Thất thứ nhất

Sáng Chủ Nhật mưa đầm đìa, tôi và chị lái xe lên chùa Phát Hoa cầu siêu chư hương linh mẹ. Đã mấy mươi năm rồi tôi không có trở lại chùa. Nhà chùa vẫn thế không thay đổi gì nhiều. Tôi xin phép được lên lầu ba ngồi một mình yên tĩnh. Tôi giở kinh Phật ra đọc, thấy bài “Sám Hối Phát Nguyện” hay nên chép lại:

Đệ tử kính lạy đức Phật Thích-Ca, Phật A-Di-Đà,
Thập phương chư Phật, Vô lượng Phật, Pháp,
Cùng Thánh hiền Tăng,
Đệ tử lâu đời lâu kiếp,
Nghiệp chướng nặng nề,
Tham giận, kiêu căng,
Si-mê, lầm-lạc,
Ngày nay nhờ Phật
Biết sự lỗi lầm,
Thành tâm sám hối,
Thể tránh điều dữ,
Nguyện làm việc lành.
Ngửa trông ơn Phật,
Từ bỉ gia hộ,
Thân không tật bệnh,
Tâm không phiền não.
Hằng ngày an vui tu tập,
Phép Phật nhiệm mầu,
Để mau ra khỏi luân-hồi,
Minh tâm kiến tánh,
Trí tuệ sáng suốt,
Thần-thông tự tại,
Đặng cứu độ các bậc tôn-trưởng,
Cha me anh em,
Thân bằng quyến thuộc,
Cùng tất cả chúng sanh,
Đồng thành Phật đạo.

Hôm nay Phật tử ở Lancaster, Pennsylvania, mời được thầy Thích Chúc Đại từ Maryland về cúng Thất cho người thân. Sẵn dịp, thầy cúng Thất thứ nhất cho mẹ. Ngày mai thầy sẽ đến tụng kinh lễ an táng của cho mẹ.

Không biết có hoàn thành được không nhưng tôi bắt đầu ăn chay 49 ngày. Lúc ba mất chưa kịp ăn chay thì giờ đây ăn cho cả hai. Ăn trưa xong, ba chị em cùng hai cháu và anh Hai đến nhà quàn thay đồ cho mẹ. Gương mặt của mẹ vẫn tươi đẹp và hồng hào không cần trang điểm. Mẹ nhìn đẹp quá cho dù có chút vết thương trên mặt lúc còn ở bệnh viện.

Ngày mai mẹ để lại thân xác để rời khỏi cõi tạm này. Chúc mẹ được ở một nơi tốt đẹp hơn. Nơi đó sẽ không còn COVID để quấy nhiễu mẹ nữa.

Trò chuyện với Mẹ

Giữa tháng sáu năm vừa qua, mẹ nhập viện sau khi bị té trong lúc đang tắm. Vì bị nứt xương sống và xương mông, mẹ ở lại bệnh viện điều trị gần một tuần rồi chuyển sang trung tâm phục hồi. Gần ba tuần tập luyện, mẹ mới được về nhà. Tuy vẫn còn đi đứng khó khăn nhưng mẹ cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn khi được ở nhà. Mẹ ăn uống ngon miệng hơn và tinh thần mạnh mẽ hơn.

Vẫn còn đau đớn mẹ ngủ không ngon giấc nên tôi nằm bên cạnh tâm sự với mẹ. Tôi muốn biết thêm về quá khứ và tuổi thơ của mẹ cũng như chuyện tình cảm và cách suy nghĩ của mẹ. Trong lúc trò chuyện, tôi dùng iPhone để thu âm lại những lời mẹ nói để sau này có thời gian tôi sẽ viết lại một bài tiểu sử ngắn về mẹ.

Trong những ngày vừa qua nghe đi nghe lại cuộc đàm thoại của hai mẹ con mà tôi không thể nén lại nỗi nghẹn ngào. Tôi chép lại những lời tâm sự của mẹ nhưng phải dừng lại vì tôi không thể nào dùng chữ để diễn đạt được chất giọng mạnh mẽ, cách nói chất phác, những nụ cười nhẹ nhàng, và những ý nghĩ thâm trầm của mẹ. Tôi quyết định để mẹ tự kể lại những câu chuyện của đời mẹ.

Cám ơn mẹ đã cho con được cơ hội quý báo này để con luôn luôn được nghe tiếng nói cùng tiếng cười cũng như được hiểu biết thêm về cuộc đời đầy gian nan của mẹ. “Bao năm gian khổ héo hon. Mẹ luôn cam chịu nuôi con nên người.”

Xin mời gia đình và bẹn bè thân hữu nghe cuộc trò chuyện với mẹ.

Nỗi đau

Mẹ ơi, con đau đớn quá mỗi lần nhớ lại tấm lòng bao la của mẹ. Trong lúc tính mạng tràn đầy nguy hiểm, mẹ vẫn nhắc nhở chị uống thuốc và đi bác sĩ điều trị. Mẹ vẫn lo lắng cho sức khỏe của con và luôn nhắc nhở con ăn uống điều độ.

Ba giờ sáng ngày thứ Tư hôm đó, bác sĩ gọi điện thoại cho con báo tin buồn. Bác sĩ sắp xếp cho con và chị vào bệnh viện ngay để thấy mẹ lần cuối. Lúc chúng con vào, mẹ đang ngủ nhưng tỉnh giấc ngay khi nghe tiếng chúng con gọi. Mẹ mừng rỡ khi gặp được chúng con và câu đầu tiên mẹ hỏi là chị đã khỏi bệnh chưa. Nói chuyện được vài câu mẹ lại thiếp đi. Chúng con đứng lặng im xót xa nhìn mẹ. Vài phút sau, mẹ tỉnh giấc nhìn quanh vẫn thấy chúng con. Mẹ bảo thôi khuya lắm rồi chúng con hãy về nhà nghỉ ngơi đứng đó làm gì. Nhận thấy được tinh thần lạc quan của mẹ, chúng con nỡ lòng nào ra về và nỡ tâm nào để mẹ ra đi.

Mẹ là thế, lúc nào cũng đặt con cái trước bản thân mình. Cả cuộc đời mẹ đã hy sinh tất cả cho chúng con. Từ miếng ăn, từ manh áo, từ cơn ốm đau, mẹ đã lo lắng cho chúng con từng phút từng giây. Lúc còn nhỏ ở Việt Nam năm nào vào mùa cúm, con cũng phải nhập viện từ ba ngày đến cả tuần. Ba đi làm xa chưa về trong khi mẹ thì không hề rời khỏi giường bệnh của con nửa bước. Những lúc đó con không hề sợ nằm bệnh viện và vô nước biển, vì bên cạnh con luôn có mẹ.

Nỗi đau lớn nhất của đời con là không được kề cận bên mẹ trong những ngày cuối đời của mẹ. Con COVID ác độc này không chỉ giết mẹ mà còn tàn nhẫn cách ly con với mẹ. Nhìn mẹ qua màn hình mỗi đêm lòng con đau nhói. Niềm hy vọng nhỏ nhoi tan biến từng phút từng giây. Vết thương trong tim con như được mũi kim khâu lại theo từng nhịp thở của mẹ.

Chương trình quay hình trực tiếp trong buổi viếng thăm

Là con cháu của bà Lý Ngọc Anh, chúng tôi vô cùng cảm động với những lời phân ưu qua điện thoại, email, và trên Facebook từ gia đình trong và ngoài nước cũng như từ bạn hữu gần xa.

Vì bà ra đi trong mùa COVID-19 nên không thể gặp mặt mọi người lần cuối. Nhờ có phương tiện Facebook và trang web nên gia đình và bạn bè được biết rõ thông tin về bà.

Chúng tôi thành thật cám ơn tình thương của gia đình và bạn bè đã dành cho bà. Trong lễ viếng sẽ được cử hành vào thứ Hai, ngày 4, tháng 1, năm 2021, chúng tôi sẽ có chương trình quay hình trực tiếp tại trang nhà quàn. Gia đình và bạn bè ở xa có thể vào trang cáo phó của bà Lý Ngọc Anh từ 9:00 sáng đến 10:30 sáng, giờ miền Đông (ET), để theo dõi.

Trang web tưởng nhớ Mẹ

Trong những chuỗi ngày sống lo lắng, sợ hãi, và đau buồn, tôi nằm trong căn phòng xưa của mẹ mòn mỏi đợi chờ tiếng reo điện thoại của bác sĩ để báo niềm hy vọng. Ngược lại, tôi chỉ nhận được những tin đầy tuyệt vọng. Vì không biết gì về lĩnh vực y học nên tôi không thể làm gì được cho mẹ. Dưới tâm trạng bất lực, việc tôi có thể làm là thiết kế trang nhà riêng cho mẹ.

Thế là tôi bắt tay vào làm. Công việc đầu tiên là chọn lọc những hình ảnh cho mẹ. Xem lại những tấm ảnh mẹ đi nghỉ mát bên Mexico với cu Đạo và vợ chồng tôi, mẹ ôm mấy đứa cháu nội vào lòng, mẹ cảm động trong ngày mừng sinh nhật 80 tuổi, mẹ lúc còn trẻ, bao nhiêu ký ức tràn về. Tôi cười mà giọt lệ tuôn rơi. “Mẹ của tôi có một nụ cười, đẹp như đóa hoa đời rực tươi” (Ngọc Tú Anh).

Tôi kết hợp những tấm ảnh của mẹ được chọn lọc với những câu thơ nói lên tấm lòng của mẹ. Và như thế tôi đã tạo ra 12 tấm băng rôn đủ để làm ra một cuốn lịch 2021 với chủ đề mẹ và đặc biệt là mẹ của tôi. Tôi đã in 3 quyển cho gia đình tôi và hai chị.

Khi tạo trang nhà riêng cho mẹ thì phải viết tiểu sử của mẹ. Tôi viết rất tổng quát về mẹ, như nơi mẹ sinh ra hoặc mẹ thích làm gì trong cuộc sống. Không ngờ bài tiểu sử đó phải sửa lại thành bài cáo phó. Trong đó tôi rất thích câu chuyện người chị họ đã kể cho tôi nghe mấy hôm trước. Tuy câu chuyện rất đơn giản nhưng nó vẫn nằm trong trí nhớ của chị 50 năm qua.

Khi chọn lựa kiểu chữ, tôi nghĩ ngay đến Queens của nhà thiết kế Sebastian Losch. Anh đã tặng cho tôi bộ phông này khi chúng tôi trao đổi thiết kế về những dấu phụ cho ngôn ngữ Việt. Tại sao tôi lại quyết định chọn Queens? Đơn giản là vì trong tôi mẹ luôn luôn là một nữ hoàng, đặc biệt là một nữ hoàng nấu ăn những món miền nam Việt Nam.

Nhắc đến món ăn thì tôi là một trong những người được may mắn thưởng thức rất nhiều món ăn ngon và đảm bảo rất sạch sẽ do chính tay mẹ nấu. Lúc trước có một thời gian tôi viết rất nhiều về những món ăn Việt trên trang blog cá nhân của mình. Vì thế tôi đã chụp được một số hình ảnh của những món mẹ đã nấu. Khi ôn lại hình ảnh những món ăn khiến tôi nghĩ ngay đến kiểu chữ Patrona của nhà thiết kế Ringo R. Seeber. Patrona được thiết kế hướng về ẩm thực. Thế là tôi phối hợp giữa Queens và Patrona để tạo ra một trang nhà cho nữ hoàng ẩm thực.

Sau cùng tôi chọn phông kiểu chữ Saira Extra Condensed của Omnibus-Type để dùng cho những phần cần chữ nhỏ như dẫn đường (navigation) hoặc bản quyền (copyright).

Mời các bạn và người thân viếng thăm trang nhà riêng của Mẹ.

Lễ viếng bà Lý Ngọc Anh

Kính thưa người thân và bạn hữu,

Chúng tôi xin thông báo buổi lễ viếng bà Lý Ngọc Anh sẽ được cử hành vào thứ Hai, ngày 4, tháng 1, năm 2021, từ 9:00 am đến 10:30 am, tại:

Charles F. Snyder Funeral Home
3110 Lititz Pike
Lititz, PA 17543

Sau giờ thăm viếng, linh cữu của bà Lý Ngọc Anh sẽ được an táng tại:

Bareville Union Cemetery
74 Brethren Church Road
Leola, PA 17540

Xin miễn chấp điếu. Thay vì tặng hoa, xin quyên góp đến chùa:

Buddhist Association of PA
202 Cherry Street
Columbia PA 17512

Tưởng nhớ bà Lý Ngọc Anh

Bà Lý Ngọc Anh, người mẹ yêu dấu, người bà, người bà cố, người vợ, người chị, và người con, từ trần vào ngày 28, tháng 12, năm 2020 (nhằm ngày 15, tháng 11, năm Canh Tý) hưởng thọ 83 tuổi, sau một thời gian chống chọi dữ dội với bệnh dịch COVID-19. Bà Lý Ngọc Anh sinh ngày 8, tháng 6, năm 1937 tại thành phố Mỹ Tho, Việt Nam. Ngày 11, tháng 4, năm 1990, bà sang định cư tại thành phố Willimantic, tiểu bang Connecticut, Hoa Kỳ, đoàn tụ cùng gia đình con gái lớn, Nguyễn Ngọc Hương. Vài tháng sau, bà và hai con, Nguyễn Thị Thơm và Trương Công Doanh, chuyển về sinh sống gần chị em và các cháu tại thành phố Lancaster, tiểu bang Pennsylvania.

Ở Lancaster, bà đã làm qua nhiều công việc như kiểm tra chất lượng sản phẩm ở một vài xưởng may mặc và hái trái cây ở những trang trại trước khi chuyển qua hãng xưởng trứng, Sauder’s Eggs, nơi bà làm việc hơn 10 năm cho đến lúc nghỉ hưu. Ngoài công việc, bà thích nấu những món ăn truyền thống Việt Nam. Bà chú trọng việc ăn uống nên thường dành nhiều thời gian chuẩn bị và nấu nướng những món ăn ngon, bổ dưỡng cho gia đình. Với bà, món ăn ngon phải được làm ra từ nguyên liệu tươi sạch và phải được nấu đúng cách. Vì thế con cái thường phải chờ đợi khá lâu cho mỗi bữa ăn. Tuy vậy chẳng ai phàn nàn vì mọi người biết rằng mình sắp được thưởng thức những món ăn ngon miệng và chất lượng.

Bà là một người phụ nữ cứng cỏi và quyết đoán. Tuy bà sống xa chồng, ông Hồ Hữu Tỷ vừa từ trần vào ngày 15, tháng 11, năm 2020, nửa vòng trái đất, mối quan hệ vợ chồng giữa hai người vẫn giữ nguyên vẹn trong suốt 30 năm qua. Mỗi Chủ Nhật, ông bà gọi điện thoại hỏi thăm nhau. Một tay bà chăm lo và nuôi dưỡng con gái thứ nhì Nguyễn Thị Thơm và con trai út Trương Công Doanh cho đến lúc các con trưởng thành trên đất Mỹ trong lúc chồng vẫn sinh sống ở quê nhà. Mặc dù không rành ngôn ngữ bản xứ, bà vẫn yêu cuộc sống của mình ở Hoa Kỳ. Bà tin rằng đây là đất nước có hệ thống y tế đứng hàng đầu trên thế giới.

Bà Lý Ngọc Anh được thương yêu bởi những người thân bên cạnh và những ai được dịp biết đến bà. Bà là một người tốt bụng, rộng lượng, và chân thành. Cháu Huỳnh Thuý Hoa (con gái út của người chị cả Lý Kim Anh) kể lại. Lúc bảy tuổi cháu đã làm một chuyện sai trái nên sợ ba đánh đòn. Mẹ cháu vì bận rộn với công việc làm ăn nên cháu không dám tìm đến mẹ can thiệp. Cháu đã bỏ nhà ra đi. Bà Lý Ngọc Anh mang cháu về nuôi và xem cháu như con ruột. Bà không hề hỏi han hay phán xét về việc làm của cháu. Bà để cháu sống với bà ba ngày sau khi cha cháu nguôi giận và quên đi lỗi lầm của cháu. Nửa thế kỷ sau, người cháu ấy vẫn luôn nhớ rõ công ơn người dì đã lo lắng thức ăn và sự tận tình chăm sóc của dì. Cháu còn nhớ dì cho phép cháu đi chơi rong trong khu vườn muốn ăn trái cây gì thì cứ việc hái.

Đã sống qua thời chiến tranh Việt Nam nên bà Lý Ngọc Anh luôn là một người có ý chí sinh tồn mạnh mẽ. Bà có thể sống bất cứ nơi đâu, như trên mảnh đất lạ quê người ở Hoa Kỳ. Bà đã từng vượt qua nhiều khó khăn trong tài chính, những biến cố trong cuộc sống, cũng như những vấn đề trong sức khỏe ở tuổi già. Bà đã đấu tranh với bệnh dịch COVID-19 cho đến hơi thở cuối cùng.

Bà Lý Ngọc Anh ra đi để lại con gái lớn Nguyễn Ngọc Hương, con gái thứ nhì Nguyễn Thị Thơm, con trai út Trương Công Doanh, và con dâu Nguyễn Đức Hải Dung. Bà để lại cháu ngoại Lộc Nguyễn, cháu dâu Jennifer Delima, cháu ngoại Christopher Nguyễn, cháu dâu Amy Phương Ngô, cháu ngoại Samantha Trần, cháu ngoại Eric Trần, cháu nội Trương Công Đạo, cháu nội Trương Công Đán, cháu nội Trương Việt Xuân, cháu nội Trương Việt Vương, cháu chắt Isabella Nguyễn, cháu chắt Angela Nguyễn, và cháu chắt Aiden Nguyễn. Bà cũng để lại em trai Lý Văn Anh, em dâu Lý Thị Lụa, em gái Anh Lý Teitle, em rể Sidney Teitler, và bà con ở thành phố Lancaster, tiểu bang Pennsylvania.

Là những người thân trong gia đình và bạn hữu thân thiết, chúng tôi yêu quí bà sâu sắc. Chúng tôi sẽ luôn nhớ đến bà và sẽ giữ bà trong tim vĩnh viễn. Xin tạm biệt người thân yêu của chúng tôi. Mong linh hồn bà được an nghỉ trong bình yên.

Vĩnh biệt Lam Phương

Năm 2020 lại cướp đi một nhạc sĩ tài hoa của làng âm nhạc Việt Nam. Nhạc sĩ Lam Phương đã ra đi vào ngày 22, tháng 12. Xin chia buồn cùng gia đình ông. Cám ơn ông đã để lại hơn 200 ca khúc đã đi vào từng con tim Việt Nam. Mong linh hồn của ông được an nghỉ trong sự bình an.

Về nhà

Hôm qua được trò chuyện với má qua video. Da mặt mẹ vẫn hồng hào. Mẹ hỏi ngay chị đã khỏe chưa? Mẹ rất lo cho chị và Eric.

Mẹ nói mẹ muốn về nhà. Mẹ không muốn ở bệnh viện nữa. Mẹ quá mệt mỏi rồi. Chỉ nằm một chỗ không được ăn cả ngày, mẹ bị y tá và bác sĩ quấy nhiễu nên mẹ muốn đến đón mẹ về. Mẹ còn dặn nhớ mang tã theo.

Tôi ngậm ngùi nói với mẹ rằng con sẽ đón mẹ về nhưng mẹ phải thở được bác sĩ mới cho mẹ về. Mẹ chỉ muốn về với con cháu cho đến giây phút cuối. Chúng con sẽ tôn trọng quyết định của mẹ. Mẹ nghỉ ngơi nhé.

Mẹ của tôi

Sáng nay gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ bắt máy và lời đầu tiên mẹ hỏi, “Mầy có đưa con Thơm đi bệnh viện chưa? Ở trong đây có đầy đủ thuốc, máy móc, bác sĩ, và y tá để lo cho nó.” Tôi trấn an mẹ, “Má yên an tâm đi. Con đã gọi cấp cứu cho chị rồi và họ đã khám cho chị và cho biết chị không cần phải nhập viện từ từ chị sẽ khỏi.”

Mẹ bật khóc và nói, “Hai tuần nữa mầy về rồi không có ai lo hết.” Tôi không thể nào cầm nước mắt tôi hứa với mẹ, “Má ráng hết bệnh về với con. Con đang ở nhà mong đợi má về. Má cố gắng qua khỏi nhé. Con sẽ ở lại chăm sóc cho má. Má phải mau lành bệnh nhé.” Mẹ vẫn khóc và đáp, “OK.” Tôi cố gắng không khóc ra lời và nói, “I love you.” Mẹ đáp, “I love you, too.”

Đầu óc mẹ vẫn còn tỉnh táo con rất mừng. Mẹ phải hồi phục để về với con nhé.

Contact