Giữa sự nghiệp và con cái

Thêm một đồng nghiệp rời bỏ một công việc ổn định mình để dành thời gian cho con cái. Cô ta tâm sự rằng thay vì đi làm trả tiền nhà trẻ cho hai đứa con cũng hết sao không nghỉ ở nhà để được gần gũi con cái. Lúc chúng nó học mẫu giáo hoặc lớp một thì trở lại làm. Bây giờ là lúc chúng nó cần có cha mẹ nhiều nhất.

Tôi khâm phục những người mẹ như cô ấy dám bỏ cả sự nghiệp của mình để lo cho con cái. Lý luận của cô ta rằng sự nghiệp không quan trọng vì hết công việc này còn công việc khác sau này. Con cái thì chỉ có một lần tuổi ấu thơ. Từ lúc nó biết bò cho đến nó biết đi cho đến sinh nhật đầu tiên chỉ có một lần. Khi chúng nó lớn rồi thì không thể quay trở lại.

Đúng thế, vì mới đây mà thằng Vương đã 10 tháng. Nó thay đổi từng ngày một. Sáng đi làm chiều về đã thấy nó khác. Từ cách nó bò càng ngày càng rành rẽ đến những món ăn nó nhai tuy chỉ mới có hai cái răng. Từ nụ cười hồn nhiên đến những cái nhịp theo nhạc, tôi muốn những thú vị ấy sẽ tồn tại mãi. Nhưng tôi biết là không thể nào vì tôi đã ba lần kinh nghiệm. Những phút giây quý báu ấy sẽ trôi qua. Tôi thường trêu vợ rằng cố gắng chịu khó mà thưởng thức đi. Đây là cơ hội cuối cùng của em đấy.

Chúng tôi rất may mắn vì vẫn có thể cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình. Hơn nữa được mẹ vợ giúp đỡ trông nom thằng út. Khi tôi nhắc đến mẹ, cô ta bảo lúc mới sinh cũng có mẹ chồng rồi mẹ cô ở tạm nhưng hai vợ chồng đã quá mệt mỏi phải “hosting guests.” Người Mỹ là thế họ coi cha mẹ cũng như là khách.

Thôi thì chúc cô may mắn và hạnh phúc với gia đình của mình. Ít ra sau này cô sẽ không hối hận hay áy náy vì công ăn việc làm mà đã bỏ bê con.

Hồ Trường An: Chân dung những tiếng hát (quyển 2)

Tôi không đọc những bài viết của Hồ Trường An về ca sĩ hải ngoại từ đầu đến cuối. Tôi chỉ đọc về những người tôi để ý đến như Ngọc Lan, Don Hồ, Kiều Nga, Thái Tài, Kenny Thái, và Tuấn Anh. Những bài viết ngắn gọn như để giới thiệu các ca sĩ qua tiếng hát và ngoại hình. Tôi không mấy hứng thú cách nhận xét về diện mạo của tác giả. Mắt to hay mắt nhỏ đối với tôi không có quan trọng bằng giọng hát và cách chuyên trở nhạc của họ. Tác giả phần nhiều viết về những bài hát được thâu trên video của Thuý Nga, Asia, hoặc production nào đó. Theo tôi thì qua những album của họ mới có thể tìm hiểu sâu sắc hơn về nghệ thuật của họ. Bộ sách gồm ba quyển nhưng tôi chỉ mượn được quuyển hai mà thôi.

Niềm hân hoan nhỏ

Lúc mới qua Virginia tôi được một chị bạn giới thiệu thuê một phòng của nhà cặp vợ chồng trẻ bạn của chị. Người chồng lớn hơn tôi vài tuổi nhưng bảnh bao hơn tôi. Vợ anh thì nhỏ tuổi hơn tôi nên còn trẻ. Vợ chồng chưa có con. Họ sống hạnh phúc.

Tôi không còn nhớ tiền thuê là bao nhiêu nhưng chủ bao tất cả từ điện nước và luôn cả phần ăn. Lúc đó tôi chỉ có một mình nên cũng tiện. Cũng may mắn là hai vợ chồng nấu ăn đều ngon cả. Anh ta làm những món ăn Việt Nam như canh chua cá kho rất đúng vị. Vợ thì kho thịt ba chỉ rất nhiều mỡ nên ăn vừa béo vừa ngon như ở Việt Nam.

Hai vợ chồng cũng bảo rằng tôi muốn ăn gì thì nói. Tôi thì có gì ăn nấy không đòi hỏi gì cả. Nhưng thấy người ta nhiệt tình mình cũng không ngại. Tôi thèm mắm kho, bún mắm, hay lẩu Thái cũng request luôn. Tuy rằng phần ăn có bao trong tiền thuê nhưng tôi vẫn đi chợ mua đồ để nấu. Công người ta nấu còn nhiều hơn là tiền chợ. Tôi mua luôn cả bia rượu về để cùng nhau lai rai. Vợ chồng không đòi hỏi tôi phải đi chợ nhưng có qua có lại thì công bình hơn. Làm như thế có ăn cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Tuy tôi chỉ ở tạm vài tháng nhưng đó là những ký ức đẹp đơn giản. Tôi quý cách đối xử của vợ chồng họ. Đó cũng chính là niềm hân hoan giữa người Việt với người Việt trên xứ người.

Bỏ hết

Bỏ cà phê giúp tôi ngủ ngon giấc buổi tối nên buổi sáng tỉnh táo hơn. Đầu óc không còn bị nhức nhói nhưng mấy tháng trước. Giờ đây tôi mới thật sự biết quý báo giấc ngủ của mình.

Nếu bây giờ bỏ được rượu, bia, thịt, và đồ biển sẽ đỡ bị gout hành hạ. Bỏ luôn được tình dục thì hay biết mấy. Nhưng bỏ hết những thú vị của cuộc đời thì sống còn ý nghĩa gì?

Tôi không phải là người có cái tính mạnh mẽ nên dễ dàng bị lôi cuốn vào những đam mê của đời. Tôi không thể bỏ đi những quyến rũ ấy. Và như thế tôi phải làm phiền hoặc làm hại đến những người xung quanh.

Làm người giữa tốt và xấu chỉ khác nhau là cách mình đối xử với người. Người tốt luôn nghĩ đến người khác còn người xấu chỉ nghĩ đến bản thân mình. Cho nên làm người tốt chi cho mệt. Liệu người ta có nhận thức được hay không? Nếu chỉ nghĩ cho bản thân mình dù người ta có cho mình là ích kỷ thì cũng chẳng hại gì đến mình.

Chẳng hiểu sao tôi lại có những suy nghĩ như thế. Cho nên tôi thích cái blog cá nhân này là vậy tôi có thể nói ra những ý nghĩ vu vơ mà chẳng ngại ngùng gì. Viết xuống rồi bỏ hết ta làm lại từ đầu.

Gào: Hoa Linh Lan

Truyện mở đầu với sự cố sinh non của một cậu bé bị dị tật tinh hoàn. Tôi tưởng rằng “thằng không chim” nói về intersex nên tôi lấy làm hứng thú để đọc vì tôi hy vọng Gào khai thác về đề tài phức tạp này. Nhưng kết quả làm tôi thất vọng vì cốt truyện chỉ dừng lại ở tình cảm tay ba. Câu chuyện ngắn gọn không dở nhưng hơi tiếc nuối vì thiếu đi sự kỳ vọng mà Gào đã đặt ra trong phần đầu của sách.

Gào: Tự sát

Tôi chưa bao giờ nghe cái tên Gào nhưng có người giới thiệu nên đọc thử. Tự sát là một truyện tiểu thuyết ngắn gọn (gồm 138 trang) hợp với giới trẻ hơn cho tôi. Câu chuyện cũng được nhưng quá ngắn nên những nhân vật không đủ thời gian để ngắm vào người đọc. Cách viết của Gào cũng được nhưng vội vã nên không phát triển được những nhân vật của mình. Sau “Tự sát,” Gào thêm vào những bài viết ngắn để tạo cho sách được 200 trang. Cho nên những chuyện ngắn ấy bị thừa đi.

Hình nhà ai nấy đẹp

Hôm nay trở lại Facebook thấy gia đình người ta đi du lịch ngắm nhìn cảnh vật thế giới. Vợ chồng con cái hưỡng thụ những giây phút nhẹ nhàng. Hình ảnh chụp thật tuyệt vời.

Khi gia đình tôi đi du lịch thì ầm ĩ. Hai thằng con lớn không ngồi yên. Thằng giữa thì la lối ôm sòm. Đi chơi còn mệt hơn cả đi làm. Không la đứa này thì hét đứa nọ. Từ chổ ăn đến chổ ở chẳng có giây phút nào được thư giãn trừ khi lúc chúng nó ngủ.

Gia đình của tôi là thế đấy. Nhưng rồi cũng quen. Không có bọn chúng quấy nhiễu cũng buồn. Tụi nó chẳng cũng thế. Không bị cha mẹ rầy la nó chịu không nổi. Thôi thì hình nhà ai nấy đẹp đi vậy. Được có thời gian cho nhau là quý lắm rồi.

Nguyễn Ngọc Thạch: Một giọt đàn bà

Tôi chưa từng đọc tập truyện ngắn nào viết về đĩ nhiều như Một giọt đàn bà của Nguyễn Ngọc Thạch. Từ kiếp đĩ đến đĩ yêu nghề đến đĩ còn trinh đến đĩ hạnh phúc đến mắt đĩ đến xóm đĩ, tác giả nói lên những khía cạnh khác nhau về việc làm đĩ. Những cảm xúc xót xa, đớn đau, mạnh mẽ, tốt xấu, và xung sướng cho kẻ mua vui đọng lại trên từng câu văn của tác giả. Đàn bà của Thạch thảm thương quá. Đọc cũng hay nhưng không nỡ đọc lại.

Mệt

Trời nóng nực. Thiếu ngủ. Nhiều chuyện đắng đo. Sau những ngày vacation là nhừng ngày stress. Nhà cửa bề bộn. Con cái ồn ào. Cuộc sống như bị quây cuồng. Chẳng có giây phút thoải mái.

Trong tuần sau giờ làm việc đầu đau như sắp vỡ. Thứ Sáu nghỉ làm để nghỉ ngơi nhưng đóng cây trước nhà thấy chướng mắt quá nên thuê xe đi quăng. Cũng may có vợ phụ giúp nên hoàn tất tốt đẹp.

Hôm nay trời vẫn nóng như điên cũng may là sáng cũng đã cắt xong cỏ. Có nhà có nhiều chuyện phải lo. Tôi cũng bị stress luôn. Phải chi dư dả tiền bạc mướn người làm hết cho khỏe. Tuy nhiên tôi cũng rất may mắn với số tiền lương của mình và không nên trèo cao.

Nếu như vứt bỏ được những tánh tình xấu xa của tôi thì tôi sống nhẹ nhàng hơn nhiều. Đã cố gắng lắm và vẫn tiếp tục phấn đấu. Tôi ghét sự ít kỹ và hẹp hòi của chính mình và tôi cũng tự nhận được như thế nhưng tôi không thay đổi được. Tôi chơi sòng phẳng. Có qua có lại. Ai rộng rãi với tôi thì tôi rộng rãi lại. Ai hẹp hòi với tôi thì tôi cũng thế. Tôi muốn thay đổi rằng dù người ta bần tiện với mình, mình cũng rộng rãi lại như tôi chưa làm được. Vì tôi cũng chỉ là con người chứ chưa thành thần thánh.

Học tiếng Việt

Tối qua tôi đưa Đạo và Đán đến lớp hè tiếng Việt. Sẵn dịp tôi tham dự buổi họp phụ huynh. Tôi cảm kích sự tận tình của thầy cô và nhân viên đã không ngần ngại dành thời gian quý báu thay gì đi nghỉ hè để dạy dỗ cho con cháu chúng ta. Họ yêu tiếng Việt. Đáng tiếc rằng họ chỉ yêu tiếng Việt trước năm 1975 vì họ cho biết rằng trường có sưu tầm sách tiếng Việt nhưng chỉ những sách xuất bản trước năm 1975.

Ngôn ngữ Việt ít hay nhiều cũng thay đổi theo thời gian. Nếu chỉ đọc sách trước 1975 thì con cháu chúng ta bỏ đi hết 44 năm phát triển của tiếng Việt. Theo tôi đó chỉ là sự cố chấp. Sách thì sách. Sách nào cũng có giá trị. Nếu không chấp nhận sách về chế độ sau này thì đừng sưu tập loại sách có tính chất chính trị. Còn văn hoá và văn học đọc cũng bổ ích thôi không có hại gì.

Họp xong tôi cảm thấy hơi thất vọng nhưng dù sao đi nữa tụi nhỏ học được căn bản tiếng Việt là tôi mừng rồi. Tiếng Việt cũ hay mới không thành vấn đề. Sau này nếu chúng nó có hứng thú sẽ trao dồi thêm sách vở nào cũng được.

Contact