Nghiện Expresso

Tôi đang bị nghiện loại Doubleshot Expresso của Starbucks. Phê chất đắng, ngọt, và lạnh. Một can rất nhỏ chỉ có 6.5 oz.Mỗi buổi sáng chơi một can trước khi đi làm. Chiều thèm quá thì chơi thêm một can nữa. Những ngày cuối tuần làm bà bốn can là chuyện thường.

Lúc đầu bà xã chỉ order trên Amazon mỗi tháng 1 case (12 can). Nhưng chưa đến một tuần là hết sạch. Tôi bảo vợ tăng cho anh 2 case đi. Thế mà hai tuần cũng hết. Thôi thì mỗi tháng uống bấy nhiêu đủ rồi. Uống hết thì đợi tháng tới.

Sáng hôm qua đang thưởng thức thì thằng Xuân đòi uống. Tôi cũng cho nó thử. Không ngờ nó hớp một ngụm lại đòi uống thêm. Bây giờ mỗi lần nó thấy cầm cái can là nó đòi ké. Nên giờ uống phải giấu nó.

Mùng hai

Sáng nay trời lạnh thấu xương không muốn dậy nhưng phải lôi tụi nhỏ đi học. Tôi còn được nghỉ hôm nay và ngày mai nên cố gắng dành cho mình những giây phút yên tỉnh nghe nhạc, đọc sách, và xem standup comedy trên Netflix. Tôi rất mê môn văn nghệ này. Nhất là được nghe những câu chuyện có chiều sâu.

Năm mới đã bắt đầu nhưng năm nay tôi chẵng có nghị quyết gì cả. Không cần kiêng ăn. Muốn ăn gì cứ ăn. Chừng nào hết ăn được tính sau. Tôi cũng chẵng có mục tiêu gì. Được sống vui vẻ nhẹ nhàng là đủ. Không cần phải đi du lịch xa. Được thời gian đọc sách và chơi với con là đủ.

Nếu có cải tiến, tôi muốn viết tiếng Việt nhiều hơn và ít sai chính tả hơn. Tôi muốn dùng những trang xã hội ít hơn và chỉ tập trung vào trang web cá nhân này. Twitter tôi đã bớt dùng rất nhiều. Facebook thì cần giảm đi nhiều hơn. Tôi muốn ít đọc tin tức chính trị hơn và chỉ đọc sách.

Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Trần Kỳ Trung: Giá tôi là đàn bà

Tôi thường tránh đọc những bài viết về chiến tranh Việt Nam dù cách nhìn trong hoặc ngoài nước. Nhưng khi đã lỡ đọc tập truyện ngắn của Trần Kỳ Trung thì đọc cho hết. Mặt dù tác giả viết về thời kháng chiến chống Mỹ sau năm 1975, những câu chuyện của ông nói lên những tình mẫu tử, anh em, và trai gái. Khi thoát khỏi được cái chính trị trong những bài viết, tôi thích cách viết mộc mạc và cái nhìn đời và đạo đức làm người của tác giả.

Hồng Nhung: Phố à, phố ơi…

Album chủ đề Hà Nội thứ hai Hồng Nhung thực hiện sau 20 năm. Tuy phố nay đã thay đổi (“Hà Nội giờ đây rộng lớn hơn nhiều lần / nhà máy cao nhiều tầng”) nhưng tâm hồn Hồng Nhung vẫn ôm ấp những ký ức của phố cổ. Hát lên những vẻ đẹp và sự lãng mạn của Hà Nội thì ai có thể vượt qua được Hồng Nhung. Giọng Hồng Nhung càng nồng nàn, càng dịu dàng, và càng nhẹ nhàng theo ngày tháng. Cô phát âm tiếng Anh cũng rất tốt. Tuy nhiên, lời Anh “My Dream” còn khá trẻ con. (Chắc là cô viết riêng cho hai đứa con mình.) Với phần hoà âm phối khí được đầu tư kỹ càng chất lượng, Hồng Nhung đem lại cho chúng ta một cảm xúc mới đến Hà Nội mà vẫn không mất đi những nét đẹp cũ của phố.

Nhạc phim Cô Ba Sài Gòn

Album cho bộ phim Cô Ba Sài Gòn được thu âm với ban nhạc sống nên nghe hơi bị phê. Những bài hát về Sài Gòn như “Đêm đô thị”, “Sài Gòn,” và “60 năm cuộc đời” đem chúng ta về với những âm thanh trước 1975 qua những giai điệu rock và jazz. Giọng hát khoẻ mạnh và thanh của Phương Vy trình bài những nhạc phẩm này thì khỏi chê đâu được. Bài chủ đề cũng khá vui nhộn qua tiếng hát Đông Nhi. Nhưng náo nhiệt nhất là “Tân thời” do Jun Phạm trình bài. Tôi vẫn mê mẩn những tiếng trống lốc cốc và vũ điệu twist. Hy vọng sẽ được cơ hội xem phim này.

Đỗ Bích Thúy: Lặng yên dưới vực sâu

Quyển tiểu thuyết ngắn của Đỗ Bích Thúy bắc đầu với câu chuyện “Cướp vợ”, nghĩa là một anh chàng con nhà giàu (muốn gì được nấy) bắt cóc một cô gái về hãm hiếp và bắt buộc làm vợ. Mỗi ngày lôi vợ lên giường làm như thú vật tuy người đàn bà không có một cảm giác gì cả. Tác giả viết về bối cảnh ấy như sau:

Một ngôi nhà to, đầy gia súc, một thằng chồng lúc nào cũng đội cái mũ nồi màu đỏ, đi một chiếc xe máy đỏ, đêm nào cũng thè lưỡi quệt khắp người, cấu véo khắp người vợ. Cả cuộc đời từ khi về làm vợ, đêm nào cũng chịu để cho thằng chồng làm như thế. Ôi, sống làm sao được chứ. Sống làm sao được cho đến lúc già, làm mẹ rồi làm bà nội, bà ngoại? Chồng nào cũng ăn vợ như thế hay sao?

Đây là một câu chuyện nói lên những cay đắng và đau đớn trong bạo lực gia đình. Đọc tuy hay nhưng thảm thương lắm.

Đức Tuấn: 36

Mỗi album của Đức Tuấn là một sản phẩm có giá trị. Về phần hoà âm phối khí, Đức Tuấn lúc nào cũng đầu tư rất kỹ lưỡng. 36: Tuấn hát Quỳnh cũng không ngoại lệ. Lần này Đức Tuấn chọn những ca khúc của Trần Lê Quỳnh với những ca từ nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Không chỉ riêng về tình yêu đôi lứa mà còn cả tình cảm mẹ cha. Tuy cách phát âm của Đức Tuấn vẫn còn hơi điệu, đây là một tác phẩm đáng nghe và đáng khen.

Hoàng Tùng: Khúc xưa

Với chất giọng khoẻ mạnh của Hoàng Tùng và được Duy Cường hoà âm cho những Khúc xưa thì thật tuyệt vời. Tuy nhiên Hoàng Tùng không thể thoát khỏi cái hình bóng to lớn của Tuấn Ngọc. Nhất là với “Tình tự mùa xuân”, Hoàng Tùng đã cố gắng hết mình nhưng không thể nào vượt qua được cái version của Tuấn Ngọc. Phần phối khí của Duy Cường bây giờ cũng không khác gì anh đã từng làm mấy chục năm về trước nên không giúp đỡ được gì cho Hoàng Tùng. Tuy không được bộc phá nhưng đây vẫn là một album khá hay trong một lĩnh vực hạn chế.

Đình Nguyên: Chuyện tình mùa đông

Mùa đông đã đến. Với một vợ ba thằng con, những ngày mùa đông của tôi bây giờ không còn lạnh lẽo và cô đơn như xưa nữa. Đó là điều đáng mừng cho dù đôi khi cũng thèm được những giây phút yên tỉnh. Cho nên khi nghe album Chuyện tình mùa đông của Đình Nguyên tôi không còn rung động nữa. Tuy nhiên giọng hát trầm buồn của Đình Nguyên và lối hoà âm thanh lịch của Dương Trường Giang đã cho tôi được trở về với những kỷ niệm xưa. Qua những khoá đàn piano thanh lịch, tiếng bass dập dìu, nhịp điệu swing chậm chạp, cùng với tiếng kèn trumpet ríu rít, Dương Trường Giang vẽ lên một nét đẹp jazzy bất ngờ cho nhạc phẩm “Trái tim mùa đông”. Trừ “Những bước chân âm thầm” lạc lõng, đây là một album chủ đề mùa đông sang trọng và ấm cúng đáng được thưởng thức vào những ngày lễ Giáng sinh.

Ngu

Hồi nhỏ tôi thường bị mẹ mắng là ngu. Tôi cũng không để ý tới vì nghĩ mình ngu thật. Lúc mới sang Mỹ, mẹ cũng mắng tôi trước mặt một người chị họ. Chị chỉnh lại bà, “Dì Tư đừng có nói nó ngu. Nó không có ngu đâu”. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ mãi câu nói đó của chị. Lần đầu tiên có người không xem thường mình. Lần đầu tiên có người thấy được tôi không phải là thằng ngu tuy chị mới gặp tôi lần đầu tiên. Từ đó tôi không để cho ai xem tôi là thằng ngu nữa. Tôi hứa thầm với chị ấy rằng tôi sẽ cố gắng học hành cho thành tài để cái nhận xét đó của chị không bị sai lầm. Tôi luôn âm thầm cảm ơn và nhớ mãi câu nói đó của chị. Đã hơn hai mươi mấy năm rồi tôi không biết chị có còn nhớ không nhưng tôi không bao giờ quên được. Tôi cũng không trách mẹ vì chuyện đó ở Việt Nam cũng thường. Thậ chí tôi đã từng nghe cha mẹ mắng con hoặc đánh đập con nặng hơn.

Dạo này thằng Đán cứ cho nó là thằng ngu. Nhiều lần tôi đã giải thích cho nó nghe là nó không có ngu. Nhưng mở miệng ra là nói, “I am stupid”. Tôi nói với nó, “Ba không thấy con ngu. Ngược lại ba thấy con rất thông minh”. Nó trả lời, “Con không thông minh hơn ai cả”. Tôi nói tiếp, “Không sao cả. Con không cần phải thông minh hơn cả. Chỉ cần bản thân con tự thông minh là được rồi.” Nói lại đáp, “Bản thân con thấy ngu.” Đúng là nó chọc tôi nổi điên. Tôi hét nó, “Mầy cảm thấy mầy ngu thì tao nói cô mầy cho trở lại nhà trẻ học. Mầy làm phí công sức cô mầy đã dạy dỗ mầy cả năm nay”. Nó năng nỉ, “Ba đừng mét cô. Con không có ngu”. Thằng này sợ cô lắm. Hù đến cô nó là nó xìu liền.

Tôi không muốn nó tự chà đạp bản thân của nó. Vả lại tôi thật sự không nghĩ nó là thằng đần độn. Nó tiếp thu hơi chậm khi học đọc vì nó không tập trung. Tôi đang trong chương trình dạy cho nó đọc với quyển sách Let’s Read. Thấy nó đọc cũng khá rồi. Chỉ cần nhẫn nại kèm theo nó thêm một chút nữa thôi.

Contact