Tết đến rồi

Cao Nguyên

Thượng giới là đây chẳng xa xôi
Nếu mùa xuân ấy tựa vai tôi
Nói nói cười cười dưa hạt trắng
Rượu hồng say khướt bởi đôi môi

Thoảng như nàng hỏi một đôi lời
Tưng bừng pháo nổ rộn trong tôi
Bao điều muốn nói… Sao khó nói!
Chỉ bảo nàng ơi, Tết đến rồi!

Mượn bài thơ dễ thương này của anh Cao Nguyên đễ đón xuân. Đây là một trong 39 bài thơ anh viết và gôm vào một quyển sách. Trong những ngày sắp tới quyển sách đó sẽ có một trang nhà riêng tôi đang hãnh diện và vui sướng được thiết kế. Nếu bạn nào thích đọc thơ, hãy chờ đón tin ở đây.

Ngất Đi

Sáng sớm có hẹn bác sĩ chân nên không kịp ăn điểm tâm. Vì kẹt xe nên đến văn phòng bác sĩ trể nữa tiếng. Sau khi làm giấy tờ thủ tục được cô y tá người châu Á xinh xắn mời vào làm x-ray. Chụp xong cô cho tôi vào phòng đợi bác sĩ. Trong lúc chờ đợi tôi mở quyển sách Ngôn Ngữ Việt Nam của Duyên Hạc (Lê Thái Ất) ra đọc. Đến lúc bác sĩ (gốc Việt) vào bà nói nhìn x-ray không có vấn đề gì nên cô làm một thử nghiệm.

Bà sẽ chích tôi một mũi. Nếu chích xong không thấy đau nữa thì tôi bị bệnh gút (gout) còn thấy đau thì là bệnh khác. Nhưng 90% bà dự đoán là bị gút. Khi cô y tá trở lại chuẩn bị thuốc tôi hỏi cô chích có đau không. Cô hơi ngập ngừng đáp rằng sẽ đau nhưng không đau lắm. Cô bước ra phòng tôi mở sách ra đọc thêm vài dòng. Khi bác sĩ bước vào bà nói chích sẽ đau trong ba giây. Bà lấy ngón tay hỏi tôi chổ nào đau nhất. Bà lấy cây bút chấm chỗ đó rồi lụi kim vào. Lúc đầu cũng không đau nhưng khi thuốc truyền vào thì tôi điếng cả người. Bỗng dưng tôi có cảm giác mọi người đang tranh cãi nhau về ngôn ngữ tiếng Việt rồi tôi ngất đi.

Một phút sau lơ mơ tỉnh dậy tôi cảm nhận đang ngặm kẹo lollipop. Thấy chưa đủ đường bà cho tôi thêm một phông chocolate. Lúc tỉnh lại bà nói vì sáng tôi chưa ăn nên đường hạ thấp, mặt mày tái mét, rồi ngất đi. Cô y tá cũng hết hồn.

Khi ra về tôi mong chân tôi còn đau hy vọng sẽ không bị gút. Vì bị bệnh này tôi phải bớt rượu chè, thịt bò, đồ biển, và nhiều thứ khác. Sống mà thiếu những thứ đó thì đời còn gì nữa mà thú vị. Bây giờ chân tôi đã khỏi vậy là bà đoán trúng. Có thể tôi bị bệnh gút nên cũng một chút ngậm ngùi. Tuy nhiên cái niềm vui khác là vết phỏng ở đích của thằng Đán lành lại rất nhiều. Nó vẫn chạy nhảy và nghịch như không bị gì. Thằng này chừng nào nó mới biết sợ?

Tiếng Việt và Chữ Việt

Trong phần đầu Tiếng Việt và Chữ Việt, Nguyễn Phước Đáng chia sẻ những nghiên cứu riêng của ông về tiếng Việt. Những đặc tính ông nêu ra và giải thích rất thú vị, nhất là đối với những người còn nông cạn chữ Việt như tôi. Để cải tiến chữ viết quốc ngữ cho ngắn gọn và rõ chánh tả ông đề nghị dùng chữ z thay chữ d, d thay đ, f thay ph, j thay gi, q thay qu, g thay gh, và ng thay ngh. Thí dụ:

Fải tôn trọng người jà, vì zù sạo họ dã zũng cảm trong cuộc sống jan lao, fù zu.

Trong phần hai ông thử áp dụng những chữ mới vào bài viết của ông. Như ông dự đoán sự cải cách khó quen và khó chấp nhận. Dù sao đi nữa cũng cám ơn ông đã cho tôi học được những suy nghỉ độc đáo và hấp dẩn của ông về chữ Việt. Rất thích đoạn viết này của ông:

Chữ Việt “quốc ngữ” bắt nguồn từ ý đồ “để dễ bề truyền giáo và cại trị”, qua ý chí bất khuất của dân tộc, biết lợi dụng thời cơ, biết xoay sở để thành tạo được một ngôn ngữ riêng, bây giờ đủ để diễn đạt được tâm tư, tình cảm dân tộc, đủ để đi sâu vào các lảnh vực văn học nghệ thuật, khoa học kỹ thuật, tôn giáo triết học. Ta đã mượn, rồi lần hồi ta lấy luôn cất vào kho tàng văn hóa của ta, chữ nghĩa của Tàu, chữ nghĩa của Tây, chữ nghĩ của Mỹ và chắc có luôn của Nga nữa.

Tiếng Việt Tuyệt-Vời

Trưa thứ sáu trước khi trận bão tuyết kéo đến, tôi láy xe đi mua bánh mì thịt để ăn đón tuyết. Tiện chỗ tôi ghé qua thư viện thị xã Fairfax để mượn sánh về đọc. Lần đầu tiên bước vào cổng tôi thấy hàng chữ to ghi “Vietnamese.” Mừng quá tôi tiến đến ngay chỗ đó. Người Việt Nam ở vùng Hoa Thịnh Đón và tiêu bang Virginia cũng đông nên trong thư viện của thị xã cũng có sách Việt khá nhiều.

Tôi chọn ra một vài cuốn sách về ngôn ngữ Việt. Với tôi tiếng Việt vẫn là ngôn ngữ thứ nhất và là tiếng mẹ đẻ. Khi định cư nơi xứ người tôi đã không dùng đến nhiều ngoài việc nói chuyện trong nhà hoặc nghe nhạc. Bây giờ vốn liếng tiếng Việt chắc ở độ lớp bốn hay năm. Là người Nam nói sao viết vậy nên sai chính tả rất nhiều. Năm nay tôi quyết định dành thời gian học, đọc, và viết tiếng Việt trên blog.

Vừa đọc xong quyển Tiếng Việt Tuyệt-Vời của giáo sư Đỗ Quang-Vinh làm tôi rất vui và hảnh diện với tiếng Việt của mình. Ông cho tôi thấy sự sáng tạo, duyên dáng, phong phú, và hiện đại trong ngôn ngữ Việt. Giáo sư Đỗ Quang-Vinh viết:

Tiếng Việt được gọi là hiện-đại, nhờ lời viết “La-tinh”, nhờ cấu-trúc đơn-âm, lại nói sao viết vậy, viết theo một ngôn ngữ-pháp giản-dị và cú pháp tự nhiên.

Để chứng tỏ những cái hay của chữ Việt, giáo sư Đỗ Quang-Vinh đưa vào nhiều đoạn thơ rất đẹp như:

Thơ tả cảnh mẹ cho con bú
Một người nằm một người ngồi
Đút vào sướng lắm em ơi
Rút ra đánh choét, miệng cười toét toe

Không hoa có quả mới kỳ
Có hoa có quả cây gì lạ không?
Không chồng mà chửa mới ngoan
Có chồng mà chửa thế-gian sự thường!

Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống, lại đào điếu lên

Ta rằng, ta chẳng có ghen
Chồng ta, ta giữ, ta nghiến, ta nghiền ta chơi

Bạn nào có hứng thú về ngôn ngữ và chữ Việt nên đọc. Nhất là các bạn không lớn lên ở quê nhà.

Phỏng Đít

Thằng Đán nghịch bị máy humidifier làm phỏng đít. Ngoài trời bão tuyết ngập đường nên gọi xe cứu thương đến đưa nó đi cấp cứu. Thằng nhóc bị phỏng cũng nặng nên xe đưa thẳng qua DC để đến chỗ chuyên về phỏng cho trẻ em.

Gần đến nơi thì xe cứu thương bị kẹt tuyết. Cũng may là họ đoán trước nên có xe tow và xe pickup truck đi theo hỗ trợ. Xe tow không kéo xe cứu thương ra được nên họ chuyển hai cha con qua xe pickup truck để đi tiếp.

Nhập diện có cô bác sĩ trẻ người Việt nhưng nói tiếng Việt không rành lắm. Sau khi cho thuốc giảm đau, cô cùng cô bác sĩ thực tập và y tá cắt hết những làng da bị phỏng. Tuy đau nhưng có iPad nó cũng ráng chịu không chống cự.

Sao khi làm xong cũng hơn chín giờ tối. Đối bụng quá hai cha con ăn sạch hai cái bánh mì kẹp gà lôi. Vậy mà nằm gần 12:30 khuya nó mới ngủ. Thấy nó vậy tôi đau đớn vô cùng.

Lỗi tại tôi quên tắt máy humidifier. Sáng sợ nó lạnh nên tôi để máy cho ấm phòng. Chân bị xưng đi lại không được nên tôi quên luôn. Thấy nó phỏng tôi cũng quên luôn nổi đau đớn ở bàn chân. Bây giờ chân bị nhức nhối ngủ không được. Hai ngày không ngủ đầu nhức như điên. Mông ngày mai có thể về nhà.

Vài năm nay tôi ở bệnh viện hơi nhiều nhưng không phải là bệnh nhân. Tôi thường ở với mẹ khi mẹ vào nhà thương. Lúc bố vợ chưa mất tôi cũng ở với ông. Lúc vợ đẻ hay mổ tôi cũng ở với vợ. Nay ở với thằng con. Tôi thật ngán ở bệnh viện và mông rằng không phải ở với vai trò bệnh nhân.

Tuyết Xuân

Tết trên xứ người không tràn đầy xác pháo hồng mà chỉ chồng chất tuyết trắng lạnh lẽo. May là có tiếng hát Phương Thanh đem lại những giây phút Mùa Xuân Đầu Tiên để nhớ về quê hương. Album được xen kẽ những tình khúc xuân nồng nàng và nhộn nhịp. Hai đứa nhỏ rất thích những bài dance club remix như “Xuân Bên Em” (Lương Ngọc Châu) và “Xuân Bên Anh” (Tiến Nguyễn). Với tôi Thanh hát rất xuất sắc bài “Cô Gái Miền Tây” (Sơn Hạ). Đã lâu rồi không nghe Thanh rống. Nay nghe để nhớ lại thuở nào Thanh hét đình đám trong làng nhạc trẻ Việt Nam. Cám ơn Thanh cho một album xuân vui nhộn và ấm áp để đi xúc tuyết.

Lề Thói Hằng Ngày

Sáng 7:30 thức dậy, súc miệng, rửa mặt. Lôi thằng lớn ra, cho đái, súc miệng, rửa măt. Lôi thằng nhỏ ra, cho đái, súc miệng, rửa mặt. Xuống lầu ăn sáng, lôi thằng lớn đi thay đồ rồi lôi thằng nhỏ đi thay đồ. Đến 8:40, lôi hai thằng ra xe. 8:55 cho thằng lớn đến trường rồi đưa thằng nhỏ đến nhà trẻ. 9:45 đến chổ làm việc.

Làm công việc cho đến 12:30 trưa ra ngoài tìm đồ ăn. Ăn xong đi bộ khoảng nửa mile ra tiệm sách. Đọc sách uống cafe nữa tiếng rồi đi bộ về chổ làm. Ngày nào bận công việc quá thì ăn mì gói tại bàn làm việc khỏi đi.

Đến 4:30 chiều rời chổ làm đón thằng nhỏ về. Cả nhà ngồi nghỉ ngơi. Hai thằng nhỏ xem iPad. Tôi xem TV uống một ly rượu rồi cả nhà ăn tối. Ăn xong rửa chén bác rồi lôi hai thằng nhỏ đi tắm và xúc miệng rồi đến tôi. Xong nằm trên giường đọc sách. Khi tụi nhỏ ngủ hết thì mở laptop ra viết blog hay iPhone xem NetFlix đến 12 giờ khuya hay 1 giờ sáng.

Công việc thường làm hằng ngày của tôi vài tháng nay là vậy. Mai mốt thêm một đứa nữa không biết sẽ ra sau.

Hú Hồn

Tuần vừa rồi nhận một email của trường báo cáo là tôi còn thiếu 8 credits nên không cấp tôi cái bằng thạc sĩ. Tôi xem lại học bạ thì đã đủ hết credits. Trường cũng đã cho tôi dự lể ra trường giờ lại cấp bằng là sao?

Tôi liên lạc đến ông advisor thì ổng nói cái system lúc nào cũng bị trục trặc. Thì ra một lớp tôi đi dạy thay vì đi học họ không tính vào còn một lớp tôi tự học (independent study) họ cũng không tính. Cũng mai là anh advisor phụ rất giỏi và tin cậy đã một lần nữa sửa lại giấy tời. Hôm nay mọi chuyện đã đâu vào đó.

Tưởng đâu phải đi học thêm hai lớp nữa là mệt luôn. Thằng con thứ ba sắp ra rồi còn thời gian hay đầu óc nào nữa học. Hú hồn.

Mãn Nguyện

Hôm qua nhận được email của một nhà thiết kế chữ ở New York. Tuy còn trẻ nhưng anh đã nổi tiếng trong thế giới typography. Anh đã đọc cái luận án Nghệ thuật chữ Việt Nam và đang làm bộ font serif mới có dấu cho chữ Việt. Anh gửi cho tôi cái specimen nhờ tôi tham khảo và góp ý. Anh cho biết đây là lần đầu tiên anh ấy thiết kế bộ chữ có dấu cho tiếng Việt. Nhìn bộ khuôn chữ khá đẹp làm tôi rất sung sướng. Mục đích của tôi—làm cho chữ Việt phong phú thêm—đã đạt được một chút kế quả. Thế là mãn nguyện rồi.

Một niềm vui nho nhỏ nữa là trang nói về lịch sử chữ Việt Nam được chọn là một trong những trang web có chữ to và dễ dàng cho cặp mắt người đọc:

A quick hat-tip goes to Jason Pamental for recommending Donny Trương’s History of Vietnamese Typography. Large body type (1.1875em or 19px), quality font combinations (take a look at the OpenType ligatures), and muted contrast between type and background, make these pages very easy to absorb.

Vĩnh Biệt Họa Sĩ Đinh Cường

Thứ Ba vừa qua con trai họa sĩ Đinh Cường nhờ tôi sửa lại trang web của ông. Tôi bỏ ra hai tiếng đồng hồ vẫn không sửa được. Tôi phải gọi chổ hosting nhờ họ sửa lại. Con trai ông cám ơn tôi đã bỏ giờ ăn trưa ở chổ làm để sửa chửa trang nhà của ông và đồng thời cho tôi biết sức khoẻ ông không được tốt. Tôi đáp lời và chúc ông chống bình phục.

Hôm nay con trai ông báo tin cho tôi rằng ông đã lìa trần. Nhớ ngày nào đó gặp ông khi tôi làm trang web cho ông. Ông luôn miệng khen cách làm của tôi đẹp và đơn giản. Tôi rất vui và hạnh phúc đã làm tạo được một trang nhà cho ông. Côi như đó là một kỷ niệm nho nhỏ và mông rằng nó sẽ tồn tại mãi để người Việt Nam trên thế giới có thể thưởng thức những sản phẩm đầy nghệ thuật của một họa sĩ tài hoa của Việt Nam.

Xin được chia buồn cùng anh Chinh, anh Giang, và gia đình.

Contact