Mệt mỏi

Tối qua đang ngủ ngon giấc thì bị thằng Đạo quây lại để ôm và vuốt lưng cho nó. Lúc đó là bốn giờ sáng thế là thức dậy luôn. Thằng này chắc sẽ ngủ với ba hoặc mẹ nó cho đến lúc lấy vợ. Nhiều lúc thấy bực bội lắm nhưng cũng tội nghiệp. Thôi thì con nó muốn ngủ chung đến lúc nào cũng được.

Chiều nay đi làm về bảo đảm mệt đừ người vì thiếu ngủ. Sẽ ráng kiềm chế không la bọn chúng nhất là hai thằng lớn. Nói nhỏ nhẹ chẳng thằng nào chịu nghe. Đánh thì không nỡ tay nên chỉ có la. La hoài cũng tội. La xong lại ôm nhau nói “I love you.” Tụi nó cũng trả lời “I love you too” rồi đi ngủ.

Thật sự thì tụi nó cũng không lì lắm. Nhưng là đực rựa nên lúc nào cũng chạy nhảy, khều qua đánh lại, và cãi vã suốt ngày. Xử phạt tụi nó không cũng đã mệt rồi.

Học Thêm

Tôi và Đạo đọc hết quyển Tiếng Việt 1 (tập một). Nó đọc chữ được chữ không. Như câu này, “Quê hương là con đéo biết”. Nghe cũng hết hồn. Thấy nó chịu học là vui rồi. Tôi không khắt khe hoặc miễn cưỡng nó. Biết được bao nhiêu thì biết. Nó học tôi cũng học ké luôn. Chữ Việt tôi khá tệ nên cần phải trau dồi lại từ đầu.

Tôi thích cách giáo dục mới bây giờ ở đây. Sao khi bộ giáo dục nghiên cứu vấn đề làm bài tập ở nhà (homework) họ thấy không có thành tích đáng kể nên bỏ luôn bài tập về nhà. Ngoài giờ học trong trường, học sinh được thoải mái chọn thể thao, đọc sách, hay học thêm những gì nó thích. Vì vậy Đạo còn thời gian học thêm tiếng Việt.

Lúc về Việt Nam tôi thấy mấy đứa cháu học hành vất vả từ sáng đến tối. Học trong trường thì chỉ có bốn tiếng thôi mà về nhà phải đi học thêm bù đầu. Tôi hỏi sao phải học thêm thì câu trả lời rằng không học thêm thì theo không kịp trong lớp. Cái hệ thống nó đã như vậy nên ai cũng theo cả.

Mấy em học lý thuyết thì nhiều nhưng rất nhút nhát. Lúc ở nhà sách, tôi chứng kiến thấy các em nhỏ khoảng chín hoặc mười tuổi có vài câu hỏi nhưng không dám hỏi thẳng cô bán hàng mà phải kêu mẹ hỏi dùm. Không chỉ mấy em nhỏ mà các em học đại học cũng thế. Sau giờ hội nghị ở RMIT, chúng tôi (đa số là người nước ngoài) được các em học sinh hướng dẫn tham quan trường. Khi nói các em cầm tờ giấy lên đọc chứ không thể trao đổi tiếng Anh với người nước ngoài. Dường như các em thiếu sự tự tin.

Còn Giận Còn Yêu

Hôm qua tôi về đến nhà Đán ra mở cửa. Tôi chào nó, nó chào lại và nhắc nhở, “Vô chào người yêu của ông đi”. Thằng này lớn lên chắc đào hoa lắm. Nó tưởng cha mẹ giận nhau vì chúng tôi thường tranh luận trước mặt tụi nó. Vợ tôi thì hơi lớn tiếng nên tụi nó cứ nghĩ chúng tôi cãi nhau. Mỗi lần chúng tôi bàn luận thì tụi nó nói, “Ông bà lại cãi nhau nữa rồi”. Chúng tôi phải giải thích, “Không cha mẹ chỉ nói chuyện thôi. Cha mẹ vẫn rất yêu nhau.”

Vợ chồng sống với nhau gần 10 năm và ngủ chung giường được một năm (vì sau khi Đạo chào đời là tôi bị ra rìa rồi), có lúc giận hờn nhưng có lúc cũng mặn nồng. Không mặn nồng thì làm sao ra ba thằng con? Tôi thì cố gắng bớt giận còn vợ thì cố gắng thêm mặn nồng. Cả hai mà không cố gắng thì chắc gia đình không giữ được hạnh phúc.

Bây giờ có ba thằng đực rựa tuy mệt mỏi và ồn ào nhưng vui vẻ và ấm áp. Tôi hỏi vợ có can đảm thêm đứa con gái nữa không, vợ lắc đầu. Tôi hỏi đám con có muốn em gái không thì Đạo và Đán đều đồng ý. Nhưng chúng tôi đều tôn trọng sự quyết định của phụ nữ vì mẹ là người cực nhọc nhất. Sau thằng Đàn, tôi đã không thể thức đêm được nữa. Thằng Xuân mê vú của mẹ nó lắm cho đến bây giờ vẫn chưa bỏ nên mẹ phải ngủ với nó.

Lúc về Việt Nam tôi đến thăm cô Hường thì đang lúc bốn cháu bé (hai trai hai gái) đang ngủ trưa. Cô chỉ đứa cháu gái đang ngủ và đang ho và đùa, “Con đem nó về Mỹ đi.” Cô kể cho tôi nghe hoàn cảnh của nó. Mẹ mất còn ba (cháu của cô) cưới vợ khác nên bà cô đem về nuôi. Bé lên lớp bốn và học rất giỏi, nhất là tiếng Anh. Bé rất ngoan nhưng yếu ớt nên hay bị ốm. Lúc cháu thức dậy tôi hỏi bé vài câu tiếng Anh thì bé trả lời rất hay. Thấy cháu lễ phép và vui vẻ tôi cũng mến. Lúc ra về tôi nghĩ lại lời cô nói. Hay mình nhận nó làm con nuôi. Tôi trình bài và hỏi ý vợ nhưng vợ không tán thành. Quả thật là nuôi con ruột thịt còn ná thở huống chi là con nuôi.

Về lại Mỹ tôi cố gắng thuyết phục vợ nhưng không được nên tôi đe doạ, “Vậy thì em phải sinh thêm một đứa con gái”. Ngạc nhiên khi nghe vợ trả lời, “Nếu em đậu [cái bằng gì ở chổ làm để được thăng chức] thì sẽ sinh cho anh thêm đứa nữa”. Em giỡn hả dân chơi? Em đang giỡn hay đang bê? Nói cho vui vậy thôi chứ cho ra lò thêm một thằng cu nữa là chết chắc.

Đạo Học Tiếng Việt

Tuần này tôi bắt đầu dạy chữ Việt cho Đạo với cuốn sách lớp một dành cho học sinh ở Việt Nam. Hai cha con cùng nhau đánh vần và đọc. Nó nhanh trí nên đọc khá cho dù không hiểu nghĩa. Hôm qua tôi hỏi nó “cơn mưa” là gì thì nó trả lời, “You only buy what you need”. “Cơn mưa” mà nó nghe thành “cần mua”. Không biết nó sẽ học đến đâu vì thấy nó ngồi đọc mà ngáp lên ngáp xuống.

Khi Đạo học xong thì tôi bảo nó dạy chữ cái tiếng Anh cho Đán vì Đán vẫy chưa nhận ra hết 26 mẫu tự. Nghe và nói thì Đán tiếp thu rất lẹ. Nó dùng được rất nhiều từ vựng chữ Anh. Mới đi học có mấy tuần mà nó đã nói được tiếng Spanish. Còn nhìn mặt chữ thì chịu thua.

Xuân bây giờ tập nói nhiều và bắt chước hát. Nó nghe điệp khúc bài này, “Em ơi, em à à à”, rồi nó tự chế lại, “mommy ơi, mommy à à à”. Thằng út này biết nịnh mẹ nó quá. Xuân chắc là nói sẽ nhanh hơn hai thằng anh.

Không Ăn

Tháng bảy vừa rồi gia đình tôi qua Texas và ghé thăm người anh họ. Anh Hùng có một thằng con trai 11 tuổi tên Sam. Thằng Đạo và Đán rất thích chơi với Sam. Đến trưa chúng tôi rủ nhau đi ăn ở nhà hàng chị Lan (vợ anh Hùng) làm. Chúng tôi gọi sushi, phở, bún bò Huế, và cơm chiên thơm. Nhà hàng này nấu đủ món Á Châu. Tụi nhỏ ăn sushi ngon lành thì anh Hùng hỏi Sam có muốn ăn cơm chiên không. Sam lắc đầu. 10 phút sau anh lại hỏi nữa và Sam lại lắc đầu thêm lần nữa. Một lúc sau ba lại hỏi nữa, Sam không lắc đầu mà bực mình trả lời, “Con đã không ăn rồi mà cứ hỏi hoài. Thử bây giờ ba không thích ăn món đó mà con cứ kêu hoài ba có chịu ăn không”? Thế là ông ba không còn hỏi nữa. Thằng nhỏ này tuy đẻ ở Mỹ mà nói tiếng Việt rất giỏi. Tôi cũng phải bái phục nó luôn vì câu trả lời rất hay cho cái tuổi của nó.

Cô Hường Trả Lời

Sau khi đọc bài về Ký ức người Thầy, cô Nguyễn Thị Hường nhắn tin cho tôi:

Đọc bài viết của con cô thấy lòng mình ấm áp một tình thương niềm vui len vào kí ức là niềm an ủi cho những người làm kỉ sư tâm hồn.

Kỉ sư tâm hồn. Nghe hay đấy.

Ký ức người Thầy

Những bài của thầy cô giáo viết về những học trò đã làm cho họ xúc động và không thể quên trong suốt cái “nghề trồng người”. Qua những Ký ức người Thầy cho ta thấy làm một người giáo viên không chỉ cần có kiến thức và kiên nhẫn, mà cần phải có một tấm lòng. Trong một số bài khi đọc tôi bắt gặp ra được một người thầy của mình.

Suốt cuộc đời học sinh của mình, tôi luôn cám ơn và trân trọng những cô thầy đã dạy dỗ tôi nên người. Một trong những người thầy đó là cô Nguyễn Thị Hường. Cô đã dạy tôi hết lớp năm trước khi tôi bước sang một cuộc sống mới nơi xứ lạ quê người. Dù mấy chục năm đã qua, tôi vẫn không quên cô. Những lúc về Việt Nam tôi đều đến thăm cô ở căn nhà tôi đã từng đi học thêm vào mỗi buổi sáng năm xưa.

Lúc còn đi học ở Việt Nam, tôi cũng khá nghịch ngợm. Tôi đã làm cô giận nhiều lần nhưng rồi cũng biết cách làm cô vui. Khi cô giận dữ tôi xót xa nhưng lúc thấy cô nở những nụ cười tôi vui lòng. Chắc tại vậy nên cô cũng không thể nào quên được thằng học trò tuy phá phách nhưng dễ thương.

Tuy đứng hạng trung bình trong lớp, tôi học khá môn toán và văn. Trong một cuộc thi cùng khối lớp năm, cô đã chọn tôi đi dự thi văn cho lớp. Tôi rất hãnh diện vì trong lớp có một số bạn học toán giỏi nhưng văn thì hiếm. Còn một điều nữa là từ lớp một đến lớp bốn văn của tôi rất tệ. Có một lần học lớp bốn, tôi nhờ một thằng trong xóm viết dùm tôi bài văn và tôi đã cho nó một cây cà rem. Thế mà lớp năm văn tôi trội lên hẳn vì cô đã khuyến khích và dạy dỗ.

Sau kỳ thi lần đó tôi đã rất thích viết văn nhưng khi qua đến Mỹ tôi đã bỏ hết hoàn toàn để tập trung học Anh ngữ. Tiếng Việt của tôi từ đó đã mất dần. Vì lỗi chính tả quá nhiều tôi mất đi tự tin khi viết tiếng Việt và chỉ viết tiếng Anh. Trong thời gian gần đây tôi bắt đầu tập viết lại tiếng Việt trên blog và tìm sách Việt để đọc.

Tôi bắt đầu blog từ năm 2002. Đến nay đã 15 năm thế mà tôi vẫn còn say sưa và miệt mài như ngày nào để viết lên những tâm sự và ký ức của mình. Phần nhiều là viết bằng tiếng Anh nhưng bây giờ sẽ cố gắng dùng tiếng Việt nhiều hơn. Tôi không phải là một người viết văn hay nhưng niềm đam mê đã được gieo từ lớp năm.

Lớp năm đã để lại cho tôi những kỷ niệm đẹp khó quên. Lớp năm tôi được cắp sách đến trường cùng với những người bạn đồng ngôn ngữ, văn hoá, sở thích, và chí hướng. Lớp năm tôi có được sự thương mến và quan tâm từ một người thầy. Ngày tuyển tôi ra sân bay cô đã rơi nước mắt. Lúc đó tôi mới nhận thức được rằng tôi đã để lại những tình thương quý giá ở quê nhà.

Cho dù tôi đã trải qua những năm tháng lạc loài nơi xứ người, tôi vẫn không tìm được sự thân mật với bạn bè. Ngoài gia đình ra, tôi không có tình bạn thân thương qua lại như ở Việt Nam. Với người nước ngoài tôi vẫn có một khoản cách không thể nào vượt qua cho dù tôi đã cố gắng nhiều lần. Dường như tôi không bọc lộ được tình nghĩa của mình không chỉ với người bản xứ mà còn cả người Việt. Tình cảm của tôi chắc đã luôn bị gắn liền với quê hương và tuổi thơ của mình.

Ngủ Chung

Ba thằng con trai của tôi vẫn chưa chịu ngủ riêng. Thằng Xuân (19 tháng) thì ngủ với mẹ nó để được bú vú. Đêm khuya thức dậy ba bốn lần để ngậm vú. Còn thằng Đạo (tám tuổi) và thằng Đán (gần sáu tuổi) vẫn ngủ với tôi. Tôi nằm ở giữa, tay trái phải xoa lưng cho thằng anh còn tay phải phải gãi lưng cho thằng em. Thằng anh thì bảo “Rub gently” (xoa nhẹ thôi) còn thằng em thì chơi luôn tiếng Việt, “Gãi mạnh lên”.

Vĩnh Biệt Bác Hải

Sáng nay được tin bác Nguyễn Thị Hải qua đời. Bác Hãi là người chị cả của mẹ vợ. Lúc về Việt Nam, tôi đến thăm bác và trao lại những lọ thuốc mẹ gởi cho bác. Không ngờ lần đầu gặp bác cũng là lần cuối cùng. Xin được chia buồn đến gia đình và người thân.

Thiếu Máu

Sáng Chủ Nhật vừa qua, Đán bảo đầu bị nhức. Cho nó uống một muỗng Tylenol rồi ăn sáng nhưng nó ói ra. Thế là không ăn gì. Gần đến trưa, tôi cho hai anh em nó ra McDonald’s chơi indoor playground rồi ăn trưa. Thấy nó chỉ ngồi không chịu chơi và cũng không chịu ăn uống. Nó lại nói đau đầu nên tôi vội vã đưa nó đến Urgent Care. Bác sĩ nhìn và đón nó bị thiếu máu (anemia). Ông cho nó thuốc chống mửa và bảo hôm nay đi thử máu. Hy vọng nó không bị tình trạng thiếu máu. Nó cũng giống như tôi thường bị chảy máu cam. Tôi bị máu thất thường (Von Willebrand disease).

Contact