Mùa Hè Bận Rộn

Dạo này ít viết blog vì quá bận. Việc làm ở trưởng tưởng vào mùa hè sẽ được thoải mái nhưng ngược lại rất căng thẳng vì tôi phụ trách dọn rất nhiều trang web qua máy phục vụ (server) mới. Tuy học hỏi được nhiều nhưng cũng khá nhứt đầu vì tôi không phải chuyên môn về lĩnh vực này. Tôi thích làm thiết kế hơn. Mỗi ngày phải mần mò và tìm tòi để học và làm nên thời gian trôi qua nhanh.

Ngoài việc trong sở về nhà cũng không nhiều thời gian rảnh rổi. Trong một tuần ba ngày phải đưa thằng Đạo đến trường học tiếng Việt từ 7:30 chiều đến 9:30 tối. Trong lúc nó đi học thì tôi cũng học Intergral Tai Chi. Thấy tập cũng khoẻ. Mẹ vợ cũng đi tập với tôi nên thấy cũng vui.

Khi về đến nhà là mười giờ đêm. Cho Đạo ngủ nhưng tôi vẫn thức làm cái hóa trình Typographically Trịnh đến không giờ hoặc một giờ sáng. Tôi rất thích làm dự án này vì nó cần tôi phải học và hiểu những ca từ trong nhạc Trịnh. Tôi muốn làm 100 cái trích dẫn nhưng vì chữ Việt quá ít ỏi nên tôi phải dùng lại cái mẫu chứ rất nhiều. Không biết có thể làm đến 100 mẫu mà không bị chán.

Cuối tuần này phải cắt cỏ, xếp đồ, và thu gọn lại nhà cửa. Sẽ không có thời gian đễ đưa tụi nhỏ đi chơi hoặc đi bơi. Nhưng biết làm sao bây giờ. Tội nghiệp bà xã phải vừa trông thằng Xuân vừa làm việc. Rồi lo cho hai đứa nhỏ những lúc tôi đưa thằng Đạo đi học bang đêm. Bận rộn cũng có cái tốt. Hai vợ chồng không có thời giờ để cải nhau nên gia đình êm ấm.

Học Tiếng Việt

Hôm qua ngày đầu tiên đưa Đạo đi học tiếng Việt qua trương trình VYEA (Vietnamese Youth Educational Association of Washington). Khóa học ba ngày một tuần từ 7:30 đến 9 giờ chiều. Lúc mới vào lớp Đạo hơi bỡ ngỡ nhưng khi đến giờ giải lao nó đó cùng thằng bạn mới chạy giởn khắp trường.

Trong lúc đám trẻ vào học thì người lớn đến hợp gặp gỡ cô hiệu trưởng và các thành viên của VYEA. Hôm qua là ngày khai giảng lớp hè tiếng Việt 2016 năm thứ 40. Tất cả thầy cô giáo và thành viên là tình nguyện. Thấy cộng đồng người Việt gắn bó cùng chung mục đích dạy con em tiếng Việt tôi vui và xúc động.

Đồng thời VYEA cũng có lớp dành cho phụ huynh nhưng dại đánh vần, Tai Chi, căn bản nhiếp ảnh. Tôi chắc chắn phải đăng ký vào lớp học đánh vần và có thể học Tai Chi cho vui.

Một Chút Thất Vọng

Tưởng có một cơ hội mới để tiến tới nhưng bị thất vọng. Hơi bùi ngùi mộ tí nhưng không bị rung động. Tương lai còn dài nhiều cơ hội khác sẽ đến. Tôi sẽ không bị nản lòng. Tôi sẽ cố vươn lên. Biết rằng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn nhưng tôi không bị mất mát gì. Tôi sẽ tiếp tục nuôi dưỡng hy vọng của mình.

Ngày xưa tôi rất dễ bị nhạy cảm với cái tự tin của mình. Nhưng giờ đã khác. Với vợ con lúc nào cũng đứng về phía tôi, tôi sẽ không mất cái tự tin. Vì họ tôi sẽ cố gắng lên. Vì họ tôi không thể nào bị ngã gục. Vì họ tôi sẽ phấn đấu. Có họ tôi sẽ không bị tuyệt vọng. Đừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng.

Trở Lại Phố Cũ

Hôm qua tôi quây lại phố nhỏ Poughkeepsie, nơi tôi đã sống và bắt đầu sự nghiệp. Tôi đi thăm lại căn nhà cũ tôi từng ở trọ, ra công viên và bờ sông xưa, ngồi lại chiếc băng ghế mà lần đầu tiên tôi lấy can đảm nắm lấy tay người bạn. Thế là cuộc tình mới nẩy nở.

Poughkeepsie là một thành phố rất vắng vẻ và lúc tôi có nhiều thời gian nên những con đường tôi nhớ rất rõ những chi tiết nhỏ. Tôi đã xa nơi này gần mười năm nhưng mọi thứ không thay đổi nhiều lắm.

Tôi ghé lại trường đại học Vassar thăm những đồng nghiệp cũ. Một số đông cũng vẫn còn làm ở đó. Họ rất dễ thương. Những người bạn tuy hằng ngày chúng tôi vẫn trao đổi qua social networks nhưng gặp mặt vẫn thấy vui hơn.

Tuy được những giờ phút yên tỉnh một mình tôi đã nhớ đến đám nhỏ. Ngày mai tôi sẽ quây về với gia đình tuy ồn ào nhưng êm ấm.

Về Rồi

Sau năm ngày nghỉ ngơi bên bờ biển hôm nay đi làm lại ngày đầu tiên. Nói nghỉ ngơi chứ thật ra là đi giữ đám nhóc. Ngày nào cũng phải rầy la tụi nó hết. Tôi đã tự hứa là đi chơi không muốn la rầy nhưng không lớn tiếng không thằng nào chịu nghe. Nói nhỏ một lần, hai lần, ba lần, bốn lần cũng không.

Có hôm thằng Đạo bị phạt ở lại nhà thuê không cho đi ra boardwalk chơi. Nó nhảy nhót như điên nhưng rồi khi dịu lại thấy nó thật là dễ thương. Lần sau bão làm gì là làm ngay không cằn nhằn cự nự nữa. Thằng Đán thì cũng quậy nhưng cũng nghe lời một chút. Cái thằng này có cái miệng không biết phải làm sao ngưng. Tối ngày cứ chọc ghẹo thằng anh họ. Biết thằng kia mít ướt nhưng cũng chọc hoài cho thằng đó giận la khóc ầm ỷ. La nó thì nó ngưng nhưng một chút lại chọc lại. Hôm ra biển thấy một bà Mỹ béo đang ngồi, nó nói bằng tiếng Anh, “Bà này có cái bụng béo quá.” Hên là bả không nghe.

Một mặt thì tôi muốn nó biểu lộ ra cảm nghĩ của nó. Còn mặt khác thì tôi không muốn nó thấy gì nói đó. Không biết nên phải dạy nó thế nào. Có lẽ khi còn nhỏ tôi bị hạn chế về những gì không tế nhị nên có nghĩ cũng không dám nói. Bây giờ cũng thế. Nhiều lúc bực bội nhưng không nói ra được. Thế rồi để đó lâu lâu bùng nổ. Nhiều lúc không muốn nghĩ đến những chuyện bứt rứt đó nhưng làm không được. Tôi tự biết mình không phải là người rộng lượng hay cao thượng. Nhưng tôi cũng biết chừng mực không quá ích kỷ và không quá hẹp hòi. Tôi không phải là người tính toán nhưng cũng không phải là người quá phung phí. Tôi không thích lợi dụng người khác và rất bực bội khi thấy người khác bị lợi dụng. Nhiều khi tự nhũ đó không phải là chuyện của mình cần gì phải bực nhưng tính tôi vậy. Thấy những gì không công bình thì không thoải máy.

Biết làm sao đây? Thôi thì viết xuống đây để những dòng chữ sẽ cuốn đi những phiền muộn. Cám ơn cái blog yêu dấu này. Nó chứa đựng những nổi niềm riêng để tôi khỏi phải để lại trong tôi.

Kỷ Niệm Tám Năm

Nhờ cái còng số 8 vô hình khóa chặt chúng ta. Nếu không anh cũng không biết sao em chịu đựng nổi bốn cha con anh. Cám ơn sự hy sinh và đảm đang của em để đem lại cho anh và đàn con một mái ấm gia đình.

Cuộc sống hằng ngày của chúng ta vẫn còn vất vả và bận bịu. Cả hai đều phải đi cày và phải lo cho đám con. Cố gắng lên em nhé. Mình cùng đồng lòng thì không có gì không vượt qua được. Tám năm mình đã trải qua quá nhiều thử thách trong cuộc sống. Với tình yêu em dành cho anh và con, anh không thấy có trở ngại gì có thể chia rẽ hạnh phúc gia đình mình. Anh vẫn tin rằng mình vẫn có thể đến trăm năm vẫn còn say và đến trăm năm không rời tay.

Xin tạ ơn em và happy anniversary.

Trang Viết Buổi Sáng

Sáng nay tôi bắt đầu đọc cuốn The Artist’s Way của bà Julia Cameron. Một cách làm để đầu óc sáng tạo là viết ba trang mỗi buổi sáng. Nghĩ gì viết đó không được nhưng đoạn. Nếu không biết viết gì thì cũng phải viết, “Chẳng biết viết gì.”

Viết ra hết những tâm trạng tự do mà không hề quang tâm đến chích tả, ngôn ngữ, hay nội dung. Viết để tự rèn luyện chứ không phải cho người khác đọc. Riêng bản thân cũng không nên đọc. Viết lên giấy rồi cất vào một chổ kín đáo thì được chứ viết trên blog thì cất vào đâu?

Nếu viết bằng tiếng Việt thì tôi có thể dấu đi hết 50 phần trăm người đọc. Còn viết mà không đúng chính tả, không đề tài, không văn phạm thì cũng mất đi hết 50 phần trăm còn lại. Tôi cũng không đọc những gì tôi viết nữa thì coi như chẳng ai đọc cả. Thế thì tha hồ mà đánh (máy).

Thế thì tôi cứ thử nghiệm cái công thức này của bà Cameron xem thử tôi có được nguồn sáng tạo hay không. Những sự mệt mỏi và lặp đi lặp lại hằng ngày đã khiến tôi mất hết cảm hứng và sáng tạo. Ngày xưa không hiểu nhiều về thiết kế thì làm sao cũng được. Giờ hiểu càng nhiều càng bị hạng chế.

Blog Nhật Ký

Phong trao blog theo dạng nhật ký nay không còn nhiều. Thế nhưng tôi vẫn thích đọc những lời tâm sự hoặc tự sự của những tác giả tôi chưa bao giờ gặp mặt. Blog tôi vẫn chứa đựng rất nhiều lời tâm sự. Khi viết ra những gì bức xức tôi thấy nhẹ nhàng hơn. Chia sẽ những niềm vui nho nhỏ để thấy đời còn hạnh phúc. Hoặc ghi lại những niềm đau để tự an ủi.

Ngày xưa tôi cũng thử viết nhật ký vào quyển sách. Vì biết không ai đọc nên tôi đã viết lại những cảm nghỉ của mình mà không hề ngần ngại. Thế nhưng chỉ hơn một tháng tôi đã không còn hứng thú viết nữa cũng vì lý do không ai đọc. Trên blog thì khác. Tuy không biết rõ ai nhưng cái cảm giác có người vào đọc động viên tôi viết thêm.

Khoảng vài thắng vừa qua tôi nhận một email của cậu vợ nhắc nhớ tôi xem lại chích tả. Tôi cám ơn cậu và cũng cố gắng để học viết lại tiếng Việt của mình. Lúc xưa tôi ước gì tôi đến Mỹ như đứa cháu (cùng tuổi) lúc còn học mẫu giáo để tôi không bị thua kém vì phải học thêm ngôn ngữ mới. Bây giờ tôi mới biết trọng cái vốn luyến tiếng Việt tuy ít ỏi nhưng quan trọng.

Không biết đến bao giờ tôi sẽ chán và không viết nữa nhưng giờ đây tôi thích viết theo kiểu tự do (free writing). Nghĩ sao viết vậy không quang trọng về phần chích tả, ngôn ngữ, hay nội dung. Bạn sẽ thấy những bài viết như thế này nhiều hơn. Cám ơn bạn đọc. Tuy không có phần comment, tôi lúc nào cũng đón tiếp những góp ý của bạn qua email.

Con Trai Lớn

Sáng nay thức dạy bảo con đi đánh răng con cằn nhằn. Sáng nào cũng thế. Phải để ba mẹ la rầy con mới chịu làm. Xong con lại không chịu thay đồ đi học và không ăn sáng. Mẹ cho nhịn luôn nhưng sợ con đói mẹ đưa cho con một phông granola và một bình sữa lên xe ăn.

Hôm nay em Đán không đi học vì nhà trẻ đóng cửa nên chỉ có hai cha con. Trời nắng đẹp nên ba đưa con đến cổng trường chờ tiếng chuông reo. Con mở cuốn sách về khủng long của em Đán ra đọc. Con chỉ ba bản đồ ở trang cuối những nơi có khủng long. Trông con thật dễ thương.

Mỗi lúc con vui cười ba thấy hạnh phúc lắm. Nhưng con chỉ vui cười khi con được những gì con muốn. Mỗi khi bảo con đi súc miệng hoặc đi tắm con lại cự nự. Và rồi nói rằng cha mẹ không ai yêu thương con hết. Con là đứa anh lớn trong nhà và là một đứa con thông minh. Cha mẹ và bà đều thương yêu con cả.

Nhiều lúc con khiến ba quá bực tức. Ngày nào như ngày nấy và lúc nào cũng thế. Hể những gì trái ý con là con khóc lóc than thở nói rằng không ai thương yêu con cho dù cha mẹ đã nhiều lần giải thích với con tình yêu thương cha mẹ dành cho con và hai đứa em của con.

Những lúc vắng con, ba nhớ đến con lắm. Nghĩ đến những lúc rầy la con ba thấy khó chịu. Đau đớn hơn khi nghe con nói những lời, “Con không thương ba” hoặc “Ba không thương con.” Ba chỉ mong rằng con sẽ hiểu rỏ không lúc nào ba mẹ không thương yêu thằng con trai lớn cả.

Bình Đẳng

Thời nay vợ chồng sống bình đẳng nhất là khi cả hai đều có việc làm. Về nhà thì chia sẻ cho nhau những công việc thường ngày.

Khi vợ tôi nấu ăn thì tôi rửa chén. Vợ dọn cơm lên trước giờ ăn thì tôi dẹp xuống sau giờ ăn. Tôi không thích được hậu hạ. Khi ăn hết chén cơm thì tự tôi đi bới chén khác. Muốn uống gì thì tự mở tủ lạnh ra lấy. Tôi bị gout chứ đâu có bị liệt. Hai thằng con cũng thế. Lớn rồi đau phải chỉ ngồi đó rồi sai bảo cha mẹ lấy đồ ăn nước uống cho nó. Ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ăn không nổi cũng phải ráng ăn không bắc vợ phải ăn đồ thừa lại của mình. Vợ đâu phải là cái thùng rác.

Yêu nhau chia sẽ cho nhau dù ngon hay dở cả ngọt lẫn chua. Chia sẽ không phải ăn hết đồ ngon ngọt còn dở chua đẩy qua cho vợ. Như thế tôi mới cảm thấy bình đẳng hơn. Vợ không vì yêu tôi mà phải hy sinh những cái nhỏ nhặt như thế.

Contact