Xưa và Nay

Chủ Nhật chợt thức giấc lúc 4:45 sáng. Định ngủ lại nhưng mê đọc cho hết quyển sách. Đến sáng đầu óc nặng nề còn thân thể rã rời. Đến lúc tụi nhỏ dậy là chịu hết nỗi. Thế là cả ngày lừ đừ như người mất hồn. Ngày xưa thức luyện phim chưởng sáng đêm ngày nầy qua ngày nọ không sao. Ngày nay thức sớm đọc sách cũng tê tái cả người.

Mấy hôm nay thèm ăn phở bò và uống bia nên chân bị tê tê. Giờ phải nạp dấm táo vô để chữa gout. Cuộc đời thật khốn nạn. Ngày xưa uống gin và tonic ngọt lịm đã khát. Ngày nay chỉ uống dấm táo chua bỏ mẹ. Mà không uống thì khỏi đi luôn.

Gần đây lười nên ăn ở ngoài nhiều. Hai thằng con lớn hết ăn Chinese buffet thì ăn sushi buffet. Hết ăn phở thì ăn dim sum. Hết ăn mì Korean thì ăn mì Nhật. Một tuần ăn ở ngoài hai hoặc ba lần. Tụi nó thì ăn ngon lành. Còn mình thì vừa ăn vừa trông thằng nhỏ. Ăn vội ăn vàng. Khi chúng nó ăn không hết thì mình phải ăn đồ dư. Ngày xưa ăn bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu. Ngày nay ăn bao nhiêu vẫn còn đọng lại bấy nhiêu. Tôi sắp theo gót Quang Lê rồi.

Hồi còn trung học xin được việc làm ở tiệm cho mướng phim Video Update cũng chỉ để mượn phim porn về xem. Sợ bị mẹ khám phá nên xem chui xem nhủi vậy mà phê. Ngày nay chỉ cần mở internet lên là có vậy mà chẳng xi-nhê gì cả. Cũng không lạ lắm vì bây giờ thèm đồ thật hơn đồ giả.

Viết chơi cho vui thôi. Viết bậy bạ nữa là không còn gì cả mà mơ.

Quả báo

Tối nào thằng Đán cũng bắt tôi nằm xuống cho nó nhổ râu. Nó nhổ cũng đã ngứa thật nhưng lâu lâu nó nhíp vào da rồi kéo điếng cả người. Không cho nó nhổ thì nó khóc nên đành đổi qua nhổ tóc bạc. Tóc trắng thì không thấy chỉ thấy nó giật một lần ba bốn tóc đen. Thôi cũng đã hói rồi mất thêm tóc cũng chẳng ăn thua gì. Còn bao nhiêu thì nhổ bấy nhiêu.

Đúng là quả báo. Ngày xưa được nhẹ tay nhổ từng cọng râu và dịu dàng bức từng cọng tóc bao nhiêu thì bây giờ bị thằng con nó mạnh tay bấy nhiêu. Ai cũng chỉ có một thời được sướng. Nên nắm lấy cơ hội vì “Tuổi xuân là bao chẳng đợi thời gian vụt tới / Rồi mai đây trăng tà soi bóng ngó quanh lại còn ai.”

Bị Cảnh Cáo

Có những niềm riêng không nên nói hết. Có những lúc trong đầu nghĩ gì là viết xuống. Nhiều lúc bịa chuyện chế nhạo (satire) cho vui bởi bị nhiễm của những danh hài (stand-up comedian) của Mỹ. Nhưng tại viết dở quá (có một chế mười) nên bị coi là thật. Bị cảnh cáo rồi. Còn viết bậy viết bạ nữa là mất cả chì lẫn chài. Thôi thì từ nay tôi thề sẽ tự kiểm điểm lại lời viết và cảm nghĩ của mình.

Hôm thứ Hai lúc đưa hai thằng con lớn đi tập bơi về, tôi hỏi thằng Đạo nếu sau này cha mẹ không còn ở chung nữa con sẽ ở với ai. Nó trả lời rằng nó không chọn lựa được vì nó yêu cả hai. Mẹ thì nấu đồ ăn ngon cho nó ăn còn bà thì la rầy nó. Nếu ba rầy la con tại sao con vẫn muốn ở với ba? Vì mỗi lần con làm sai ba la rầy con để con sửa lại. Tôi ngạc nhiên và hơi xúc động. Tôi cứ tưởng nó rất ghét tôi mỗi lần tôi rầy la nó. Thế mà nó hiểu được như thế. Tôi cũng cố gắng lắm để bớt la rầy tụi nó nhưng không hét không thằng nào nghe theo. Đánh thì không nỡ ra tay. Không hét nữa thì chỉ còn thờ tụi nó luôn cho rồi.

Tôi khen thằng Đạo thông minh thì thằng Đán nói còn nó thì ngu. Tôi hỏi nó thế còn con chọn ở với ai? Nó nói là không hiểu. Thằng Đạo giải thích rằng nếu như ba mẹ không còn yêu nhau nữa thì nó sẽ chọn ở với ai. Nó trả lời rằng nó sẽ không ở với ai hết. Nó sẽ ra đường ở. Tôi cười và nói con chẳng những thông minh mà còn hài hước nữa. Sau này con nên làm comedian. Nó hỏi vậy làm comedian có nhiều tiền không? Rất nhiều. Con có thể làm 20 triệu đô một tiếng đồng hồ trong khi đó ba làm chỉ 20 đô một tiếng. Con thấy có khác không? Thằng Đạo không thể nào tin nỗi.

Chris Rock làm một show (một tiếng đồng hồ) cho Netflix với giá 20 triệu đô. Dave Chappelle làm hai show cho Netflix với giá 40 triệu đô. Mẹ nó mong muốn tụi nó làm bác sĩ hoặc nha sĩ. Tôi thì muốn thằng Đán làm comedian. Làm vài tiếng đồng hồ sống cả đời. Đó mới đúng là giấc mơ của Mỹ.

Con hư tại cha

Lúc trước thấy một chị họ bên vợ tắm cho thằng con 13 tuổi tôi hơi ngạc nhiên. Giờ thằng lớn đã gần 9 tuổi mà còn phải có ba phụ tắm cho.

Sáng nay nó muốn ăn cereal và muốn tôi đi làm cho nó. Tôi bảo con tự làm được mà sao phải. Chỉ cần lấy tô, muỗng rồi đổ sữa và cereal vào. Thế mà nó cũng cằn nhằn đợi tôi la mới thôi.

Hôm nọ nó bảo rằng nó chưa có khuynh hướng đi đại học vì nó vẫn còn muốn ngủ chung với ba. Chú tôi từng nói nếu để nó ngủ chung nó sẽ ngủ đến 18 tuổi. Chắc là vậy rồi.

Út Mai: Bến xuân xưa

Đây là lần đầu nghe tiếng hát Út Mai. Những bài nhạc xưa rất hợp với chất giọng soprano cao sang và tuyệt đẹp của Mai. Phải chi Mai được hát với dàn nhạc orchestra thì nghe phê biết mấy. Giọng hát hay nhưng cần phải đầu tư thêm vào âm nhạc như Đức Tuấn.

Nhổ răng

Răng non của thằng Đán lung lay cả tuần nay. Nó bảo tôi nhổ cho nó. Tôi lắc lư và ngọ nguậy mãi nhưng nó không chịu ra. Khi giựt hơi mạnh thì nó than đau. Máu đã chảy ra nên tôi sợ bị nhiễm trùng.

Hôm qua thấy chổ đó xưng lên và nó than đau mỗi khi ăn nên tôi cũng xót ruột. Tối qua tôi lo lắng ngủ không được nên sáng sớm gọi lấy hẹn nha sĩ cho nó. Trưa nay khi mẹ nó đến trường rước nó đi thì nó gọi video cho tôi khoe rằng nó đã tự mình giựt ra.

Thằng con trai giữa này của tôi cũng lì thật. Mai mốt tôi để cho nó tự mình nhổ lấy luôn.

Nguyễn Mỹ Nữ: Tiếng hát liêu điêu

Tập truyện ngắn viết về những cuộc hôn nhân đổ vỡ. Tuy mỗi chuyện khác nhau nhưng tác giả cho chúng ta cảm nhận được nổi đau đớn của cảnh ly dị. Từ những tiếng hát não nề đến những chén rượu cay, Nguyễn Mỹ Nữ đem đến cho người đọc những cảm giác nặng trĩu và xót xa. Mong rằng tôi sẽ không rơi vào những tình trạng bi đát như thế. Những ai đang trong hoàn cảnh chia lìa không nên đọc.

Đại Mộc: Lỡ chúng ta gặp lại

Tập truyện về những mối tình học trò thơ mộng và trong sáng. Chỉ có sáu bài nên sách rất ngắn (110 trang). Đọc một mạch là xong nhưng không ấn tượng hoặc cảm động cho lắm. Chẳng có gì nổi bật cả.

Nguyễn Trí: Ngụy

Tập truyện ngắn dựa vào những tệ nạn trong xã hội Việt Nam hôm nay. Trong ngành giáo dục có vấn đề dạy thêm. Trong gia đình thì có vấn đề sinh con đẻ cái. Trong tỉnh nghèo thì có vấn đề kém học, chém giết, rượu chè, và ma túy. Những mẫu chuyện tuy không mới mẻ nhưng thấm thía qua ngòi bút đơn giản và mạnh dạn của Nguyễn Trí. Đọc hay nhưng hơi não nề.

Già khó tính

Sáng hôm nay ho như chó sủa. Thằng út cứ hỏi “Are you OK, daddy?” Thôi thì xin phép được làm việc ở nhà để không phiền đến những người bên cạnh. Hôm nay thứ Sáu lại mưa. Trời buồn tâm hồn cũng buồn. Đám nhỏ đi học hết nên cũng được một chút yên tỉnh. Giờ chắc già rồi nên rất sợ ồn ào. Mà có con nhỏ làm sao tránh được.

Thế giới của tôi càng lúc càng thu hẹp lại. Chắc là càng già càng khó nên tôi không muốn làm phiền đến ai. Lánh mặt được thì cứ lánh. Năm trước mướn thành lính vô phụ công việc. Chổ làm không có văn phòng nên cho nó ké. Không ngờ chỉ vài tháng tôi đã không chịu nỗi nên cho nó về nhà làm luôn. Xếp lớn bắt nó phải vô văn phòng mỗi tuần một lần và cho nó cái phòng hội nghị lớn để nó ngồi. Mọi chuyện tưởng êm suôi thế mà nó giận tôi và nói rằng tôi tìm cớ đuổi nó ra khỏi văn phòng. Tôi phải giải thích rằng tôi không đuổi nhưng tôi cần làm việc riêng biệt để tập trung. Nó được một chổ riêng biệt còn phàn nàn gì nữa.

Giờ đây tránh được đám đông càng tốt. Có lẽ trông mấy thằng nhóc gần cả chục năm khiến tôi muốn trở lại với yên tĩnh. Nhất là mỗi lần đám nhỏ gây gỗ nhau rồi mất lòng đến người lớn. Tôi sợ những chuyện chạm tự ái lắm. Ba thằng con trông đã không xuể huống chi thêm con người khác. Tôi cũng rất sợ làm phiền đến người khác nên đâu dám vác theo ba thằng quậy làm om sòm nhà người ta. Thế thì ở nhà cho xong.

Ở nhà đôi lúc cũng gây xích mích với người trong nhà nữa. Tôi mà tiếp tục như thế chắc không ai dám qua lại người nhà cũng bỏ luôn. Như ông già bây giờ sống một mình trong một căn nhà. Cha nào con nấy. Phải chi tôi tin Chúa và giao hết mọi chuyện cho Chúa gánh dùm tôi để được nhẹ bản thân. Nhưng tôi không muốn làm phiền đến Chúa.

Tôi có một số họ hàng họ cầu nguyện Chúa trước khi ăn vậy là một ngày ít nhất ba lần. Cả triệu người tin Chúa đều làm như thế thì Chúa sao chịu nỗi. Một ngày ông phải giải quyết cả triệu lời xin. Như vậy làm sao ông không thấy phiền. Nên thôi tôi cũng không muốn ông phải lo cho tôi. Tôi còn tự lo cho bản thân được nên chưa cần đến Chúa.

Tôi thương Chúa nên không muốn Chúa bận tâm đến tôi. Còn những người nói lúc nào cũng tôn thờ Chúa lại lúc nào cũng làm phiền đến Chúa. Vậy thật sự họ có thương Chúa không hay chỉ cầu nguyện cho bản thân mình. Tôi cũng sợ nhất là những người cực kỳ tin Chúa vì họ không cho phép mình được suy nghĩ riêng. Cái gì cũng Chúa. Chúa không cho phá thai thì nhất định họ chống đối phá thai bất cứ trong trường hợp nào. Bị hiếp dâm, bị bệnh hoạn, bị loạn lưu cũng mặc kệ. Khi lớn lên ra đời đi học bị bắn chết cũng chỉ cần cầu nguyện cho qua. Nếu Chúa có linh nghiệm và nghe được những lời cầu nguyện ấy thì đâu có chết chóc nhiều đến vậy. Bao cao xu thì không cho dùng còn súng thì cho bắn thoải mái.

Không biết nói đến đâu rồi. Thôi không nói nữa. Nói cũng chẳng được gì. Mỗi người đều có niềm tin riêng và lý lẽ riêng của họ. Tôi nên làm những chuyện tôi cần làm. Không tranh cãi, không bon chen, không đụng chạm đến ai. Cho tôi xin hai chữ bình yên.

Contact