Về Trả Hiếu

Công lao từ ngày mẹ mang nặng đẻ đau và nuôi dưỡng tôi đến ngày hôm nay quá to lớn. Suốt cuộc đời thậm chí kiếp sau tôi vẫn trả không nổi. Từ miếng ăn đến những lúc tôi bệnh, mẹ luôn lo lắng và che trở cho tôi. Cho đến giờ phút này, những gì mẹ đã hy sinh cho tôi là tình thương mẹ dành cho con. Và bây giờ những gì tôi làm được cho mẹ là tình thương tôi dành cho mẹ chứ không phải vì tôi muốn trả hiếu.

Như câu ca dao, “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra,” tình thương chỉ có cho đi chứ không cần trả lại. Ngày xưa mẹ nuôi tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào tôi phải báo hiếu lại cho mẹ. Tôi chỉ nghỉ đơn giản rằng mình không làm những gì bất hiếu và bất nghĩa là đủ rồi. Còn tình thương mình dành cho mẹ là do mình tự nguyện chứ không phải là vì mình phải trả hiếu.

Với ba thì khoảng cách quá xa xôi. Lúc còn nhỏ tôi nghỉ rằng ông không lo cho tôi thì về sau tôi cũng không cần phải trả gánh nặng. Bây giờ lối suy nghỉ của tôi đã thay đổi. Tình thương không cần phải đo lường. Tình cha con cho dù đã cách xa vẫn tình cha con. Tôi đã nghĩ suốt cuộc sống và số mạng. Chúng ta không thay đổi được quá khứ. Có hối hận hoặc trách móc cũng không thay đổi được những gì đã qua. Thôi thì bây giờ còn được bao nhiêu cơ hội thì nên dùng tình thương để bù đấp. Tôi không còn cố chấp nữa.

Bây giờ tôi cũng đã làm cha. Những gì tôi làm cho con cái không cần chúng nó phải trả hiếu sau này. Chúng nó được một cuộc sống an lành và bình yên là tôi an tâm rồi. Tôi không đòi hỏi gì từ chúng nó cả. Nếu chúng có được tình thương cho nhau và cho cha mẹ là quý rồi.

Có sống mới có chết

“Còn sống một ngày là hẹn chết mai đây.” Trịnh Công Sơn nhắn nhủ rẳng không ai tránh khỏi cái chết. Còn sống rồi sẽ chết. Ta nên quý trọng những ngày được sống. Được sống là niềm hạnh phúc.

Càng già tôi càng hiểu rõ giá trị của cái sống. Được sống mới có cơ hội được già. Vì thế tôi đón chào tuổi già. Bây giờ với tôi cái quan trọng là “sống trong đời sống cần có một tấm lòng.” Tôi không còn côi nặng cuộc sống hằng ngày. Tôi cố gắng sống hoà nhã với tất cả mọi người xung quanh. Tôi cố gắng bỏ hết những ganh ghét và giận hờn. Tôi cố gắng quên đi quá khứ và không âu lo về tương lai. Tôi cố gắng sống trong hiện tại. Tôi cố gắng vượt qua mọi cám dỗ trong tham vọng cũng như trong tình dục.

Muốn giử hạnh phúc gia đình chính tôi cần thay đổi trong cuộc sống. Nên trân trọng và giữ gìn những hạnh phúc trong tầm tay. Tôi đã thấu hiểu được sự hạn chế của chính mình. Cái tôi có thể điều khiển được là chính bản thân và cảm xúc mình. Không nói xấu ai và cũng không ngần ngại ai nói xấu mình. Không đầu tư cảm xúc vào người khác. Sống có tình nghĩa. Sống có tấm lòng.

Sống kiên cường (resilient) để vượt qua khó khăn, mất mát, và bất hạnh. Sống trên đời có đau khổ mới biết quý hạnh phúc, có nỗi buồn mới biết quý niềm vui, có mất mát mới biết quý những gì ta đang có, có nghèo khó mới biết sung sướng, có thử thách mới tiến triển, có sống mới có chết.

Việt Rap

Cuối tuần vừa rồi trong lúc sửa nhà tôi mở YouTube lên và tình cờ nghe được những bài battle rap tiếng Việt. Không ngờ những năm gần đây, hip-hop ở Việt Nam khá tiến bộ. Những thanh niên trẻ bây giờ hấp thụ rất nhanh. Rhyme thì cũng được. Flow thì chuẩn. Chửi cũng nặng. Storytelling thì cần khai thác thêm.

Rhymastic là một rapper có triển vọng. Rất thích vọng Bắc và flow, nhất là những bài diss của em. Dường như Rhymastic đang hướng theo chiều nhạc dance pop. Tôi thì không theo dổi thị thường nhạc Việt nhiều nữa nhưng cũng sẽ bỏ chút thời gian để xem tình hình Rap Việt. Mấy hôm trước nghe được bài “Quăng tao cái boong” của Huỳnh James và Pjnboys thấy cũng vui vui. Bài vũ đạo này xem cũng rất khá lắm.

Hy vọng sẽ thấy sự phát triển của Việt ráp ngày càng mạnh thêm. Cố gắng lên nhé các em. (Gọi là em là vì thế hệ tôi đã quá old school rồi.) Swag và delivery của các em quá tốt rồi. Giờ thì tập trung vào phần storytelling và lyricism nhé.

Hôm Qua

Sáng qua đi khám bác sĩ cái gì cũng tốt chỉ có cân hơi bị nặng. Năm ngoái khi đi khám vì bị gout nên ăn uống kỹ lưỡng còn năm nay thì ăn xả láng. Tệ hơn nữa là bỏ luôn đi bộ và chạy bộ. Tháng nay Dunkin’ Donuts cho nhân viên và học sinh trường Mason ăn donut miễn phí khi mua một ly cà phê nên ngày nào cũng lấy một cái. Cái miệng hại cái bầu.

Chiều hôm qua đi làm về nhà lại bị cảnh sát phạt về tội nói chuyên điện thoại dùng earbuds. Cứ tưởng rằng không dùng tay thì dùng earbuds nhưng luật lệ thì chỉ cho dùng một bên thôi. Sau mà lắm luật thế? Tội thứ nhì là xe đã bị quá hạng inspection. Tuần vừa rồi mới bị phạt về vụ đèn đỏ. Năm nay mới tháng Tư mà đã phải đi hầu tòa ba lần. Chắc phải bỏ láy xe cho xong.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ thằng Đán lại bảo không muốn là con trai nữa. Hỏi nó tại sao thì nó bảo không muốn có hòn dáy ở dưới cu. Vậy tôi hỏi nó thích làm gì nó nói rằng làm người máy. Làm người máy làm sao ăn được những món ăn ngon thì nó bảo nó muốn làm ma để khỏi bận đồ. Tôi bảo con không muốn mặc đò thì ở trần truồng có sao đâu. Đến đó thì nó lăn ra ngủ.

Cái thằng con này nhiều chuyện lắm. Trước khi đi ngủ còn bảo tôi chơi trò khủng bố chiến tranh với Mỹ. Tôi là Mỹ nó là khủng bố. Hai tuần trước trong lúc nó đi cầu nó hỏi tôi toilet có phải toy không. Tại sao lại có chữ toy trong đó. Thằng này học thì không tập trung còn cãi thì không thua ai. Hôm nọ đòi ăn mì nên mẹ nó lấy mì gói nấu với nước soup. Nó húp hết nước rồi bảo rằng mì không tốt cho sức khoẻ nên không ăn. Cái thằng này tương lai sẽ điên đầu với nó.

Tình Cảm Gia Đình

Dù giận dù hờn, dù chửi dù mắng, dù đúng dù sai, dù gì đi nữa chúng ta cũng mang cùng một dòng máu. Nên tha thứ và đùm bọc lẫn nhau.

Càng già tôi càng quý trọng tình cảm gia đình. Kiếp này có duyên có phận mới trở thành cha mẹ con cái và anh chị em một nhà. Nên không có gì quý báo hơn là sự kính trọng và thương yêu dành cho nhau. Đã là ruột thịt thì không thể nào ghét bỏ nhau được. Thôi thì mỗi người nhường một bước để sống hoà đồng.

Giờ tôi đã thấu hiểu được lời nhắn nhũ của Trịnh Công Sơn: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng / Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi, Để gió cuốn đi.” Nếu có một tấm lòng thì nên tha thứ cho nhau và để gió cuốn đi hết những điều chia rẽ chúng ta. Tôi rất mong muốn chúng ta có thể làm được như thế.

14 Tháng

Sáng nay Xuân thức dậy trể còn hai anh lớn được nghỉ ở nhà. Đánh răng rửa mặt xong, tôi cho Xuân vào carseat nhưng Xuân không chịu nên chóng lại. Tôi đặt Xuân xuống đất. Mẹ bảo, “Xuân vô carseat đi con.” Xuân tự động bò vào ngồi xuống đợi tôi đeo seatbelt vào. Lời nói của mẹ quá hiệu nghiệm.

Đưa Xuân đến lớp vừa lúc các bạn đang ngồi trên ghế đợi ăn snack. Cô giáo bảo tôi cho Xuân vào ghế ngồi. Xuân ngoan ngoản vân lời. Khi tôi bước ra khỏi cửa Xuân chỉ nhìn theo mà không khóc như những lần trước.

14 tháng Xuân biết nhiều và chững chạc hơn. Mong rằng đến 24 tháng cũng thế. Qua hai lần kinh nghiệm tôi quá sợ terrible two và terrifying three. Thôi thì đến đâu lo đến đó.

Tình Dục Trong Ca Từ Của Từ Công Phụng

Nghe bài phân tích của Vĩnh Lạc Đoàn Thế Ngữ về bài “Như Ngọn Buồn Rơi” của Từ Công Phụng khá thú vị. Ông đưa ra một khía cạnh nói lên cảnh đẹp lãng mạng của đôi tình nhân vừa mới trao thân cho nhau:

Ôi nỗi dịu dàng nào đã ngời sáng
trên môi người
trên từng cơn lốc xoay đời
thuyền tình đã đắm trong vòng tay u mê

Mời thưởng thức

Vĩnh Lạc Đoàn Thế Ngữ

Vài tuần trước tôi tình cờ nghe được một đoạn radio nói về bài “Phố Buồn” của Phạm Duy do Vĩnh Lạc Đoàn Thế Ngữ thực hiện qua chương trình “Âm Thanh và Ngôn Từ.” Thế Ngữ phân tích nhạc và lời rất thú vị. Chê hay khen, Thế Ngữ trình bài rất chân thật. Tuy những chương trình này thu âm đã khá lâu nhưng tôi chỉ mới phát hiện. Những bạn nào chưa nghe, những đề tài nói về nhạc Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, và Từ Công Phụng nên nghe cho vui. Tất cả các bài có thể nghe hoặc tải xuống ở đây.

Sửa đổi cách viết chữ Việt

Tôi vừa đọc sơ qua bài “ChữViệt Năm 2020.” Nội dung cụ thể là sửa đổi cách viết từ đơn âm qua đa âm. Thí dụ:

ChữViệt chúngta đang sửdụng không phảnảnh đúng mộtcách khoahọc thựctrạng tiếngViệt ngàynay. Cáchviết chữViệt hiệntại cầnphảiđược cảitổ hay sửađổilại khôngchỉ để phùhợp tiếngnói màcòn manglại những lợiích thiếtthực trong việcxửlý thôngtin nhanhchóng và chínhxác trong bộóc conngười cũngnhư máyvitính tạođiềukiện trựctiếp hoặc giántiếp gópphần pháttriển Việtnam trong lãnhvực kỹthuật của thờiđại hômnay.

Theo tôi thì cách sửa đổi này có nhiều vấn đề cho người đọc lẫn người viết. Khi đọc ta không đọc từng chữ mà dùng saccades. Nghĩa là ta chỉ lướt qua và bắt chữ theo nhịp điệu. Khi chữ rời ra ta dễ dàng nhận ra chữ. Khi chữ ghép lại ta phải dừng lại để chia ra chữ. Thí vụ như chữ “hệthống” là “hệt hống” hay “hệ thống.” Khi đọc bài viết này, tôi phải rất nhiều lần ngừng để đọc rõ hai hoặc ba chữ ghép lại là gì.

Những chữ ghép lại bị gò bó phải có ý nghĩa nên người viết sẽ mất đi cách chơi chữ vì không thể muốn ghép chữ nào vào cũng được. Thí dụ câu này trong bài “Phố buồn” của Phạm Duy: “Yêu phố vui, nhà gạch ngon.” Hai chữ “gạchngon” không thể đi cùng nhau như Phạm Duy đã khéo léo dùng.

Chỉ với riêng hai vấn đề này tôi thấy cách sửa đổi sẽ làm xáo trộn và hạng hẹp đi cách viết chữ Việt. Có lẽ tôi vẫn chưa hiểu rõ cái lợi hoặc sáo tạo trong việc ghép chữ.

Fantastic Dad

Thứ Hai vừa qua, tôi đến đón Đạo và Đán sau giờ học bơi. Tiện chỗ tắm luôn cho hai đứa. Sau đó hai đứa muốn ăn sushi. Đán phàn, “Con không có ăn trưa ở trường vì họ cho con cơm thối trộn với đậu.” Nghe thảm quá nên tôi gọi mẹ nó bảo ra chợ Đại Hàn ăn tối. Mẹ nó không muốn đi nên ở nhà với thằng Xuân.

Đến chợ Đại Hàn thì họ không có làm eel sushi ngày trong tuần thế thì ba cha con đi ăn nhà hàng Nhật. Phần appetizer, tôi gọi một đĩa mực chiên, một tô đậu hũ chiên, và một phần đậu hấp. Gọi một tô mì udon chia làm ba. Một lọ saké nóng cho tôi và 12 cái eel sushi cho hai đứa nhỏ. Hai đứa ăn không đủ nên tôi gọi thêm 6 cái nữa.

Sau khi ăn no nê Đán nói, “You are a fantastic dad.” Lần đầu tiên được thằng con khen tôi tất vui tuy cái bill 95 đô và 20 đô tiền tip. Thấy hai thằng con ăn ngon miệng cũng đáng.

Contact