Bạn xưa
Hai tuần trước, tôi gặp thằng bạn học chung từ trung học. Hơn mười lăm năm chúng tôi mới gặp lại nhau tuy chúng tôi hiện ở cách nhau không hơn mười lăm phút lái xe.
Nó mời tôi đến câu lạc bộ dành cho lính ăn trưa, uống bia, và rượu bourbon. Từ lúc chúng tôi rời trường trung học, mỗi đứa mỗi nơi. Chúng tôi cũng đã chọn lối đi cho riêng mình. Nó thì vừa đi học đại học vừa đi lính. Nó đã không ngừng nỗ lực gây dựng sự nghiệp. Giờ đây nó đã khá giả. Chỉ có điều hơi cô độc vì không có con và đã một lần đổ vỡ gia đình.
Ngược lại thì tôi không giàu có gì. Làm ít, ăn xài thì nhiều. Nhưng tôi may mắn là được một máy ấm gia đình. Đó cũng là cái an ủi nhưng có con cái thật không dễ dàng. Thậm chí tôi càng căng thẳng khi tụi nhỏ càng lớn. Hy vọng mình có thể làm tròn bổn phận một người cha.
Đúng là cỏ lúc nào cũng xanh hơn ở phía bên kia. Nếu được một mình thì tự do và thong thả biết mấy. Đâu cần phải lúc nào cũng nghĩ về đàn con. Dĩ nhiên tôi không hối hận con đường tôi đã chọn. Tuy khó khăn cũng phải vượt qua.