Trương Lê Sơn: Đà Lạt vì yêu mà tôi sẽ ở lại đây

Nhạc sĩ Trương Lê Sơn quả nhiên rất yêu Đà Lạt và những ca khúc về Đà Lạt của anh nói lên được những cảm xúc của mình. Qua giọng hát trầm ấm của Tuấn Nghĩa, người nhạc sĩ chia sẻ trong bài chủ đề của album, “Con tim đã lỡ trao về Đà Lạt / Con tim đã lỡ, lỡ yêu mất rồi”. Hơn đáng tiếc là tiếng kèn saxo trong phần điệp khúc hơi chát chúa.

“Đà Lạt vắng em” cũng thế. Giọng ca của Xuân Phú cảm tình nhưng tiếng kèn saxo quá thét, nhất là phần mở đầu. Còn phần dạo nhạc thì tiếng guitar điện cũng não nè, làm mất đi vẻ đẹp của Đà Lạt. Ca từ “Không còn em Đà Lạt vẫn thế” nghe làm tôi nhớ ngay đến “Em ra đi nơi này vẫn thế” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

Tuy tôi “Chưa ghé Pini, chưa đi Đà Lạt” nhưng ưng ý ngay câu “Chưa nếm môi em, rượu nào dễ say” qua giọng hát Vinh Quang. Nhưng với tôi, ca khúc ấn tượng nhất trong album là “Đà Lạt phố nhớ người dưng” do Hoàng Lê Vi trình bài. Cô có chất giọng trầm và truyền cảm phù hợp với giai điệu blues.

Đó chỉ là album một của Đà Lạt vì yêu mà tôi sẽ ở lại đây. Album hai gồm 10 ca khúc của nhạc sĩ Trương Lê Sơn được độc tấu dương cầm qua pianist Vũ Trọng Hiếu. Theo cá nhân người nghe này thì tôi thích album hai hơn một. Vũ Trọng Hiếu đánh đàn dương cầm điêu luyện. “Chén đắng” mở đầu với giai điệu blues nồng nàn nhưng anh chuyển qua swing chậm chạp êm dịu. “Đêm định mệnh” anh đánh theo giai điệu ballad jazz say sưa. Tôi đã nghe 10 bài độc tấu mỗi đêm trước khi đi ngủ.

Tết và tuyết

Sáng nay thứ Bảy thức sớm đưa Đạo và Đán qua Germantown, Maryland để tụi nó phụ giúp trang trí Hội Tết Hướng Đạo. Từ Germantown đến Liberty Resort chỉ 50 phút. Tôi chạy qua đó đi trượt tuyết. Hôm nay tuy thứ Bảy nhưng không đông lắm. Tôi snowboard rồi ski từ 8:00 giờ sáng đến 11:00 giờ trưa.

Tôi trở lại Germantown để dự Hội Tết Hướng Đạo cùng Liên Đoàn Hùng Vương. Đến giờ trưa, lúc lấy đồ ăn bỗng nghe tiếng, “Chào Donny”. Tôi nhìn về anh chào lại nhưng tôi không nhận ra anh là ai. Anh cho biết rằng anh thường đọc trang blog này của tôi. Anh từ Minnesota dọn qua Virginia gần một năm.

Tôi rất vui được gặp một người đọc trang blog của mình. Hai anh em trò chuyện với nhau về con cái. Anh cũng đọc được những gì tôi chia sẻ về nỗi lòng làm cha mẹ. Hân hạnh được gặp anh Luân. Hy vọng mình sẽ có cơ hội gặp lại.

Một ngày như thế là đủ niềm vui rồi.

Công việc

Lâu lắm rồi mới được dịp trò chuyện với một cô người Việt làm chung. Cô kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện ở chỗ của cô làm. Cô và một sống công nhân như cô bị quản lý từng phút từng giây. Mỗi ngày phải viết xuống đã làm gì mỗi giờ. Lấy ngày nghỉ bệnh cũng phải có lý do chính đáng. Nếu không thì phải lấy ngày nghỉ hè.

Vấn đề thường xảy ra giữa xếp trên và người dưới đều là đàn bà. Rồi còn có những tranh cãi bởi kỳ thị da màu. Những áp lực ấy tạo cho họ những phiền muộn và đưa đến trầm cảm. Nghe cô kể mà tôi cảm thấy xót xa dùm. Cô nói với tôi, “Anh là riêng một góc trời nên không ai dám đụng tới anh cả”.

Người ngoài thấy vậy, chứ không phải vậy. Đúng là tôi không bị quản lý khắc khe từng li từng tí nhưng chưa biết được tương lai sẽ ra sao. Tuy biết được điều đó nhưng tôi đã không còn lo ngại gì cho ngày mai cả. Hôm nay còn có công ăn việc làm là đủ rồi. Tôi không tham vọng gì nữa.

Tới mức giám đốc là hết rồi. Tôi không còn lên được nữa. Tôi không để cho mình rơi vào tình trạng trầm cảm vì công việc. Dù tôi có yêu công việc của mình, công việc cũng chả yêu lại tôi. Tôi cũng thừa biết công việc của tôi rất dễ dàng thay thế. Chỉ cần quăng tiền ra là được thôi.

Giờ đây coi như tôi cũng may mắn được tự do. Miễn sao công việc hoàn tất chỉnh tề là được rồi. Không ai bắt buộc nhưng tôi vẫn viết lại hết những gì mình đã làm phòng khi phải cần dùng đến. Viết đã trở thành thói quen của tôi hơn 20 năm qua nên việc ghi chép lại tài liệu đối với tôi rất dễ dàng.

Người vợ hay người tình

Vợ nói với chồng, “Tôi không phải là vợ của anh. Tôi chỉ là người cung cấp tình dục cho anh”.

Thằng chồng nào mà dâm đãng và vô nhân đạo thế? Muốn thỏa mãn tình dục thì ra ngoài kiếm. Còn vợ để ở nhà ngắm nghía thôi chứ không được đụng vào.

Trong hôn nhân, cái hợp đồng vô hình mà cả hai đều thỏa thuận là tình dục. Dĩ nhiên còn có xây dựng mái ấm gia đình, nuôi dưỡng và giáo dục con cái, và là nơi nương tựa tinh thần lẫn tài chính cho nhau. Nhưng tình dục vẫn không thể thiếu.

Với đàn ông, cưới vợ mà không được những giây phút mặn nồng thì cưới làm gì? Chẳng lẽ lấy về để bị điều khiển, sai khiến, nạt nộ, và ghen tuông?

Đúng là khi mới cưới củ ấu cũng tròn, khi ở với nhau lâu rồi bồ hòn cũng méo. Đùa tí cho vui thôi. Nói thật kiểu này là mấy bà vợ tẩy chay luôn.

Kim Yến: Còn tuổi nào cho em

Kim Yến có giọng hát ngọt ngào và dễ thương. Cô trình bài “Tuổi mộng mơ” (Phạm Duy), “Cho đời chút ơn”, “Còn tuổi nào cho em” và “Tuổi đời mênh mông” rất nhẹ nhàng và tự nhiên. Hơi đáng tiếc là những bài hòa âm hơi màu mè. Phải chi chỉ dùng một nhạc cụ như đàn guitar hay piano theo dạng acoustic thì chắc chắn sẽ còn hay hơn nhiều.

Cách cư xử giữa vợ chồng

Mùa hè năm rồi, nhóm phụ huynh trong liên đoàn tổ chức đi cắm trại ngoài biển. Chiều hôm đó mọi người ra biển ăn nhậu vui đùa. Mỗi ông chồng có một nhiệm vụ. Ông thì luộc cua cho mấy bà thưởng thức. Ông thì nướng bắp. Tôi phụ trách rót rượu.

Một ông chồng đang nướng mực gọi tôi lại rót rượu vào ly của anh. Tôi định đáp ứng thì vợ của anh bảo, “Anh Doanh đừng rót cho ảnh”, rồi bà quay qua ông chồng quát bằng tiếng Anh (tôi tạm dịch): “Anh muốn đây là lần đầu cũng như lần cuối đi cắm trại thì cứ việc”. Chị ấy bỏ đi.

Cả đám ai cũng ngạc nhiên, còn tôi thì đứng sững. Anh ấy yên lặng tiếp tục nướng mực. Tôi cũng không biết nói gì hơn. Lửa nhà ai nấy chữa.

Không giao thiệp với người Mỹ hoặc những người Mỹ gốc Á Châu khác nên tôi không biết. Riêng trường hợp vợ Việt nắm đầu chồng thì tôi chứng kiến cũng không ít. Có bà mặt lớn mặt nhỏ với chồng, còn người khác thì ngọt ngào vui vẻ. Có bà sai khiến chồng như nô lệ, hết làm việc này đến làm việc khác. Có bà giở trò rối loạn trầm cảm, điên khùng để hăm dọa chồng.

Mấy ông chồng vì thương vợ con và muốn giữ mái ấm gia đình nên nhịn. Càng nhịn thì càng nhục vì các bà càng leo lên đầu ngồi. Tưởng đâu lấy về làm vợ. Ai ngờ lấy về làm mẹ.

Tôi không rõ tình hình vợ chồng trong nước ra sao. Ở Mỹ mà vẫn không thể thoát được cảnh vợ hét chồng hầu. Vợ chồng thương yêu nhau cần phải nhường nhịn nhau. Đừng ràng buộc quá đáng, cấm làm này, cấm làm nọ. Không tin tưởng nhau thì sống với nhau cũng không hạnh phúc.

Có tôn trọng nhau thì phải biết giữ thể diện cho nhau. Không biết đàn ông khác thì sao, nhưng đàn ông Việt Nam rất cần có mặt mũi.

Phúc Tiệp: Vết xưa

Phúc Tiệp có chất giọng trầm ấm nhưng cách anh hát cứng đơ. Ngay bài mở đầu “Mùa hè đẹp nhất” (Đức Huy), Phúc Tiệp nhả nặng nề từng chữ. Cách anh hát không trôi chảy. Từ “Cơn mưa phùn” (Đức Huy) đến “Mắt lệ cho người” (Từ Công Phụng), Phúc Tiệp trình bày mà không có cái flow.

Mừng ngày Valentine’s

Sau vài lần hẹn hò ngoài phố, em mời tôi đến căn hộ của em ăn tối lần đầu. Tôi mừng rỡ sách theo chai rượu wine và album Tháng sáu trời mưa của Thụy Vũ mà tôi rất thích lúc đó.

Vừa ăn beef steak thơm tho do em nướng, vừa nhâm nhi ly rượu chát có chút vị ngọt ngào, vừa thưởng thức giọng hát trầm ấm của Thụy Vũ, vừa được ngồi bên em, tôi muốn thời gian dừng lại. Đến bài “Niệm khúc cuối”, của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, nhè nhẹ bắc đầu, tôi mời em slow dance. Ôm em vào lòng tôi biết mình đã tìm được một người cùng đi trên đường đời.

Hôm nay ngày Valentine’s, tôi muốn được cái cảm giác của ngày hôm đó sau 16 năm bên nhau. Tôi hát lại “Niệm khúc cuối” với tất cả cảm xúc dành cho người vợ yêu mến:

Cho tôi xin em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng.
Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng.

Cho hát lại từ đầu

Những ai theo dõi kênh YouTube hoặc trang Facebook của tôi sẽ thấy được gần đây tôi đăng lên những video clips tự mình hát. Lý do đơn giản là 20 năm qua tôi viết phê bình ca sĩ rất nhiều. Giờ đây phải đăng lên để người khác phê bình cho công bằng.

Tôi không ngại bị phán xét vì tôi đến với âm nhạc bằng trái tim. Tôi không biết gì về âm nhạc. Chưa từng học nhạc lý bao giờ. Tôi chỉ học qua một lớp đại học nhận thức nhạc jazz (jazz appreciation). Những gì tôi viết chỉ theo cảm nhận và cảm xúc riêng của mình. Giờ đây tôi đến với ca hát cũng thế.

Dĩ nhiên tôi yêu nhạc từ lúc còn bé nhưng nghĩ mình không được chất giọng hay nên không dám ca trước đám đông. Giờ vẫn rụt rè như thế. Thậm chí tôi không được tự tin để ca karaoke. Mỗi khi đi nhậu với bạn bè, tôi chỉ ăn, uống, và chịu bị tra tấn. Không phải ai hát karaoke cũng dở, nhưng khi tiếng nhạc quá lớn, quá ồn ào. Nhiều bài karaoke có tiếng đàn với giai điệu đệm theo tiếng hát để người hát không bị lạc giọng nên nghe chói tai.

Khi nhậu, tôi thích được thưởng thức tiếng hát được đệm với tiếng đàn guitar mộc mạc hay tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng. Những lúc anh Trần Viết Tân từ Canada qua Virginia chơi, anh thường đánh keyboard tự sướng và đệm cho những kẻ không biết hát như tôi mặc sức phiêu.

Sau lần cuối cùng gặp gỡ, nhậu nhẹt, và ca hát cùng với anh Tân vào những ngày lễ Giáng Sinh vừa qua, tôi lấy cảm hứng muốn hát theo phong cách acoustic, nhưng anh Tân đâu có ở gần đây để đánh đàn. Thôi thì đành nhờ vào YouTube. Tôi nghĩ mình đã phát minh được chữ mới karacoustic (karaoke-acoustic) nhưng khi Google thì chữ đó cũng đã có rồi. Tôi không thích hát karaoke, nhưng karacoustic thì OK. Có lẽ là karacoustic chậm hơn nên tôi có thể từ từ hát không cần phải vội vã chạy theo chữ.

Ngày xưa tôi rất ngại ca hát nhưng gần đây tôi có cái nhìn khác. Tôi xem ca hát như một môn thể thao giải trí. Cũng như skating, skiing, hay snowboarding, tôi đến với những môn thể thao này rất trễ. Lúc mới tập những môn thể thao này tôi cũng rất ngại ngùng. Bị té thì không đáng sợ. Chỉ sợ bị quê. Nhưng rồi nhờ chịu khó rèn luyện, những khó khăn ban đầu cũng vượt qua. Tính cách của tôi là mỗi khi làm chuyện gì phải bỏ công vào. Giờ đây trượt không giỏi hơn ai nhưng thỏa mãn cho chính mình.

Ca hát thì chẳng sợ nguy hiểm gì cả. Ca ở nhà rồi đăng lên mạng thôi đâu sợ ai ném đá hay ném cà chua. Ca chỉ để không quên chữ Việt. Ca chỉ để đỡ nhớ quê hương. Ca chỉ để thỏa mãn chính mình.

Cách thâu của tôi rất đơn giản. Mở tiếng nhạc trên máy vi tính, bấm nút thâu trên iPhone, rồi chỉ ca hát thoải mái. Không cần dùng microphone. Không dùng kỹ thuật (vì có biết kỹ thuật đâu mà dùng). Không để ý đến đúng hay trật nhịp. Cũng chả cần để ý đến cách phát âm. Tôi chỉ tập trung vào cảm xúc của chính mình.

Lúc trước mê ca sĩ Don Hồ nên cũng bài đặt hát nhỏ nhẹ như anh. Sau này mê danh ca Tuấn Ngọc cũng bài đặt lên cao như anh. Bắt chước cũng chẳng giống ai. Thôi thì tại sao không hát giọng thật của mình? Có dở hay tệ cũng là phong cách riêng. Giờ đây tôi phải tìm giọng hát cho chính mình từ tâm hồn.

Chỉ thế thôi

Là một người đầy cảm xúc, đôi khi tôi không kiềm chế được chính mình mỗi khi nóng giận. Tôi không dùng bạo lực nhưng dùng lời lẽ thiếu tế nhị. Trải qua vài lần xung đột, giờ đây tôi tự kiểm soát chính mình. Tôi không để cảm xúc điều khiển mình. Thà quay lưng thụt lùi còn hơn tiến tới tranh cãi, nhất là với người thân thương.

Tôi cũng đã chứng kiến sự bùng nổ giữa người thân và người thân và rồi họ hòa thuận lại với nhau sau lần tranh cãi. Họ bỏ qua những chuyện đã qua và tiếp tục bước đến tương lai. Là người thân thì không nên để tâm. Tôi cũng thế. Đời của tôi không cần dĩ vãng mà chỉ cần hôm nay và tương lai.

Tôi không xin lỗi cho quá khứ nữa. Dĩ vãng đã qua thì để cho nó qua. Tôi sống cho chính tôi và cảm ơn những người quan tâm đến tôi. Ngược lại những ai ghét bỏ tôi, tôi cũng chẳng cần quan tâm đến họ.

Lúc còn ngây thơ, tôi luôn muốn được mọi người thương và quý. Giờ đã trưởng thành mới hiểu được rằng không ai yêu quý mình hơn là chính mình.