Vẫn còn có ba

Thưa ba,

Dạo này hai thằng cháu nội của ba học rất tệ. Chúng nó giờ có đầy đủ quá nên không cố phấn đấu. Con kể cho nó nghe ngày xưa mỗi lần con cố gắng học lên hạng, ba thưởng con ăn kem. Con rất mê được ăn kem ở vườn hoa Lạc Hồng. Kem trắng, thơm, và có vị rất đặc biệt. Sau này qua Mỹ tuy có rất nhiều loại kem nhưng con chỉ thèm được ăn kem Việt Nam.

Sau khi kể cho chúng nó nghe, con cũng bùi ngùi nhớ lại những lúc con thành đạt hoặc những giây phút hạnh phúc nhất cũng không có ba bên cạnh để chia sẻ. Năm lớp 8, con đứng nhất khối môn toán tuy Anh văn vẫn chưa vững vàng. Năm tốt nghiệp trung học và được vào đại học chỉ có mẹ và chị Thơm đưa con đến ký túc xá. Lễ tốt nghiệp đại học cầm cái bằng trong tay cũng không có ba. Ngày con kết hôn cũng không ba. Ngày con nhận được bằng thạc sĩ và được triển lãm dự án “Nghệ thuật chữ Việt” cũng không có ba ở bên cạnh. Và ngược lại, khi ba rời khỏi cõi đời này con cũng không được đến bên cạnh ba lần cuối. Đời đã an bài như thế thì con cũng đành chấp nhận nhưng con vẫn luôn nghĩ về ba trong những giây phút đó.

Ngày xưa mỗi lần nghĩ đến ba, việc con chỉ có thể làm là viết xuống những cảm nhận của mình. Những lá thư con viết cho ba đã khiến ba và nhiều người buồn. Dần dần không thấy ba hồi âm nên con chỉ viết trong nhật ký. Giờ đây mỗi lần nhớ đến ba, con cũng không làm gì được ngoài việc viết xuống những cảm nghĩ của mình. Lúc trước cũng thế, viết để tâm sự với ba. Giờ cũng thế, viết để được gần ba hơn. Lúc ba ra đi, con đã không khóc lóc không bi lụy. Không phải con mất đi cảm giác nhưng con vẫn giữ được ba trong lòng. Mối quan hệ của hai cha con xưa nay vẫn không đổi thay và nó vẫn tồn tại trong tâm hồn con cho dù nghìn trùng xa cách.

Lúc trước tuy mấy mươi năm không gặp, hai cha con cũng chỉ hỏi thăm nhau hai ba câu qua điện thoại cho có lệ: Ba khỏe không? Khỏe. Con khỏe không? Dạ cũng khỏe. Cô Ba bác Tư và đại gia đình khỏe không? Khỏe. Mấy dì mấy cậu khỏe không? Dạ thưa khỏe. Thôi bye nhé. Dạ bye.

Những tháng ngày trước khi ba ra đi, ba đã không còn nói với con gì cả. Con cũng chỉ nhìn ba qua điện thoại mà cũng chẳng biết nói gì hơn. Không dám hỏi ba khỏe không vì có cảm giác ba đang đau đớn lắm. Tình cảm con dành cho ba không thể nói lên thành lời nhưng có thể viết xuống tường chữ. Còn viết về ba là còn cảm nhận được ba. Còn viết về ba là còn tâm sự với ba. Còn viết về ba là còn yêu mến ba. Còn viết về ba là còn có ba. Chúc ba ngủ ngon.

Hoàng Thùy Linh: Hoàng

Sự thành công của “Để mị nói cho mà nghe” đem đến điểm mới lạ cho Hoàng Thuỳ Linh qua âm hưởng dân tộc hiện đại. Lời nhạc dễ thương và dễ dàng đi vào lòng người và cái thu hút của bài là lối hoà âm nhộn nhịp và trẻ trung.

“Lắm mối tối ngồi không” cũng tưng bừng và duyên dáng. Linh xử lý chất giọng của mình khéo léo để phù hợp với lối hoà âm nhanh nhẹn và tươi vui. Lúc đầu đọc tựa đề không có dấu, tôi đón sai chữ “Lắm mối.” Phải chi, “Em vẫn chưa có chồng / [Làm mồi] tối ngồi không” thì anh đem rượu vào nhậu em luôn.

“Kẻ cắp gặp bà già” chuyển sang âm hưởng điện tử với Binz phụ trách phần rap: “Môi này cho anh mơ / Straight up không văn thơ / Em là vực sâu anh đã rơi / Lúc nào rồi chẳng nhớ.” Tự nhiên chêm vào chữ “straight up” nghe lãng xẹt nhưng đó là cái gu Binz.

“Tứ phủ” đưa người nghe lạc vào một không gian đương đại đầy huyền bí của “Nơi đây đại ngàn em chờ thiên thu.” Giọng của Linh bay bổng như một linh hồn bị thất tình và đang quằn quại với nhịp điệu electronic dồn dập và đầy ma lực.

Album thứ ba này mở một ngoặt mới cho Linh và cô đã lột xác để nhập vai vào những nhân vật trong mỗi bài hát. Từ giọng hát đến hoà âm phối khí, Linh đầu tư kỹ càng cho những bài hát của mình. Lâu lắm mới thưởng thức một album không đụng hàng. Nghe những album cover lại nhạc Trịnh hoặc nhạc trữ tình riết cũng thấy ngán ngẩm.

Dạy con thơ

Như mỗi đứa trẻ lớn lên trên mảnh đất Việt, lòng tôi xôn xao mỗi khi xuân về. Được nghe tiếng pháo nổ, được mặc những bộ đồ mới, và dĩ nhiên là được tiền lì xì. Riêng tôi, tết là được gặp gỡ ba nhiều hơn. Những tháng ngày trong năm, ba đi làm xa lâu lâu mới về và chỉ ở lại nhà vài ngày rồi đi. Đến gần tết ba mới ở nhà được vài tuần.

Để chuẩn bị đón xuân, ba thường quét dọn và lau chùi nhà cửa từ lầu một đến lầu ba. Năm đó tôi được năm hoặc sáu tuổi, tôi cứ theo gót ba để xem ba dọn dẹp. Ba không cho đến gần vì sợ bụi bặm bay vào mũi tôi lúc ba đang quét nên ba bắt tôi ngồi trên chiếc ghế. Rồi tôi ngắm ba ngồi chồm hổm lau từng ô gạch bằng nùi giẻ. Thấy tôi vừa chán vừa buồn ngủ, ba dạy tôi hát bài gì đó mà tôi chỉ nhớ được hai câu, “Có lỗi không nhận lỗi là hèn / Có lỗi mà nhận lỗi là ngoan.” Ba hát đi hát lại vài lần rồi bảo tôi hát lại. Tôi không chịu nhưng ba cứ bắt thì tôi hát, “Có lỗi không nhận lỗi là hèn / Có lỗi mà nhận lỗi là ngu.”

Ba nhìn tôi với sự ngạc nhiên. Cũng may là tay ba đang dơ, chứ không chắc tôi ăn bạt tay rồi. Dùng tay không được, ba quay qua táp vào thằng nhóc của tôi thật nhanh. Tôi kinh ngạc vô cùng. Không đau lắm nhưng đủ để nhớ suốt đời. Chỉ có ba mới chơi trò quái lạ như thế với thằng con nghịch ngợm này.

Ước gì tôi có nhiều thời gian bên ba nhưng định mệnh đã an bày cho cha con sống cách xa nửa vòng trái đất. Ba mươi mấy năm trôi qua, tôi cũng đã quen với lối sống như thế. Tuy không gặp mặt hằng ngày nhưng tôi lúc nào cũng nghĩ đến ba. Giận ba trách ba rồi thì cũng thông cảm và thương mến ba. Vì đó là ba. Dù ba ở Việt Nam hay trên thiên đàng, tôi vẫn nghe được những tiếng nói cười giòn giã của ba mỗi khi nghĩ về ba. Ba vẫn luôn tồn tại trong tôi. Giờ đây ba vẫn bên tôi.

Con đường ba đã chọn

Có đôi lúc tôi cảm thấy chán chường với cuộc sống tấp nập và hối hả trên đất Mỹ. Nhất là vào những tháng ngày lạnh lẽo và hiu quạnh của mùa đông, tôi muốn bỏ hết tất cả để trở về Việt Nam sống một cuộc sống nhẹ nhàng và giản dị với ba.

Ba năm trước tôi đã có những tháng ngày ngắn ngủi bên ba trong căn nhà đơn sơ, không TV, không internet, không tin tức về chính trị Mỹ. Những buổi trưa hè tôi nằm trên chiếc võng trước nhà đọc sách, lắng nghe tiếng ve kêu, hoặc ngắm nhìn những hạt mưa rơi. Tâm hồn tôi lắng đọng và cảm giác thoải mái hơn so với cuộc sống vội vã và đầy áp lực ở Mỹ.

Dĩ nhiên đó chỉ là điều mơ ước. Tôi không thể nào bỏ lại vợ con và càng không thể nào bỏ lại mẹ già để chọn cuộc sống riêng cho mình. Tôi chấp nhận sự thật và tiếp tục sống, làm việc, và chăm sóc đàn con. Tôi không có đường chọn lựa nào khác hơn.

Khi ba quyết định về lại Việt Nam, ba đã không một lời giải thích nào cho tôi. Mấy tháng ba ở Mỹ là khoảng thời gian dài nhất tôi được sống bên ba. Lúc còn ở Việt Nam ba vẫn thường đi làm xa nên cũng không gặp được ba hằng ngày. Vì ba đã quen với cuộc sống nay đây mai đó nên bị ràng buộc trong một căn phòng thuê nhỏ ba không chịu được. Ngược lại, đối với tôi đó chính là mái ấm gia đình.

Còn gì hạnh phúc hơn khi được sống bên cạnh cha mẹ. Hằng ngày đi học về được gặp gỡ cha mẹ, được nói và được nghe tiếng Việt sau những tiếng đồng hồ dài câm nín và bị tra tấn lỗ tai với những tiếng nói lạ quắc. Được ngồi chung bàn thưởng thức những món ăn Việt Nam chính tay mẹ nấu sau khi ăn những món ăn trưa chán ngắt trong trường. Như những gì quá tốt đẹp cho sự thật (too good to be true), nó sẽ không tồn tại.

Lúc ba chọn con đường trở về Việt Nam, căn phòng thuê trở nên trống vắng. Đi học về không còn được nghe tiếng nói giòn giã của ba mà chỉ còn lại những cảm giác sầu muộn của mẹ. Tôi chơi vơi lạc lõng. Đi học bị bạn bè khác màu da trêu chọc không có người chở che. Khi không còn kiềm chế được chính mình, tôi đánh lộn trong lớp và bị đuổi học. Đó là những chuỗi ngày khó khăn nhất của tôi.

Sau này lúc tôi được ở bên cạnh ba lần vừa rồi tôi về Việt Nam, ba mới giải thích quyết định của ba. Giữa vợ và con ở Mỹ và các anh chị ở Việt Nam, ba đành phải chọn một bên. Bên con còn có mẹ, còn các anh chị không có ai cả nên ba phải về để lo cho các anh chị. Quyết định đó cũng công bằng. Phải chi ba nói với tôi từ lúc đầu, tôi đã không hiểu lầm ba và tôi đã sớm chấp nhận sự thật đó.

Sự chọn lựa đó chắc chắn rất khó khăn và khổ tâm cho ba nhưng con đường ba đi đó, con đường ba theo đó đúng đấy ba ơi. Được chứng kiến các anh chị thương yêu và chăm sóc cho ba đến cuối đời cho con thấy được sự hy sinh của ba rất xứng đáng. Chính mẹ cũng thấu hiểu được điều đó. Nếu mẹ và con giữ ba lại bên Mỹ thì đó là điều quá tham lam và ích kỷ.

Ba đã biết trước và đã tin tưởng mẹ một mình nuôi dưỡng con nên người và ba đã không bỏ rơi các anh chị. Ba cũng đã dạy dỗ các anh chị trở thành những người trọng tình nghĩa. Giờ đây anh chị em càng gắn bó hơn nhờ ơn cha.

Cám ơn những công lao và sự hy sinh to lớn của ba. Xin ba hãy yên tâm và an giấc.

Cáo phó

Tên họ: Hồ Hữu Tỷ
Pháp danh: Thiện Minh
Sinh năm: 1936
Quê quán: Đạo Thạnh
Tạ thế lúc: 14 giờ, ngày 15, tháng 11, năm 2020
Hưởng thọ 85 tuổi

Thế là ba đã trở về cát bụi. Tuy không có mặt để tiễn đưa ba đi, tôi và mẹ được xem tang lễ tường tận qua video nhờ công nghệ hiện đại. Thật cảm động khi thấy bà con cô bác tiếp tay nhau để tưởng niệm một người em, người anh, người cha, người bác, người chú, và người ông yêu dấu trong đại gia đình. Xin được tri ân những tình cảm mọi người dành cho ba. Cám ơn gia đình cô Ba, gia đình bác Tư, gia đình chú Sáu, gia đình chú Bảy, và gia đình chú Mười.

Cám ơn những lời chia buồn từ người thân và bạn bè gần xa qua điện thoại hoặc qua Facebook. Cám ơn tình cảm quý báo gia đình anh Tám dành cho ba. Cám ơn anh rất nhiều đã thay thế tôi chăm sóc cho ba những tháng ngày vừa qua. Những lần anh em tâm sự, anh thấu hiểu được tâm trạng của tôi và luôn an ủi tôi đừng quá lo lắng. Tôi cảm kích tình nghĩa giữa anh và ba.

Cám ơn những lời chia buồn của Sư Bà sáng nay. Sư Bà hiểu được hoàn cảnh của tôi và lo ngại tôi đau buồn nên đã có lời khuyên nhủ và giải nghĩa về sự ra đi của con người. Những lời Sư Bà nói ngắn gọn nhưng rất thấm. Tôi cũng đã đọc, tìm hiểu, và suy nghĩ rất nhiêu về cái chết. Sau những lần đau đớn mỗi khi chứng kiến từng người thân đột ngột ra đi, tôi đã chấp nhận và thấu hiểu được chết là một phần trong cuộc sống. “Còn sống một ngày là hẹn chết mai đây” (Trịnh Công Sơn). Ngày xưa tôi rất sợ đối diện với cái chết. Giờ đây tôi đã có cái nhìn khác. Thay vì đau buồn về cái chết, tôi xin được ca ngợi về cái sống.

Ba đã sống một đời sống giản dị và chất phát. Ba không nặng về vật chất hay tiền bạc. Ba có bản chất mạnh mẽ và thẳng thắng. Ba không bộc lộ tình cảm của mình. Tình thương của ba chỉ để trong lòng. Càng thương ba càng rầy la. Ba không do dự hay lo ngại về những quyết định của mình. Ba chưa từng hối hận về con đường ba đã chọn. Tôi cũng sẽ noi gương ba. Sẽ không hối tiếc về dĩ vãng và sẽ không để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai. Sống hết mình để lúc nằm xuống không còn hối tiếc.

Ba là người rất dạn dĩ. Tôi còn nhớ một kỷ niệm nho nhỏ lúc ba sống những ngày tháng ngắn ngủi với tôi ở Mỹ. Có một lần hai cha con đi công viên trò chơi. Tôi và ba xếp hàng chơi trò xe điện đụng (bumper cars). Khi hết giờ bước ra, ba làm rơi cặp kính từ trong túi áo. Ba bảo tôi báo cho người quản lý biết. Tôi rụt rè không dám hỏi vì e ngại tiếng Anh không biết nói. Ba tự bước đến anh quản lý ra dấu cặp kính. Anh quản lý hiểu ý ba ngay và trao lại cho ba cặp kính. Tôi khâm phục ba. Về sao mỗi khi tôi phải đứng nói trước đám đông trong trường hay trong hội nghị, tôi nhớ đến sự mạnh dạn của ba để có động lực để vượt qua. Giờ đây mỗi lần ra ngoài, tôi bảo đám nhỏ phải mạnh dạn lên. Muốn ăn gì phải tự gọi. Muốn hỏi gì người ngoài phải tự hỏi. Ông nội của tụi nó không biết tiếng Anh còn không sợ huống chi tụi con biết tiếng Anh mà nhút nhát gì.

Vì kỷ niệm giữa tôi và ba không nhiều nên những sự việc nhỏ nhoi đến thế tôi cũng nhớ rất rõ. Còn anh chị luôn sát cánh bên ba mấy mươi năm qua chắc chắn có rất nhiều ký ức về ba. Hẹn một ngày gần đây, anh chị em sẽ gặp gỡ nhau để tôi được nghe những câu chuyện về cuộc đời của ba.

Vĩnh biệt Ba

Sáng nay ba thanh thản ra đi xung quanh gia đình và người thân. Tuy tôi không thể về gặp mặt ba lần chót nhưng cũng thấy được ba qua video khi ba trút hơi thở cuối cùng trước khi lìa trần. Khi hay tin ba bị ung thư tuyến tụy ở giai đoạn cuối vài tháng trước, tôi muốn về thăm ba ngay nhưng thời buổi đại dịch COVID chính phủ Việt Nam không cho vào. Tôi vẫn nuôi hy vọng là ba sẽ chóng chọi đến lúc Việt Nam mở cửa lại. Nhưng mỗi lần thấy ba đau đớn qua video, tôi bùi ngùi lắm. Thôi thì ba ra đi như vậy cũng nhẹ nhàng và đỡ đau thể xác.

Ba đã hưởng thọ hơn 80 năm cuộc đời. Con người trước sau gì cũng phải lìa xa cõi tạm trần gian. Tôi cầu mong cho hương hồn của ba được trở về cõi vĩnh hằng. Từ nhỏ, tôi đã xa ba. Người ở lại Việt Nam còn người sang Mỹ, ba và tôi đã sống giữa hai thế giới xa cách và khác biệt nhau. Bốn mươi mấy năm qua hình bóng của ba vẫn luôn trong ký ức, đầu óc, và con tim của tôi. Suốt cuộc đời còn lại của tôi vẫn thế. Ba sẽ luôn giữ một vị trí riêng trong tôi.

Tôi thành thật cám ơn đại gia đình đã lo lắng cho ba chu đáo cho đến cuối đời. Tôi thì chưa làm được gì cho ba nhưng anh chị sống gần ba đã thay thế cho tôi. Tình thương của anh chị dành cho ba khiến tôi kính nể và cảm kích. Anh chị đã làm tròn bổn phận của những đứa con hiếu thảo. Ba ra đi cũng vui và an tâm biết được các con của ông vẫn đùm bọc và tương tác lẫn nhau. Tình anh chị em như thế quý lắm. Tuy tôi không sống gần anh chị nhưng tôi rất hãnh diện và hạnh phúc được cùng chung một dòng máu. Chúng con cầu xin cho ba được nghỉ ngơi trong thanh bình.

Nhóm Nhật Nguyệt

Sau khi biết được kết quả ai thắng ai thua trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, tôi đã không còn hứng thú theo dõi chính trị nữa. Ngoài giờ làm việc, tôi đọc sách hoặc đưa mấy đứa nhỏ đi trượt băng. Cuộc sống nhẹ nhàng và giảm căng thẳng đi nhiều. Tôi yêu đời đến nỗi nghe nhạc sến cũng thấy tươi vui. Thú thật thì tôi không nghe nhạc sến mà là xem nhạc sến nhất là những bài được trình diễn sôi động, trẻ trung, và quá sexy của nhóm Nhật Nguyệt gồm có thành viên Minh Thảo, Ngọc Thuý và Mina Nguyễn.

Về giọng hát thì cả ba không ai nổi trội hơn ai. Đó cũng là cái lợi của nhóm vì họ tương tác cho nhau để đối phó với những con beat dồn dập. Nếu không để ý kỹ càng thì không thể biết ai hát câu nào. Tôi cũng chẳng thèm chú ý làm gì. Những bài nhạc trữ tình không có gì xa lạ. Những bài remix thì cùng lắm chỉ xoá đi những chất sến trong lời nhạc. Dĩ nhiên khi tìm xem nhóm Nhật Nguyệt thì tôi đâu muốn tìm đến những cảm giác bi đát.

Ngược lại với chất giọng của họ, mỗi người mỗi nét. Minh Thảo có cá tính. Ngọc Thuý thì nhu mì. Còn Mina Nguyễn thì khêu gợi. Chiêm ngưỡng họ lắc lư qua những bộ trang phục lộng lẫy đầy gợi cảm đủ sướng rồi. Chỉ cần mở YouTube lên, đánh vào “nhóm Nhật Nguyệt” và mở volume lên max là bao nhiêu phiền muộn cũng sẽ tan theo ba nàng tiên giáng trần này. Thêm rượu hay cần sa là lên chín tầng mây luôn. Đừng tin lời tôi viết mà hãy xem bộ collection mới nhất này nhé. Chúc các bạn một ngày trong tuần vui vẻ.

Công giáo và bầu cử tổng thống

Thấy bài thuyết giáo về việc bầu cử tổng thống, tôi cũng tò mò muốn biết ông cha nói gì. Clip giảng gần 28:52 phút nhưng tôi chỉ xem đến 1:52 phút là phải bỏ cuộc. Ông cha cho rằng với lương tâm và trách nhiệm của một chủ chiên, ông phải hướng dẫn con chiên, nhất là giới trẻ, biết được đâu là thánh ý chúa và “biết được người nào không phải là mình muốn bầu mà chúa muốn mình bầu cho người đó.”

Tôi không biết rõ đây là ý chúa hay ông cha đặt lời vào miệng của chúa. Tôi thì không nghĩ đây là ý nguyện của chúa vì nếu thật sự như thế thì đấng chúa trời quá hẹp hòi và quá độc tài. Việc bỏ phiếu cho ai là quyền cá nhân của người đó không ai có thể xen vào. Chẳng hạn như trong gia đình tôi và vợ luôn bàn luận hoặc thậm chí tranh cãi nhau về chính trị. Nhưng đến lúc đi bầu cử, vợ không có quyền bắt tôi phải bỏ phiếu cho ai và ngược lại tôi cũng không có quyền ép buộc vợ phải bỏ phiếu theo tôi. Chẳng lẽ chuyện nhỏ nhặt như thế mà đấng chúa trời cũng không tin tưởng để con người tự quyết định cho bản thân họ?

Tôi không nghe hết bài thuyết giáo nhưng cũng có thể đoán được ý ông cha và đấng chúa trời muốn như thế nào. Như đã từng tâm sự, tôi có bạn bè và gia đình khuyến khích theo chúa. Tôi vẫn luôn do dự và e ngại một điều gì đó cho nên vẫn chưa đến được với chúa. Giờ tôi mới hiểu rằng đến với chúa tôi sẽ mất đi những tự do rất căn bản như đi bầu không phải theo ý mình mà phải bầu ý chúa muốn. Nếu như phải sống dưới cộng sản thì đành phải chịu. Còn được sống trong chính quyền tự do thì tạo sao phải lệ thuộc vào những gì người khác muốn?

Dĩ nhiên đây chỉ là lối suy nghĩ của cá nhân tôi. Ai tin vào đất chúa trời và những ông cha nhà thờ là sự tự do của họ. Chuyện bầu cử cũng thế. Tự tìm hiểu sự thật cho chính mình đừng để lời lẽ người khác khiến mình mất đi lý trí và lẽ phải. Nhất là chuyện mà mình quan tâm đến.

Chẳng hạn như lúc nào chúa cũng được khen là một đấng nhân từ giàu lòng thương yêu nhân loại. Nhưng với điều kiện là phải nghe và làm theo ý của chúa. Chúa thương yêu tất cả mọi người nhưng chúa không chấp nhận tình yêu con người dành cho một người cùng giới. Một người đàn ông yêu một người đàn ông cũng là tình yêu. Một người đàn bà yêu một người đàn bà cũng là tình yêu. Tại sao phải cấm họ yêu nhau hoặc tước đi hôn nhân của họ? Chúa có thật thương xót và yêu thương loài người hay không nếu như chúa không mở rộng bàn tay để đoán nhận hết tất cả nhân loại?

Viết hay không bằng hay viết

Tôi vào nghề thiết kế đã gần 20 năm và thiết kế đã đưa tôi đến blogging hơn 17 năm. Blogging đã trở thành một sở thích mà tôi không thể nào thiếu. Cái đặc điểm của blogging là viết hay không bằng hay viết. Điều đó đã động viên tôi miệt mài viết gần như mỗi ngày trong mười mấy năm qua.

Giờ đây tôi viết rất nhanh. Chỉ cần ngồi xuống là chữ sẽ tuôn ra. Tôi có thể viết 300 đến 400 chữ trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Chỉ cần nghĩ đến đề tài nào nho nhỏ tôi cũng có thể viết xuống được. Lúc mới bắt đầu, tôi viết rất chậm. Tôi viết bằng tiếng Anh để rèn luyện ngữ pháp. Sau này tôi viết bằng tiếng Việt để không quên chữ mẹ đẻ của mình. Lúc mới tập viết lại tiếng Việt tôi viết sai chính tả và đánh dấu rất cực nhọc. Dần dần rồi cũng quen. Chính tả vẫn còn sai nhưng khá hơn trước. Bỏ dấu cũng dễ dàng hơn một chút. Giờ đây tôi thích viết cả hai thứ tiếng. Anh hay Việt, tiếng nào tôi cũng bộc lộ được những gì mình muốn chia sẻ. Còn hay hay dở là chuyện khác.

Cái thú vị của blogging là viết gì cũng được. Nó ngược lại với những gì tôi phải viết lúc còn đi học. Ngày xưa tôi viết tiếng Anh rất tệ và rất hổ thẹn mỗi khi phải đưa bài viết của mình cho thầy cô đọc. Thậm chí tôi không dám đọc những gì chính mình đã viết. Nhờ blogging mà tôi trở thành mạnh dạng hơn. Tôi không còn e ngại ai chê bai cả. Từ sợ sệt không dám đưa những gì mình viết cho ai đọc đã trở thành viết lên chốn công cộng. Tôi viết để bộc lộ cảm xúc. Tôi viết để học hỏi. Tôi viết giải thoát. Tôi viết để biết mình còn tâm hồn.

Nhờ viết mà tôi đọc nhiều và đam mê hơn. Lúc nhỏ tôi chẳng bao giờ thích đọc sách. Giờ đây có rảnh rỗi chút thời gian là tôi đọc để vận động trí óc. Đọc để tìm hiểu những gì trong đầu của người viết. Như viết, tôi thích đọc cả hai thứ tiếng. Tôi cố gắng chuyển qua đọc tiếng Việt sau khi đọc tiếng Anh nhưng tiếc rằng tôi không có được nhiều sách tiếng Việt ở đây. Tuy nhiên, có còn hơn không.

Đối với tôi, được viết là được tự do. Được viết là được tiếng nói dù cho bất cứ đề tài gì. Từ đời sống đến đời thường, từ âm nhạc đến ẩm thực, từ chính trị đến chính mình, từ tình cảm đến tình dục, không có gì là không thể không viết được. Chỉ có dám viết hay không. Với tôi viết là sở thích chứ không phải để kiếm sống nên tôi không bị gò bó hoặc sàng lọc. Trong công việc nhiều khi phải làm theo xếp hoặc cấp trên cho dù mình không thích. Còn viết thì thoải mái lắm. Mỗi buổi sáng thức dậy đầu óc tỉnh táo là lúc viết rất tuyệt vời. Không cần cà phê không cần điểm tâm. Chỉ cần mở Google Docs lên là viết. Cái cảm giác được ấn nút publish thật sảng khoái vô cùng. Và như thế tôi viết lên từng ngày.

Một phút dại khờ

Lúc mới sang Mỹ, tôi được một người dì khuyến khích đi nhà thờ Tin Lành. Thời đó cuối tuần cũng chẳng có gì làm nên đi gặp người Việt cho đỡ nhớ quê hương và đồng thời giết thời gian. Sáng Chúa Nhật tôi ăn mặc chỉnh tề. Quần tây áo sơ mi thắt thêm cái cà vạt tất cả được mua từ tiệm Woolworth.

Lúc đến nhà thờ tôi cũng cố nở nụ cười chào hỏi. Lúc mọi người hát thánh ca thì tôi chỉ đứng yên. Lúc mọi người cầu nguyện thì tôi chỉ quan sát mọi người nguyện cầu. Lúc mục sư giảng đạo thì tôi ngồi ngáp lên ngáp xuống. Lúc học kinh thánh tiếng Anh thì tôi chả hiểu. Lúc học kinh thánh tiếng Việt tôi cũng mù luôn. Lúc sinh hoạt với nhóm trẻ cùng lứa tuổi thì chẳng đứa nào bắt chuyện với tôi vì tôi không biết tiếng Anh. Lúc đổi sang sinh hoạt tiếng Việt thì nhóm toàn lớn tuổi hơn tôi nên cũng chả thèm đếm xỉa đến tôi.

Không thể hòa nhập vào lớp nào cả nên đâm ra chán. Và rồi lời Chúa dạy và lời mục sư giảng cũng chẳng nhập vào đầu óc hoặc trái tim của tôi nên sau vài tháng tôi không đi nữa. Thay vì sáng Chúa Nhật đi nhà thờ tôi ở nhà luyện porn tự sướng. Xử xong tôi thấy được hiệu quả ngay khỏi cần đợi chờ lời nguyện cầu có được ban hay không.

Nhắc đến việc tự sướng, mấy hôm nay mạng xã hội ồn ào dụ của ông Jeffrey Toobin tự xử trong cuộc họp với đồng nghiệp qua Zoom. Lúc tự sướng ông quên tắt đi máy camera và mic.

Ông Toobin là một trong những người viết về chính trị tôi rất thích trên tạp chí The New Yorker. Đồng thời ông cũng là nhà phân tích về pháp luật cho đài CNN và một tác giả viết sách hay. Tôi khâm phục sự đa tài của ông. Việc đã xảy ra là một tai nạn nghề nghiệp thật đáng tiếc. Dĩ nhiên là tôi không biện hộ hành động hổ thẹn đó của ông nhưng có thể phần nào hiểu được.

Việc đầu tiên khi bị bắt quả tang tự xử là ông xin lỗi ngay đến người vợ của mình. Tôi không biết hôn nhân của ông ra sao nhưng nếu ông phải tự xử chắc có lẽ ông không được thỏa mãn nhu cầu trong tình dục. Tôi không đổ lỗi cho vợ ông cũng không có ý rằng đàn bà phải thỏa mãn đàn ông. Nhưng chỉ vì mấy ông thèm muốn quá mà không được nên phải tìm đến phương pháp khác. Ly dị là một lối thoát dễ dàng nhất nhưng ngoài tình dục còn có tình yêu. Nếu không muốn mất tình yêu mà cũng chả được tình dục thì chỉ còn cách thủ dâm để giữ mái ấm gia đình. Dù sao thì tự sướng không nặng tội bằng đi ngoại tình hay đi mua sướng. Chẳng hạn như có ông chơi pornstar lúc vợ mang thai vẫn trở thành một vị tổng thống của đất nước tự do và còn được tôn thờ là một nhà lãnh đạo vĩ đại được Chúa chọn.

Ông Toobin chỉ có mỗi tội là tự xử không đúng lúc và không cẩn thận. Chỉ cẩu thả một phút mà mất đi nghề nghiệp hai mươi mấy năm và danh tiếng mấy mươi năm. Một đời khôn không bằng một phút dại.

Contact