác giả Nguyễn Ngọc Thạch thắm thiết và gần gũi với Sài Gòn:

Sài Gòn bừng tỉnh sau giấc ngủ vùi. Đường bắt đầu đông, có người phải tranh thủ dậy sớm hơn Sài Gòn để chuẩn bị cho cuộc mưu sinh của ngày mới. Đời Sài Gòn, là chuỗi ngày trải dài của mưu sinh. Bên đường, mấy chị bán bánh mì đã đẩy xa ra, nhanh tay cắt thịt, chả thành từng lát mỏng te, mỏng như đời người ta trong cơn khốn khổ.

Những câu chuyện được sắp xếp không theo thứ tự nên tạo ra những thú vị và không bị nhàm chán. Mới đầu đọc hơi bị lộn xộn nhưng dần cũng làm quen với những nhân vật trong truyện.

Phạm Thu Hà: Chạm

Album gồm chín bài tình ca xưa được cover lại qua chất giọng cao sang của Phạm Thu Hà. Cách xử lý những tác phẩm đã quá quen thuộc trong làng âm nhạc Việt Nam an toàn và vững chắc nhờ vào cảm xúc, trải nghiệm, và range trong giọng hát của Hà như “Mắt lệ cho người” (Từ Công Phụng) và “Cho em quên tuổi ngọc” (Lam Phương). Tuy nhiên, album tỏa sáng là nhờ vào những phần orchestration xuất sắc và khéo léo của nhạc sĩ hòa âm Nguyễn Anh Khoa. Chạm nhất là “Hương xưa” (Cung Tiến) và “Nghìn trùng xa cách” (Phạm Duy). Dàn nhạc giao hưởng đưa giọng mezzo-soprano chín muồi của Hà bay bổng trong không gian semi-classical. Một album đáng được thưởng thức cho những tâm hồn đam mê nhạc thính phòng.

Bạn hàng xóm

Tôi và Tắc chơi với nhau lúc nhỏ. Nhà tôi ở cạnh nhà Tắc. Ngày xưa không có iPad như bây giờ nên chúng tôi thường lê la trong xóm. Hết tán u đến bắn bi. Hết thả diều đến tạt lon. Hết đánh cờ Tướng đến đánh Tiến Lên. Hết thục bida (ai thua trả tiền giờ) đến bấm trò chơi điện tử (Contra). Làm sao quên được những buổi chiều mùa hè cùng nhau lội bộ ra vườn hoa Lạc Hồng học bơi hoặc những buổi tối bới một tô cơm ra trước nhà vừa ăn vừa nghe Dì Ba (mẹ Tắc) kể những câu chuyện ma rùng rợn nhưng đầy hấp dẫn. Những ký ức đẹp của tuổi thơ mỗi khi nhớ đến đều khiến tôi bùi ngùi.

Nếu như còn ở Việt Nam chắc chắn rằng Tắc đã là đứa bạn hàng xóm thân nhất của tôi. Chúng tôi đã có nhiều chuỗi ngày vui vẻ của thời ấu thơ. Nhưng mười tuổi tôi xa quê hương và có cuộc sống mới. Hai thằng bạn cũ cùng xóm ngày nào giờ đã sống trong hai thế giới khác nhau. Tôi không biết cuộc sống của Tắc ra sao. Còn tôi thì vất vả trên xứ lạ quê người. Không bạn bè che chở. Không biết tiếng bản xứ. Không hòa nhập được với cuộc sống mới. Đó là những chuỗi ngày tôi nhớ quê hương vô cùng.

Ngày tháng rồi cũng nhanh chóng trôi qua. Sau mười mấy năm xa cách tôi trở về Việt Nam năm 2001 sau khi tốt nghiệp đại học. Gặp lại Tắc, tôi vui vì Tắc vẫn nhớ đến thằng bạn cũ ngày. Tuy tôi và Tắc hoàn toàn khác biệt nhưng chúng tôi vẫn thân nhau như lúc nhỏ, nhất là mỗi khi ngồi vào bàn nhậu nhắc lại chuyện xưa. Tôi trở về Mỹ kiếm công ăn việc làm và xây dựng mái ấm gia đình. Thời gian lại thấm thoát trôi qua.

Hai năm trước tôi về lại Việt Nam sau mười sáu năm xa cách. Tôi đã có gia đình và có con còn Tắc vẫn độc thân. Cho dù thời gian khá dài nhưng chúng tôi vẫn thế. Tình bạn vẫn không nhạt nhòa. Tắc lấy ngày nghỉ đi uống cà phê, ăn hủ tiếu Mỹ Tho, và đưa tôi đi nhậu cùng bạn bè. Với tôi những giây phút ấy nhẹ nhàng nhưng đậm tình, đơn giản nhưng đáng nhớ. Tuy sống ở Mỹ đã hơn 30 năm nhưng trái tim và tâm hồn tôi vẫn còn Việt Nam. Tôi hy vọng sẽ trở lại quê hương mình một ngày gần đây. Cám ơn Tắc vẫn còn nhớ đến thằng bạn hàng xóm này. Tuy nhà tôi giờ đây đã không còn nữa nhưng đường Nguyễn Huệ vẫn luôn là xóm của tôi mặc dù chỉ trong ký ức.

Contact