Tình cha con

Chiều qua trong lúc ăn tối, gia đình bàn tán cuối tuần nghỉ ba ngày lễ sẽ đi đâu. Hai thằng lớn muốn đi trượt tuyết. Nếu đi thì chỉ có ba cha con thôi vì Xuân và Vương chưa biết chơi. Dù thích đi trượt tuyết lắm nhưng tôi muốn những ngày nghỉ bên gia đình, nhất là với thằng út.

Bỗng nhiên Đán hỏi ngày xưa ông nội có đi trượt tuyết với ba không? Tôi trả lời là không vì Việt Nam không có tuyết. Nó hỏi tiếp vậy ông nội đi chơi đâu với ba? Tôi bảo ngày xưa ông nội đi làm xa có lúc cả tháng chỉ về có một hai ngày rồi đi tiếp nên cũng không có thời gian dành cho ba.

Tôi nghẹn ngào mỗi khi nhắc lại ba. Lúc nhỏ tôi không được gần ba nhiều. Sau này qua Mỹ hình dáng người cha trong tôi càng ngày càng xa dần theo thời gian. Bốn mươi hai năm trôi qua tình cha con vẫn hững hờ.

Lần vừa rồi tôi về Việt Nam (mới đây mà đã ba năm), ba có nói lý do tại sao ba bỏ lại mẹ con tôi ở Mỹ. Tôi cũng không biết phải nghĩ sao vì tôi không hiểu được tình cảm của ba mẹ. Nếu được chọn giữa mái ấm gia đình có ba mẹ ở Việt Nam và cuộc sống thiếu cha ở Mỹ, tôi sẽ chọn ở lại Việt Nam. Nhưng đó là sự quyết định giữa ba mẹ còn tôi thì đã được sắp đặt chứ không được chọn lựa.

Nếu như trong trường hợp của tôi, dù khó khăn trong công ăn việc làm, tôi vẫn sắp xếp để không rời xa con cái. Trừ khi vợ chồng ly dị, tôi không nghĩ một gia đình phải sống xa nhau, nhất là lúc con cái ở tuổi cần có cha mẹ trong cuộc sống của nó và hiện diện trong những sinh hoạt của nó.

Tôi không trách ba đã không dìu dắt tôi qua những ngày tháng tôi cần ông nhất. Tôi chỉ không muốn những đứa con của mình phải sống thiếu đi tình cảm của người đã tạo ra nó.

Một ngày bình thường

Sau ba năm, tôi mới đi khám tổng quát lại hôm qua. Nhịn ăn từ chiều hôm trước để thử máu. Khi cô y tá rút hai ống máu từ tay, tôi choáng váng và lạnh cả người. Thế là phải nằm xuống cho cô quạt và cho nước uống. Mười lăm phút sau mới cảm thấy bình thường trở lại. Định vào văn phòng làm việc nhưng thôi về nhà làm luôn.

Trưa đến vợ rủ đi ăn lẩu buffet lấy lại sức. Ừ lâu quá không ăn lẩu cũng thèm. Trời mưa lạnh lạnh có lẩu nóng và cay còn gì bằng. Thế là vợ chồng, mẹ vợ và Vương làm một nồi lẩu to chia hai, một bên nước lèo cay, một bên không cay. Làm thêm một bình saké nóng. Ăn xong làm việc không nổi vì quá buồn ngủ. Tranh thủ giải quyết hết đám email rồi chạy lên phòng. Đang ngủ như chưa từng được ngủ mấy ngày liên tiếp. Vợ đánh thức dậy đi đón con ở trường rồi đưa đi bơi nhưng dậy không nổi nên giao phó nhiệm vụ lại cho vợ.

Tôi mò xuống làm việc tiếp mới chợt nhớ hôm nay chưa có cà phê nên vừa buồn ngủ vừa nhức đầu vừa uể oải. Chất caffeine đã ngắm vào máu rồi không có chịu không nổi. Làm một ly cà phê tỉnh táo liền. Gần năm giờ chiều Vương thức dậy. Dạo này tôi ít dành thời gian cho thằng út vì bận chạy show cho mấy thằng lớn. Hôm nay chỉ có hai cha con nên rủ nó đi indoor playground vì trời còn mưa. Thế là nó hớn hở mang giày, bận áo ấm vào, và mở cửa ra xe. Hai cha con chơi với nhau từ năm giờ đến bảy giờ playground đóng cửa mới chịu về.

Tội nghiệp thằng út không được đi chơi nhiều ba như mấy thằng anh nên được ra khỏi nhà như chim sổ lòng. Nó mừng rỡ chạy nhảy và luôn luôn nở nụ cười trên môi. Và thế tôi cũng thấy vui và hạnh phúc được những giây phút nhẹ nhàng không nghĩ ngợi nhiều. Chỉ cần thả hồn để trở về tuổi thơ. “Đời vẽ trong tôi một ngày / Rồi vẽ thêm đêm thật dài / Từ đó tôi thề sẽ rong chơi.”

Niềm bất hạnh

Chiều chủ nhật tôi đi đám tang con của một anh trưởng trong liên đoàn hướng đạo. Cháu qua đời vì cơn nhồi máu cơ tim. Cháu mới 28 tuổi. Tuy quen anh không lâu nhưng tôi ngậm ngùi xót xa cùng anh. Tôi không thể nào chia sẻ nỗi đau đớn của một người cha phải tiễn đưa con mình ra đi vĩnh viễn.

Trong lúc đám tang một anh trưởng khác cho tôi biết bảy năm trước anh cũng làm tang lễ cho con trai lớn của anh. Cháu mất lúc 22 tuổi. Tôi điếng lặng cả người. Tôi nghe và chứng kiến hoàn cảnh của họ mà không thể nào không nghĩ đến chính mình. Làm cha mẹ mà phải chấp nhận và đối diện với nỗi bất hạnh như thế. Tôi không thể nào tưởng tượng nỗi. Tôi cứ nghĩ luật của thiên nhiên là tre già măng mọc. Đâu ngờ rằng lại có nhiều trường hợp không theo luật lệ của thiên nhiên như thế.

Về đến nhà tôi ôm mỗi đứa con vào lòng. Vì không biết tương lai sẽ ra sao nên tôi không thể nào lơ là. Tôi không thể đợi ngày mai. Phải sống cho từng giây phút và “Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người.”

Phiên Nghiên: An trú giữa đời

Cái thú vị khi đọc tạp bút của Phiên Nghiên là những bài viết cho tôi có cảm giác như đang đọc một trang blog cá nhân mà không cần dùng đến mạng. Vì mỗi bài văn ngắn gọn như mỗi bài post, tôi có thể đọc bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi. Phần nhiều Phiên Nghiên viết về những cảm nhận của mình trong đời sống. Cô viết tự nhiên, trôi chảy, và không gò bó. Không phải người viết blog nào cũng đạt được.

Tuy còn trẻ nhưng Phiên Nghiên có những nhận xét chững chạc. Chẳng hạn cô viết về hạnh phúc, “Không bao giờ và không ai có thể nắm giữ được người khác nếu người đó không muốn, cho nên hãy dựng xây an lạc từ phía mình, từ từng điều nhỏ mình làm cho ngày, cho người mà thôi.” Tôi cũng nhận thấy như thế sau vài trải nghiệm trong cuộc sống của mình.

Qua cách quan sát xung quanh của Phiên Nghiên về con người hoặc thiên nhiên, tôi cảm nhận được lối sống nhẹ nhàng của cô. Điểm yếu của sách là quá nhiều bài nên không thể nhớ hết nổi nhưng câu chuyện dễ thương khiến tôi nhớ nhất được kể về mẹ của tác giả học Anh văn. Và đây là câu văn làm tôi nhớ về quê hương: “Thời còn đạp xe đi học ở Mỹ Tho mình thích chạy ngang đường Trần Hưng Đạo có lò làm bánh tây lúc nào cũng thơm nức thơm nở, hay đi đường tắt qua chợ Hàng Còng để hít hà mùi chuối chiên, hay ngang qua góc ngã tư đường Lê Đại Hành kế trường học là mùi hoành thánh mì mỗi sáng.” Tôi đã từng có những cảm giác như thế 30 năm trước đến giờ vẫn không phai nhạt.

Ngày đầu năm

Sáng thứ bảy mưa lâm râm muốn nằm nướng tiếp nhưng phải dậy đưa Đạo và Đán đến Eden Center múa lân. Chín giờ đợi đến mười một giờ mấy mới bắt đầu múa. Hai thằng con múa con lân nhỏ. Nói múa nhưng đứng ngớ ngẩn thì nhiều hơn. Tuy nhiên lần đầu như thế là vui rồi.

Ở đây cộng đồng ăn Tết cũng khá nhộn nhịp. Đã lâu lắm rồi mới được nghe lại những tiếng pháo nổ giòn giã. Người ta bịt mũi vì sợ mùi pháo còn tôi thì hít vào mùi thuốc để có chút cảm giác của tuổi thơ.

Chiều về mệt rã rời nhưng cũng vui khi được gia đình cậu mợ Sáu viếng thăm trong ngày Tết. Tối đến ăn lẩu cùng gia đình bên vợ gồm ba gia đình với tám thằng nhóc.

Khuya đi quán nhậu Làng Văn cùng anh Tân với mấy người bạn. Quán vắng tanh chỉ có riêng bàn chúng tôi. Bia Heineken lạnh. Mồi ngon (ruột heo chiên giòn xào với dưa cải). Hát karaoke cùng những người bạn dễ thương. Đến hai giờ khuya quán đóng cửa nên về nhà anh Khôi chơi tiếp. Tôi mang theo chai Patrón trắng. Đang hứng thú nên tiếp tục làm vài shots. Nhưng đến shot thứ ba là tôi quắt rồi nên bò vào phòng trống ngủ.

Vì ngủ dưới basement nên không biết trời trăng gì cả. Đến chín giờ sáng hôm sau vợ nhắn tin tôi thức giấc nghe tiếng đàn piano solo bài “Cõi vắng.” Tôi đoán là anh Tân đang đánh. Tôi lên lầu nói chuyện với anh Tân vì trong nhà không còn ai. Gia đình anh Khôi đã đi ski. Mấy người bạn nhậu đêm qua cũng đã về. Tôi cũng tạm biệt anh Tân.

Về đến nhà thấy vợ không được vui. Tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi trận chiến giữa Đức và Mễ Tây Cơ trong cơ thể. Tôi cố gắng lấy hết sức để chụp hình Tết cùng gia đình vợ. Mọi người vẫn vui vẻ hoặc có vẻ vui vẻ chỉ có vợ vẫn hầm hầm. Tôi biết mình quá chén và không độ sức mình. Chẳng lẽ vậy là cho rằng tôi không nghĩ đến người khác mà chỉ riêng mình? Một năm tôi đi nhậu cùng bạn bè một hoặc hai lần. Thường thì chỉ uống rượu một mình. Tôi cảm thấy đâu có gì quá đáng. Chẳng lẽ phải mất hết tự do đến thế.

Tôi đâu bỏ bê con cái. Từ chín giờ sáng đến mười giờ đêm tôi đã dành trọn thời gian cho gia đình. Còn bị mấy người bạn chọc là đã hoàn thành bổn phận cha nên đi nhậu hăng hái lắm. Cuộc đời đến tuổi 41 cũng có vậy thôi.

Hôm nay nghe tin Kobe Bryant bị chết vì tai nạn trực thăng mình cũng bùi ngùi. Kobe cũng 41 tuổi như tôi. Lúc tôi phải đi học đại học thì anh chàng này chơi bóng gỗ thật tài giỏi và dĩ nhiên kiếm rất nhiều tiền. Tôi rất hâm mộ anh ta. Bây giờ mới thấm thía rằng có tiền cũng có cái hại. Thôi thì mỗi người mỗi số mạng. Biết nói gì hơn ngoài những giây phút ngậm ngùi.

Tiến thân

Tôi và bà sếp có quan điểm giống nhau là cả hai đều sợ họp hành. Cho nên trong department của sếp có hai mươi mấy người mà mỗi năm chỉ họp một lần. Từ lúc nhận chức giám đốc, tôi thường đi họp thay thế cho sếp nhất là những cuộc họp phí thời gian nhưng không thể không dự.

Chẳng hạn như một cuộc họp không cần thiết tuần trước, tôi muốn tránh nên đề nghị bàn qua email nhưng họ nhất định chỉ muốn họp mặt để dễ bàn. Sếp bảo thì cứ họp đi rồi báo cáo lại cho bà. Bà khỏi phải dự. Quả thật như thế nếu họ viết qua email thì tôi trả lời rất nhanh lẹ vì công việc việc đó không thuộc về tôi. Nhưng tôi cứ để cho họ nói gần một tiếng đồng hồ. Tôi chỉ nghe và viết xuống những gì cần thiết rồi sẽ follow up qua email.

Ngày xưa làm technical thì không cần thiết phải dự những buổi họp như thế và cũng không phải bị lôi vào những “office politics.” Sau này tôi mới hiểu vì sao phần nhiều người Việt chỉ thích làm technical mà không chịu lên chức. Như trong lần họp mặt gia đình bên vợ năm ngoái, dì vợ tâm sự rằng dì đã làm ở chỗ đó khá lâu và sếp của dì muốn dì lên làm project lead nhưng dì luôn từ chối. Lý do là dì lớn tuổi và đồng thời là một người đàn bà Á Đông thiểu số. Hơn nữa dì không nói chuyện lưu loát như người Mỹ.

Theo tôi thì dì nên nhận chức vì những lý do dì nêu ra. Lớn tuổi vì dì có nhiều kinh nghiệm và họ sẽ nể dì. Là một người đàn bà Việt Nam, dì có quan điểm khác và cái lợi cho công ty là diversity. Dì ngại không nói chuyện lưu loát như mấy người Mỹ. Thật ra những người Mỹ nói chuyện lưu loát phần nhiều là bullshit cả. Nhiều lúc tôi ngồi nghe là nhận ra rằng thằng cha nội này nói cho nhiều nhưng chẳng biết bao nhiêu.

Tôi chỉ khuyến khích dì và những người Việt nếu có cơ hội nhất định phải tiến. Có tiến có tiền. Không có gì mất mát cả. Mình ngại ngùng chỉ lỗ cho mình thôi. Phải mạnh mẽ lên. Ở Mỹ người ngu xuẩn cũng làm được tổng thống thì mình chức vụ nhỏ nhoi sợ gì.

Trước khi bà con ném đá thì cho tôi được đứng chính là không phải tôi nói ông tổng thống ngu xuẩn nhé mà chính người đã từng làm cho tổng thống nói. Từ chính xác là “a fucking moron.”

DiLi: Đôi khi tình yêu vẫn hay đi lạc đường

Tập truyện ngắn không hài hước lắm cũng không ấn tượng lắm. Kết cuộc của hai người trên hoang đảo” hơi thất vọng. “Điện hoa” ngắn gọn dễ thương. Truyện pizza và khoai tây cũng tạm được. Chắc tại tôi không hợp với những chuyện hài hước.

Sách Việt

Sau giờ ăn trưa hôm qua tôi ghé qua thư viện vùng Arlington gần chỗ làm. Đang chăm chú nhìn những quyển sách mới trên kệ được trưng bày thì tôi nghe được hai quản thủ thư viện (một nam một nữ) nói tiếng Việt. Tôi đến gần chào hỏi, “Cô chú là người Việt. Cho cháu hỏi ở đây có sách tiếng Việt không?” Chú hỏi lại tôi, “Excuse me? What do you need?” Tôi hơi ngạc nhiên vì rõ ràng vừa mới nghe hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt. Lúng túng tôi cũng đổi qua tiếng Anh để hỏi chú. Chú trả lời lúc trước thì có nhưng bây giờ không còn nữa vì không ai mượn đọc.

Cảm thấy hơi buồn vì thư viện có sách Tàu, sách Hàn Quốc, và dĩ nhiên có rất nhiều sách Tây Ban Nha. Thế mà không có sách Việt Nam. Chú cho biết thư viện bên vùng Fairfax có sách tiếng Việt. Điều đó thì tôi biết rồi. Mấy cái thư viện bên Fairfax tôi đã lục nát mấy kệ sách tiếng Việt. Thôi thì có bao nhiêu lục bấy nhiêu vậy. Chắc phải mượn thật nhiều để họ thấy vẫn còn người muốn đọc sách Việt và họ sẽ không bỏ đi như bên Arlington.

Thêm một điều lo lắng là hai năm nay thư viện Fairfax không nhập vào sách mới. Tôi tìm trong catalog, năm 2019 chỉ có một quyển và năm 2018 cũng chỉ có 1 quyển. Năm 2017 được 141 quyển và năm 2016 được 361 quyển. Tôi hỏi người quản lý thì được cho biết họ vẫn thu mua sách mới nhưng vì hợp đồng công ty cho vào catalog Việt đã hết và họ đang làm việc với công ty khác. Họ đoán là cuối tháng mười hai năm ngoái hoặc tháng viên năm nay sẽ có sách mới. Đến bây giờ cũng chẳng thấy gì cả nhưng vẫn giữ niềm hy vọng.

Đỗ Bích Thúy: Cánh chim kiêu hãnh

Mai, một cô gái xinh đẹp người dân tộc Tày, được Chúng, một chàng thanh niên khoẻ mạnh và hiếu thảo, giải thoát phận nô lệ để trở thành vợ. Mai và Tày sống trong một căn nhà nghèo nhưng tràn đầy hạnh phúc. Mai diễm phúc được mẹ chồng thương yêu. Nhà thì đầm ấm nhưng non nước bị Tây đàn áp nên Chúng quyết định theo Việt Minh để chống lại giặc Tây. Vì thèm được “ăn thịt vợ” nên Chúng lén về ăn vụng. Lần đầu để lại cho Mai một đứa con. Một năm sau, Chúng lại trở về. Chưa kịp biết mình đã làm cha thì Chúng đã bị Tây bắt và chặt đầu để đe doạ hậu quả của những kẽ đi theo Việt Minh. Từ một người ở rồi một người vợ đảm đang, Mai trở thành chiến sĩ dũng cảm của Việt Minh.

Thú thật tôi không biết đây là quyển tiểu thuyết về chiến tranh và tôi càng không biết Đỗ Bích Thúy là nhà văn quân đội. Đọc vài chương đầu tôi thích cách viết về mối tình đôi lứa đồng quê của tác giả. Sự rụt rè của cặp vợ chồng trẻ không dám làm tình đã lôi cuốn tôi. Không ngờ đã lạc vào câu chuyện chiến tranh. Cây bút của Đỗ Bích Thúy trôi chảy và tự nhiên. Truyện chỉ gọn 170 trang nhưng đẹp đẽ lẫn đau đớn. Nếu ai không ngại về phần chính trị thì nên đọc.

Money Talk

My wife is annoyed whenever I shared my view on money. It gets to the point that she is no longer wanting to talk to me about it since we don’t have the same perspective on it. I am cool with that. I can always take it to my blog. The risk of blogging is that I will offend people, which I had on numerous occasions in the past, but you blog and learn.

As I get older, I have a more realistic view on money. Right or wrong, it is my own perspective. They say that money doesn’t bring you happiness. In reality, you will be more miserable without money. Let’s face it. Everything costs money. Every time I get an oil change for my car, the dealer recommends repairs that would run two to three grants. Every time I call an HVAC company for a small job, they suggest a few grants worth of fixes. A plumber inspector suggests replacing a toilet for $700. Really? Do they think money just come out of my ass?

Even in my own marriage, money plays an important role. My wife and I both work and contribute to our family expenses. I am glad that she is not as calculated. If she ever decided to stay home with the kids, I would be fine with that. She would probably be OK with me being a stay-at-home dad, but I would never put myself in that situation. Even if she doesn’t think so, I know I would be viewed as a piece of shit for not making money. I don’t want to be a useless piece of shit.

When I first graduated from college, people looked down on me because I didn’t have a job. They thought I was too lazy to work. When I was younger, I didn’t think money was important, especially in a relationship. I was dead wrong. If you have no money, no one wants to fuck you. People say that if they fucked you for your money then that’s not real love. Well, at least you still got fucked. In a Vietnamese ballad, Duy Quang had written a memorable line: “Tôi xin người cứ gian dối nhưng xin người đừng lìa xa tôi.” It is literally translated as, “I beg you to keep lying to me, but I also beg you not to leave me.” Yes, keep fucking me for my money, but please don’t leave me. I knew exactly what he meant.

As you can tell why my wife has been annoyed with me. I don’t blame her. She didn’t marry me for my money. I didn’t have shit. I am not rich now either, but I make enough to be self-sufficient. I don’t have to rely on others. I am not a parasite. I am glad that my wife has a more rosy view on money than me. Then again, we are in a good relationship. The truth will only come out if shit doesn’t work out between us. I hope I never have to find out the truth, but if that time ever comes, she knows exactly where I stand on this issue.

I am just keeping it real. Even if money is not important, it solves lots of problems. I am not a slave to money, but I recognize its power. I wish I can proudly say I don’t give a shit about money, but I would be lying. I am witnessing guys hitting rock bottom because they have no job. People treated them like dirt. I had been there experienced that as well; therefore, I know how they feel. It’s a shitty reality. Stay strong, kiddos.

Maybe that’s just my world and the way I grew up. I should stop talking about my view on money to my wife and ruin her optimistic view. I am sure her parents went through tough times as well when they first migrated to the U.S., but for me it was first-hand experience. Working alongside my mom in sweatshops for 12 hours a day, 7 days a week in the summer, for a few dollars an hour, had left a deep impact on me and shaped my view on money. It was definitely not the American dream I had imagined. The kind of shits she had to put up with to make money to raise me broke my heart. I hated my dad in those moments for abandoning us. He didn’t hold up his end of the bargain. I felt like a fucking bastard no one gave a shit except my mom. Those emotions and experiences changed my perspective on money.

Even now I give my kids lectures every time they don’t finish their food or they waste money on dumbshits. They have no idea the value of money and how good their life is. I do not want them to be spoiled. They need to know that money does not just fall off trees. The sooner they understand the hardship of earning money, the easier they will navigate through life. I learned early on from seeing my mom struggled. They won’t see their mom and I struggle like my mom, but I make sure that they know we work our asses off as well.

Contact