Tình Cậu Mợ

Cuối tuần về thăm mẹ và cùng mẹ đến thăm cậu mợ Sáu. Vài tháng trước nghe tin cậu té và vào nhà thương nhưng chưa có dịp viếng thăm. Nay cậu tuy khỏe hẳn nhưng rất yếu. Tuy vậy cậu vẫn vui tánh. Cậu bị lãng tai nên hỏi cậu sao không đeo máy nghe cậu trả lời rằng, “nghe nhiều chi cho mệt. Để tai nó nghỉ.” Khi hỏi về thằng con trai duy nhất của cậu năm nay đã hơn bốn mươi chừng nào lấy vợ cậu trả lời, “chừng nào nó muốn lấy nó lấy. Ngu gì xúi dại. Lấy vợ là đưa vào cái khổ.” Mợ đưa mắt liếc cậu.

Tâm sự một chúc thì cậu mợ bảo ở lại ăn trưa. Đáng lẻ muốn về nhưng nghe mợ nấu món canh bầu với cá muối chiên và đậu que xào nên thôi cũng nén lại ăn. Canh ngọt, cá béo, nước mắm mặn, và ớt cay. Đã lâu không được ăn những món quê hương đậm đà. Cậu nhiệt tình cứ gấp mãi cá qua cho tôi. Sau khi ăn xong mợ đem trong tủ lạnh ra món dưa gang đã với đường và nước đá. Còn nhớ lúc nhỏ tôi rất thích ăn món này. Lúc về tôi còn xin mợ cho thêm các món đem về cho vợ ăn.

Tuy chỉ ở vài tiếng trong căn nhà ở miền quê Lancaster của cậu mợ tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái. Cuộc sống của cậu mợ giản dị và không chạy theo cái tấp nập của cái xả hội trên mạng. Cám ơn sự yêu thương và tình nghỉa của cậu mợ dành cho con.

Đỗ Về Cát Bụi

Nghe tin ông ra đi tôi xót xa. Tuy không biết nhiều về ông, tôi hiểu được hoàn cảnh của ông. Kiếp người dường như đã định sẵn. Duyên hay nợ ta phải chấp nhận cho đến ngày nhấm mắt. Khi mất kể như đã hết. Thể xát nay về cát bụi và linh hồn đã được giải thoát. Xin được đốt lên một nén hương tận trong đáy lòng như một lời chia tay.

Người Đẹp Không Nhà

Mấy tuần vừa qua ngày nào lái xe đi làm và về sao giờ làm cũng thấy một bà da trắng khoảng 40 đứng ở đèn xanh đèn đỏ xin tiền vì lý do không nhà. Nhìn bà ăn bận lịch sự không giống như những người rách rưới không nhà. Bà ấy đứng ngoài trời nóng (90 độ F) hơn 8 tiếng đồng hồ mỗi ngày không biết xin được bao nhiêu tiền. Không biết người đẹp có nhiều cơ hội lấy lòng người hơn hay không? Có lẻ cũng có ăn nên ngày nào cũng thấy bà ấy xuất hiện ở đó.

Mệt

Mệt trong đời sống. Mệt trong công việc. Mệt trong đầu óc. Như Trịnh Công Sơn viết:“Mệt quá đôi chân này, tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi. Mệt quá thân ta này, nằm xuống với đất muôn đời.”

Nghệ Thuật Chữ Việt

Đang trong hóa trình làm dự án về đề tài Vietnamese Typography. Tạm dịch là Nghệ Thuật Chữ Việt. Bạn nào có ý kiến hay hơn xin cho biết. Với cái hóa trình này tôi muốn giúp những nhà thiết kế chữ (nhất là những người nước ngoài) làm ra những sản phẩm có phông chữ Việt Nam để thiết kế bằng tiếng Viết sẽ trở nên phong phú hơn.

Vì Quốc Ngữ của chúng ta dùng chữ Latin nên chỉ cần hiểu cặn kẻ cách đánh dấu là có thể sáng tác ra được phông chữ Việt. Dỉ nhiên điều quan trọng là làm sao khi viết ra chữ Việt nó cũng sẽ đẹp và gọn ghẽ nhưng chữ Latin. Ví dụ như chữ bạn đang đọc tên là Arno Pro của Robert Slimbach, một nhà thiết kế tài giỏi của Adobe. Tuy ông không phải là người Việt Nam nhưng nhờ có những người như ổng chúng ta mới có phong chữ Việt Nam đẹp và dể đọc. Các bạn đọc ở đây có ai biết nhà thiết kế chữ người Việt Nam không? Nếu có cho mình tên và cách liên lạc nhé.

Khi bắt đầu nghiên cứu về đề tài này tôi không kiếm được tài liệu qua sách vở chỉ. Tôi chỉ tìm được vài trang web trên mạng. Nhờ học hỏi và hiểu biết nhiều về typography và biết được tiếng Việt nên tôi cũng ráng theo đuổi. Rất cám ơn hai người bạn LinhTrang đã giúp tôi rất nhiều trong việc đọc và sửa chữa lại bài viết của tôi. Cả hai điều giỏi cả hai thứ tiếng hơn tôi nên tôi rất may mắn.

Ca Khúc Trần Dạ Từ: Gội Đầu/Bay

Khi thấy bài hát “Gội Đầu” do Khánh Ly trình bảy, tôi  tò mò nghe thử. Quả nhiên đây không phải là một ca khúc nói về việc làm vệ sinh nhàm chán. Nhất là với những lời thơ sâu lắng: “Gội đầu mà gội đầu. Gội cái dầu chua lè / Gội cái đầu cay sè / Gội sạch nhé / Gội cho ngày sau nhìn ra nhau.” Thi nhạc sĩ Trần Dạ Từ dùng từ “gội đầu” để nhắc nhở chúng ta rửa sạch những chua cay trong trí óc nhất là tình cảm con người dành cho nhau.

Gội Đầu/Bay là tên album đôi gồm 23 ca khúc của thi nhạc sĩ Trần Dạ Từ được trình diển qua hai giọng hát chính của hai thế hẹ khác nhau: Khánh Ly và Thương Linh. Với sự trải nghiệm trong giọng ca và cuộc sống, Khánh Ly mang lại những nỗi niềm chất chứa, đặc biệt qua bài “Cám Ơn Dế Mèn” khi nói về những chuỗi ngày tù đày: “Một mùa mưa gió / Có anh dế mèn phất phơ / Lạc vào cát-xô / Đùa vui với người tù.”

Với tâm trạng một người tù chính trị ông viết lên hai ca khúc chia sẽ bi kịch của đất nước Việt Nam: “Ném Con Cho Giông Tố” và “Tấm Lòng Phan Rang.” Cả hai được thể hiển rất tốt qua hai giọng hát nam trầm buồn và nhiều cảm xúc. Với tiếng kèn soprano sax, Quang Tuấn tâm sự: “Giông tố giông tố ngoài khơi xa / Ta gửi ngươi. Ta gửi ngươi con ta / Xương thịt ta. Tâm hồn ta. Hy vọng ta.” Với giọng hát đầy chất lữa, Nguyên Khang kể lại câu chuyện của những người tù trong đoàn xe bít bùng được ném lên: “Từng điếu thuốc. Từng lát đương… Từng gói bắp. Từng vắt cơm.”

Nhạc Trần Dạ Từ không chỉ nặng về ca từ mà giai điệu cũng rất đa dạng. Với phần hòa âm đặc sắc của Hoàng Công Luận và Billie Wolf, Thương Linh “Bay và Rơi” qua điệu bossa nova, tung tăng trong nhịp swing qua “Tôi Bắt Đầu Bay,” và sầu lắng với chất blues qua “Em Đi Với Con Thơ” và “Saigon Blues.” Riêng “Make Me Your Guitar” cho thấy sự lãng mạng của Trần Dạ Từ qua lời ca Anh. Với giọng hát sương khói được hộ tống bởi tiếng đàn guitar mọc mạc, Thương Linh bày tỏ nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu gợi: “Oh no, oh please, stroke me softly / Caress me gently til my soul hums in your ears.”

Ngoài ra một sáng tác đặc sắc của Trần Dạ Từ là “Gọi Tên Dòng Sông” được phối hợp lời cùng những dòng thơ như Mai Thảo, Nguyên Sa và Du Tử Lê vào giai điệu của Phạm Duy và Trần Dạ. Lối trình bài của Tuấn Ngọc và Thương Linh cùng giàn nhạc (đa số do người Mỹ đảm nhiệm) khá độc đáo. Đã lâu mới được nghe một album hải ngoại được thu âm với ban nhạc sống và được đầu tư kỹ lưỡng trong phần hòa âm. Gội Đầu/Bay là bộ album giá trị nghệ thuật nên su tầm.

Tiếng Hát Hà Vân

Khi nhìn bìa Tiếng Hát Hà Vân tôi tưởng là một album củ mà chưa hề nghe qua cái tên Hà Vân. Khi nghe thì mới biết đây là một đỉa nhạc mới được dàn dựng lại theo thiệp niên 60 và 70. Không những chỉ về thiết kế bìa đĩa mà luôn cả cách hát và phần hòa âm phối khí.

Khác với nhiều ca sĩ hiện tại hát lại dòng nhạc trữ tình với hòa âm mới, Hà Vân giữ nguyên bản phối củ. Kết quả là album của cô nghe rất có hồn vì đã được thu âm trực tiếp cùng ban nhạc chứ không phải những bản hòa âm đã được phối trước. Với tiếng kèn trombone và trumpet réo rít trong bài “Dấu Chân Kỷ Niệm” (Thúc Đăng) và giai điệu tango say sưa trong “Kiếp Nghèo” (Lam Phương) làm tôi nhớ đến những bản của Thanh Thúy, Hoàng Oanh và Phương Dung đã được thu âm trước năm 1975. Với giọng hát alto trong veo, lối hát mộc mạc, và cách phát âm rỏ ràng va nhẹ nhàng, Hà Vân thể hiện rất tốt những nhạc phẩm xưa, đặc biệt là “Về Đâu Mái Tóc Người Thương” (Quang Linh) và “Đà Lạt Hoàng Hôn” (Minh Kỳ).

Đã lâu mới được nghe một album nhạc trữ tình thật phê qua giọng hát một ca sỉ trẻ. Đó là nhờ sự đầu tư kỷ lưỡng và chịu chơi đúng điệu của Hà Vân.

Những Chuyện Vui Buồn

Tuần vừa rồi má bị té gãy tay. Bay giờ bị sưng rất nặng. Chắc phải mổ mới lành nhưng vì bị nhiễm trùng nên bác sĩ chưa dám mổ. Lớn tuổi rồi té thật nguy hiểm. Chị phải xin nghỉ làm (không biết bao lâu) để lo cho má.

Dạo này khá bận với cái dự án cuối cùng của việc học. Tuy rằng mùa học sắp tới mới bắt đầu nhưng tôi muốn làm trước để tới đó khỏi lo nhiều. Được bạn bè giúp đỡ nên tôi cảm thấy rất mai mắn. Nhất là bạn qua mạng chưa hề bao giờ gặp. Cám ơn bạn nhé.

Bây giờ không hiểu sao thằng con trai lớn nhõng nhẽo vô cùng. Ngày nào cũng nghe nó khóc. Lúc thì dành đồ chơi với em lúc thì nổi giận nếu không được theo ý muốn. Nó chỉ muốn được đồ chơi của thằng em mặt dù đồ chơi đó nó không bao giờ đụng tới. Tôi và vợ phải nhất đầu với nó. Nhiều lúc thấy nó tội nghiệp lắm. Có lẻ là anh lớn nên nó có cảm giác không được thương bằng thằng em nên tôi cố gắng rất nhiều để nó khỏi phải cảm thấy như vậy. Hy vọng nó sẽ hiểu được và thay đổi một ngày gần đây.

Tuần này được bà ngoại ở cùng nên thằng em rất thích. Đêm nào nó cũng chui vô phòng ngủ chung với bà. Sáng nào cũng phải lôi đầu nó dậy nó mới dậy. Lúc nào nó cũng sợ bà ngoại bỏ nó về New Jersey hay qua nhà bác nó ngủ. Thấy hai bà cháu gắn bó tôi vui.

Cũng đã lâu tôi không nói về bà xã. Nói tốm lại là tình hình yên ổn. Bả cũng khá bận trong công việc nhưng vẫn lo cho hai đứa nhỏ và đứa lớn này chu đáo. Tôi thấy mình cũng may mắn. Cuối tuần vừa rồi tôi đi dự hội nghị ở New York nên chở hết cả gia đình về nhà ngoại. Vợ chăm mấy đứa nhỏ để tôi đi. Tôi thì ham đi lắm. Hể trường chịu trả tiền thì tôi cứ đi để học hỏi. Bây giờ thì trường chỉ chịu trả tiền vé hội nghị thôi không trả gì khác nên tôi chỉ đi những chổ nào không tốn tiền ở và tiền vé máy bay.

Thú thật viết tiếng Việt khổ quá. Tôi phải tra tự điển hoặc dùng Google gần như mổi chữ. Nếu bạn đọc sai chính tả hoặc không hiểu được thông cảm nhé.

Xuân Phú: Đời Đá Vàng

Thật đáng tiếc cho một giọng ca baritone truyền cảm của Xuân Phú. Chẳng những giọng anh đẹp mà cách hát khá vững vàng và cộng thêm lối phát âm rỏ ràng. Nếu như Xuân Phú chịu đầu tư vào phần hòa âm phối khí thì anh có thể cho ra một sản phảm giá trị. Với album Đời Đá Vàng, anh ca lại những bài đã rất phổ biến của nhạc sĩ Vũ Thành An nhưng anh không đem lại cho người nghe những gì của riêng anh ngoài giọng hát tốt của mình. Phần hòa âm của Tuấn Phong chỉ để cho Xuân Phú hát đúng nhịp chứ không giúp được gì về phần nân cao nghệ thuật.

Tưởng Niệm Ornette Coleman

Cuốn tuần vừa rồi tôi đi New York dự cuộc hội nghị Typographics. Trên đường láy xe vô cái thành phố “không bao giờ ngủ” tôi nghe một đài radio chỉ chơi toàn nhạc của ông Ornette Coleman để tưởng niệm sự ra đi của một trong những cây cổ thụ của nhạc jazz hiện đại. Ông Coleman qua đời ngày thứ Năm tuần rồi tại Manthattan. Ông hưởng thọ 85 tuổi.

Nghe lại nhạc của ông vẫn thấy sự đa dạng và nhiều màu sắc của nó. Khi ông bước vào làng văn nghệ nhạc jazz cuối thập niên 50 và đầu thập niên 60, ông đã chia những người yêu chuộng nhạc jazz ra làm hai phía. Một bên luôn sẵn sàng bên vực ông còn một bên muốn đập ông. Thế nhưng ông vẫn giử được vị trí cá nhân của mình cho đến hơi thở cuối.

Hai album của ông mà tôi vẫn thường nghe nhiều nhất là The Shape of Jazz to ComeChange of the Century. Đúng như tựa đề của hai album, nhạc của ông đã hoàn toàn thay đổi jazz. Sự ứng biến và ảnh hưởng lẫn nhau trong nhóm của ông tạo ra những bay bổng và tự do qua cách chơi của họ làm người nghe không thể đoán trước được. Tiếng “khóc” phát từ chiếc kèn saxophone bằng nhựa của ông nghe như tiếng của người Mỹ da đen hát nhac dân tộc của họ nhất là trong bài “Lonely Woman” thu âm vào năm 1959.

Cám ơn ông đã để lại cho đời những tác phẩm vô giá. Tôi tin rằng nhạc của ông sẽ tồn tại mãi trong những ai vẫn còn đam mê nhạc jazz.

Contact