Blog trở lại

Nhạc sĩ Quốc Bảo viết trên trang blog của anh:

Thật sự thì blogging tự do và dễ chịu hơn mạng xã hội. Tự nhiên tôi lại thích viết blog, có thể vì đã ngấy Facebook, cũng có thể vì lâu nay tôi bỏ bê website/blog này, nay viết lại thấy vui. Một cái gì rất lạ lẫm, không chỉ do giao diện Dashboard đã đổi mà vì lâu nay có viết gì đâu. Bên Facebook không thể gọi là viết. Chỉ là gõ vài dòng, có khi chưa đầy một dòng, tức thời, thậm chí chưa kịp suy nghĩ.

Blogging thì khác. Dù vụn vặt, nó cũng phải được tổ chức đâu ra đó, chủ đề nào nằm ở đâu, cả lối viết cũng khác. Ôi sao tôi nhớ những năm tháng Yahoo! 360 thế nhỉ. Nó gọn gàng, nó thân mật, nó có tình. Thì cũng như ăn mặn bỗng thèm chay vậy mà.

Tôi thích đọc blog của anh. Hy vọng anh sẽ blog trên trang web của anh nhiều hơn viết trên Facebook.

Tình mẹ con

Thứ Hai tôi nán lại Lancaster đưa mẹ đi tái khám sau khi được cắt gân từ ngón chân hôm thứ Sáu. Buổi sáng chị đi làm còn thằng cháu đi học. Chỉ còn tôi với mẹ trong căn nhà. Chúng tôi không trò chuyện gì nhiều. Chỉ cần được ở bên mẹ là hạnh phúc lắm rồi.

Đã lâu lắm rồi mẹ, chị, và tôi mới được dịp gắn bó bên nhau. Bốn ngày quá ngắn ngủi nên tôi quý từng giây phút bên mẹ và chị. Nghe chị vất vả trong công việc tôi cũng bùi ngùi. Một mình chị thức khuya dậy sớm làm thêm giờ còn phải lo lắng cho mẹ già và con thơ. Một mình chị gánh chịu. Tôi cảm khích chị.

Sau khi xong phẫu thuật, tình trạng của mẹ đã khá hơn nhưng đi đứng vẫn khó khăn. Nhìn thấy mẹ đau đớn từng bước chân tim tôi như bị dao cắt. Thật xót xa khi tôi không thể chia sẻ được cơn đau của mẹ. Thấy mẹ như thế tôi càng không nỡ xa mẹ. Khi chia tay tôi cố giấu đi những giọt lệ nghẹn nghào.

Quay về Virginia với vợ con, tôi nhớ đến mẹ và chị vô cùng. Khi bên mẹ và chị, tôi lại nhớ đến vợ con. Biết sao bây giờ? Tất cả điều rất quan trọng với tôi.

Những chuyện vui buồn

Hôm qua một ngày đẹp trời tôi đưa thằng cháu và vợ con nó đi xem hoa anh đào ở DC. Hoa nỡ rộn ràng nhưng người xem cũng tấp nậm. Mười mấy năm rồi mới gặp lại thằng cháu và cũng là lần đầu tiên gặp vợ con nó. Từ nhỏ đến bây giờ tính tình nóng nảy của nó vẫn không thay đổi chúc nào. Giờ đây có vợ con rồi vẫn thô lỗ. Tuy bề ngoài nó ăn nói như thế nhưng tôi biết trong thâm tâm của nó cũng rất cảm tình. Công việc của nó đem đến nhiều căng thẳng nên nó mới trở nên như thế. Giờ đây vợ chồng nó quyết định về Việt Nam sống. Có thể đây là cơ hội cho nó thay đổi đời sống. Tôi không ngăn cản nó mà còn hy vọng chúng nó sẽ có được một đời sống mới vui vẻ và hạnh phúc.

Sáng nay tôi về một mình đưa mẹ đi cắt gân ngón chân. Sau mười năm đau đớn và đi khó khăn mẹ quyết đi cắt. Hy vọng phương pháp này sẽ giúp mẹ bớt đau và đi lại nhẹ nhàng hơn. Khi bác sĩ tiêm thuốc tê, mẹ nhức nhối vô cùng. Khi ngón chân mẹ không còn cảm giác nữa ông lấy kim cắt đi gân rồi lấy dao gọt đi những phần da đã bị chai cứng. Quan sát một hồi bỗng nhiên đầu óc tôi choáng váng và không thể tự chủ được nữa. Tôi ra phòng chờ đợi ngồi xuống để lấy lại bình tĩnh nhưng tôi cảm thấy khó chịu như buồn mửa và muốn ngất đi. Vào phòng vệ sinh tôi mửa xong mới lấy lai được chúc thăng bằng. Cũng may là chưa ngất xỉu như sáu tháng trước khi tôi thấy vợ bị mổ đẻ. Mai mốt tôi sẽ không bao giờ chứng kiến những tình trạng như thế nữa.

Cắt xong mẹ cũng OK. Giờ thì cần có sự nghỉ ngơi nhiều. Tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ mấy hôm để bà khỏi phải cử động nhiều. Không có đám nhỏ tôi được những giây phút yên tĩnh nhưng tôi lại nhớ đến chúng nó vô cùng. Mới một ngày xa cách mà tôi đã như thế. Làm sao có thể xa tụi nó những ngày trong tuần và chỉ gặp bọn nó vào những ngày cuối tuần.

Đồng Lan: Này em có nhớ

Album nhạc Trịnh được Đồng Lan jazz lên và chuyển qua lời Pháp. Phần nhạc chơi theo phong cách straightforward (thẳng thắn và không phức tạp). Đặc sắc là “Thành phố mùa xuân” được swing nhộn nhịp và mới lạ. Còn “Vết lăn trầm” được tô đậm màu blues buồn và tính cách. Giọng Đồng Lan đầy chất khói chuyên trở ca từ nhạc Trịnh nhẹ nhàng nhưng không thiếu cảm xúc. Đáng tiếc rằng tôi không thể nhận xét được lời Pháp và cách phát âm tiếng Pháp của cô. Nghe tiếng Pháp thì cũng lãng mạn lắm nhưng cứ mong mỏi được chiêm ngưỡng ca từ Việt thuần túy của Trịnh Công Sơn.

Tình chỉ đẹp khi còn…

Tôi bước lên xe buýt nhưng chỗ ngồi dường như đã không còn trống. Nhìn xung quanh chợt thấy một người vẩy tay mời lại. Mừng rỡ vì có người chịu chia sẻ chổ với mình. Chào hỏi mới biết cô từ Hà Nội sang du học ngành thiết kế đồ họa còn tôi thì làm tại trường đại học cũng về thiết kế trang web và đồ họa. Chúng tôi kể cho nhau nghe về tuổi thơ của mình và cả hai đều thương yêu tha thiết quê hương Việt Nam.

Giữa đoàn xe toàn người nước ngoài vậy mà hai người Việt lại có cơ duyên gặp nhau và cùng nói tiếng cha sinh mẹ đẻ. Một người thì còn đi học còn một người đã lành nghề hơn hai mươi năm thế mà chúng tôi vẫn có thể tâm sự cùng nhau. Tuy nhiên cả hai đều không nhắc đến hiện tại của nhau. Sau hai tiếng đồng hồ xe buýt dừng lại ở một casino đồ sộ. Mọi người hớn hở tiến thẳng vào những sòng bài. Tôi cũng không hiểu rõ là học sinh trường đại học mà lại tổ chức đi thăm quan casino. Thôi thì đã tới nơi rồi vào kéo máy cho qua thời gian.

Tôi đổi ra hai trăm đô và đưa cho cô ta một ly nhựa đầy tiền cắc để kéo cho vui. Chúng tôi hứa hẹn ai thắng sẽ đãi đối phương ăn một buổi tối sang trọng. Sau vài tiếng đồng hồ cả hai đều thua cạn ly và tôi chỉ còn lại một cắc. Tôi nhìn cô và nói đây là hy vọng cuối cùng. Khi tôi bỏ xu vào máy và lấy tay định kéo thì có một bàn tay mịn màng dịu dàng đặt lên bàn tay khô cằn của tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn cô nhưng cô chỉ nở một nụ cười nói chúng ta cùng nhau kéo nhé. Thế là chúng tôi đồng lòng kéo và không hề buông ra cho đến khi ba con số 7 hiện ra trên màn ảnh. Chúng tôi mừng rỡ ôm lấy nhau. Chưa kịp hôn nhau thì bị đạp một cú vào mặt. Cái thằng khỉ này làm ba nó vỡ mộng.

Con cái

Hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua. Chiều chủ nhật mệt rã rời. Không chỉ trông nom bốn thằng con mà còn bốn thằng cháu. Tám thằng ở chung một ngày hai ngày muốn ná thở. Dĩ nhiên là nhà bề bộn lắm. Nhưng chẳng lẽ phải dọn dẹp mãi. Thôi thì ráng lờ đi. Chừng nào rảnh tính sau.

Tôi có một số dự án cá nhân muốn thực hiện nhưng không có thời gian. Giờ phải dành hết thời gian cho con cái. Tụi nó lớn nhanh quá. Nhất là hai thằng lớn. Tôi áy náy lắm khi phải lo cho hai thằng nhóc nhỏ. Ngày mai tôi sẽ đi field trip với thằng Đạo. Thế là hai cha con được dành thời gian riêng cho nhau.

Làm cha mệt từ tinh thần đến thân xác nhưng tôi vẫn không hối hận về việc mình đã tạo ra chúng nó. Thấy tụi nó khỏe mạnh và tiếng bộ là quá đủ rồi.

Tình đẹp tình mơ

Đêm qua em mơ gặp bác… À không phải. Chỉ là chiêm bao về thời trẻ trâu với mối tình thơ mộng. Những chuỗi ngày nô đùa và chưa bị áp lực. Tỉnh giấc mộng mới biết đó chỉ là quá khứ tôi đã đánh mất. Cuộc sống hiện tại giờ đã khác.

Tôi đã cố gắng vượt qua quá khứ của chính mình. Thật ra thì cũng không còn gì để luyến tiếc nữa. Những mối tình đã tan vỡ thì chỉ để bay theo mây khói. Tôi không còn tin, “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.” Tôi cũng đã nhận thức được cái gì là tình yêu mù quáng, tình yêu dại khờ, và tình yêu mê muội. Những thứ tình yêu đó dễ dàng đổ vỡ và chỉ khiến mình đau khổ.

Lúc chưa cưới, vợ từng nói với tôi rằng, “Yêu không chỉ bằng con tim mà luôn cả đầu óc.” Khi chấp nhận lấy tôi làm chồng, không rõ là vì đầu óc bà xã sáng suốt hay có vấn đề nhưng tôi rất vui có người “bố thí tình yêu” (như một người bạn tôi đã từng nói). Thật sự thì tôi cũng không hiểu ý của vợ là gì. Nhưng theo tôi nghĩ thì yêu bằng con tim và đầu óc không được đậm đà, sâu sắc, và mãnh liệt bằng yêu hết con tim. Nhưng theo đường dài thì yêu với tim và đầu óc sẽ vững chắc hơn. Sống với nhau hơn chục năm, tôi chứng minh được sự bềnh bĩ đó tuy có đôi lúc đối phương không chịu nổi nhau. Những câu nói bình thường cũng dễ dàng trở nên trách móc hoặc sốc tận óc.

Ừ thì yêu bằng con tim và đầu óc cũng tốt. Khi con tim hết rung động thì vẫn còn đầu óc. Tôi chỉ e ngại là bị Dementia hoặc Alzheimer’s. Khi đầu óc nàng mà không còn nhận ra chàng nữa là thúi hẻo đời tôi.

Thảnh thơi

Đầu tuần thằng cháu nhắn tin cho biết cuối tháng nó và vợ con sẽ qua Lancaster thăm má nó (chị hai của tôi) trước khi gia đình nó dọn về Việt Nam ở. Tôi cũng hơi ngạc nhiên. Thằng này sinh ra ở Mỹ. Tiếng Việt không rành mà lại muốn về Việt Nam ở. Chắc mẹ nó cũng dựng tóc gáy.

Lúc trước không biết sao nó lại quen em ở miền Bắc qua mạng rồi về Việt Nam cưới. Qua đây nó thì làm chia bài còn vợ thì làm nail. Giờ chắc thấy cuộc sống chán rồi nên muốn về Việt Nam. Chả biết nó sẽ làm gì.

Khi báo cho mẹ tôi biết câu đầu tiên của mẹ là, “Đồ điên. Biết bao nhiêu người muốn qua đây ở nó lại về Việt Nam.” Tôi đùa, “Sống ở đây lúc nào cũng phải cày. Về Việt Nam sống thoải mái hơn. Chừng nào bị vợ bỏ con cũng về Việt Nam ở.” Mẹ trách, “Gia đình đang sống hạnh phúc đừng nói bậy bạ.” Tôi cũng mừng thầm vì mẹ cho là vợ chồng tôi hạnh phúc chứ không phải tôi dại gái.

Quả thật thì chúng tôi sống cũng êm ấm. Vợ chồng tuy có lúc bất đồng nhưng cũng nhường nhịn và nể nhau. Con cái lành mạnh. Công việc ổn định. Có đủ người thân bên cạnh. Thế là quá đủ. Nên phải trân trọng và yêu quý những gì đang có.

Tôi chứng kiến được cảnh tiền bạc chia rẽ tình cảm trong gia đình giữa anh chị em hoặc cha mẹ nên tôi không muốn dính dáng gì đến tiền bạc cả. Tự làm ra tiền tự xài. Không nhờ vả không tranh giành gì hết. Không phải tiền của mình thì sẽ không thuộc về mình. Nếu không phải tiền của họ mà họ dành được thì cũng không liên quan gì đến tôi cho dù là người trong gia đình. Khi nhận thức được điều đó tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn nhiều. Tôi chấp nhận và không xem nặng gì cả.

Lúc trước tôi cứ nghĩ rằng có nợ có trả luôn cả người thân với nhau. Nhưng giờ thì khác. Tôi nợ tôi trả. Còn chuyện của người khác tôi không để ý đến. Ai nợ ai mặc kệ. Ai lợi dụng ai cũng kệ. Tôi chỉ lo cho chuyện của tôi.

Cũng may là tôi và vợ có cái nhìn giống nhau về tiền bạc nên chúng tôi tin tưởng nhau và không có sự mâu thuẫn gì trong tiền bạc cả. Còn những chuyện khác thì tùy.

Tóm lại là tôi chỉ muốn sống một cuộc sống thảnh thơi. Dĩ nhiên ai mà không muốn nhưng mức độ thảnh thơi của mỗi người mỗi khác. Chúc ta nên chọn lựa sao cho vừa đủ trong cuộc sống của mình.

Cuộc đời ngắn ngủi của chú Chiếu

Nguyễn Tranh Chiếu, chồng dì vợ tôi, tự xuất bản quyển tiểu thuyết đầu tay với tựa đề The Short Life. Đúng hơn đây là sách tự truyện về cuộc đời ngắn ngủi của chú. Sách được viết bằng tiếng Anh vì chú muốn con cháu sau này có thể đọc và hiểu được câu chuyện của chú. Nhưng sách sẽ hay hơn nếu chú viết bằng tiếng Việt. Tiếng Anh của chú tuy giỏi như nó vẫn là ngôn ngữ thứ hai nên cách viết chưa được tự nhiên và trôi chảy.

Tuy nhiên nếu người đọc có thể vượt qua những sơ hở đó sẽ tìm được những câu chuyện thú vị và đắng cay của một người trí thức kiêu ngạo. Là một người không lớn lên trong lửa binh, tôi cảm kích sự nhận xét thành thật và không thiên vị của chú để tôi hiểu rõ thêm về chiến tranh Việt Nam. Ngoài sự chứng kiến, chú đã nghiên cứu và tìm hiểu sự thật cho chính mình giữa Cộng Hoà và Cộng Sản.

Về đời tư thì có những chi tiết nhạy cảm, nhất là về người bạn đời của chú. Không biết những quá khứ đau buồn ấy có nên nhắc lại hay không khi nhân vật ấy vẫn còn sống? Không biết dì có đồng ý hay chú không nghĩ đến cảm giác của dì? Tôi không rõ nhưng ngoài chú ra chắc không ai trong gia đình biết đến sự kiện đau buồn ấy. Giờ thì những độc giả đều biết cả. Tôi hy vọng những chi tiết đó chỉ là sự hư cấu.

Hòa

Hôm thứ bảy về thăm mẹ. Thế là mọi chuyện cũng qua. Vợ nói rất đúng. Mẹ chỉ nói thế nhưng hành động thì khác. Tôi rất may mắn được người vợ hiểu biết. Em đã khuyên tôi nên làm hòa với mẹ và động viên tôi về thăm bà. Thấy mấy thằng cháu nội nhất là thằng út nở một nụ cười là bà vui rồi.

Dù sao đi nữa cũng tình mẹ con. Có chạm tự ái đến đâu cũng bỏ qua được. Tình cảm mẹ dành cho tôi vẫn thế. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá xa xôi. Mấy tuần nay tôi sống như bị thiếu sót điều gì trong lòng. Khiến tôi không thể nào ăn tâm. Giờ thì mọi chuyện trở lại bình thường.

Mẹ con mà. Giận thì giận mà thương thì thương. Làm sao bỏ được. Làm sao không nghĩ tới được. Tôi vui và hạnh phúc có được những người thân yêu gần xa. Những tình cảm đó còn quý hơn cả tiền. Tôi sẽ không để tiền bạc chia rẽ người thân.

Contact