Covid is Still Not Over

Last Sunday my colleague whose office is next door to mine tested positive for Covid. I took a test on Wednesday and the result came back negative. My niece who flew back from Taiwan tested positive yesterday. My cousins and nephews tested positive after taking a vacation. My wife’s sister and her family tested positive a month ago and we had always been in close contact with them.

Our little family and my mother-in-law who is living with us haven’t caught the virus yet. How have we dodged it thus far? I could only think of three reasons. One, we have been extremely lucky. Two, I believe my mother has been protecting us from afar. Three, masking works.

With the way Covid continues to spread, it seems inevitable that the virus will eventually catch up to us. I hope our luck won’t run out. I pray that my mother continues to watch over us. We continue to mask up. It is not over yet, please don’t let down your guard.

Life’s a Beast

Once in a while, the beast in me came out. I burned bridges and destroyed relationships, but I couldn’t tame the beast. I rather let it all out than keep holding on to it. Once I get it out of my system, I can move on. Do I regret it? No. Should I have handled the situation differently? Probably.

How do I avoid future conflicts and confrontations? I don’t know. I don’t want to keep things inside my head; therefore, I speak my mind. It is easier to just let it out on the page like this or to the people I never have to deal with again. It is much harder when I have to to face the people days in and days out. I am stuck inside the bubbles and they will pop eventually. I need to get my head out of the bubbles.

Is life complicated or am I making myself complicated as I grow old and grumpy? Maybe it’s the latter. Maybe it was overblown. Whatever the case, the beast is already out and I can’t take it back. I just need to get past it and move forward. Life’s a beast and I can’t hide it. I have go face it straight on.

Tâm trạng xám

Hôm nay mưa cả ngày nên bầu trời xám xịt. Nước mưa còn đọng lại nên không thể ra công viên trượt. Ngồi trong văn phòng làm việc một mình với tâm trạng mang máng buồn. Có những thứ không muốn chứng kiến và không muốn cảm nhận nhưng không thể tránh né. Để rồi thấy được sự hẹp hòi của con người chỉ khiến mình thêm ác cảm. Tuy cố gắng không dòm ngó nhưng khi sự việc xảy ra trước mắt làm sao có thể nhìn chỗ khác?

Chắc càng già càng nhạy cảm hơn nên tôi không thể nào làm lơ. Trên đời chắc không có điều gì là công bằng cả. Biết điều hay không chỉ là do cảm giác của con người. Thấy bao điều nhưng chẳng nói. Nói ra nhiều cũng vậy thôi. Thấy chướng mắt đã nhiều rồi. Một lời thêm càng phiền thêm. Còn nói gì?

Thôi thì cứ xem nhưng mọi chuyện không gì xảy xa. Có thấy cũng nên làm ngơ. Chuyện ai nấy làm. Nhà ai nấy sống. Gia đình ai nấy chăm sóc. Cuộc sống nhạt nhẽo và phũ phàng như thế nếu mình không chấp nhận thì chỉ đem phiền muộn vào thân. Thôi thì việc gì không cần nhìn cứ nhắm mắt lại như không thấy.

Vacationing in Wildwood

We’re half way through our first summer vacation this week in Wildwood. With one grandma, three couples of parents, and eight boys living under one roof, the place can be quite chaotic with activities.

Everyday we wake up around eight or nine, eat breakfast, then bike on the boardwalk—I rollerblade instead. We ride from one end of the boardwalk to the other and stop at the playground for an hour. We hit the arcade until noon before heading back to the rental house.

The adults prepare the food while the boys watch TV or play with each other. The kids have agreed to no digital devices during vacation. I keep my phone in my room so that I don’t pull it out in the living room. Some adults still use their phone in front of the kids. Somehow the rule doesn’t apply to adults. After lunch, some kids take naps, some kids don’t. They watch TV together and eat tons of snacks. I read and take a quick nap before heading to the skatepark. No kids want to join me unless I make Đạo and Đán come along.

Around four or five in the evening we hit the beach, which is the kids’ favorite activities. We played in the water and on the sand until seven in the evening. We head back home to take a bath. We have dinner together and relax until ten or eleven.

That’s pretty much how we spend our vacation days. As long as I have my books, my skates, and my liquors, I am enjoying my time with the big group as well as with myself.

With the exception of Vương, the boys are older now and they can do things for themselves. Especially with the older kids like Đạo and Đán, they can grab their own food or even make their own breakfast. They know how to fry eggs and make instant noodles in the morning. Of course, I can do everything for them, but I want them to be more independent. I don’t want to be the type of parents who do everything for their kids, especially with small tasks they can do themselves. Rising boys in particular, I don’t want them to get used to getting served. Of course, all mothers love their children and they don’t mind making the food and serving their kids. The kids just have to sit their asses on the chair and the food is ready. They don’t even have to do a thing. That’s when we set the wrong expectation. Of course what other parents do for their kids is none of my business, but I keep seeing the cycle repeating in Vietnamese families. Boys and men get served by mothers and wives.

Bị bồ bỏ

Hôm trước trò chuyện với đứa bạn cùng thời tiểu học và trung học, hai đứa nhắc lại chuyện dĩ vãng trong đó có những mối tình đi qua đời chúng tôi. Bạn tôi đùa rằng sao hồi đó tôi chọn toàn thứ dữ. Thú thật thì lúc còn trẻ tôi không có chọn lựa. Khi tình yêu đến tôi không bao giờ từ chối. Đơn giản là tình yêu đến tôi không mong đợi gì, tình yêu đi tôi không hề hối tiếc.

Tôi có được ba mối tình cũng khá đậm đà nhưng rồi từng người tình bỏ tôi đi như những dòng sông nhỏ. Một người bỏ tôi quay về với người yêu cũ. Một người bỏ tôi theo chàng lính. Một người bỏ tôi theo chủ tiệm nail. Mỗi lần bị bỏ là mỗi lần đau đớn và xót xa, nhất là khi biết được người yêu bỏ mình theo thằng khác. Sau khi bị đá tôi mới phát hiện em đang lừa dối tôi mà sao anh ngu quá. Nhưng có trải nghiệm mới biết lòng dạ con người. Sự thật quá phũ phàng vì tôi có thể bị thay thế như thay chiếc áo. Vì thế tôi tự nhắc nhở mình rằng không bao giờ để một ai làm tổn thương con tim của mình.

Giờ nhìn lại tôi vô cùng cám ơn ba chàng trai đã cướp đi những mối tình của tôi. Nếu không có ba chàng hiệp nghĩa đó chưa chắc gì tôi tìm được một mối tình đích thực ngày hôm nay. Mười bốn năm với bốn đứa con, chúng tôi đã trải qua nhiều sóng gió trong hôn nhân và biến cố lớn trong cuộc sống, nhưng chúng tôi vẫn sát cánh bên nhau như lời hứa hẹn, “Rồi mai đây đi trên đường đời đừng buông tay âm thầm tìm về cô đơn”.

Chuyện vợ chồng

Có vợ chồng cưới nhau được vài năm rồi chia tay. Có vợ chồng sống với nhau mười mấy năm cũng đi đến ly dị. Sau mười bốn năm lập gia đình, tôi mới nhận thức được vợ chồng sống với nhau đến răng long đầu bạc không phải dễ. Không nhẫn nhục và không nhường nhịn sẽ không yên ổn. Đơn giản là đối phương đều đi guốc trong bụng nhau. Không cần phải nói ra cũng biết đối phương nghĩ gì. Nói thì cãi còn không nói thì cho rằng không quan tâm.

Chẳng hạn như lâu lâu bà xã bận chiếc váy đẹp, tôi đến đằng sau xoa vay khen, “Hôm nay em đẹp thế”. Vợ trả lời, “Anh muốn gì”? Thật sự thì không có ý đồ gì nhưng khi vợ nhắc đến thì mới chợt nghĩ ra ý đồ. Nếu không nói gì thì cho rằng chẳng bao giờ thèm dòm ngó đến vợ. Ngược lại thì chẳng bao giờ vợ chủ động cả. Chưa bao giờ nghe vợ khen, “Nhìn anh ngồi đọc sách trí thức quá. Bao nhiêu chữ nghĩa vào đầu anh”. Chỉ có, “Tối ngày đọc sách hoài đi xếp đồ đi”.

Ngày xưa khi vợ nói, “Em không được khỏe”, chữ đầu tiên thoát ra khỏi miệng của tôi là, “Why”? Một sai lầm lớn. Vợ chỉ trích ngay, “Tại sao gì? Không được khỏe cũng phải có lý do nữa hả”? Không, ý tôi là mệt không được khỏe, hay bệnh không được khỏe, hay ngủ không ngon giấc không được khỏe. Nhưng vợ nói cũng đúng, “Không được khoẻ không cần lý do”. Giờ đây mỗi lần vợ nói câu gì tôi cũng phải suy nghĩ tìm cho đúng câu trước khi trả lời. Còn câm cái mồm đi thì cho rằng không quan tâm gì cả. Đường nào cũng đi đến địa ngục.

Hôm qua vợ chồng đi Costco. Đến lúc tính tiền vợ bảo tôi trả. Dĩ nhiên tôi vâng lời rút thẻ ra trả. Khi tôi đút thẻ vào máy thì vợ bảo, “Anh ‘tap’ ở trên là được rồi”. Tôi trả lời, “Anh chỉ thích đút vào thôi”. Vợ nhìn tôi phán, “Đầu óc anh có vấn đề”. Quả thật tôi không nói đùa cũng không có nghĩ bóng nghĩ gió gì cả. Đơn giản là theo kinh nghiệm của tôi đút thẻ vào có hiệu quả hơn là gõ thẻ trên máy. Hơn nữa hai vợ chồng đang ở Costco chứ có phải ở hotel đâu. Nhưng thôi có giải thích cũng chỉ đi đến gây gổ. Đôi khi hiểu nhau quá cũng có hại vì lúc mình không nghĩ như vậy như đôi phương lại đoán là như vậy.

Bởi vậy nhiều khi chỉ những chuyện nhỏ nhặt trong cách nói chuyện giữa hai vợ chồng với nhau mà đem đến cãi cọ, bực tức, và tan vỡ. Suốt mười bốn năm qua, vợ chồng tôi cũng có đôi lần gân cấn xém đưa đến đường ai ấy đi. Có những lúc không còn trò chuyện được với vợ mà cũng không tìm được người giãi bày tâm sự nên tôi đã viết lên trang blog của mình. May có một người anh đọc rồi gửi email chia sẻ và chỉ cho tôi bí quyết giữ gìn mái ấm gia đình.

Anh lớn tuổi hơn tôi và đã cưới vợ lâu năm hơn tôi nên có kinh nghiệm. Anh nói rằng vợ chồng chung sống với nhau không thể nào không có tranh cãi. Đó là điều không thể nào tránh được nhưng điểm quan trọng là sau khi tranh cãi phải biết cách làm hòa. Cãi rồi bỏ qua đừng để lại trong bụng. Tôi dùng công thức này của anh rất có hiệu quả. Có đôi lúc cãi cọ nhau long trời lở đất nhưng sau đó tôi đến nắm tay vợ và nói, “ Dù sao đi nữa, I still love you”. Mọi chuyện rồi cũng qua. Vợ chồng nào cãi cọ nhau ăn cơm bữa mà muốn giữ lấy hạnh phúc thì thử cách thức này nhé.

Sinh nhật 85

Mẹ ra đi nơi này vẫn thế. Vẫn có mẹ trong tim chúng con. Nhìn lại đoạn phim đã thu hình chín năm trước đây mà con không thể cầm nước mắt và nụ cười. Đạo hát sinh nhật mừng bà nội và mở quà cho bà. Không những thế, nó còn hôn bà. Thấy được niềm vui trên mặt của mẹ bên mấy đưa cháu là niềm hạnh phúc của đời con. Chúc mừng sinh nhật lần thứ 85 của mẹ.

Fourteenth Anniversary

We’ve made it through 14 years. We are still working through our conflicts, but we are committed to be together. This family is much bigger than just the two of us.

After 14 years, I still am madly in love with her. I just can’t imagine my life without her and my sons. I don’t regret our journey together. It hasn’t been easy, but we are still on the same path. We both know what it takes to make our marriage work.

In our last heated argument, we didn’t even bring up the “D” word. We learned to make up after we fought. We learned to apologize when we were wrong. We learned each other’s strengths and weaknesses. We learned to communicate and compromise. I hope that she will not give up on me and we will do just fine as long as we keep it honest to each other.

She is a strong woman and she can handle anything throwing her way. She was not prepared to be a mother, but she is doing a hell of a job raising our boys. She never looked back. Our relationship went through ups and downs, but she kept moving forward. I appreciate that she makes the effort to maintain our marriage.

I hope we spend many more years together as husband and wife. We have made it through this far, nothing can break us apart. I am thankful for the 14 years together.

The Nightmares

Last night, I dreamed of attending my cousin’s funeral in Vietnam. I was not sure what exactly the cause of his death. He had family members surrounded him and prayed for him. After the monks chanted for him, they cremated him right in front of us while he was taking his last breath. It was barbaric and disturbing.

Then it was my uncle who had terminal cancer. We went through the same ritual, but I protested the cremation process while he was still breathing. Then he turned into some kind of a lighting bug straight out of James Cameron’s Avatar. His wife and kids blamed me for not letting him reincarnated into a human being. I told them I can zap the damn bug so he could be reincarnated.

The dream was so fucked up that I woke up with a chill. How did I have this dream? I didn’t take any psychedelic drugs. All I had was a can of Grapefruit Smash, which contained one-and-a-half shot of vodka and seltzer water. Fortunately, I only get these kind of dreams once in a while. If I keep getting dreams like these regularly, I might as well not sleeping at all.

When I was about five or six, I had another weird dream that stays with me until this day. I was in a playroom full of kids. There were kids sliding down the slides. There were kids crawling around the floor. There were kids on the walkers. We are all just having a great time then the adults came in chopping off the kids’ heads. One particular kid on the walker had a neck like rubber. The adult tried to chop his head, but the ax just bounced right off. I still can’t get that image out of my head even today.

In retrospect, I wonder if it has a long-lasting effect on me. Whenever I see a surgery I would get blacked out. When a doctor cut my wife’s stomach opened to take out Vương, I got blacked out and hit my head on the ground. They had to take me to the ER room to had my head checked out.

Nhà cao cửa rộng

Mấy hôm trước thằng cháu gửi cho tôi xem hình căn nhà vợ chồng nó muốn mua. Nhà có bốn phòng, hai phòng tắm, và mảnh đất xung quanh nhà rất rộng. Tụi nó trả giá thêm 50 ngàn đô để mua vì vợ nó thích căn nhà đó quá. Nhà tuy đẹp và sang trọng nhưng gia đình chỉ có hai vợ chồng và một đứa con, mua chi cho lớn. Dĩ nhiên đó là quyền tự do của tụi nó, tôi không có ý kiến. Riêng cá nhân tôi thì quá sợ duy trì nhà lớn. Nhà càng lớn dọn dẹp càng nhiều. Tôi thà để dành thời gian đi chơi với con cái hoặc bạn bè.

Lúc trước mỗi khi đến nhà những người bạn, tôi có phần ganh tị vì ai cũng có nhà cao to và sang trọng. Nhưng giờ đây dường như ai cũng mua nhà cao cửa rộng cả. Chẳng lẽ để khoe khoang? Có người ở nhà rộng quá không dám mở máy lạnh mùa hè hoặc máy sưởi ấm vào mùa đông vì tốn tiền điện. Vợ chồng con cái rút vào trong phòng dùng máy lạnh hoặc máy sưởi ấm nhỏ đỡ tốn tiền hơn.

Giờ đây nhà lớn và xe xịn đối với tôi không có nghĩa lý gì cả. Ai ở nhà to chạy xe đắt tiền cũng thay kệ. Tôi không đua đòi về vật chất. Tôi rất muốn bỏ không cần đến xe nữa. Không những chỉ tốn tiền xăng mà còn tốt rất nhiều tiền để sửa chữa và duy trì. Sau này khi các con tôi lớn và không còn ở chung nhà nữa, tôi muốn ở căn nhà nhỏ hơn và thậm chí sẽ không dùng đến xe nữa. Đó là ước muốn của tôi. Tôi muốn cuộc sống đơn giản và không bị căng thẳng bởi vất chất nữa.

Contact