Nguyễn Minh Cường: Nhật ký cảm xúc

Trong Nhật ký cảm xúc của nhạc sĩ Nguyễn Minh Cường gồm có sáu câu chuyện buồn, rất bùi ngùi. “Một Câu Chuyện Buồn” của anh được kể lại qua giọng hát sương khói của Ái Phương. Cô tâm sự về một cuộc tình dở dang vì mẹ cha ngăn cách hai người để rồi “Nhìn người xưa hạnh phúc bên tổ ấm / Lòng sao thấy vui trong tiếc nuối.” Ái Phương hát rất nhẹ nhàng nhưng đủ thấu vào tim tuy tôi chưa bao giờ có được cảm giác vui trong tiếc nuối.

Tình khúc tự sự “Mỗi khi tôi buồn” được Nguyên Hà kể lại qua giai điệu blues nồng nàng. Cô bày tỏ nổi đau, “Và người ra đi mãi, tiếng yêu vẫn còn ở lại / Rớt rơi bên song nhà ai, xuýt xoa những tiếng thở dài.” Cô phát âm chữ “xuýt xoa” hơi bị cute (vừa tội nghiệp vừa dễ thương làm sao). Không biết ngoài đời Nguyễn Minh Cường có si tình đến thế không. Còn tôi thì người ra đi chẳng để lại gì cả.

Lời của “Điều Buồn Nhất Khi Yêu” cũng thắm thía: “Đời người con gái một khi đã thật lòng yêu ai / Mặc kệ lý trí rồi đánh đổi cả tương lai.” Tôi không tin nhưng vẫn bị giọng hát quyến rũ của Hòa Minzy thuyết phục (mấy thằng dại gái dễ bị dụ lắm.) Hơi tiếc là giai điệu bị ảnh hưởng Chinese melody. Điệp khúc trong “Ngày mưa em có buồn không” qua giọng hát falsetto của Trung Quân cũng không thoát được âm hưởng nhạc Tàu.

Nếu không có 3 “special tracks” của Thanh Hà, Lệ Quyên, và Hồ Ngọc Hà thì đây là một concept album buồn và lãng mạn nên thưởng thức. Tuy nhiên, nếu bạn đang thất tình thì đừng tìm nghe. Có thể khiến bạn đau đớn thêm. Hoặc nếu bạn là thành viên incel cũng đừng nên nghe. Mắt công bạn nổi cơn làm bậy. Tôi không bị thất tình mà còn bị nhói cả tim đấy.

Trần Chiến: Bốn chín chưa qua

Toán và Xuyên là đôi vợ chồng sống hạnh phúc với hai đứa con. Toán làm nghề chiếu bóng nay đây mai đó. Thế là có một lần yêu một cô dạy mẫu giáo một con mất chồng. Toán bỏ lại vợ con và cả nghề nghiệp theo cuộc tình mới và đời sống mới. Toán vẫn không ly dị vợ cũ nhưng vẫn lấy vợ mới.

Không hiểu sao quyển tiểu thuyết được giải thưởng Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Việt Nam. Thằng đàn ông nào chả muốn được ngoại tình mà bỏ hết trách nhiệm làm chồng làm cha để sống một cuộc sống mới. Vợ cũ tuy giận nhưng cũng bỏ qua ở lại một mình nuôi con để thằng chồng đi lấy vợ khác. Luôn cả ông già vợ cũng không trách thằng con rể vì đàn ông không thể kiềm chế được bản thân.

Đọc nửa sách đã cảm thấy vừa vô lý vừa chán nhưng cũng ráng đọc coi kết thúc như thế nào. Chỉ thất vọng.

Nguyễn Anh Đào: Những hạt gạo xoay tròn

Tập truyện ngắn viết về phân phận đàn bà. Mỗi câu chuyện đem đến cho người đọc những cảm xúc khác nhau. Có đau khổ. Có bất hạnh. Có khắc nghiệt. Có hạnh phúc. Có thất bại. Tuy nhiên, cái mà làm cho những câu chuyện của Nguyễn Anh Đào khác là có chút huyền diệu trong đó.

Thường thì chúng ta đọc về cách đối xử khắt khe của mẹ chồng đến với nàng dâu nhưng Nguyễn Anh Đào sẽ cho chúng ta thấy một khía cạnh khác. Sự hy sinh của mẹ chồng dành cho con dâu tuy không thể nói ra lời.

Hoặc một người vợ bị thằng chồng khốn nạn phá huỷ nhan sắc nhưng hằng ngày vẫn lên rừng hái thuốc bán đem tiền về cho thằng chồng chơi gái. Nhưng cô vẫn nuôi hy vọng tìm được loại hoa cỏ có thể chữa những vết sẹo trên mặt. Dĩ nhiên là chỉ có tiên mới chịu sống trong hoàn cảnh như thế và Nguyễn Anh Đào đã biến cô thành tiên dưới cây bút huyền diệu của mình.

Đúng như trong lời ngỏ của tác giả, mỗi câu chuyện vẫn lắng đọng lại sau khi đọc xong quyển sách. Riêng cá nhân tôi, bài mà khiến cho tôi nhớ nhất là “Lon bia trong tủ lạnh.” Dù bia ôm hay bia nằm, bia trong tủ lạnh nhà mình vẫn là niềm hạnh phúc. Theo lời Nguyễn Anh Đào viết, “Hạnh phúc là ngồi cùng nhau ăn bữa cơm chiều trong căn bếp nhỏ, gia đình là những người cùng nhau đi qua cuộc đời. Đơn giản vậy thôi.”

Rối loạn lo âu

Càng già nỗi lo âu càng tăng. Mấy hôm trước tôi vì lo sợ mấy cái vòi mới thay bị rỉ nước nên đắn đo ngủ không yên. Chuyện nhỏ như thế mà đã khiến cho tôi phải lo lắng. Mọi chuyện nhỏ nhặt trong nhà điều khiến tôi phải âu lo. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ ảnh hưởng đến những người ở trong nhà nhất là đám con.

Đám nhóc là nỗi âu lo lớn nhất của tôi. Từ học hành đến chơi iPad đến bệnh hoạn đến những điều không may, tôi vẫn bị phân tâm mãi cho dù bọn nó cũng phát triển bình thường không có gì phải lo ngại.

Mẹ. Công việc. Tiền bạc. Tình thân. Tình dục. Cơn nghiện. Sức lực. Nhà bề bộn. Xe cộ. Từng chuyện nhỏ nhặt khiến tôi rối loạn lo âu. Tôi cứ tự nhủ với bản thân đừng lo lắng nữa. Chuyện gì đến thì giải quyết đâu cần phải lo ngại làm chi. Biết nói với lòng như thế nhưng đầu óc vẫn không thể nào gạt bỏ đi được. Biết làm sao bây giờ?

Mấy hôm trước trong lúc còn lo âu đến cái vòi nước, tôi uống một chai bia bỗng nhiên đầu óc nhẹ hẳn ra. Nỗi lo âu tạm thời tan biến cho tôi có cảm giác sống cho hiện tại. Chuyện của ngày mai để mai lo. Chất men rượu như liều thuốc chống trầm cảm. Tôi vui vẻ và lạc quan hơn khi có một chút rượu.

Trong những âu lo của tôi may mắn rằng không có vợ trong đó. Tinh thần của vợ mạnh mẽ hơn tôi nhiều. Đó là sự an ủi lớn nhất trong đời sống của tôi. Vẫn biết rằng sự lo âu cũng chỉ thừa thãi nhưng vẫn không thể nào bỏ được.

Y Ban: Có thể có, có thể không

Tập truyện ngắn về chủ đề xã hội, đời sống, và cách cư xử với nhau. Những câu chuyện không quá phức tạp cũng không quá não nề. Lối viết văn của Y Ban có chút mập mờ và huyền ảo. Không rõ ràng cũng không có câu kết luận như Có thể có, có thể không. Vì thế những câu chuyện không lắng đọng lại sau khi đọc. Chỉ nhớ mang máng những nhân vật và những khúc đoạn khác nhau. Đọc cũng tàm tạm thôi.

Hà Lê: Ở trọ

Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng hát của Hà Lê nên cũng chẳng rõ lai lịch của em (mới Google biết em 35 tuổi nên nhỏ hơn tôi) nhưng tôi thích ngay cách em biến hoá nhạc xưa với âm hưởng hiện đại. Từ “Huế, Sài Gòn, Hà Nội” được đổi mới qua giai điệu reggae, đến “Biển nhớ” với electronic hip-hop, đến “Ở trọ” với không gian ambience, Hà Lê cùng những nhạc sĩ hoà âm thổi vào ca khúc Trịnh Công Sơn những luồng gió contemporary. Đã lâu rồi mới được thưởng thức nhạc Trịnh với những thay đổi mới lạ.

Đặng Anh Đào: Hoài niệm và mộng du

Đọc đến trang 95 mà vẫn không nhập được vào những câu chuyện trong hồi kí của tác giả. Chắc là vì tôi biết rất ít về Hà Nội và hoàn toàn không biết gì về Sầm Sơn. Hơn nữa những nhân vật cùng thời của bà tôi càng không biết, ngoài Hồ Chí Minh. Tuy nhiên bà còn viết được sách ở tuổi 85 thì đầu óc còn quá tốt.

Mừng sinh nhận 83 của Mẹ

Gần đây con bận rộn quá nên xém một chút quên ngày sinh nhật của mẹ. Con thành thật xin lỗi mẹ. Đã lâu rồi không gặp mẹ. Xin mẹ thông cảm nhé. Chừng nào cơn đại dịch lắng xuống con sẽ đưa đám cháu về thăm mẹ. Con xin chúc mẹ luôn mạnh khoẻ.

Kì thị

Khi đọc những lời lẽ miệt thị người Mỹ Da Đen, tôi xót xa và xấu hổ cho cộng đồng Việt ở Mỹ. Trong giờ phút này cộng đồng của chúng ta phải tranh đấu cho sự bất công của cộng đồng Da Đen. Nếu như chúng ta không lên tiếng kêu gọi thay đổi thì đừng thêm dầu vô lửa với những từ ngữ khinh bỉ như “lười biếng,” “vô giáo dục,” “thấp hèn,” hoặc “trộm cướp.”

Sinh mạng của người Mỹ Da Đen thật đáng trân trọng. Họ đã trải qua quá nhiều sự bất công và sự kì thị. Từ lúc làm nô lệ bị đánh đập và thậm chí bị treo cổ, họ đã đấu tranh để được quyền công bằng. Sau 400 năm, giờ đây sinh mạng của người Da Đen vẫn nằm trong tay những người có nhiệm vụ bảo vệ họ. Người Mỹ Da Đen biểu tình vì sinh mạng của họ vẫn bị nguy hại. Người Mỹ Da Đen biểu tình vì sinh mạng của họ dễ dàng cướp đi chỉ vì màu da của họ. Người Mỹ Da Đen biểu tình cho mạng sống của họ. Người Mỹ Da Đen biểu tình cách đối xử hung bạo và tàn nhẫn với họ. Những kẻ cướp bóc chỉ lợi dụng hoặc muốn tàn phá sự biểu tình bình lặng của họ.

Nước Mỹ nợ người Mỹ Da Đen rất nhiều. Điều ít nhất người Mỹ có thể làm là tôn trọng mạng sống của họ. Việc chúng ta có thể làm được là thay đổi chính quyền trong cuộc bầu cử sắp tới. Những lời lẽ khinh bỉ và kì thị nên giữ lại cho chính cá nhân thôi.

Kỷ niệm 12 năm

Hôm qua tôi đùa với bà xã, “12 năm nô lệ, em cảm thấy sao?” Cũng may là chưa bị dũa. 12 năm thành vợ thành chồng cùng nhau chia sẻ cay đắng ngọt bùi. 12 năm vẫn sát cánh bên nhau cho dù thế giới biến đổi và cuộc sống đảo điên.

Nhất là trong những ngày tháng đại dịch, chúng tôi càng gần nhau hơn. Gặp nhau từng phút từng giây mà chưa chém giết nhau hay thù oán nhau thì vẫn còn yêu nhau. Dù ghét nhau, giận nhau, cãi nhau, phiền nhau, đổ lỗi cho nhau, nhưng xin đừng xa nhau. 12 năm cảm xúc nào cũng đã bộc lộ.

Lúc mới quen chúng tôi đã có những giây phút khá lãng mạn qua những nhạc phẩm đã ghi lại mối tình của hai đứa. Sau 12 năm không biết những lời nhạc vẫn còn như thế hay đã thay đổi. Chẳng hạn như “Tình tự mùa xuân” của Từ Công Phụng:

Em lại đây với anh
Ngồi đây với anh
Trong cuộc đời này.
Nghe thời gian lướt qua
Mùa xuân khẽ sang
Chừng như không gian đang sưởi ấm
những giọt tình nồng.

Bây giờ mỗi bữa cơm còn nuốt không trôi với mấy thằng nhóc nữa huống gì ngồi lại với nhau để sưởi ấm những giọt tình nồng.

Rồi còn “Vì đó là em” của Diệu Hương:

Không cần biết em là ai
Không cần biết em từ đâu
Không cần biết em ngày sau.
Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông.

Giờ thì biết em quá rồi. Tranh cãi lộn với em mỏi cả mồm vẫn không thắng được. Vì có đôi lúc em không cần lý lẽ.

Còn “Nụ hôn gởi gió,” nhạc Hoàng Việt Khanh và thơ của Hiền Vy: “Môi em mọng đỏ, là đỏ như mơ / Cho anh nhờ gió hôn vào là vào môi em.” Có những hôm em đang làm cá thấy thương nên hôn nhẹ lên cổ vai em. Em quay lại hỏi, “Muốn gì?” Lãng mạn nay đã trở thành lãng xẹt.

Cũng may là lời trong “Bài ca hạnh ngộ” của Lê Uyên Phương vẫn không thay đổi: “Rồi mai đây đi trên đường đời / Đừng buông tay âm thầm tìm về cô đơn.” Đúng thế 12 năm tuy không còn nắm tay nhau nữa nhưng vẫn không buông tay âm thầm tìm về cô đơn.

Giờ đây coronavirus vẫn còn tung hoành nên cũng không ăn mừng gì. Thôi thì xin mượn bài viết này để ghi lại kỷ niệm 12 năm.

Happy anniversary to the love of my life.

Contact