Vĩnh biệt Cô Lệ Thu

“Nước mắt mùa Thu khóc ai trong chiều / Hàng cây trút lá nghĩa trang đìu hiu.” – Phạm Duy

Nghe tin danh ca Lệ Thu đã từ trần sau những tháng ngày chóng chọi với COVID-19, tôi xót xa vô cùng. Lại một người yêu mến bị con COVID cướp đi mạng sống. Đã phải chứng kiến từng phút giây đớn đau của mẹ, tôi hiểu được sự chịu đựng của cô. Cô đã đấu tranh cho đến hơi thở cuối cùng. Giờ đây cô đã được giải thoát và không còn phải sống trong sự đau khổ nữa. Xin cô an nghỉ trong bình yên. Tiếng hát của cô sẽ tồn tại mãi trong mỗi con tim cô đã từng chạm đến.

An vui thanh tịnh

Thưa mẹ, hôm thứ Tư vừa rồi con bị đau chân nên không thể tiếp tục đi chùa. Con chỉ nằm ở nhà uống thuốc và uống giấm táo để xoa dịu cơn đau. Hôm thứ Năm chân bớt đau nên con đưa thằng Xuân qua DC viếng thăm chùa Giác Hoàng và Kỳ Viên Tự.

Ở Kỳ Viên Tự con gặp được thầy Thanh Tâm. Thầy đã giảng dạy cho con một số cơ bản về cái tâm trong Phật giáo. Điều thầy nhắc nhở mà con nhớ nhất là “an vui thanh tịnh.” Trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến bốn chữ này. Chẳng hạn như lúc lái xe hãy “Nguyện cho mình được an vui thanh tịnh” để tâm hồn được bình thản mà không phải gấp gáp hay sân si với người khác. Thầy cũng dặn con, “Nguyện cho mẹ được an vui thanh tịnh.” Lúc đối xử với con cái phải cố gắng “an vui thanh tịnh” để tránh la hét hoặc thiếu nhẫn nại. Và nhất là đối với “kẻ thù,” mình cần phải “Nguyện cho người được an vui thanh tịnh.” Con thấy ý nghĩa lắm nhưng thực hành được hay không là chuyện khác. Con sẽ cố gắng.

Giờ đây người ta đối xử với con ra sao không còn quan trọng nữa. Hoặc nếu như con đã làm tổn thương đến người khác con đã sám hối. Cuộc đời này quá ngắn ngủi và quá mong manh. “Sống từng ngày. Chết từng ngày. Còn sống một ngày là hẹn chết mai đây.” Bây giờ sự quan trọng nhất đối với con là lo lắng cho đàn con và gia đình. Hôm qua chân đã đỡ đau nhiều nên con đưa Xuân và Vương đi chơi trong lúc Đạo và Đán học. Thấy hai anh em chúng nó cùng chơi với nhau, lòng con được cảm giác “An vui thanh tịnh.” Rồi nghĩ đến không biết những tháng ngày như thế sẽ còn được bao lâu. Thôi thì được lúc nào hay lúc nấy. Khi đi đến cuối đời không còn phải hối tiếc. Như mẹ suốt đời đã luôn chăm lo và nuôi nấng cho chúng con. Lúc mẹ ra đi mẹ đã không còn lưu luyến gì nữa. Con xin nguyện cầu thêm một lần nữa được “an vui thanh tịnh.”

Nguyễn Bính: Thơ và Đời

Vài tháng trước trong lúc ngắm nghía bộ sách của mẹ vợ chợt thấy quyển Nguyễn Bính: Thơ và Đời. Mở ra trang đầu độc vài chữ viết tay. Thì ra quyển sách này được tặng cho ông anh vợ. Thôi thì mượn đọc theo lời người có lòng mến tặng đã dặn dò: “Đừng quên Việt Nam anh nhé!”

Dĩ nhiên cái tên Nguyễn Bính thì không xa lạ gì trong văn thơ và nghệ thuật Việt Nam. Tôi chỉ biết đến thơ của ông khi đã trở thành lời nhạc như “Thời trước,” “Người hàng xóm,” và nhất là “Ghen.”

Bây giờ được đọc nhiều tác phẩm của ông hơn nên cảm nhận được nét chân thật và giản dị trong lời thơ. Ông thấy gì viết nấy và nghĩ sao viết vậy. Ông viết thật với lòng mình nên thơ ông dễ đi vào lòng người. Thỉnh thoảng sẽ đọc lại những dòng thơ của ông để không quên quê hương Việt Nam.

Nhớ đến một người

Thưa mẹ, hôm thứ Bảy vừa qua, chúng con mời người thân trong gia đình và bạn bè đến nơi an nghỉ của mẹ để chia sẻ về cuộc đời của mẹ. Chị Hương, chị Thơm, con, Sammy, và Eric đã có mặt. Gia đình dì Hai gồm có chị Huế Phương, chị Cúc Hoa, chị Thanh Hoa, và chị Hoa Nhỏ. Anh Minh ở xa không đến được nhưng cũng tham dự qua video.

Đặc biệt là có anh Long và em Phú con của dì Nga. Mẹ còn nhớ dì Nga ngày xưa làm trong chỗ may đồ với mình không? Bây giờ anh Long và em Phú rất thành công nhưng vẫn dễ thương. Từ lúc mẹ gọi con về để lo cho mẹ lúc mẹ bị nhiễm dịch, con đã gọi em Phú và em đã giúp đỡ con rất nhiều về việc y tế. Mỗi ngày Phú đều nhắn tin hỏi thăm tình hình của mẹ. Lúc mẹ nằm trong bệnh viện, vợ của Phú là người bác sĩ đã giúp con đưa mẹ vào ICU để tiếp tục trị liệu cho mẹ. Con cám ơn tấm lòng của hai vợ chồng của Phú và anh Long. Có được tình bạn như thế thật quý giá.

Mẹ có biết không, mảnh đất nơi mẹ yên nghỉ là của chị Hoa Nhỏ nhường lại cho mẹ. Chị ấy muốn mẹ được nghỉ ngơi kế bên dì Hai và đồng thời nhớ công ơn của mẹ đã thương yêu và lo lắng cho chị lúc còn nhỏ. Con rất cảm động khi nghe mọi người chia sẻ những kỷ niệm về mẹ. Chị Thanh Hoa đã kể lại những câu chuyện rất vui. Con rất hãnh diện có một người mẹ đầy tình nghĩa và được mọi người xung quanh yêu mến.

Chiều Chủ Nhật hôm qua, người cô mà con đã không gặp mặt hơn hai mươi mấy năm đã đến viếng thăm mẹ. Một ngày làm cô suốt đời vẫn làm cô. Không những chỉ riêng con mà còn có anh Long, em Phú, và rất nhiều học sinh tị nạn cùng thời được thành công như ngày hôm nay là phần nào được sự giúp đỡ tận tình của cô. Tuy không gặp mặt đã lâu nhưng cô vẫn thường xuyên hỏi thăm con. Lúc hay tin mẹ qua đời cô đã chia sẻ và an ủi con rất nhiều. Cô hiểu được tâm trạng của một người mới mất mẹ. Ba năm trước đây cô cũng đã mất đi người mẹ yêu thương của mình. Con rất quý trọng trái tim rộng lượng của cô luôn luôn giúp đỡ những đứa trẻ như chúng con không chỉ trong việc học vấn mà luôn cả trong đời sống. Lúc gặp mặt, con và cô đã ôn lại những ký ức xưa. Từ lúc ánh nắng ấm áp cho đến lúc mặt trời lặng và những cơn gió lạnh đã luồng vào cơ thể, con mới tạm biệt cô. Thế giới này thật quá nhỏ bé. Thì ra chồng của cô là anh họ của Trân, vợ của Duy. Tuy đại bác bắn không tới nhưng giờ đây con và cô có thêm được mối quan hệ gia đình tuy xa mà gần.

Sau khi chia tay với cô, con định lái xe thẳng về nhà luôn nhưng cũng đã đến giờ ăn chiều nên con trở lại nhà chị Thơm dùng đồ chay. Con cố gắng ăn chay nếu điều đó có thể đem được sự siêu thoát đến cho mẹ. Con thật sự không biết có linh nghiệm hay không nhưng ăn chay cũng tốt thôi.

Từ lúc mẹ gọi con về cho đến bây giờ con đã không đụng đến một giọt rượu. Con biết mẹ không thích con uống rượu. Lúc trước mỗi lần căng thẳng hay phiền muộn con thường dùng đến rượu để tạm thời xoa dịu những đớn đau trong cuộc sống. Tháng vừa qua con đã sống trong những phút giây khó khăn và đau buồn nhất của cuộc đời của con. Nếu đụng đến rượu chắc chắn con đã không thể nào còn được tỉnh táo để tiếp tục sống. Nghĩ đến mẹ, nghĩ đến những đớn đau của mẹ, con thật muốn uống hết chai vodka để trên bàn nơi mẹ thường ăn nhưng con đã cố gắng kiềm chế lại vì thương nhớ mẹ. Con biết mẹ sẽ không muốn thấy con như thế. Con phải tỉnh táo để tiếp tục sống và lo cho gia đình. Mất cha lẫn mẹ trong vòng một tháng, giờ đây con đã mồ côi. Không còn sự mất mát to lớn nào hơn được nữa nhưng con vẫn còn có trách nhiệm một người chồng, một người cha, một người em, một người cậu, một người bạn, và một người công dân trong xã hội. Con phải tiếp tục phấn đấu dùng tình thương của mẹ đã trao cho con để yêu mến mọi người xung quanh như câu nhạc sĩ họ Trịnh đã viết, “Nhớ đến một người để nhớ mọi người.”

Tình thương của Mẹ

Thưa mẹ, mấy hôm nay còn thường xuyên đi trượt băng vào buổi sáng. Mỗi lần đến sân trượt con đều chứng kiến một người mẹ dạy cho đứa con hai tuổi của mình tập trượt. Người mẹ luôn luôn nhẫn nại dìu dắt đứa con của mình. Khi đứa con sắp ngã, người mẹ nhanh tay đỡ con lên. Khi đứa con ngã, người mẹ cũng giả vờ ngã theo. Thế là hai mẹ con nằm trên băng đá lăn lộn và cười đùa. Đứa con rất thích được ngã và được xem mẹ của mình cùng ngã. Nhìn thấy họ quấn quýt bên nhau con nhớ đến mẹ. Mẹ luôn dìu dắt con trên đường đời, nâng đỡ mỗi khi con sắp ngã, và đau đớn hơn con mỗi khi con vấp ngã. Tình thương của mẹ là vô bờ.

Hôm qua con và chị Thơm thu dọn lại đồ đạc cho mẹ. Những tấm ảnh “Từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người” mẹ vẫn cất giữ kỹ càng. Cuốn sổ điện thoại chứa đựng những nét chữ của mẹ. Những manh áo vải mẹ đang khâu dở dang. Tất cả đều mang dấu ấn của mẹ để lại. Làm sao con có thể rời bỏ căn phòng đầy bóng dáng của mẹ?

Giờ đây con cảm thấy giữa cái sống và cái chết thật quá mong manh. Lúc ba qua đời mẹ rơi nước mắt nghẹn ngào nói “mới nghe tiếng ông ngày nào nay đã mất.” Ngày hôm sau con và chị đưa mẹ đi therapy. Sau đó cả ba người đều đói bụng. Chúng con đưa mẹ đến nhà hàng Thái. Hôm đó nhà hàng vắng khách chỉ có ba mẹ con. Từ súp tom yum chua cay đến cá chiên sốt chua ngọt đến mực và tàu hủ chiên giòn, mẹ ăn ngon lành. Mẹ còn thử ly cà phê Thái của con khen ngon nên gọi riêng một ly. Hôm đó ba mẹ con ăn uống no nê gần ba tiếng đồng hồ. Vậy mà giờ đây không còn thấy được mẹ thưởng thức những món ăn nữa.

Chiều nay con và chị Thơm đến thăm mẹ. Hôm tiễn đưa mẹ phải tranh thủ cho đúng giờ theo thầy tu dặn dò nên không có cơ hội để họ hàng nói đôi lời về mẹ. Thứ Bảy này con mời bà con họ hàng ra mộ để cùng nhau tưởng nhớ đến mẹ. Con thật muốn được nghe những câu chuyện nói về mẹ qua những người thân trong gia đình. Mẹ yên nghỉ nhé.

Lân Nhã: Nhã

Lân Nhã có chất giọng trầm ấm và quyến rũ. Tiếc rằng Lân Nhã phát âm quá nặng nề. Qua tám tình khúc quá quen thuộc, Lân Nhã không có khai thác được gì cho riêng mình. Luôn cả những phần hòa âm cũng không giúp được tiếng hát của Lân Nhã. Chỉ riêng “Bài không tên cuối cùng” (Vũ Thành An) được nổi bật nhờ sự mộc mạc của tiếng đàn guitar. Tuy nhiên đổi lời hát không phải là lỗi của Lân Nhã, nhưng “Những khi tình còn nồng” đánh mất đi cái câu mà có lẽ nhiều người nghe thích nhất của bài này: “Những khi mình mặn nồng.”

Cầu siêu cho mẹ

Mẹ ơi, đêm qua con trò chuyện với Sư Bà Thích Nữ Nghĩa Liên và Sư Cô Mỹ Châu ở tịnh xá Ngọc Định. Được sư bà cầu siêu cho mẹ 100 ngày, con rất an tâm. Sư bà và sư cô vẫn thương con như ngày nào. Hai sư vẫn nhớ rất rõ những kí ức lúc con ở tịnh xá. Mới đó mà gần 40 năm rồi. Thời gian khiến cho con người thay đổi nhưng tình người vẫn không nhạt phai.

Hôm nay tâm trạng của con đỡ hơn hôm qua. Hai đêm trước con nhớ mẹ đến khóc. Nằm trong căn phòng của mẹ, con nhìn thấy quá nhiều kỉ vật của mẹ. Đi loanh quanh nhà, con nhớ hình dáng mẹ. Mới vài tháng trước con còn tập mẹ đi bằng “xe chữ u” và dìu dắt mẹ tập dưỡng sinh. Trong kệ tủ của mẹ con tìm được chiếc vòng cẩm thạch của mẹ. Cho con xin để làm vật kỉ niệm nhé.

Chiều hôm qua con đến thăm mẹ. Đất vẫn còn mềm. Hoa vẫn còn tươi. Giờ đây mẹ được an nghỉ kế bên người chị cả và anh rể. Hoàng hôn nơi đây thật đẹp và yên tĩnh. Mẹ có thể ngắm nhìn mặt trời và thiên nhiên. Thỉnh thoảng sẽ có xe ngựa của người Amish chạy ngang qua con đường vắng vẻ.

Con thắp nén hương cho mẹ rồi ngồi đọc tập thơ của Nguyễn Bính. Trong bài “Thư gửi thày mẹ” có hai câu cuối, “Nhớ thương thày mẹ khôn cùng / Lạy thầy lạy mẹ thấu lòng cho con.” Sinh thời ba mẹ đã sống xa nhau. Giờ đây ba mẹ được vĩnh viễn bên nhau và không cần bận tâm gì đến con cái nữa.

Tàn nhang con đi thăm viếng mộ bia xung quanh để chọn cho mẹ một tấm. Thì ra trong khu vực yên tĩnh này có một số người Việt Nam đó. Mẹ làm quen với họ nhé. Lúc trước mẹ rất thân thiện mỗi khi thấy người Việt. Lúc mẹ sống với con ở New York, mẹ đã nhanh chóng kết bạn với một người dì cùng ở khu nhà thuê. Con ở đó mấy năm trời chẳng quen biết được người nào cả.

Giờ đây con vẫn còn ở nhà chị Thơm nên con sẽ viếng thăm mẹ mỗi ngày. Sau này con sẽ thỉnh thoảng về thăm mẹ. Mấy đứa cháu rất nhớ bà nội lắm vì lúc nào xin bánh kẹo bà cũng không từ chối. Lần sau con sẽ đưa chúng nó đến bên mẹ. Con sẽ thay mẹ tặng bánh kẹo cho tụi nó.

Con ở lại đây thêm vài ngày với chị Thơm. Chúng con an ủi cho nhau và làm thêm một chút việc. Giờ đây chỉ còn lại mấy chị em nên thương yêu và gắn bó với nhau hơn. Con làm được gì cho mấy chị, con sẽ không ngần ngại. Con sẽ làm theo những lời dặn dò của mẹ. Những gì mẹ dặn cũng quá dễ dàng vì tấm lòng nhân hậu và rộng lượng của mẹ, cho đi mà không hề nhận lại. Mọi chuyện đâu cũng vào đó thôi. Mẹ yên tâm nhé.

Cây Hằng Chữa

Hôm qua trước khi linh cữu Mẹ được an táng, chúng tôi có một lễ kỷ niệm “Cây Hằng Chữ” ngắn nhưng rất ý nghĩa. Trên hầm mộ của mẹ được khắc lên “Cây Hằng Chữ.” Cây được thiết kế với 20 chiếc nhẫn mang hình bồ câu. Sau khi đọc thơ, gia đình và người thân được lấy một chiếc nhẫn để làm kỷ niệm.

Đến sáng ngày tang lễ của Mẹ, tôi mới chợt nhớ ra, bài thơ bằng tiếng Anh và tôi cần phải dịch qua tiếng Việt cho người Việt nghe. Tôi vội vàng nghĩ ngay đến một người bạn rất giỏi về chữ và thơ văn. Người bạn này thông thạo tiếng Việt, tiếng Anh, lẫn tiếng Tàu. Tôi nhờ bạn ấy dịch dùm trong vòng vài tiếng đồng hồ.

Trong buổi lễ, cô giám đốc nhà quàn đọc tiếng Anh và tôi đọc lại tiếng Việt. Mọi người đều khen ngợi và hỏi tôi ở đâu có bài tiếng Việt. Tôi hứa sẽ chia sẻ lại bài này. Cám ơn Linh rất nhiều.

Cây Hằng Chữa toả bóng trên người
chạc của cây vươn đến bầu trời.
Rễ cây cắm xuống sâu vô tận
kết nối người về lại bên tôi.
Dáng của cây, thân cây, kích cỡ
đại diện cho một đời của người.

Những thử thách và những tranh đấu
những vui buồn và những khó khăn.
Tôi xin lấy từ Cây Hằng Chữa
chiếc nhẫn mang hình dáng bồ câu.
Chiếc nhẫn đong đầy những kỷ niệm
tình thương của Người tôi mãi mãi không quên.

Tang lễ Mẹ

Hôm nay là một ngày tốt để cử hành tang lễ cho mẹ. Con cháu và người thân đến viếng thăm trong ngôi nhà quàn ấm cúng. Chúng con mời thầy Thích Chúc Đại đến tụng kinh và niệm Phật cho me ra đi nhẹ nhàng và bình an. Con ngậm ngùi khi nghe thầy ngâm bốn câu:

Kính lại hương linh mẹ
Mẹ là người lo cho con suốt cuộc đời này
Hôm nay mẹ đã đi thật rồi
Kể từ đây con là kẻ mồ côi

Vâng, mẹ đã ra đi thật rồi. Mẹ đã được an nghỉ. Giờ đây con là kẻ mồ côi. Từ nay không còn nhìn thấy mẹ, không còn nghe tiếng nói của mẹ, và không còn được thưởng thức những món ăn của mẹ. Con nhớ mẹ vô cùng khi thầy ngâm bài thơ này:

Kính lạy hương linh mẹ
Nhớ lại hình ảnh xưa
Mẹ từng nấu cơm cho ăn
Lo từng chút cho chúng con
Mẹ lam lũ một đời
Mẹ thân khổ một đời
Lúc nào cũng thương yêu chúng con
Chưa bao giờ than phiền với chúng con
Ấy vậy mà chúng con chưa kịp báo hiếu
Mẹ đã đi thật rồi.
Chúng con giờ đây bơ vơ giữa dòng đời
Rồi đây biết chỗ nào tựa nương
Biết chỗ nào mà quay về
Hôm nay bằng tất cả tấm lòng thành
Nghĩ về ân đức của mẹ
Xin dâng lên chén cơm này
Nguyện hương linh mẹ
Thuỳ từ chứng giám.

Hôm nay tang lễ được cử hành tốt đẹp. Thêm được chương trình đặc biệt “Cây Hàng Chữa.” Người bạn tên Linh của con đã dịch lại bài thơ này từ tiếng Anh:

Cây Hằng Chữa tỏa bóng trên Mẹ
chạc của cây vươn đến bầu trời.
Rễ cây cắm xuống sâu vô tận
kết nối Mẹ về lại bên con.
Dáng của cây, thân cây, kích cỡ
đại diện cho một đời của Mẹ.
Những thử thách và những tranh đấu
những vui buồn và những khó khăn.
Con xin lấy từ Cây Hằng Chữa
chiếc nhẫn mang hình dáng bồ câu.
chiếc nhẫn đong đầy những kỷ niệm
tình thương của Mẹ con mãi mãi không quên.

Mấy chị em, con cháu, và thân nhân, ai cũng nhớ thương đến mẹ. Hôm nay con đã không còn khóc nữa. Con không muốn mẹ thấy con khóc khi tiễn đưa mẹ đi một nơi tốt hơn thế gian này. Xin được tri ân công lao nuôi dưỡng của mẹ. Xin được tri ân tấm lòng nhân hậu của mẹ. Xin được tri ân sự hy sinh của mẹ. Chúng con sẽ luôn nhớ mẹ và mẹ sẽ luôn ở trong tim và tâm hồn của chúng con. Xin tạm vĩnh biệt mẹ.

Thất thứ nhất

Sáng Chủ Nhật mưa đầm đìa, tôi và chị lái xe lên chùa Phát Hoa cầu siêu chư hương linh mẹ. Đã mấy mươi năm rồi tôi không có trở lại chùa. Nhà chùa vẫn thế không thay đổi gì nhiều. Tôi xin phép được lên lầu ba ngồi một mình yên tĩnh. Tôi giở kinh Phật ra đọc, thấy bài “Sám Hối Phát Nguyện” hay nên chép lại:

Đệ tử kính lạy đức Phật Thích-Ca, Phật A-Di-Đà,
Thập phương chư Phật, Vô lượng Phật, Pháp,
Cùng Thánh hiền Tăng,
Đệ tử lâu đời lâu kiếp,
Nghiệp chướng nặng nề,
Tham giận, kiêu căng,
Si-mê, lầm-lạc,
Ngày nay nhờ Phật
Biết sự lỗi lầm,
Thành tâm sám hối,
Thể tránh điều dữ,
Nguyện làm việc lành.
Ngửa trông ơn Phật,
Từ bỉ gia hộ,
Thân không tật bệnh,
Tâm không phiền não.
Hằng ngày an vui tu tập,
Phép Phật nhiệm mầu,
Để mau ra khỏi luân-hồi,
Minh tâm kiến tánh,
Trí tuệ sáng suốt,
Thần-thông tự tại,
Đặng cứu độ các bậc tôn-trưởng,
Cha me anh em,
Thân bằng quyến thuộc,
Cùng tất cả chúng sanh,
Đồng thành Phật đạo.

Hôm nay Phật tử ở Lancaster, Pennsylvania, mời được thầy Thích Chúc Đại từ Maryland về cúng Thất cho người thân. Sẵn dịp, thầy cúng Thất thứ nhất cho mẹ. Ngày mai thầy sẽ đến tụng kinh lễ an táng của cho mẹ.

Không biết có hoàn thành được không nhưng tôi bắt đầu ăn chay 49 ngày. Lúc ba mất chưa kịp ăn chay thì giờ đây ăn cho cả hai. Ăn trưa xong, ba chị em cùng hai cháu và anh Hai đến nhà quàn thay đồ cho mẹ. Gương mặt của mẹ vẫn tươi đẹp và hồng hào không cần trang điểm. Mẹ nhìn đẹp quá cho dù có chút vết thương trên mặt lúc còn ở bệnh viện.

Ngày mai mẹ để lại thân xác để rời khỏi cõi tạm này. Chúc mẹ được ở một nơi tốt đẹp hơn. Nơi đó sẽ không còn COVID để quấy nhiễu mẹ nữa.

Contact