Cậu Bé Dỗi Hờn

Chủ Nhật trời đẹp tôi dắt hai đứa nhỏ ra công viên chơi. Khi đến công viên Đán gặp thằng bạn cùng lớp. Ba đứa cùng chơi với nhau vui vẻ. Một lúc sau chỉ còn Đán và đứa bạn của nó tung tăng nô đùa. Thằng Đạo thì lại ủ rũ. Tôi hỏi, “Sao con không chưa với hai em?” Nó đáp, “Em Đán quên con rồi.” Tôi cười trả lời, “Em con làm sao quên con được.” Nó nói rằng, “Em Đán lờ đi với con.” Tôi gọi thằng Đán đến và hỏi, “Sao con lờ đi với anh Đạo?” Nó trả lời, “Con không có.” Tôi nói, “Anh muốn chơi với tụi con.” Nó quây qua hỏi anh Đạo, “Anh Đạo chơi với tụi em không?” Đạo dỗi hờn đáp, “Không.” Thế thì thằng em tiếp tục chạy nhảy. Với nét mặc buồn, Đạo quây qua tôi nói, “Em Đán quên con rồi.”

Vài tháng gần đây tôi để ý thấy sự thay đổi trong cảm nghỉ của thằng Đạo. Mỗi khi không được xem iPad hay chơi game nó khóc lên và nói không ai thương nó cả. Những lúc ấy tôi vừa giận lại vừa thấy nó tội nghiệp. Lần nào cũng giải thích cho nó sao là thương và sao là không thương nhưng chẳng lúc nào nó chịu nghe cả.

Tôi hiểu được sự nhạy cảm của nó nên tôi thường lưu ý đến nó nhiều hơn thằng em. Thằng em thì không nhạy cảm lắm. La nó một chúc là nó quên hết và trở lại bình thường. Có nhiều lúc nó còn quên và không để ý đến. Tính của thằng Đán không nặng về cảm giác nhưng nó rất tình cảm. Ngày nào nó cũng muốn bế thằng em trên tay và hôn em cả.

Cũng ngày hôm qua khi thấy đứa em của thằng bạn, nó nói với bà mẹ rằng, “Our baby is better than your baby (Em của tôi tốt hơn là con của bà.” Tôi cũng không biết nói gì hơn chỉ xin lỗi bà ta thôi. Cũng may bà cảm thông được con nít nó nói những gì nó muốn nói.

Cách đây mấy tháng, nó hỏi một bà mẹ lùn (dwarf) rằng, “Tại sao bà nhìn như thế?” Tôi không biết phải nói gì nên cũng lặng câm. Bà mẹ trả lời rằng, “Vì tôi là một người mẹ lùn.” Bà cũng không có vẻ dỗi hờn hay trách móc. Có lẻ đối với bà những câu hỏi như vậy không còn xa lạ gì nữa.

Xếp Cũ

Chủ Nhật vừa rồi tôi gặp xếp cũ lần cuối cùng trước khi bà dọn đi Florida. Từ khi rời GW bà đã có hai công việc mới nhưng cuối cùng cũng không xong. Lúc xưa làm dưới quyền bà ấy tôi đã phải vất vả rất nhiều về tinh thần. Bà không phải là một người dễ hòa hợp. Sau này không còn làm chung nữa tôi mới cảm thông với bà.

Thì ra trong công việc bà lấy vai cấp để che dấu những nhược điểm của mình. Hành hạ những người dưới tay để tỏ vẻ ai là người nắm quyền. Từ khi bị cấp trên cắt chức bà mới đổi thay. Tôi cũng đón trước rằng sẽ khó ai mà làm chung được với bà. Tuy đường ai nấy đi tôi vẫn giữ liên lạc với bà vì thấy hoàn cảnh của bà thật tội nghiệp. Ly dị chồng đã lâu, bà có một đứa con gái nuôi nhưng bây giờ nó cũng tung bay xa chạy nên bà cũng chỉ một mình.

Không còn công việc xoay xỡ không nổi nên đành phải dọn đi nơi khác. Bây giờ bà đã chán với nghề nghiệp và không muốn tìm việc mới nữa. Bà cũng không có mục tiêu gì cả. Tôi cũng không giúp được gì bà ngoài việc ủng hộ tinh thần. Thấy hoàn cảnh của bà tôi cũng bùi ngùi. Cuộc đời thật phủ phàn.

Khi tôi đến tuổi của bà chắc tôi cũng sẽ bị như thế. Trong nghề này kỹ thuật (technology) thay đổi hằng ngày. Trong vai năm nay tôi đã không theo nổi nữa. Tôi chỉ theo những gì cần thiết trong công việc mà thôi. Không bao lâu nữa tôi sẽ trở nên lỗi thời. Chắc nên để dành một số tiền để vài năm nữa mở tiệm nail. Hay sống tằn tiện nhưng ông này hay ở nhà vợ nuôi. Nói vậy thôi chứ để vợ nuôi khó nuốt lắm. Lo xa làm gì. Tới đâu hay đến đó.

Quê Hương

Có người cho rằng Việt Nam không còn là quê hương của họ nữa. Quê hương của họ đã chết từ lâu rồi. Hơn ba mươi năm sinh sống ở Mỹ những kỷ niệm quá khứ của họ đều là ở đất nước này hết.

Riêng tôi quê hương vẫn là nơi tôi được sinh ra và lớn lên. Tuy đã sống trên đất nước Mỹ hai mươi sáu năm, những kỷ niệm của tuổi ấu thơ vẫn không hề phai. Khi slideshow “Bonjour Vietnam” lan truyền khắp nơi, tôi trả lời phỏng vấn với một tờ Việt Nam rằng quê hương luôn ở trong tim tôi và không ai có thể lấy đi quê hương của tôi được. Đến giờ tôi vẫn giữ như thế.

Trong tương lai tôi có thể chết và chôn trên đất Mỹ nhưng quê hương tôi luôn gắn bó với Việt Nam. Mỗi người có lối suy nghĩ riêng của họ. Có lẽ họ muốn xóa đi những quá khứ đau buồn hay không muốn giữ lại kỹ niệm đau khổ. Cái mâu thuẫn là quê hương không còn nữa nhưng vẫn về Việt Nam cưới vợ.

Con Đánh Cha Mẹ

Việc dạy dỗ con cái bay giờ khác hẳn với ngày xưa, nhất là trong gia đình người Việt ở Mỹ. Ngày xưa tôi chưa bao giờ dám hỗn hào với cha mẹ. Có lần làm trái lời ba đã bị phang vài cây củi. Mẹ tôi phải đứng ra cang thiệp. Vậy mà bây giờ con cái nó đập ba mẹ như kẻ thù mỗi khi nống giận.

Lúc thằng Đạo ba bốn tuổi nó đã bắt đầu đánh và cào. Nhiều lần nói không lọt lỗ tai nên tôi khẽ tay nó. Vài lần mỗi khi nó đưa tay ra định đánh nhưng nó nhớ hậu quả nên rút tay lại. Bây giờ thằng em đánh nó, nó chỉ chạy mà không đánh trả lại. Tôi cũng đang dạy thằng em đễ cho nó không giận lên là đánh.

Sách vở và bác sĩ nhi đồng ở Mỹ khuyên rằng không nên đánh con vì nó sẽ nghĩ hung bạo là chuyện thường. Lúc đầu tôi cũng nghỉ thế nhưng khi con cái đánh cha mẹ mà cha mẹ cũng để cho nó đánh cho nên nó cũng nghỉ hung bạo là chuyện thường. Chuyện dạy dỗ con cái là quyền cá nhân của cha mẹ không phải chuyện của tôi. Nhưng khi đứa nhỏ đó không chỉ đánh cha mẹ nó mà luôn cả người thân tôi thấy không ổn.

Tôi không muốn con mình đánh ai hết nhưng cũng không muốn tụi nó bị người khác đánh.

Việt Xuân

Mới đó mà đã gần hai tuần. Việt Xuân đã hét to hơn nhiều so với lúc mới chào đời. Với đứa thứ ba thì không còn gì bỡ ngỡ hay mới lạ nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái kỳ diệu mỗi khi ôm nó vào lòng. Nhìn thấy nét mặt khoái chí của nó mỗi khi được bồng thật đáng yêu.

Hai đứa anh lớn của nó cũng thương nó lắm. Thằng Đán mỗi khi đi học về là đòi được bế em rồi hôn em. Khi thấy em khóc nó bảo mẹ cho em bú ngay vì em đói. Thằng Đán thì tình cảm lắm. Thằng Đạo thì cũng hôn em nhưng chỉ ôm iPad thôi. Mỗi đứa mỗi tính. Không biết mai mốt thằng này có quậy như hai thằng anh nó không. Hy vọng là không nhưng làm sao tránh khỏi.

Chữ viết của người Việt Nam qua các thời đại

Đây là một quyển sách về tiếng Việt rất thú vị. Nữa phần đầu tác giả Nam Hoài Bão giới thiệu tiếng nói và chữ viết của bốn dân tộc vùng Đông Á: Trung Hoa, Đại Hàn, Nhựt Bổn và Việt Nam. Như chữ Hán, Đại Hàn và Nhựt, chữ Việt Nam cũng khởi đầu viết theo tượng hình. Như sao này chữ Việt đổi mới theo dạng La Tinh.

Nữa phần sau của sách ông Nam Hoài Bão viết rất chi tiết về lịch sử chế tạo chữ quốc ngữ. Những tài liệu ông gôm lại sẽ giúp người đọc hiểu rõ hơn những người đã có công xây dựng nên chữ Việt mà ta dùng hôm nay. Chỉ khoảng mấy mươi năm, cái chữ mà người Tây sáng chế ra để giảng đạo cho những người dân không biết chữ đã trở thành một ngôn ngữ riêng của cả nước Việt Nam. Quốc ngữ có đầy đủ phong phú và sáng tạo để làm văn, thơ, nhac, hoặc để giao thiệp với nhau.

Những ai muốn tìm hiểu về lịch sử ngôn ngữ Việt Nam nên đọc quyển sách này. Xin thành thật cảm ơn ông Nam Hoài Bão đã để lại một quyển sách quý báu.

Việt Xuân

Vì con lọt lòng mẹ đúng Mồng Một Tết nên cha mẹ đặt tên con là Việt Xuân. Mỗi năm xuân đến con sẽ mang niềm vui và hạnh phúc đến mọi người.

Because you came out of mommy’s womb right on Vietnamese New Year, your mom and I named you Việt Xuân. On each Vietnamese New Year’s Day, you will bring joy and prosperity to everyone.

Mời Đọc Thơ Cao Nguyên

Rất hân hạnh được giới thiệu đến bạn đọc quyển Thơ Mưa của bác sĩ Cao Nguyên vừa được đăng lên mạng. Nhân dịp kỷ niệm 25 năm xuất bản quyển sách đầu tay, anh Cao Nguyên nhờ tôi thiết kế một trang web để anh chia sẽ những bài thơ của mình đến với người thân và bạn bè gần xa.

Khi được đọc những dòng thơ của anh, tôi cũng muốn được chia sẽ quyển sách này đến những ai yêu thơ Việt Nam. Đồng thời đây cũng là một cơ hội để tôi được trưng bày nghệ thuật chữ Việt nên tôi không thể nào từ chối tuy rằng thời gian của tôi gần đây khá hiếm hoi.

Khi làm thiết kế cho quyển sách này, cái mục đích chính là chọn mẫu chữ không chỉ thích hợp với thơ văn mà còn phải đẹp và dể đọc. Hy vọng thomua.com sẽ là một món quà ý nghĩa cho những ai yêu thích thơ văn.

Cám ơn anh Nguyên đã tin tưởng và cho tôi cơ hội làm một trang web tôi rất lấy làm hãnh diện. Và rất cảm kích tinh thần hào phóng của anh qua sự chia sẽ tác phẩm của mình với tất cả mọi người.

Mời Nghe Nhạc Mưa

Vừa nghe xong bài “Mưa” với giai điệu ngọt ngào của nhạc sĩ Võ Tá Hân, lời thơ lảng mạn của anh Cao Nguyên, và tiếng hát da diết của Diệu Hiền. Rất thấm thía hai câu thơ đầu trong bài: “Mưa lăn cửa sổ giọt dài / Người em sầu mộng lại hoài mong ai.” Phải chi bài này ghi âm theo dạng acoustic thì còn hay hơn nữa. Mời bạn nghe bài “Mưa” và đón đọc quyển sách thơ của anh Cao Nguyên trong vài ngày tới.

Vài Lời về R. Kelly

Tuần trước đọc một bài phỏng vấn R. Kelly trong tập chí GQ rất thú vị. Tuy đã nghe nhạc R. Kelly hơn 20 năm nhưng tôi chưa hề biết gì về anh, ngoài những scandal tình dục với những cô gái trẻ dưới vị thành niên. Theo bài phỏng vấn anh là người đã bị hảm hiếp bởi một người đàn bà lớn tuổi hơn anh trong gia đình. Lúc đầu anh thấy lạ và shock nhưng rồi càng lúc càng phê nên cũng chơi luôn.

Thêm một điều rất ngạc nhiên là Kelly bị vấn đề về việc đọc. Khi đọc anh chỉ nghe ra điệu nhạc nên bị phân tâm. Không phải là một người thích đọc vậy mà anh viết ra những bài nhạc rất hay như bài nổi tiếng của Michael Jackson “You Are Not Alone” hoặc bài nâng cao tinh thần “I Believe I Can Fly.” Nhưng nói đến R. Kelly thì phải nói đến những bài tình dục của anh. Tôi còn nhớ lần đầu tiên nghe hai bài “Your Body’s Callin’” và “Bump n’ Grind” lúc học lớp 8. Với giai điệu r & b slow jam và chất giọng baritone đầy nam tính, R. Kelly đã làm rung động biết bao nhiêu nệm gối và đã chịu trách nhiệm cho biết bao nhiêu đứa trẻ ra đời. Nhạc của anh có tên gọi là nhạc đễ sinh sản trẻ em.

Có một lần, cách đây cũng 10 năm, tôi có bàn về âm nhạc với một ca sĩ và nhạc sĩ trẻ Việt Nam. Cô cho rằng nhạc của R. Kelly quá trắng trợn nên không có chất quyến rũ kính đáo như nhạc Việt. Tôi thì không đồng ý. Nếu như nhạc có thể làm cho con người trở nên thèm thuồng thì lá quá quyến rủ rồi. Ví dụ như mấy câu này: “My mind’s tellin’ me no but my body, my body’s tellin’ me yes.” Tạm dịch: “Đầu tôi thì nói không nhưng cơ thể tôi thì nói có.” Đó chỉ là những cử chỉ khiêu gợi sơ sơ. Sau này anh đi thẳng vào vấn đề như: “Girl, please let me stick my key in your ignition.” Tạm dịch là: “Em, xin cho anh cài chìa khóa anh vào ổ của em.” Theo tôi đó là những ca từ hiện đại. Có những bài của R. Kelly, tôi nghe mà không thể nhịn cười nhất là những đề tài nói về ẩm thực như “toss salad.” Nhắc đến đồ ăn, R. Kelly chơi luôn một chầu Buffet qua album thứ 13 của anh mới ra lò tháng 12 năm ngoái. Đáng tiếc là album không đem lại sự đổi mới cho R. Kelly.

Contact