Lại chuyện iPad

Sau một ngày làm việc mệt óc tôi đến đón cậu ba nhà ta. Vừa gặp tôi cậu hỏi ngay, “Hôm nay có phải ngày iPad không?” Tôi trả lời, “Không, ngày mai cuối tuần mới bắt đầu.” Cậu nổi cơn điên lên đánh tôi trước mặt cha mẹ bạn cậu. Tuy không đau thân xác nhưng trong lòng tôi tan nát.

Vừa giận vừa xấu hổ, tôi yên lặng đưa cậu ra về. Khi vào trong xe tôi nhắc lại những hạnh động của cậu vừa rồi khiến tôi rất đau buồn. Cậu đánh tôi và không kính nể tôi nên cuối tuần này cậu không được đụng đến iPad. Cậu tức giận la ầm ĩ nhưng cầu xin được ôm tôi và được làm bạn thân. Tôi nhấn mạnh là tôi không thể ôm người đánh tôi và càng không thể làm bạn thân với người đánh tôi. Cậu hét to tôi cũng để cậu hét. Hết hơi cậu ngã vào ghế ngủ.

Khi về đến nhà tôi gọi mẹ cậu ra bế cậu vào. Cậu hét tiếp tôi cũng mặc kệ. Vào đến nhà cậu bình tỉnh trở lại. Đến giờ ăn tối được mẹ đút cơm. Cậu hư thế mà cũng được chìu. Khi cậu hết giận cậu xin lỗi.

Quang Lý Ra Đi

Nghe tin Quang Lý đột ngột qua đời ở tuổi 66 vì nhồi máu cơ tim khiến tôi bùi ngùi. Tôi rất hâm mộ giọng ca thanh và đẹp của ông. Nhắc đến Quang Lý thì những người say mê giọng hát ngọt ngào của ông sẽ nghĩ ngay đến “Thuyền và biển” (nhạc Phan Huỳnh Điểu và thơ Xuân Quỳnh). Riêng tôi, bài gắn liền với Quang Lý là bản tình ca lãng mạng “Nụ Hôn Gởi Gió” (nhạc Hoàng Việt Khanh và thơ Hiền Vy), đặc biệt qua hai câu, “Môi em mọng đỏ, là đỏ như mơ / Cho anh nhờ gió hôn vào là vào môi em.” Xin cám ơn ông rất nhiều và cầu mong cho linh hồn ông được bình an.

Như Ý Vol. 7: The Remix

Tuy những nhạc phẩm không xa lạ và lối remix không mới mẻ, album Vol. 7 của Như Ý nghe lần đầu cũng khá thú vị vì giọng trầm, đầy đặn, và lôi cuốn. Nghe lần thứ nhì thì cũng tạm tạm. Đến lúc thứ ba là quá đủ. Nghe đến 100 lần thì dường như nó đã thấm vào tận óc. Mỗi lần nghe là tôi liên tưởng đến ngay phần mở đầu của bài “Những Lời Dối Gian” khi một giọng nam cảnh cáo rằng, “This shit is about to go down.” Không biết phải dịch ra tiếng Việt làm sao.

Tại sao tôi phải nghe đến 100 lần? Lý do đơn giản là vì thằng con trai út mê album này khi nó mới sáu tháng. Khi cả nhà đi xe xa nó la ầm ỉ. Thế mà khi mở nhạc này lên là nó nín thinh. Nó ngủ rất say tuy nhạc đập ầm ầm và tỉnh giấc ngay khi album hết. Mấy tuần vừa qua nó bệnh rất nặng nhưng nhờ có cô Như Ý trấn an. Đêm khuya phải có tiếng bass đập mạnh và tiếng hát của cô mới giúp cho nó được một giấc ngủ ngon.

Khi làm album này chính Như Ý và người producer cũng không nghĩ đến một fan cuồng tí hon này. Dù sao đi nữa thì cũng cám ơn cô và những bàn tay đã tạo ra một album nghệ thuật đóng góp vào phần giúp đỡ những người cha mẹ vượt qua những ngày tháng vất vả nuôi con.

Xui Xẻo

Lễ Tạ Ơn năm nay quá xui. Thằng con trai út thì bệnh ói mửa cả ngày lẫn đêm. Còn trang nhà của trường bị hack. Những ngày nghỉ lễ cũng không được yên. Phải lo lắng cả mọi thứ.

Phải chi nó bị hack một tuần trước thì tôi đã có quyết định khác cho tương lai. Định mệnh đã thế thôi thì cũng đành chịu. Con người không tính qua khỏi ý trời. Thôi thì cứ bước tới theo số phận của mình. Đến đâu hay đến đó.

Đáng lẻ nên an phận không phiền muộn nhưng cuộc sống bắt như thế thì phải đối đầu với nó. Là người có uy tín không nên chốn tránh trách nhiệm. Chỉ mông rằng tương lai sẽ nhẹ nhàng hơn.

Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn nhưng có lẽ thời điểm này chưa được. Thôi thì chấp nhận thôi. Còn nước còn tác. Lo chi cho phiền muộn.

Down with M-TP

I am late to the party, but I am down with M-TP. Although Sơn Tùng is still too Korean-esque, I am getting used to his style and flamboyancy. His music is OK, but at least he writes his own songs. I can’t hardly make out what he sings most of the time, except for “Tôi không phải dạng vừa đâu… vừa, vừa, vừa đâu.” His latest live show Ambition is surprisingly enjoyable. Check out part 1, 2, 3, and 4.

Vẫn Viết

Tôi vẫn viết blog như không ai đọc. Thích gì viết đó. Không ngại ai nghĩ sau. Tiếng Việt dở và sai vẫn viết. Viết lúc tỉnh táo viết lúc buồn ngủ. Viết lúc giận viết lúc vui. Viết xuống tâm sự viết ra chia sẽ.

Nơi đây vẫn là thế giới của riêng mình. Không ồn ào không náo nhiệt như những trang xã hội. Viết đã mười mấy năm rồi. Những năm đầu có phần comment quen biết đến một số bạn đọc cũng khá vui. Nhưng khi những ý kiến trở nên rác rưởi của những spammer tôi phải đóng lại.

Giờ chỉ còn lại tôi với trang blog bơ vơ. Muốn viết gì thì viết. Với thiết kế đơn giản không hình ảnh không video clip, cái blog này giúp tôi tập trung vào chữ và những suy nghĩ riêng của mình. Hơn nửa là nó giúp tôi không bị lôi cuốn vào thế giới Facebook.

Blogging không còn là trò chơi phổ biến trên mạng như xưa nên tôi càng quý nó hơn. Nó chỉ là một trang nhà nhỏ bé được tôi tận tình chăm sóc. Chọn ra từng mẫu rõ dễ đọc và dĩ nhiên phải đúng chữ Việt tuy tôi viết không mấy đúng chữ Việt.

Tôi vẫn viết cho riêng mình nhưng vẫn cám ơn những ai chịu khó đọc những dòng chữ không đầu không đuôi này.

Lại Bệnh

Cu Xuân vừa hết cảm tuần trước tuần này lại bị cảm lại. Tối thứ Năm vừa qua hết ói vào mẹ nó thì mửa vô ba nó. Bây giờ ngủ phải có ba ôm vào lòng.

Nghe từng hơi thở khò khè và nhiệt độ nóng sốt của nó thật tội nghiệp. Tuy đã từng trải qua cảnh này với Đạo và Đán nhưng vẫn xót xa với thằng thứ ba. Hy vọng rằng nó sẽ nhanh bình phục.

Giờ đây thân hình tròn trịa của mình trở thành cái giường cho nó ngủ. Cũng không sao cả vì tôi có thể đọc sách và viết cái blog post này.

Một Ngày Tươi Đẹp

Sáng ăn cơm sườn / Chiều ăn nước tương / Tối chung vô mùng / Nằm nghe cải lương / Hey, hey, hey, It’s a beautiful day.

Hôm nay trời nắng đẹp. Tôi không ăn cơm sườn chỉ ăn bún ốc” Không ăn nước tương chỉ ăn nước mắm xả ớt. Làm thêm một ly chè ba màu ăn mừng một thay đổi mới. Đổi thay lúc nào cũng tốt. Nó cho ta cơ hội làm lại từ đầu. Không biết tương lai sẽ ra sao nhưng có thay đổi mới có phát triển. Tôi hoan nghênh và chờ đón thay đổi mới.

Nhanh quá mới đó mà đã gần hết năm. Những ngày lễ lớn cuối năm cũng sắp đến. Hy vọng sẽ có những giây phút nhẹ nhàng và êm đẹp với gia đình. Cũng hy vọng hết năm nay, năm tới tương lai sẽ tương sáng hơn. Dù ngày mai ra sao, tôi luôn nhớ đến những lời nhạc sĩ họ Trịnh đã viết: “Đời cho ta thế đứng giữa bão tố không buồn vui.

Xếp Hiền Như Ma Soeur

Tôi mai mắn được bà xếp hiền và dễ dãi. Làm việc dưới bà hơn năm năm nhưng bà chưa hề một câu phàn nàn những khi tôi cần lấy ngày nghỉ khẩn cấp như những con bệnh hay có việc tư phải làm. Thậm chí mỗi ngày đi làm không đúng và đủ giờ bà không hề thắc mắc.

Bà tin tưởng tôi nên công việc tự tôi sắp xếp. Khi đổi ông Dean mới bà không báo cáo thẳng đến ổng mà phải qua một ông mới dưới tay ông Dean. Vì tôi dưới tay bà nên tôi có thêm một ông xếp lớn nữa. Ông ấy và ông Dean cần gì thì qua thẳng tôi. Vợ ông Dean cũng qua thẳng tôi. Rồi càng ngày ai cần thiết kế hay trang web cũng email thẳng đến tôi. Nên công việc càng lúc càng nhiều. Không cần báo cáo bà xếp cũng hiểu được công việc hằng ngày của tôi nên cũng không cản trở mà chỉ ủng hộ tôi.

Cái tốt là tôi có được cái trọn quyền quyết định. Đôi lúc phải tự mình đối phó với những người nhân vật khó tính hoặc khó phục vụ, nhất là các ông thầy dạy luật. Nhiều lúc cũng căn thẳng lắm nhưng biết làm sao đây. Công việc là thế có cái này mất cái kia. Tóm lại có được một người xếp như bà ấy là cái phước của tôi. Vì niềm tin và tình thân bà ấy dành cho tôi, tôi lúc nào cũng cố gắng để không làm bà thất vọng hoặc mất mặt. Lúc nào tôi cũng nghĩ thế nhưng chưa bao giờ tâm sự với bà ta. Tôi không thích mang tiếng nịnh bợ. Có lẽ hiểu nhau là đủ rồi không cần nói ra.

Sưng Mắt

Không biết nhìn bậy bạ gì mà mắt bị sưng to khó chịu. Ngẩm nghỉ lại chắc tại nhìn phải hình lõa thân của vợ tổng thống Trump trên báo chí.

Thứ Tư này là ngày hơi quan trọng không biết mắt sẽ hết sưng không. Nhưng chỉ là chuyện nhỏ. Mặt mủi sao thì như vậy. Họ không chấp nhận thì cũng chịu thôi.

Bác sĩ khám và cho biết tôi bị Chalazion. Cho thuốc nhỏ và dặn ngăm nước nóng hy vọng sẽ khỏi trong vòng vài tuần. Hy vọng rằng không phải đi mổ.

Contact