Sắp hết hè

Dạo này ít blog vì tranh thủ viết ấn bản thứ hai quyển sách Professional Web Typography. Muốn tạo thêm một vài mẫu design mới cho sách nên thức đêm để làm. Định lấy cơ hội đi vacation để hoàn tất nhưng đêm nào cũng mệt rã người sau một ngày trông đám nhóc. Hôm nay là thứ Năm rồi mà chẳng tới đâu hết. Đọc cuốn sách cũng chẳng xong. Bù lại được dành thời gian với vợ con và mẹ vợ.

Tụi nhỏ mê biển lắm. Quăng nó ra nhảy sóng chơi cát là đủ. Tuy nhiên phải ngó nhìn bọn nó nên cũng không làm gì được chuyện của mình. Ba anh em thằng lớn chơi nhau rồi cãi nhau rồi lại chơi nhau. Bực mình là hai thằng lớn lúc nào cũng chọc ghẹo thằng Xuân. Nói hoài cũng không lọt lỗ tai. Anh lớn không biết nhường nhịn em còn làm cho nó khóc. Chán.

Thứ Hai tuần tới là bọn nhỏ trở lại trường. Thế là mùa hè năm nay cũng đã hết. Nhanh không thể nào ngờ. Thằng Vương đã gần một tuổi rồi. Bây giờ nó biết nhiều rồi. Cười ít hơn la hét nhưng cũng dễ thương lắm. Đang biết đứng và sắp tập đi. Thích ăn đồ người lớn và nghe rap Việt. Tuổi thần tiên.

Nguyễn Ngọc Thạch: Khóc Giữa Sài Gòn

Quyển tiểu thuyết tình cảm hiện đại của ba cặp tình nhân. Phan và Nam, hai chàng trai yêu nhau tha thiết hơn cả những mối tình nam nữ. Tú và Mễ, một nhà văn và một tâm lý học, đến với nhau chỉ vì tình dục nhưng nảy nở đến tình cảm. Thụy và Ân, hai người thuê cùng nhà trọ, có cảm tình với nhau. Cả sáu người đều quen biết nhau. Họ cùng sống giữa Sài Gòn. Yêu nhau giữa Sài Gòn. Làm tình điên cuồng giữa Sài Gòn. Khóc giữa Sài Gòn. Tác giả Nguyễn Ngọc Thạch thắm thiết và gần gũi với Sài Gòn:

Sài Gòn bừng tỉnh sau giấc ngủ vùi. Đường bắt đầu đông, có người phải tranh thủ dậy sớm hơn Sài Gòn để chuẩn bị cho cuộc mưu sinh của ngày mới. Đời Sài Gòn, là chuỗi ngày trải dài của mưu sinh. Bên đường, mấy chị bán bánh mì đã đẩy xa ra, nhanh tay cắt thịt, chả thành từng lát mỏng te, mỏng như đời người ta trong cơn khốn khổ.

Những câu chuyện được sắp xếp không theo thứ tự nên tạo ra những thú vị và không bị nhàm chán. Mới đầu đọc hơi bị lộn xộn nhưng dần cũng làm quen với những nhân vật trong truyện.

Phạm Thu Hà: Chạm

Album gồm chín bài tình ca xưa được cover lại qua chất giọng cao sang của Phạm Thu Hà. Cách xử lý những tác phẩm đã quá quen thuộc trong làng âm nhạc Việt Nam an toàn và vững chắc nhờ vào cảm xúc, trải nghiệm, và range trong giọng hát của Hà như “Mắt lệ cho người” (Từ Công Phụng) và “Cho em quên tuổi ngọc” (Lam Phương). Tuy nhiên, album tỏa sáng là nhờ vào những phần orchestration xuất sắc và khéo léo của nhạc sĩ hòa âm Nguyễn Anh Khoa. Chạm nhất là “Hương xưa” (Cung Tiến) và “Nghìn trùng xa cách” (Phạm Duy). Dàn nhạc giao hưởng đưa giọng mezzo-soprano chín muồi của Hà bay bổng trong không gian semi-classical. Một album đáng được thưởng thức cho những tâm hồn đam mê nhạc thính phòng.

Bạn hàng xóm

Tôi và Tắc chơi với nhau lúc nhỏ. Nhà tôi ở cạnh nhà Tắc. Ngày xưa không có iPad như bây giờ nên chúng tôi thường lê la trong xóm. Hết tán u đến bắn bi. Hết thả diều đến tạt lon. Hết đánh cờ Tướng đến đánh Tiến Lên. Hết thục bida (ai thua trả tiền giờ) đến bấm trò chơi điện tử (Contra). Làm sao quên được những buổi chiều mùa hè cùng nhau lội bộ ra vườn hoa Lạc Hồng học bơi hoặc những buổi tối bới một tô cơm ra trước nhà vừa ăn vừa nghe Dì Ba (mẹ Tắc) kể những câu chuyện ma rùng rợn nhưng đầy hấp dẫn. Những ký ức đẹp của tuổi thơ mỗi khi nhớ đến đều khiến tôi bùi ngùi.

Nếu như còn ở Việt Nam chắc chắn rằng Tắc đã là đứa bạn hàng xóm thân nhất của tôi. Chúng tôi đã có nhiều chuỗi ngày vui vẻ của thời ấu thơ. Nhưng mười tuổi tôi xa quê hương và có cuộc sống mới. Hai thằng bạn cũ cùng xóm ngày nào giờ đã sống trong hai thế giới khác nhau. Tôi không biết cuộc sống của Tắc ra sao. Còn tôi thì vất vả trên xứ lạ quê người. Không bạn bè che chở. Không biết tiếng bản xứ. Không hòa nhập được với cuộc sống mới. Đó là những chuỗi ngày tôi nhớ quê hương vô cùng.

Ngày tháng rồi cũng nhanh chóng trôi qua. Sau mười mấy năm xa cách tôi trở về Việt Nam năm 2001 sau khi tốt nghiệp đại học. Gặp lại Tắc, tôi vui vì Tắc vẫn nhớ đến thằng bạn cũ ngày. Tuy tôi và Tắc hoàn toàn khác biệt nhưng chúng tôi vẫn thân nhau như lúc nhỏ, nhất là mỗi khi ngồi vào bàn nhậu nhắc lại chuyện xưa. Tôi trở về Mỹ kiếm công ăn việc làm và xây dựng mái ấm gia đình. Thời gian lại thấm thoát trôi qua.

Hai năm trước tôi về lại Việt Nam sau mười sáu năm xa cách. Tôi đã có gia đình và có con còn Tắc vẫn độc thân. Cho dù thời gian khá dài nhưng chúng tôi vẫn thế. Tình bạn vẫn không nhạt nhòa. Tắc lấy ngày nghỉ đi uống cà phê, ăn hủ tiếu Mỹ Tho, và đưa tôi đi nhậu cùng bạn bè. Với tôi những giây phút ấy nhẹ nhàng nhưng đậm tình, đơn giản nhưng đáng nhớ. Tuy sống ở Mỹ đã hơn 30 năm nhưng trái tim và tâm hồn tôi vẫn còn Việt Nam. Tôi hy vọng sẽ trở lại quê hương mình một ngày gần đây. Cám ơn Tắc vẫn còn nhớ đến thằng bạn hàng xóm này. Tuy nhà tôi giờ đây đã không còn nữa nhưng đường Nguyễn Huệ vẫn luôn là xóm của tôi mặc dù chỉ trong ký ức.

Thái Hậu: Ngắn & rất ngắn

Muốn đọc thử những mảnh vỡ của nhà văn Thái Hậu để lấy cảm hứng viết blog. Tiếc rằng những bài viết lợt lạt không đem lại cho tôi những gì mong muốn. Cách viết của tác giả có chất thơ nhưng lại khó hiểu. Tập truyện khá ngắn nhưng dễ bị ngán. Tuy cố đọc cho hết nhưng tôi sẽ không giới thiệu sách đến bạn đọc.

Trần Trung Chính: Cư trú

Truyện của Trần Trung Chính tuy ngắn nhưng tôi phải đọc chậm và tập trung mới thấu hiểu được những bài văn lạ và ảo. Chẳng hạn như bài “Mun và tôi,” tác giả viết về tình cảm giữa con bò cái và người đánh xe bò. Con bò cũng biết ghen tuông với con người. Qua truyện “Để mình yêu mình hơn” thì viết về con lợn đực với một em bé đang lớn. Sự hoà quyện giữa con người với con vật tạo ra những lời văn huyền ảo nhưng tỉnh táo. Trong “Tự nghiệm” tác giả viết về một người ăn sáng bằng quả trứng vịt lộn: “Người đó lợm giọng đến trưa vì ăn phải cái thai vịt có 3 chân, bà ta lưỡng lự chọn 2 trong số 3 cái chân để ăn, cái dư bị loại bỏ, kiểu như người ta loại bỏ một dị vật.” Đọc xong tôi chẳng dám ăn trứng vịt lộn nữa. Và đây là những lời “Tự hối” của một người vợ ngoại tình:

Hầu như em không ngủ, chồng em dày vò cái thân xác em vì nó đã có lỗi. Anh ấy muốn biết giờ đây tiếp nhận anh ấy thế nào sau lần tự nguyện trao cho người khác. Nó còn biết xấu hổ không, cái thân xác ấy, các cung bậc rên rỉ của . Tựa như sự khám phá, anh muốn phơi trần , tìm kiếm một chút “ý thức” ở trong . Sự sa đoạ hẳn đã tiềm tàng khiến đánh mất “ý thức” phẩm giá về . Em thề rằng em vẫn yêu thương thì chồng em lại càng không chịu nổi.

Tập truyện đầy cảm xúc và thú vị. Tôi sẽ tìm đọc thêm những tác phẩm khác của Trần Trung Chính hoặc sẽ đọc lại quyển này một ngày không xa.

Giữa sự nghiệp và con cái

Thêm một đồng nghiệp rời bỏ một công việc ổn định mình để dành thời gian cho con cái. Cô ta tâm sự rằng thay vì đi làm trả tiền nhà trẻ cho hai đứa con cũng hết sao không nghỉ ở nhà để được gần gũi con cái. Lúc chúng nó học mẫu giáo hoặc lớp một thì trở lại làm. Bây giờ là lúc chúng nó cần có cha mẹ nhiều nhất.

Tôi khâm phục những người mẹ như cô ấy dám bỏ cả sự nghiệp của mình để lo cho con cái. Lý luận của cô ta rằng sự nghiệp không quan trọng vì hết công việc này còn công việc khác sau này. Con cái thì chỉ có một lần tuổi ấu thơ. Từ lúc nó biết bò cho đến nó biết đi cho đến sinh nhật đầu tiên chỉ có một lần. Khi chúng nó lớn rồi thì không thể quay trở lại.

Đúng thế, vì mới đây mà thằng Vương đã 10 tháng. Nó thay đổi từng ngày một. Sáng đi làm chiều về đã thấy nó khác. Từ cách nó bò càng ngày càng rành rẽ đến những món ăn nó nhai tuy chỉ mới có hai cái răng. Từ nụ cười hồn nhiên đến những cái nhịp theo nhạc, tôi muốn những thú vị ấy sẽ tồn tại mãi. Nhưng tôi biết là không thể nào vì tôi đã ba lần kinh nghiệm. Những phút giây quý báu ấy sẽ trôi qua. Tôi thường trêu vợ rằng cố gắng chịu khó mà thưởng thức đi. Đây là cơ hội cuối cùng của em đấy.

Chúng tôi rất may mắn vì vẫn có thể cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình. Hơn nữa được mẹ vợ giúp đỡ trông nom thằng út. Khi tôi nhắc đến mẹ, cô ta bảo lúc mới sinh cũng có mẹ chồng rồi mẹ cô ở tạm nhưng hai vợ chồng đã quá mệt mỏi phải “hosting guests.” Người Mỹ là thế họ coi cha mẹ cũng như là khách.

Thôi thì chúc cô may mắn và hạnh phúc với gia đình của mình. Ít ra sau này cô sẽ không hối hận hay áy náy vì công ăn việc làm mà đã bỏ bê con.

Hồ Trường An: Chân dung những tiếng hát (quyển 2)

Tôi không đọc những bài viết của Hồ Trường An về ca sĩ hải ngoại từ đầu đến cuối. Tôi chỉ đọc về những người tôi để ý đến như Ngọc Lan, Don Hồ, Kiều Nga, Thái Tài, Kenny Thái, và Tuấn Anh. Những bài viết ngắn gọn như để giới thiệu các ca sĩ qua tiếng hát và ngoại hình. Tôi không mấy hứng thú cách nhận xét về diện mạo của tác giả. Mắt to hay mắt nhỏ đối với tôi không có quan trọng bằng giọng hát và cách chuyên trở nhạc của họ. Tác giả phần nhiều viết về những bài hát được thâu trên video của Thuý Nga, Asia, hoặc production nào đó. Theo tôi thì qua những album của họ mới có thể tìm hiểu sâu sắc hơn về nghệ thuật của họ. Bộ sách gồm ba quyển nhưng tôi chỉ mượn được quuyển hai mà thôi.

Niềm hân hoan nhỏ

Lúc mới qua Virginia tôi được một chị bạn giới thiệu thuê một phòng của nhà cặp vợ chồng trẻ bạn của chị. Người chồng lớn hơn tôi vài tuổi nhưng bảnh bao hơn tôi. Vợ anh thì nhỏ tuổi hơn tôi nên còn trẻ. Vợ chồng chưa có con. Họ sống hạnh phúc.

Tôi không còn nhớ tiền thuê là bao nhiêu nhưng chủ bao tất cả từ điện nước và luôn cả phần ăn. Lúc đó tôi chỉ có một mình nên cũng tiện. Cũng may mắn là hai vợ chồng nấu ăn đều ngon cả. Anh ta làm những món ăn Việt Nam như canh chua cá kho rất đúng vị. Vợ thì kho thịt ba chỉ rất nhiều mỡ nên ăn vừa béo vừa ngon như ở Việt Nam.

Hai vợ chồng cũng bảo rằng tôi muốn ăn gì thì nói. Tôi thì có gì ăn nấy không đòi hỏi gì cả. Nhưng thấy người ta nhiệt tình mình cũng không ngại. Tôi thèm mắm kho, bún mắm, hay lẩu Thái cũng request luôn. Tuy rằng phần ăn có bao trong tiền thuê nhưng tôi vẫn đi chợ mua đồ để nấu. Công người ta nấu còn nhiều hơn là tiền chợ. Tôi mua luôn cả bia rượu về để cùng nhau lai rai. Vợ chồng không đòi hỏi tôi phải đi chợ nhưng có qua có lại thì công bình hơn. Làm như thế có ăn cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Tuy tôi chỉ ở tạm vài tháng nhưng đó là những ký ức đẹp đơn giản. Tôi quý cách đối xử của vợ chồng họ. Đó cũng chính là niềm hân hoan giữa người Việt với người Việt trên xứ người.

Bỏ hết

Bỏ cà phê giúp tôi ngủ ngon giấc buổi tối nên buổi sáng tỉnh táo hơn. Đầu óc không còn bị nhức nhói nhưng mấy tháng trước. Giờ đây tôi mới thật sự biết quý báo giấc ngủ của mình.

Nếu bây giờ bỏ được rượu, bia, thịt, và đồ biển sẽ đỡ bị gout hành hạ. Bỏ luôn được tình dục thì hay biết mấy. Nhưng bỏ hết những thú vị của cuộc đời thì sống còn ý nghĩa gì?

Tôi không phải là người có cái tính mạnh mẽ nên dễ dàng bị lôi cuốn vào những đam mê của đời. Tôi không thể bỏ đi những quyến rũ ấy. Và như thế tôi phải làm phiền hoặc làm hại đến những người xung quanh.

Làm người giữa tốt và xấu chỉ khác nhau là cách mình đối xử với người. Người tốt luôn nghĩ đến người khác còn người xấu chỉ nghĩ đến bản thân mình. Cho nên làm người tốt chi cho mệt. Liệu người ta có nhận thức được hay không? Nếu chỉ nghĩ cho bản thân mình dù người ta có cho mình là ích kỷ thì cũng chẳng hại gì đến mình.

Chẳng hiểu sao tôi lại có những suy nghĩ như thế. Cho nên tôi thích cái blog cá nhân này là vậy tôi có thể nói ra những ý nghĩ vu vơ mà chẳng ngại ngùng gì. Viết xuống rồi bỏ hết ta làm lại từ đầu.

Contact