Nghĩ vẩn vơ

Đêm nay Việt Vương bị đi soi đèn nên chỉ còn hai vợ chồng nằm trong phòng bệnh viện. Mười năm rồi vợ chồng mới được ngủ chung một phòng. Dĩ nhiên là vợ nằm trên giường còn tôi thì nằm ghế sofa.

Tuy được giây phút yên tĩnh nhưng tôi lại nhớ những tiếng khóc, tiếng la, và tiếng cười. Nếu chúng tôi đến giờ vẫn chưa con, không biết còn vợ chồng hay không? Nếu còn cuộc sống chúng tôi sẽ an nhàn nhưng chắc chắn là buồn tẻ.

Khi Đạo chào đời, cuộc sống của chúng tôi cũng đã hoàn toàn thay đổi. Nếu như chúng tôi ngừng lại lúc đó cuộc sống giờ đây cũng đỡ vất vả. Nhưng nếu chỉ có Đạo thì làm sao biết được Đán. Mỗi đứa mỗi tính và mỗi đứa đem lại niềm vui khác nhau.

Nếu dừng lại ở Đán thì làm sao biết được Xuân. Và rồi nếu ngừng ở Xuân thì làm sao biết Vương. Mỗi đứa trẻ đem đến sự kỳ diệu cho cha mẹ. Khi ôm mỗi đứa vào lòng tôi đều được cái cảm giác tràn đầy hạnh phúc và niềm vui khác nhau.

Tôi thương cái rụt rè của Đạo, mến cái mạnh dạn của Đán, và yêu cái duyên dáng của Xuân. Dĩ nhiên những khuyết điểm của chúng nó cũng khiến tôi căng thẳng không kém.

Ba đứa lớn đã cho tôi thấy được những biểu hiện khác nhau. Rồi đây Vương sẽ đem lại tôi những gì?

25 năm

Vài tháng trước anh Cao Nguyên gửi tặng tôi 25 năm. Album gồm mười bài tình ca được nhạc sĩ Võ Tá Hân phổ thành nhạc từ những bài thơ của anh Cao Nguyên. Lời thơ của anh giản dị nhưng dễ thương. Thí dụ như bài chủ đề: “Hai mươi lăm năm trước, anh với em cứ nhìn nhau / Anh kể chuyện vô duyên, em cười… anh kể chuyện vô duyên.” Với hai giọng hát duyên dáng và trầm ấm của Diệu Hiền và Ngọc Quy, đây là một món quà tin thần yêu quý. Tuy album không có bán trên thị trường, những bài nhạc trong album này và nhiều bài khác đã được phổ nhạc có thể tải về và nghe miễn phí tại thomua.com.

Vasa Diệu Nga: Giữa khung trời xa

Đây là lần đầu được nghe tiếng hát Vasa và tôi bị lôi cuốn ngay bởi chất giọng cao vun vút và tuyệt đẹp của cô. Cô chuyển từ giọng alto qua soprano nhẹ nhàng và dễ dàng. Phần hòa âm và dàn dựng (orchestration) của nhóm NNX rất tuyệt vời từ bán cổ điển đến rock-pop đến blue-jazz. Bài “Về lại phố xưa” được phối theo giai điệu blues với tiếng double bass đánh quá phê. Mỗi nhạc phẩm trong album điều có những phần hòa âm khác nhau và đặc sắc. Tôi sẽ nghe đi nghe lại album này rất nhiều lần trong tương lai.

Mộng Thủy: Đừng xa nhau

Đã khá lâu mới được nghe một sản phẩm mới của chị Mộng Thủy. Giọng soprano của chị vẫn cao vun vút và vẫn đẹp. Lối hòa âm của Duy Cường vẫn vậy không thay đổi. Dù là album mới nhưng cũng không có những nét mới. Những tình khúc của các tác giả như Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, và Ngô Thụy Miên lại được hát lại. Tuy album sang trọng theo phong cách thính phòng nhưng hơi bị chán vì chả có gì mới lạ. Album cover thiết kế cũng khá tệ. Thật đáng tiếc vì tôi rất thích giọng của chị Mộng Thủy và hòa âm của anh Duy Cường. Nhưng mấy chục năm nay anh vẫn giữ thế và không hề khám nghiệm hay tìm tòi một đường lối mới. Mỗi lần thấy album do anh đảm nhiệm phần nhạc là tôi đón được sản phẩm đó như thế nào. Too predictable.

Tình bạn

Sau hai đêm cuối tuần ăn nhậu tôi vẫn còn lâng lâng. Già sức yếu, nhậu mau say lâu tĩnh. Nghỉ làm thứ Hai, ngủ bù để phục hồi sức khỏe.

Sáng thứ Bảy anh Trần Viết Tân nhắn tin anh vừa đáp xuống và hẹn gặp buổi tối. Mười hai giờ khuya, tôi gặp anh và anh Khôi, anh em bà con của anh Tân, ở quán nhậu Làng Văn trong khu Eden. Tôi biết anh Khôi qua anh Tân. Tuy anh Khôi và tôi ở cách nhau chừng mười phút lái xe nhưng chúng tôi chỉ đi chung những dịp anh Tân qua chơi. Anh Khôi cũng chịu chơi lắm. Anh Khôi thì khá đẹp trai còn anh Tân thì ăn nói vui vẻ nên mấy cô thích trò chuyện. Tôi thì không có cái nhìn cũng chẳng dẻo mồm nên chỉ ngồi một cục thưởng thức món ruột heo chiên giòn xào với cải chua và uống Heineken. Ba anh em ngồi nhậu đến lúc quán đóng cửa lúc hai giờ khuya. Tuy không xỉn nhưng tôi khó ngủ.

Sáng Chủ Nhật tôi nằm nướng được một chút rồi dọn dẹp nhà cửa. Mưa cả ngày nên chỉ ở nhà với vợ con đến năm giờ chiều anh Tân rủ tôi đi dự tiệc gây quỹ cho hội AA Success. Anh Tân được mời đến để giúp vui vài bản nhạc. Anh vừa đánh keyboard vừa hát những bài tiếng Anh đầy cảm xúc. Tan tiệc anh Tân rủ đi ăn hàu sống. Mười giờ đêm Chủ Nhật nhà hàng Mỹ vắng tanh và không có hàu sống nên chúng tôi đi bar New Season. Đây là quán bar của người Việt và tôi cũng khá ngạc nhiên khi thấy nhiều người Việt. Chẳng lẽ người Việt ngày mai khỏi cần đi cày hay sao mà vẫn ăn nhậu, hát hò, nhảy đầm thoải mái. Tôi hỏi anh Nguyên, anh của anh Khôi và tay ăn chơi có tiếng ở cộng đồng Việt khu Virginia, anh bảo phần đông là dân làm chủ nên không cần phải đi làm. Bốn anh em vừa uống bia vừa ực vodka shots nên tôi bị xỉn. Về đến nhà gần ba giờ sáng. Dĩ nhiên là phải xin nghỉ việc ngày thứ Hai để cố gắng ngủ và lấy lại sức.

Sau những lần say rượu là những cảm giác hổ thẹn và tự trách. Tuy cũng thích ăn nhậu nhưng nếp sống ăn chơi không thích hợp với tôi. Lâu lâu đi một lần thì còn tha thứ chứ đi mỗi tuần như dân chơi thì chết chắc. Tôi vẫn là một người của gia đình. Tôi hạnh phúc nhất khi được bên cạnh vợ con. Thằng con trai lớn hôm qua gọi điện thoại nói nhớ ba và muốn ba về ngủ chung. Thằng này chín tuổi rồi vẫn muốn ngủ với ba. Chắc chừng nào lấy vợ nó mới chịu ra riêng.

Mỗi lần ngồi vào bàn nhậu tôi cũng rất hăng hái, nhất là được cạn ly với anh Tân. Tôi rất phục tửu lượng của anh và rất quý trọng tính tình hoạt bát của anh. Là một bác sĩ, nhưng anh lại nghệ sĩ vô cùng. Lúc đầu gặp anh tôi cũng e ngại nhưng bây giờ thì rất quý mến tình bạn thân mật của chúng tôi. Cheers!

Thiếu ngủ trầm trọng

Cuối tuần vừa rồi lúc nào tôi cũng buồn ngủ. Sáng mở mắt không nổi nên chỉ muốn nằm. Trưa buồn ngủ quá nên đi ngủ. Thế mà tối chín giờ tôi không còn chống cự nỗi. Những ngày cuối tuần không làm gì được nhiều chuyên nhà ngoài việc lao chùi bụi cửa sổ, quạt điện, và hút bụi thảm. Đúng là tôi quá lười. Chỉ muốn ngủ, đưa con đi chơi, và phí tiền ăn tiệm.

Hôm thứ Sáu tôi nghỉ làm để tham dự hội nghị chuyên đề chiến tranh Việt Nam. Trong đó có một số giáo viên người Mỹ nhưng phần đông là người Việt. Chương trình tổ chức khá hỗn độn. Những người Việt trong ban tổ chức ngắt lời những giáo viên nhất là khi họ trả lời những câu hỏi của khán giả. Thà ít câu hỏi lại để dành thời giờ cho các giáo viên giải thích còn hơn đang nói phải bắt ngưng.

Dỉ nhiên là hội nghị này không có tiếng nói của miền Bắc nên khi một giáo viên người Mỹ đại diện cho phía Bắc bị những người Việt miền Nam tấn công. Câu trả lời của ông giáo sư người Mỹ dựa vào những nghiên cứu ông có về Cộng Sản chứ không phải là ý kiến cá nhân của ông. Thế mà một người giáo viên Việt đảm nghiệm phần chủ tịch (chairperson) của hội nghị đã lên tiếng rằng rằng ông đã bị “xúc phạm sâu” (deeply offended) bởi lời phát biểu đó của ông giáo sư Mỹ. Cũng may rằng có một người Mỹ khác trong ban tổ chức đã đứng ra xin lỗi.

Tôi có cảm nhận rằng cộng động hải ngoại vẫn chỉ đứng theo một bên khi nói về sự đau thuơng của chiến tranh. Những người Mỹ họ có cái nhìn cân đối hơn. Chẳng hạn như trong một bài thuyết trình, một người giáo viên Mỹ cho rằng cái thua là của Quốc hội Mỹ chứ không phải của những người Việt. Và ông đã đưa ra những lý do đem đến sự thất bại. Tôi muốn biết sự thật của chiến tranh chứ không phải một bên. Tuy nhiên tôi vẫn học đôi điều trong ngày hội nghị ấy. Rất cám ơn ban tổ chức. Hy vọng năm sau sẽ có nữa.

Tối thứ Sáu cả gia đình đi tham dự tiệc về hội nghị. Chiều đó số đông là người Việt. Đám nhỏ lên biểu diển võ thuật cũng khác hay. Thứ Bảy thì không làm gì nhiều cả chỉ đau đầu và buồn ngủ thôi và Chủ Nhật cũng thế. Tôi mới phát hiên rằng vì ba ngày cuối tuần tôi không uống cà phê. Ngày thường đến chỗ làm mỗi một ngày tôi uống lai rai sáu shots expresso. Sáng chơi shots. Trưa ăn cơm xong hai shots. Trước khi ra về làm thêm hai shots nữa. Tối đến tôi thức đến 12 hoặc 1 giờ rồi sáng dậy sớm đi làm tiếp. Cuối tuần ở nhà không có expresso miễn phí nên buồn ngủ la liệt. Chắc phải bớt expresso lại chừng 2 shots một ngày thôi và đi ngủ sớm để giữ gìn sức khoẻ.

Được ngủ nhiều đầu óc bớt căng thẳng và nhẹ nhàng hơn. Tôi muốn tập trung vào những công việc tốt nhiều hơn xấu. Sẽ viết lại những gì vui vẻ hơn là bực bội. Vì những niềm vui thất khó và quý hơn những chuyện làm mình bực tức. Tôi thật sự muốn lánh xa những gì khiến tôi tức giận và tập trung đến những gì tốt đẹp đang có trong tay. Tôi sẽ chia sẽ những gì mấy đứa con làm tôi vui hơn là những gì nó khiến tôi nổi điên. Vì khi chúng nó ngoan, chúng nó dễ thương vô cùng.

Nguyễn Quốc Vương: Mùi của cố hương

Con người càng đi xa càng nhớ về quê nhà và nhất là những ký ức của tuổi thơ. Chuyến đi du học ở Nhật đã khiến Nguyễn Quốc Vương nhớ lại những kỉ niệm ấu thơ của mình. Từng mùi hương, từng cánh hoa, từng cơn mưa, và từng trò chơi của những ngày ở thôn quê đã in đậm vào con tim và đầu óc của tác giả. Với lối viết văn mộc mạc, nhẹ nhàng, và đầy cảm xúc, Nguyễn Quốc Vương khiến tôi nhớ đến tuổi thơ thật đẹp của mình. Chẳng hạn như những lúc xem phim, Nguyễn Quốc Vương tả:

Hồi đó phim Tây du ký có sức hấp dẫn kinh khủng lắm. Bỏ cả ăn và no đòn cũng vì xem tivi. Hai làng mới có một, hai cái tivi đen trắng chạy bình ác quy. Dân làng cả già lẫn trẻ ngồi xem kín cả sân.

Nguyễn Quốc Vương viết đom đóm:

Một khi môi trường nước ô nhiễm, đom đóm sẽ không còn nữa.

Đom đóm quê tôi giờ dường như chỉ còn bay trong nỗi ngậm ngùi.

Và một câu Nguyễn Quốc Vương viết tôi rất thích:

Dường như có những thứ lúc đang trải nghiệm là đắng cay nhưng qua rồi lại trở thành những kỉ niệm.

Lê Đỗ Quỳnh Hương: Thương còn không hết…, ghét nhau chi!

Những bài tản văn mộc mạc viết về gia đình, hôn nhân, tình yêu, cách đối xử tử tế với mọi người và với chính mình. Trước khi đọc sách, tôi không biết tác giả là ai nhưng thấy cô đề cập đến truyền hình mới biết cô không phải là nhà văn mà là người hướng dẩn chương trình. Bài viết dựa theo cảm nhận riêng của cô và những thư từ người xem gửi. Gần đây tâm trạng của tôi không được bình thản cho lắm nên những bài viết, nhất là về hôn nhân, đem lại cho tôi giây phút nhẹ nhàng hơn. Tuy không sau lắng nhưng đủ để thấy cuộc đời này vẫn tốt đẹp và Quỳnh Hương nhắc nhở chúng ta rằng Thương còn không hết…, ghét nhau chi!.

Tâm sự mỗi ngày

Mỗi ngày tôi muốn viết ít nhất 300 chữ mà không cần nghĩ suy. Chỉ gõ đến chừng nào đủ 300 hoặc hơn mới ngừng. Nói thì dễ nhưng làm chắc khó lắm. Thử nhé.

Hôm nay ngày 11 tháng 9, lại là một ngày kỷ niệm khó quen nhất ở nước Mỹ. Mới đó mà đã 17 năm. 17 năm là một thời gian dài nhưng không làm sao quên được cái thảm hoạ đó. Xin được vài phút để tưởng nhớ đến những người đã tử trận ngày hôm đó.

Lúc đó tôi chẳng để ý gì đến chính trị và những chuyện khủng bố. Tôi chỉ thu hẹp thới giới của tôi lại và sống với những gì tôi quan tâm như thiết kế trang web, nhạc, gia đình, và gái. Giờ thì đã khác. Thiết kế bây giờ để kiếm sống chứ không còn là niềm đam mê nữa. Nhạc chỉ để nghe chứ không để ý đến. Có vợ rồi gái cũng dẹp luôn. Còn chính trị đã khiến tôi khá nhứt óc một thời gian. Bây giờ tôi cũng bớt đi về những phần tin tức. Có theo giõi nhiều cũng chẳng làm được gì. Tôi đã không còn tức giận khi nghe con đười ươi cam phát ngôn bậy bạ nữa.

Hôm qua đọc đâu đó thấy có một người mẹ cũng khá nổi tiếng chia sẽ bà đã đập bể hai cái iPads vì hai thằng con mải mê game Fortnite. Vậy mà vẫn bị thiên hạ trách móc tại sau không biết hạng chế chúng nó để rồi đập bỏ những thứ mà người nghèo không có tiền mua. Theo tôi thì không có tiền mua càng tốt khỏi phải hại con cái.

Đam mê thì ai không bị đam mê nhưng dường như tụi nhỏ bây giờ chẳng biết cảm giác hối hận hoặc khó chịu. Được chơi là nó chơi cho thả ga. Ngày xưa tôi cũng mê xem phim Tàu lắm nhưng khi bài vở bị điểm thấp thì hối hận vô. Mẹ mình làm cực khổ nuôi mình đi học ngược lại thì mình không đáp ứng lại được tình thương của mẹ.

Có lúc mẹ đi buông đường thùng bằng chiếc xe đạp cũ kỹ. Đằng sau chở thùng đường. Đằng trước chở tôi. Ngày nào cũng đạp xe mấy chục cây số giũa trời nắng để mua một thùng đường về bán lẻ. Có lúc bị bắt và tịch thu thế là hai má con về tay không. Những chuổi ngày đó làm sao tôi quên được tuy lúc đó tôi chỉ bảy hoặc tám tuổi.

Bây giờ tụi nhỏ không thấy cha mẹ nó làm cực khổ nên chúng nó cũng không biết được cái cảm giác tội lỗi (guilty). Cũng có lẽ tôi là đứa trẻ hay quan sát và hay bị nhạy cảm nên tôi thường để ý rồi để trong lòng nên khi thấy mẹ phải lăn lộn với cuộc sống tôi xót xa vô cùng. Mỗi lần sài tiền của mẹ tôi cũng bùi ngùi lắm. Tuy mẹ ít cản trở nhưng tôi không đòi hỏi nhừng món đồ chơi đắt tiền. Nên giờ đây tôi cũng ít chiều chuộng tụi nhỏ tuy rằng tôi có thể mua được.

Tôi muốn nhớ lại ngày xưa mẹ đã làm gì mà khiến tôi trở thành như thế nhưng ngẫm nghĩ ra dường như mẹ chẳng làm gì cả ngoài việc để tôi tự do đầu làng cuối phố những lúc mẹ bận rộn công việc. Chẳng lẽ tôi đã quá lo lắng cho con mình không để nó được tự lo cho bản thân của nó?

Không biết những người cha đi làm xa lâu lâu mới về nghĩ sao nhưng chỉ vắng chúng nó một ngày tôi nhớ ghê lắm. Cũng may là tôi không rơi vào trường hợp đi làm xa. Ngày xưa ba tôi đi làm xa gần cả tháng mời về một hai ngày rồi đi tiếp nên dường như hình bóng của ông đã không để lại cho tôi được nhiều. Khi ba nói lời chia tay lần cuối cùng khi ba về lại Việt Nam tôi cũng chẳng có cảm giác lưu luyến gì cả. Và thế là hai cha con tôi đã cách xa nhau mấy chục năm. Những ngày chúng tôi ở bên nhau thật ngắn ngủi so với những chuỗi ngày không có bên nhau.

Cuộc đời là thế. Hoàn cảnh trong cuộc sống đã đẩy đưa ta đến những cảnh xa lìa nhau. Tôi cũng hối hận và xót xa vô cùng khi mình không được ở bên cạnh cha mẹ. Nhưng giờ tôi còn phải có trách nhiệm với con cái. Làm sao bây giờ? Tôi cũng chẳng biết phải xử lý sau.

Đinh Hằng: Chân đi không mỏi

Viết về những chuyến đi du lịch Đông Nam Á từ Indonesia đến Campuchia, Đinh Hằng không chỉ kể về danh lam thắng cảnh và những món ăn ngon mà còn cả cảm tình với người xa lạ. Những trải nghiệm trong những hành trình giúp cô có cái nhìn lạc quan trong cuộc sống. Với một người không du lịch nhiều và đã bỏ lỡ cơ hội lúc còn trẻ, tôi hâm mộ lối suy nghĩ của cô.

Contact