Dan’s Allergies

Dan visited the allergist yesterday and unfortunately the result is not so good. He needs to avoid peanut, milk, egg, sesame and shell fish. His mom who is still nursing him needs to avoid those as well. Poor babes.

Dao went to the clinic last Friday and he’s still highly allergic to peanut and cashew. Speaking of Dao, he said some funny things today. When he was done eating, he said, “Đạo xong ăn.” He literally translated from English to Vietnamese.

The last few nights, he prefers one-piece pajama. The only problem is that when he needs to poop he has to unzip the entire suite. Last night when he needed to go, he called me, “Daddy, I need to go poo-poo. The poops wake up.” Really, the poops wake up?

Thèm Đọc

Mấy bữa nay khao khác thèm đọc sánh. Sáng thì phải trông hai thằng nhỏ. Tối khi nó đi ngủ thì tôi cũng mệt mỏi. Cầm quyển sách Mastering Type mà mắt mở không lên. Những tháng ngày tự do thong thả đã qua.

Giang Trang – Hạ Huyền

Unlike her exceptional Lênh Đênh Nhớ Phố, Giang Trang opted for a new sound on her follow-up Hạ Huyền. Still covering Trịnh Công Sơn’s music in her minimalist delivery, but she replaced the simple violin-guitar combo (Anh Tú and Anh Hoàng) for more complex quartet consisted of guitarist Nguyễn Văn Tuấn, flutist Sương Mai, cellist Lê Thanh Long and percussionist Trần Xuân Hòa.

While she gains more textures in the arrangements, she completely loses the interpersonal interaction with the instrumentations that made Lênh Đênh Nhớ Phố so damn intimate. On most tracks, particularly “Còn Tuổi Nào Cho Em” and “Như Chim Ưu Phiền,” she seems to be fighting with the flute. The percussion adds no rhythmic value to the arrangements. On “Như Chim Ưu Phiền,” the flute is indeed sounding like an annoying little bird keeps tweeting in her way making me wish I could slingshot that sucker.

Setting the flute as a main melodic accompaniment is the arranger’s biggest misstep for the album. Perhaps the only outstanding track on Hạ Huyền is “Vết Lăn Trầm.” With the flute and percussion out of her way, she delivers Trinh’s heartfelt lyrics like she lived it.

The Best Vietnamese Albums of 2012

  1. Thu Phương – Hà Nội và Tôi: Thu Phương crafted a concept album of her very own Hà Nội.
  2. Giang Trang – Lênh Đênh Nhớ Phố: Giang Trang’s simplistic approach brings out the pure beauty of Trịnh Công Sơn’s music.
  3. Thanh Thảo – Nonstop 2012: Bạc Trắng Tình Đời: Thanh Thảo and producer Bảo Lư pumped out one of the hottest club joints in 2012.
  4. Thủy Tiên – Ra Đồng Giữa Ngọ: Thủy Tiên returns with a solid Trịnh Công Sơn’s songbook.
  5. Quái Vật Tí Hon – Đường Về: A rock album filled with original, engaging storytelling.
  6. MTV – Nếu Chỉ Sống Một Ngày: This album marks a tremendous growth for MTV group from being a banal pop-rock boy band to a matured, lyrical rock group.
  7. Đức Tuấn & Vựa Lúa: A fun, youthful album with various experimental group singing.
  8. Dzoãn Minh Vol.7 – Xa Vắng Người: A solid, romantic album focused on Ý Nhi’s music.
  9. Lâm Thúy Vân – Bảy Năm Mối Tình Câm: A soulful, straightforward cover of standards from Lâm Thúy Vân.
  10. Hiền Thục – 3:15 PM: This album demonstrates Hiền Thục’s commercial success.

My Toughest Critic

My car stereo died on me last week; therefore, I have been commuting with no music. This evening when I parked my car at Dao’s daycare, I put on my headphone and listened to Thanh Thao’s remix album for ten minutes before picking him up. Once we were in the car and driving home, one of the songs stuck in my head so I sang out loud: “Thà là bỏ đi hết ta làm lại từ đầu / Thà là bỏ đi hết ta chẳng nợ gì nhau.” Dao immediately told me, “Daddy, don’t sing.” I asked him why and he replied, “I am allergic to your song.” I flipped out hysterically. That has to be one of the most hilariously sad criticisms I have ever heard.

Nghỉ

Hôm nay là ngày cuối trong văn phòng của năm. Hai tuần đến phải dành trọn thời gian cho gia đình và ngủ bù. Không blog, xem email, Facebook hay Twitter nữa. Chúc các bạn một mùa Giáng Sinh vui tươi hạnh phúc.

Vĩnh Biệt Kiếp Đam Mê

Lại thêm một nạn nhân của ung thư. Căn bệnh hiểm nghèo đã cướp đi một giọng ca hiền hòa của nền âm nhạc Việt Nam. Mông anh trọn một kiếp đam mê.

Đán Thương

Mỗi lần nhìn thấy mặt con nổi đỏ trầy trụa ba đau xót vô cùng. Thảm thương hơn là thấy con vẫn cười. Có ngứa và đau lắm không con? Đêm đến thấy con đưa tay lên gãi ba cố nắm lấy tay con để con khỏi phải gãi chóc da nhưng con không thích lắm.

Dạo này con cũng hay thức giấc rồi khóc to. Những lúc ba chỉ vuốt nhẹ lên lưng con để con ngủ trở lại. Có lúc ba để con khóc một hồi rồi ngủ trở lại. Đêm qua con không mãi không thôi. Ba la một tiếng “nín” thì con lại nín. Một lúc sao con lại khóc tiếp ba lại la thêm tiếng nữa thì con cũng nín. Bây giờ mỗi khi ru con ba cũng để tự con ngũ. Con nhào qua lộn lại cho đến khi lắng xuống rồi thiếp đi. Ba chỉ đỡ khi nào con xắp đập đầu vào tường.

Bây giờ con chập chuẩn đi. Trông tướng con rất dể thương. Giờ đây con cũng đã bớt bỏ đồ vào miệng. Con đã biết tự chơi một mình. Con biết cách đẩy xe chạy tự nhặt lên những gì con thích. Thấy con phát chuyển tốt và khoẻ ba vui mừng lắm. Mỗi ngày ba tự cười thằm và vui vẻ về hai thằng con trai của ba.

Cái cảm giác làm cha thật khó tả. Mỗi một suy nghỉ của ba điều liên quan đến hai con. Có những lúc ba thật mệt mỏi và muốn được yên tỉnh một mình. Nhưng rồi những thứ ba làm ba điều đắng đo rằng nếu ba làm những việc ấy mà phải không có thời gian với hai con, ba có nên làm không? Dỉ nhiên là không. Tiền thì chẳng bao giờ kiếm cho đủ còn tụi con thì mỗi ngày mổi lớn. Thời gian không bao giờ dừng lại. Mới ngày nào Đạo còn nhỏ xíu mà bây giờ đã có cá tính riêng. Mới ngày nào ôm Đán trọn trong tay mà bây giờ đeo con một chút là bị đao lưng đao cổ.

Anyways, I love you guys.

Conversations With the Kids

We were at a model train show and Dao spotted a small table with small trains. He told me, “Daddy, that’s a very small, tiny, little engine.” Even the man behind the booth was surprised how small Dao had described his trains.

While stuck at the red light I said, “Come on, I want to go home.” Dao followed up, “Please green light, we want to go home.”

At another stop light he spotted a man crossing the street and asked me, “Daddy, why is he walking home?” I reply, “He’s walking because he doesn’t have a car.” He went on, “Why doesn’t he have a car?” I said, “Because he doesn’t have money to buy a car.” I wanted to give him the value of money so I went on, “Like when you want to buy a toy, you have to have money. Do you know where the money come from?” He responded, “From the piggy bank.” I was like, “No, no. You have to work to earn money.”

As for out lil Dan, he has been mumbling quite a bit lately. He baby-talks all the time and has started to repeat what we say. Like when we say his name, he would say it back but not quite correct yet. He also knows the word “đèn” (light). Every time I say the word “đèn,” he would repeat it and look up to the lights. We’re predicting that he’ll probably talk more than his older brother since he already started early.

Viết Nhảm

Ngoài trời vẫn ưu ám. Tin thần vẫn ảm đạm. Nhưng trong lòng thì nhè nhàng. Lớp học tạm xong. Chỉ đợi đến thứ Tư nộp project cuối cùng. Đang nhờ bả xã làm thủ công dùm. Tôi thiết kế thì khá đẹp mà hế đụng đến cắt, dán hoặc làm production là không thể được. Nên tôi vẫn thích làm web hơn graphic design nhiều. Có làm graphic đi nữa thì chỉ thiết kế thôi còn phần production thì ai muốn làm gì thì làm.

Từ ngày ăn cari dê bệnh liên miên cho đến hôm nay. Không biết bị trúng thực hay trúng gió hay trúng cafe. Cũng sáng hôm đó được cái free drink của Starbucks. Vào order ly cối coffee frappaccino. Vậy thôi còn tham lam nên chơi thêm 3 shots expresso. Uống xong tinh thần như đang lên mây. Đã vậy thôi trưa còn thèm hủ tiếu mì cari dê ở La Cây Chợ Lớn. Có cari dê mà không có bia thì hơi thiếu thốn nên chơi thêm một chai bia Corrona lạnh. Ăn uống no nê thì có cảm giác như xuống địa ngục. Ngồi trong văn phòng mà ngủ gục nên đi bộ cho dê nó xuống. Đi bộ trời gió lại không chịu mặt áo ấm.

Có lẻ là ba thứ dồn vào nên mấy hôm nay bịnh gần chết. Nhờ vợ cạo gió cho ăn cháo trắng nên hôm nay mới khá lại được. Có lẻ bệnh nên tin thần khủng quảng nên viết ra tùm lum tùm la. Có cái blog là vậy đó. Nhiều lúc trúc hết tâm sự rồi mới thấy rằng có nên viết tất cả những gì trong đầu không? Bây giờ không còn comment nửa nên có cảm giác như là một mình viết một mình đọc. Cho nên muốn nhảm bao nhiêu thì nhảm chẳng ai để ý. Vả lại tôi viết tiếng Việt ngoài tôi ra còn ai mà hiểu được nửa?

Contact