HaH!

First Day Back

My first day back on the slopes and I couldn’t ask for better conditions at Stowe. It started to snow right before I hopped on the 8:00 am-opening chair. In the past, I would kick off the season with snowboarding, but I chose skiing instead. I should have taken it easy, but I dived right in. I skied all over the mountains. By 10:30 am, I was exhausted. My legs gave out after trying to carve.

I took a lunch break and relaxed a bit. I went back out and couldn’t ski anymore at 1:00 pm. I was done for the day. Either I am getting old or I was drinking too much alcohol during the off season, but I felt the pain. Or it could just be how the first day went. If I remember correctly, I got frustrated and disappointed on the first day back. It will get better once my body gets back into the groove.

It wasn’t bad, but I should have known better. I thought that practicing off season should have prepared me for the season, but that was not the case. I hope tomorrow will be better.

On a different note. When I arrived at Stowe yesterday, I went straight to guest services to check on my pass. It was already activated. I also wanted to activate everyone in my family, including Vương, even though he might not be able to ski at all these seasons. The process took a while as the experienced staff trained the three new staff members on how to do dependent passes for employees.

As she handed over our activated passes, the experienced staff told the new staff members: “See! Working here saves you thousands of dollars.” I smiled and replied, “That’s why we’re here.”

I love the network of employees. Any Vail-owned resort I went to, the employees were just so wonderful. We believe in the skiing culture. We work here because we are passionate about the winter sports. I can’t wait to kick off the season at Whitetail soon.

Già rồi ngủ ít thôi

Hai giờ sáng ngày thứ ba, tôi lái xe từ chỗ lạnh lẽo (20° F) đi đến chỗ lạnh buốt (0° F). Từ Virginia đến Vermont mất hết 12 tiếng (bao gồm 2 tiếng ngủ bờ ngủ bụi). Check in ký túc xá của những tâm hồn mê trượt tuyết lúc 4 giờ chiều.

Định ra ngoài ăn tối rồi đi xem phim nhưng hơi mệt và buồn ngủ nên ăn cá hồi lạnh với bánh mì và uống ly sinh tố rồi đi ngủ lúc 8 giờ. Trong giấc ngủ say sưa vợ đòi ly dị trong lúc họp mặt gia đình đoàn tụ. Dĩ nhiên là tôi bị shock. Dù tôi có năn nỉ cỡ nào cũng không được. Người thân trong gia đình cũng không ai chịu giúp tôi cả. Một khi người đàn bà đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi được.

Thức giấc lúc 4 giờ 44 phút. Cũng may chỉ là cơn ác mộng. Đi trượt tuyết một mình nhưng vẫn còn có vợ con cảm giác khác với đi trượt tuyết một mình cô đơn không có nơi trở về. Tuy trời lạnh buốt nhưng vẫn ấm lòng vì mình còn có mái ấm gia đình.

Mùa đông, bạn bè và người thân tìm nơi ấm áp như Florida để trốn lạnh. Còn tôi tìm nơi lạnh cống để đông đá những muộn phiền trong cuộc sống. Mỗi người có mỗi tư duy khác nhau. Tôi muốn đến gần với Mẹ Thiên Nhiên để cảm ơn bà đã tạo ra những mảnh chăn tuyết trắng tuyệt vời.

New Sample Page for Nguyễn Nhật Ánh

Nguyễn Nhật Ánh is a prolific Vietnamese writer who has been known for his young adult novels. Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, his acclaimed novella, has been translated into English, Ticket to Childhood, by William Naythons. To give a sample of the book, I selected three chapters and set them in Vollkorn, designed by Friedrich Althausen, and Kuhlman, designed by David Jonathan Ross. Although Kuhlman is a work-in-progress typeface, its rough edges work great for the cover title. Vollkorn was one of the early open-source typefaces that supported Vietnamese. I have been wanted to showcase Vollkorn for a long time. I finally got a chance to use this beautiful, readable text face for this project.

Nguyễn Nhật Ánh: Xin cho tôi một vé đi tuổi thơ

Mấy hôm trước lướt qua kệ sách tiểu thuyết ở thư viện tình cờ trông thấy quyền sách Ticket to Childhood của Nguyễn Nhật Ánh được William Naythons dịch sang tiếng Anh. Tôi thích văn của Nguyễn Nhật Ánh và cũng đã đọc một số sách của ông nên nghĩ rằng đã đọc quyển này rồi. Định không check out nhưng thôi cũng lấy về tham khảo cách dịch sang tiếng Anh.

Tôi tra lại phần book review của trang blog mình mà không tìm ra Xin cho tôi một vé đi tuổi thơ của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Thế là tôi chưa từng đọc qua quyển sách này. Thay vì đọc bản dịch tiếng Anh, tôi tìm đọc bản gốc tiếng Việt.

Mấy hôm nay vừa đọc, vừa cười, vừa rơm rớm nước mắt. Tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh và những người bạn có lúc khờ dại, điên điên, ngớ ngẩn, nhưng giàu trí tưởng tượng. Từ những câu đầu, Nguyễn Nhật Ánh đã đưa tôi ngay về miền ký ức:

Một ngày, tôi chợt nhận thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt.

Năm đó tôi tám tuổi.

Sau này, tôi cũng nhiều lần thấy cuộc sống đáng chán khi thi trượt ở tuổi mười lăm, thất tình ở tuổi hăm bốn, thất nghiệp ở tuổi ba mươi ba và gặt hái mọi thành công ở tuổi bốn mươi.

Tôi sẽ mượn một hai chương của sách để tạo ra một trang mẫu cho dự án Vietnamese Typography của tôi.

Rosewood: Mùa hè bất tận

Lâu rồi không nghe rock Việt. Đêm nay tình cờ bắt gặp Mùa hè bất tận, album mới của nhóm Rosewood. Sẵn còn nửa chai Aberlour A’bunadh nên làm vài shots lấy độ cồn 60.9% chiêm ngưỡng chất rock nặng ký và để nhớ đến một ông dượng tôi rất kính nể mà đã lâu không gặp. Ổng cũng mê rock Việt lắm.

Nhóm Rosewood đã thành lập được 19 năm với những thành viên: Vũ Nhật Linh (vocalist), Nguyễn Tuấn Vũ (lead guitarist), Trần Nam Thắng (bassist), Nguyễn Trung Kiên (drummer) và Ngô Hoàng Kiên (synthesizer). Tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi nghe nhạc của nhóm. Thì ra Rosewood không phải rock nặng ký hoặc punk rock mà là rock nhẹ, rock ballad, và alternative rock. Với chất giọng trầm ấm và truyền cảm của Vũ Nhật Linh, các ca khúc của nhóm dễ nghe.

Lời nhạc cũng nhẹ nhàng và êm dịu không quá não nề. Chẳng hạn như “Điều bỏ quên,” Vũ Nhật Linh hát như tâm sự: “Tôi… như đang tìm tôi… giữa đời / Rồi một mai… sẽ vẫn như bức tranh hôm nào, dù còn nhiều điều bỏ quên”. Ca khúc “Hồi ký một giấc mơ” cũng đầy tự sự: “Tôi như đang rong chơi, ở nơi của sự kiếm tìm / Nghe sao mong manh, giữa câm lặng / Không gian như nát tan, chỉ còn tôi…”

“Đêm không màu” có những lời đầy tâm trạng, “Nhiều lúc, muộn vẫn bước đi / Lạ lẫm, nhưng không thấy gì”, nhưng lại không có hồn, “Chợt nghĩ, điều gì mất đi / Hạnh phúc, ta đang có gì… / Nắng lên rồi, cơn mưa ngớt thôi / Cuộc sống, như đang rối bời”. Hoặc trong “Ảo ảnh”, Vũ Nhật Linh hát “Có lúc ta quay về, nắng tái tê tan vỡ ê chề / Ngày dài đơn côi, nhìn mặt trời lặng trôi…”

Ca từ bay bổng trên mây rất là nghệ sĩ nhưng không đi vào lòng người. Chắc cái gu nghe nhạc rock của cá nhân tôi cần có một chút blues, một chút psychedelic, hay một chút punk. Thiếu những chất đó thì rock hơi bị khô khan. Có uống whisky nặng độ cồn cũng không cảm nhận được. Album Mùa hè bất tận đối với tôi thì đẹp như hơi bị thiếu cái soul của rock.

Thư từ fanboi

Xin được chia sẻ thư từ một bạn đọc trẻ. NT viết:

Hello chú Donny.

Con vô tình tìm được trang này và xem qua bộ web/sách nghiên cứu viết Typography Việt Nam của anh/chú. Con ngưỡng mộ quá. Cảm ơn chú nhiều đã làm nên công trình này.

Xem qua mấy trang trong samples này con cũng ngưỡng mộ luôn gu đọc/nghe của chú nữa. Quá xịn luôn.

Nghe hơn fanboi request xíu mà không biết chú có đọc Nguyễn Ngọc Tư hông, tiếng Việt của Tư cũng đẹp, nếu mà chú có làm thêm 1 trang nữa tribute 1 tác giả nào đó thì cho con request cô Tư. Kk.

Lần nữa cảm ơn chú đã làm nên web này ạ. Con chuẩn bị đi để dành đọc/khám phá từ từ mấy lời hay ý đẹp, và chữ đẹp, layout đẹp trong này.

Chúc chú một ngày thiệt tốt lành ❤

Tôi rất vui khi nhận được thư này và lời yêu cầu của cháu. Tôi cũng rất thích tản văn của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Trong tương lai khi có thời gian tôi nhất định sẽ làm một cái sample cho cô Tư.

Louise Fili: 100 Logos A to Z

Not a whole lot to read, but a whole lot to marvel at Louise Fili’s elaborative identity designs. Ms. Fili has a distinctive style with whimsical lettering and playful typesetting. For a Vietnamese restaurant located in the food court at Grand Central Terminal, she set the name “Nem” in chopsticks. Flipping through 100 of her logo designs give me an idea of how to showcase my own identity design.

Theo Croker & Sullivan Fortner: Play

I love the typographic treatment on the album cover. It’s the huge word Play in black spreading around the cover with small black text of the players’ name—Theo Croker and Sullivan Fortner—and orange text of their instrument—trumpet and piano.

Play kicks off with “A Prayer for Peace” as the duo sets off the hushed tone for their collaboration. Croker plays the trumpet with such clarity as if he’s singing while Fortner drops scintillating keys to respond to his partner.

“First Light” Croker holds long notes while Fortner plays short ostinatos behind him. It is so calm until Croker switches up with his screeching sound, but his tone is never out of control. “Midnight Bloom” is a short piece (1:24) on the album, but it showcases the two improvisational masters at play. They understand each other. They support each other. They completed each other’s thoughts.

This is what jazz is all about. It’s all on the spot. No practice. No written notes. No pressure. They just Play. So just kick back, relax, pour out some Cordon Bleu, and enjoy the conversations.

Saou Ichikawa: Hunchback

Saou Ichikawa’s Hunchback is a beautiful, dark, twisted novella. The book focuses on Izawa Shaka who suffers from myotubular myopathy. She depends on an electric wheelchair to move around, a ventilator to breathe, and a nurse to give her a bath. Her body is trapped, but her mind is running wild. Shaka writes about threesome porn, tweets about wanting to get pregnant so she can get an abortion, and wants to do normal things like a normal girl. Translated into English by Polly Barton, every detail in this 90-page book burned into my fucking brain. I didn’t know a category for disability literature existed, but Hunchback is a groundbreaking literature period. If you have a few hours to spend this winter holiday, read this book.

Two More Weeks in Cast

Yesterday we took Vương back to the Pediatric Specialists of Virginia (PSV) for a check up. After removing his cast, they took another x-ray. The orthopedic checked his arm to see if he was still hurting. Even though he said, “No,” his eyes were red and watery. Seeing his tears hurt my heart.

Since he was in the cast for five weeks, the orthopedic wanted to keep his arm in place for another week or two. She gave us two options. She could put an arm sling on him to remind him that he should take it easy or she could put him in a full cast for another two weeks. I wanted to put him back on the full cast just to make sure that his fracture will be completely healed. I asked him if that was OK with him. Even with tears in his eyes, he nodded “Yes.” He’s now back on the full cast for two more weeks.

I tried to figure out why he was tearing up, but he wouldn’t give me an answer. At bedtime, I brought back the subject again. With a Robux deal, he finally revealed, “I was happy that my arm was healing.” I asked him, “Wait, you were crying happy tears?” He replied, “Yes.” What a sweet kid.

Contact