May mắn

Tuần rồi tôi có đăng lên vài tấm hình mấy đứa con lên blog. Có một đọc giả gửi thư nhắc nhở rằng tôi là một người chồng và một người cha may mắn. Đúng thế, tôi là người đàn ông rất may mắn mặc dù vợ tôi không được hiền và con tôi không được ngoan.

Đừng hiểu lầm nhé. Tôi không phải nói vợ tôi là bà chằn và đám con tôi là lũ quỷ. Tuy nhiên “vợ hiền con ngoan” thì không thực tế cho lắm. Vợ chồng sống chung mười hai năm, không thù ghét nhau là may mắn rồi. Những lời lẽ nhỏ nhẹ và ngọt ngào của thuở ban đầu giờ đã thay thế bằng những lời cộc lốc và chua chát. Những câu nói đùa giỡn của ngày nào giờ chỉ khiến đối phương giận. Tôi thấy được sự hao mòn trong đôi mắt em.

Hai tháng nay sống quây quần trong nhà với vợ con đã trở thành thói quen. May mắn được vợ luôn lo lắng cho những món ăn thường ngày và lâu lâu những món ăn tinh thần. Còn đám nhỏ thì không lúc nào không khiến tôi mệt mỏi. Có con cái mới biết quý trọng những phút giây yên tĩnh. May mắn là bọn chúng khỏe mạnh và phát triển tốt. Mỗi ngày được chứng kiến sự thay đổi của thằng Vương là một niềm vui và hạnh phúc lớn. Những lời nói những cử chỉ của nó thật đáng yêu. Thấy nó được mấy thằng anh lớn thương yêu bảo bọc tôi cũng yên tâm.

Dĩ nhiên tôi không phải người chồng lý tưởng cũng không phải người cha hoàn hảo. Tôi có những khuyết điểm của mình và cố gắng vượt qua. Dù sao đi nữa thì tôi vẫn là người rất may mắn.

Lời khuyên

Lại một người nữa giống như tôi nên tôi đồng cảm với sự khó khăn trong cách cư xử với nhau trong đời sống. Những chuyện càng tế nhị càng khó sử càng nên phải giải quyết.

Quan trọng là có gì không vừa ý phải nói ra. Bày tỏ những gì việc không hài lòng. Đừng yên lặng mà cứ ôm mãi trong lòng. Chuyện nhỏ sẽ chồng chất thành chuyện to. Ngày này qua tháng nọ những chuyện ấm ức rồi sẽ bùng nổ. Sống với nhau cần phải hiểu nhau. Nhường nhịn nhau vẫn chưa đủ cần có sự biết điều. Thà rằng mích lòng trước đặng lòng sau chớ đừng để mất lòng nhau. Một khi tình cảm đã sứt mẻ sẽ khó hàn gắn.

Hy vọng rằng người đừng đi đến kết quả như tôi. Còn cứu vãn được thì nên làm. Đừng để quá muộn màng giống như tôi. Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Cho dù chỉ để gió cuốn đi.

Ngày của mẹ

Năm nay ngày của mẹ nhưng con không thể về bên cạnh mẹ. Mong mẹ thứ tha. Con hứa sau vụ coronavirus này chúng con sẽ về thăm mẹ.

Lâu rồi không gặp mặt nhau con nhớ mẹ lắm. Dường như thời gian xa cách tình cảm của mẹ đối với con có chút nhạt phai. Dĩ nhiên mẹ lúc nào cũng thương yêu con cái nhưng địa vị của con đã không còn như xưa. Có lẽ con đã trưởng thành nên mẹ không còn bận tâm như xưa. Có lẽ cuộc sống của con ổn định nên mẹ yên tâm. Có lẽ con bận bịu với con cái nên mẹ không muốn con phải thêm lo lắng cho mẹ. Đáng lý ra con phải là người lo lắng cho mẹ nhưng thật hổ thẹn con không thực hiện được. Mong mẹ hiểu và tha thứ.

Trong thâm tâm con mẹ lúc nào cũng quan trọng và lớn lao. Hình bóng của mẹ vẫn trọn vẹn không bao giờ thay đổi. Con biết rằng chỉ nói và suy nghĩ cũng không thể nào bằng được hành động nhưng ít nhất viết ra những tâm sự của mình con cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Có lần con ngỏ ý muốn mẹ về ở gần chúng con, mẹ đã nói một câu khiến con đau đớn vô cùng. Có lẽ cả cuộc đời này con sẽ không bao giờ quên. Con suy nghĩ mãi vì sao mẹ nói như thế. Chẳng lẽ mẹ cố ý nói như thế để con khỏi ái nấy phải về việc phải lo lắng cho mẹ. Chẳng lẽ mẹ muốn con được yên tâm để tập trung lo lắng cho gia đình của con.

Con hâm mộ chị Thơm và đội ơn chị rất nhiều vì chị luôn sát cánh bên mẹ. Tuy gia đình riêng của chị bị đổ vỡ nhưng bù lại chị được mẹ chở che. Chữ tình không trọn nhưng trọn chữ hiếu.

Hôm nay ngày của mẹ đáng lẽ ra phải nói lên những lời vui tươi nhưng lại viết xuống tâm sự của con đã ấp ủ từ lâu. Con không viết lại trên Facebook nên chắc mẹ cũng không đọc được những gì con đang viết ở đây. Thôi thì dân dịp ngày của mẹ con xin chúc mẹ sức khỏe dồi dào. Con thương mẹ và luôn nhớ đến mẹ. Mẹ vẫn là tất cả trong cuộc đời của con. Happy Mother’s Day!

Tản Viên: Chuyện tình kim chi

Chuyện tình hai trái tim Việt trên mảnh đất Hàn. Hoàng Anh và Kiều My sang Hàn Quốc du học thạc sĩ ngành Y. Chàng qua trước một khóa nên giúp đỡ nàng trong việc học, đưa nàng đi chơi, cùng thưởng thức những món ăn kim chi, rồi tình cảm nảy nở. Nguyên một sách chỉ có thể thôi. Tình cảm của họ hoàn hảo từ đầu đến cuối không một lần giận hờn, cũng không một lần cãi vã, cũng không một lần ghen tuông vì đâu có nhân vật thứ ba nào cản trở đâu. Tản Viên là Tiến sĩ Y học nên văn viết khô khan lại xen vào những từ ngữ Anh nên đọc hơi bị choáng. Ví dụ, “[Ở] Việt Nam họ làm kim chi cho người Việt nên phải giảm bớt cay đi và modify để phù hợp với khẩu vị.” Viết mẹ “thay đổi” cho rồi. Tiểu thuyết không thu hút cũng không hấp dẫn nên đọc cũng không hứng thú.

Nhớ gì nhất?

Hai tháng nay quanh quẩn trong nhà riết rồi cũng thấy quen. Dĩ nhiên là nhớ nhiều thứ lắm. Chẳng hạn như buổi trưa lái xe ra khu Eden tìm món ăn Việt hoặc đi trượt băng cùng mấy thằng con hoặc đi bộ ra Dunkin Donuts uống cà phê. Nhưng nhớ nhiều nhất vẫn là những thư viện công cộng.

Bao nhiêu sách Việt tôi mượn trước khi thư viện đóng cửa đọc đã gần hết. Tôi đang đọc quyển cuối. Còn sách tiếng Anh, tôi lôi hết những sách cũ đã mua mà chưa kịp đọc ra đọc. Sau đó chắc phải đọc lại sách đã đọc rồi.

Thật sự nhớ thư viện lắm. Mỗi ngày sau khi ăn trưa không biết đi đâu cho tiêu cơm, tôi lại đến thư viện đảo đi đảo lại những kệ sách mới được trưng bày nhưng rồi không mượn sách nào cả vì tôi còn một số sách đã mượn nhưng chưa đọc. Thỉnh thoảng gặp chào hỏi cô bạn lúc trước làm chung ở trường. Tuy không thân thiện nhưng lâu lâu cũng tâm sự vài ba câu. Cô vui vẻ, dễ thương, và nhiệt tình.

Tôi ước gì thư viện mở cửa lại nhưng chỉ cho phép lấy sách ở ngoài chứ không được vào bên trong. Bây giờ mượn sách qua mạng quá dễ dàng. Chỉ cần đến trả sách hoặc lấy sách thì cũng an toàn. Tuy thư viện vẫn cho mượn ebooks nhưng tôi chưa bao giờ dùng. Tôi vẫn thích đọc sách bằng giấy hơn làm sách bằng điện. Vả lại đọc sách bằng iPhone dễ bị phân tâm. Tôi có vài quyển sách trong phone mà đọc mấy năm rồi cũng chẳng xong quyển nào. Nhưng nếu tình hình vẫn còn kéo dài thì chắc phải thử đọc sách điện.

Phạm Thu Hà: Sau những ngày mưa

Truyện được kể theo một cô gái trẻ tên Huyên. Gia đình Huyên tan rã khi em trai (nhỏ hơn cô mười một tuổi) bị cơn bão và sóng biển cuốn đi. Cô theo mẹ và người yêu của mẹ đi khắp nơi với đoàn tổ chức hội chợ. Giữa những thú vị đằng sau hội chợ của hiện tại và những kỷ niệm buồn đau trong quá khứ (nhất là về người em ruột đã qua đời), câu chuyện của Huyên về tình cảm gia đình rất xúc động. Tác giả Phạm Thu Hà chỉ mới ở tuổi 20 mà viết rất chín chắn. Với cách kể chuyện gọn gàn cùng những câu văn trôi chảy, truyện dài của Hà nhẹ nhàng đi vào lòng người và để lại những cảm xúc sâu lắng. Khuyến nghị nên đọc.

45 năm

Một ngày như mọi ngày vẫn bị cách ly ở nhà. Sau 45 năm, tôi cũng không có lời lẽ gì để bày tỏ. Thôi thì chỉ chia sẽ những hình ảnh và nhạc tôi đã phối họp để tưởng nhớ ngày Sài Gòn sụp đổ. Mời quý vị xem:

42

Vài hôm trước Facebook nhắc nhở ngày sinh nhật của tôi sắp đến. Như thường lệ mỗi năm gần đến ngày sinh nhật tôi tạm thời ngưng hoạt động để mọi người khỏi phải chúc mừng. Hơn nữa tôi cũng cần một thời gian cách ly với xã hội mạng đó. Không phải vì người khác mà vì chính bản thân mình. Tôi hổ thẹn với sự khoe khoang của mình cho dù chỉ là những hình ảnh con cái, những món ăn, và những ly rượu. Cuộc sống của tôi cũng bình thường thôi đâu hơn ai đâu mà trưng bày. Thế nhưng tôi không tự kiềm chế mình được.

Sống hết 42 năm cuộc đời rồi mà vẫn bị cám dỗ. Hết cám dỗ này đến cám dỗ khác. Tôi bị nghiện rất nhiều thứ. Cái nào bị vướng vào cũng nghiện không gỡ nổi. Biết làm sao bây giờ. Thôi thì miễn không tệ hại lắm thì cũng OK.

Ở tuổi 42, tôi không tiến lên nhiều cũng không thụt lùi bao nhiêu. Cuộc sống vẫn bình thường. Tình cảm vợ chồng vẫn tốt. Con cái cũng tiến triển bình thường. Cho dù đang trong cơn dịch, đời sống cũng không thay đổi nhiều. Vậy là may mắn lắm rồi còn đòi hỏi gì nữa?

Tôi cũng chỉ mong muốn được cuộc sống bình thường. Người trong gia đình an lành là tốt rồi. Đầu năm 2020 không tốt đẹp lắm cho nước Mỹ và luôn cả thế giới. Nếu như có được một điều ước cho ngày sinh nhật, tôi ước ao cuối năm nay sẽ có sự thay đổi cho đất nước Mỹ.

Về cá nhân thì hy vọng sẽ không gây ra những chuyện bất đồng và mâu thuẫn, nhất là những lời lẽ không nên nói càng không nên viết. Năm nay bớt căng thẳng hơn năm ngoái nên cũng không cần phải bộc lộ nhiều. Tình cảm có lúc đưa người ta đến gần nhau và cũng có lúc đẩy người ta đi. Quan trọng là mình có đặt tình cảm vào đúng chỗ hay không. Khi phải đối diện với tình cảm, tôi không đủ can đảm để bày tỏ quan điểm của mình, ngoại trừ với vợ tôi. Tôi trốn tránh sự thật để rồi lộ ra những khuyết điểm đáng tiếc. Đã biết điều đó sẽ xảy ra nhưng tôi vẫn không tránh được.

Người ta thường nói yên lặng là vàng. Đến giờ tôi vẫn không có vàng vì tôi không giữ được sự yên lặng. Càng viết tôi càng biểu lộ những tiêu cực của chính mình. Tốt hay xấu hoặc đúng hay sai, viết để tìm những điều chân thật của chính mình. Hối tiếc thì tôi cũng đã có khá nhiều rồi. Nhưng rồi có sám hối cũng không giải quyết được vấn đề. Thôi thì ở tuổi 42 hãy cố vươn vai mà sống. Đừng để quá khứ hay nuối tiếc ảnh hưởng đến cuộc sống.

42 không quá lớn cũng không còn nhỏ nữa. Sức khỏe là quan trọng. Tôi vẫn chưa chăm sóc sức khỏe của mình cho đàng hoàng. Vẫn thường hay thức khuya dậy sớm và lười thể dục. Ăn không kiêng lại nghiện rượu bia. Muốn thay đổi cũng khó.

42 không cầu mong gì ngoài cuộc sống êm ấm với gia đình. Hơn cả tháng nay trốn trong nhà chống dịch cũng không căng thẳng lắm. Thậm chí tôi đã quen dần với cuộc sống hiện tại. Được ăn uống, được làm việc, được đọc sách, được viết blog, và được bên vợ con. Tuy bị gò bó nhưng chẳng phải lo ngại gì nếu không cần phải ra ngoài. Sáng nay thằng út dậy sớm nhất chạy qua phòng mừng sinh nhật ba. Rồi thằng Xuân qua ca “happy birthday, daddy.” Đến lượt hai thằng lớn thức dậy cũng không quên mừng sinh nhật ba. Trưa đến vợ con cùng làm ổ bánh sinh nhật và món cơm gà thơm ngon. Quà cáp được vợ tặng đúng theo yêu cầu. Một ngày sinh nhật được như thế quá mãn nguyện và hạnh phúc rồi.

Tuy nhiên được quay về với đời sống bình thường càng sớm càng tốt. Trốn chui trốn nhủi con vi rút này cũng khá hồi hộp và không được thoải mái nhưng ở hoàn cảnh nào thì sống theo hoàn cảnh nấy. Còn sống một ngày nhưng đừng hẹn chết không may.

Phát Dương: Tự nhiên say

Tập truyện ngắn của một tác giả trẻ Phát Dương rất ấn tượng. Đề tài quây quanh tình cảm và cuộc sống. Những câu chuyện không phức tạp nhưng đủ gây xúc động. “Chè đắng” và “Bún thương” cho người đọc những vị ngọt và đắng của quê hương. “Nhà máy” cho một chút cảm giác rùng rợn về công nghệ hiện đại và con người. Hai bài nổi bật là “Ngải giấy” (một tai hại hiếp lầm) và “Trên cành có một con nhen” viết về phụ nữ làm gái: “Cô nằm đó, mặt cho gã dày vò. Là ruộng đất cho ai thuê thì người ấy muốn trồng gì cắm gì cày sao thì tuỳ ý người ta chớ. Hết hạn thuê thì thôi. Cô giữ ý nghĩ đó như giữ câu thần chú để nước mắt không rịn ra. Cô không còn cảm giác gì nữa.” Hãy tìm đọc cho đỡ chán trong thời gian bị cách ly.

Chị Đẹp: Sóng đưa nước

Như sóng đưa nước, những câu chuyện trôi nhẹ nhàng dìu dắt người đọc bập bềnh trên những cảm xúc lan man không bờ không bến. Chỉ cần thả lỏng tâm hồn người đọc sẽ bị lôi cuốn ngay bởi những lời văn mộc mạc, dí dỏm, và dễ đồng cảm. Hơn nữa là những ca từ lãng mạn được ghép vào những câu chuyện để dẫn chứng tâm lý thú vị về tình yêu. Thí vụ như đoạn này:

Đàn ông có một biệt tài là họ sẽ cho người đàn bà bước ra, để họ không mang tiếng là người bỏ vợ.
Chỉ vì học không muốn mất vui.
Sen thường nói với cô, ông bà ngày xưa hay lắm, tuy hơi sến nhưng hay, bảo là “tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề”.
Cái lời hẹn thề sẽ không bao giờ lấy nhau của cô và anh đã sắp được trọn vẹn.
Và đời cô mất vui từ đấy.

Nhân vật chính không tên là một người phụ nữ Việt Kiều độc lập, đẹp, chịu sống, và dám yêu tha thiết cho dù cô biết anh chàng người Hà Nội sẽ không hề cưới cô làm vợ. Họ chỉ là người yêu. Những câu chuyện ngổn ngang không đầu không đuôi, chỉ vây quanh cảm tình của cô dành cho anh và cuộc sống của cô cùng bạn bè. Nhưng đọc hết sẽ hiểu được trọn vẹn một tiểu thuyết tình cảm đẹp không bi lụy. Tác giả của sách có biệt danh là blogger Chị Đẹp. Đúng với tính cách viết blog, sách được viết theo ngẫu hứng và cảm xúc. Sách được viết vào khoảng thời gian mọi người đang hăng say với Yahoo! 360° nên khi đọc đã đem lại cho tôi những ký ức thời đó giúp tôi được giải trí trong những ngày bị cách ly.

Contact