Hồng Nhung Đỗ: Trăm nhớ ngàn thương

Thị trường âm nhạc Việt Nam hầu hết là phát hành album mới cover lại nhạc xưa, nhất là những tình khúc nổi tiếng. Nghe đi nghe lại riết cũng ngán ngẩm nếu như không có gì mới mẻ trong cách hát hoặc sáng tạo trong phần hòa âm phối khí. Tuy nhiên cũng có những album thu âm lại nhạc xưa với sự đầu tư kỹ lưỡng trong phối khí lẫn tiếng hát như album đầu tay, Trăm nhớ ngàn thương, của Hồng Nhung Đỗ.

Đây là lần đầu tiên tôi được nghe tiếng hát của Hồng Nhung Đỗ. Tuy không biết gì về cô nhưng tôi thích ngay chín ca khúc cô thu âm trong album. Cô có chất giọng tốt và hát rất có hồn nhưng vẫn chưa đủ nếu như thiếu đi phần hòa âm phối khí sang trọng và sáng tạo. Từ bài mỡ màng “Giọt mưa thu” (Đặng Thế Phong và Bùi Công Kỳ) đến bài cuối “Ai đi ngoài ngoài sương gió (Nguyễn Hữu Thiết), Hồng Nhung Đỗ cũng những nhạc sĩ phối khí, Lưu Hà An, Hoàng Trung Đức, và Hoàng Anh Minh, đem đến cho người nghe một trải nghiệm âm nhạc trọn vẹn qua những âm hưởng bán cổ điển. Đặc điểm là cô cover lại những ca khúc của hai cây cổ thụ của nhạc Việt: Phạm Duy và Lam Phương. Tuy hai người nhạc sĩ với hai phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng album vẫn giữ được sự liền lạc chứ không bị chi phối.

Tối thứ Sáu trời mưa dầm dề và thời tiết se lạnh, còn gì hơn được ngồi ở nhà thưởng thức một album Việt Nam cùng một chai whiskey Nhật Bản. Không cần mồi cũng đủ phê.

Mất bóp

Sáng thứ Hai bọn nhỏ được nghỉ học nên khỏi phải đưa chúng nó đến trường. Thức dậy sớm tôi bắt tay ngay vào công việc ngay. Đến 11 giờ trưa rũ cả bốn thằng ra skatepark chơi. Công viên vắng vẻ chỉ có năm cha con mặt sức mà trượt. Nửa tiếng sau bọn nó yêu cầu đi uống trà sữa. Tôi đề nghị quán TeaDM vì mua 4 tặng 1 vừa đủ cho 5 cha con. Tôi thì lại mê sinh tố khoai môn tươi của quán này. Trong lúc bọn nó quấn quít bên chiếc iPhone thì tôi ngửa ra sofa (với hình thức cái tô khổng lồ) để đọc sách và thưởng thức ly sinh tố.

Đến 12 giờ trưa quây về nhà cho tụi nó ăn trưa còn tôi tiếp tục làm việc. Đến 4 giờ chiều tôi gọi thằng Đán và Xuân đi học đàn dương cầm. Lúc ra xe mới phát hiện không có cái bóp. Vô nhà tìm mãi cũng không ra. Ráng nhớ lại từ lúc về đến nhà làm gì mà cũng không nhớ ra nỗi đã quăng cái bóp ở đâu. Nhờ bà xã đưa hai thằng con đi học đàn để tôi ở nhà tìm tiếp.

Gọi điện thoại cho TeaDM thì họ không trả lời mà chỉ nhắn tin lại rằng muốn đặt hàng gì thì vào tiệm. Tôi hỏi họ có ai nhặt được cái bóp không. Họ trả lời không nhưng nếu có họ sẽ báo cho tôi biết. Thế là ở nhà lục tiếp. Tìm hết xe cũng không ra. Kéo sofa ra cũng không có. Tôi chợt nhớ nhớ lúc ngửa ra sofa trong quán đọc sách nên tôi quyết định lái xe đến quán. Hy vọng nó còn lọt ở đáy của chiếc ghế sofa hình cái tô mà chưa ai phát hiện. Vừa lái xe tôi vừa khẩn cầu mẹ, “Mẹ ơi giúp con thêm lần này nữa nhé. Con mà bị mất cái bóp này thật là phiền lắm. Tất cả thẻ tín dụng, thẻ bảo hiểm, và bằng lái xe đều nằm trong đó. Luôn cả chiếc chìa khóa nhà để dự phòng. Lần trước mẹ đã che chở cho con thoát nạn covid, lần này mẹ cứu con thêm một lần nữa nhé”.

Chạy đến nơi, tôi định đi nhanh lên tầng hai của quán để kiểm tra lại chiếc ghế sofa nhưng cô bán hàng chào và hỏi tôi cần giúp đỡ gì không. Tôi chào cô và hỏi ngay về cái bóp. Cô quây sang kế bên chiếc máy tính tiền và đưa ra cái bóp. Tôi nhận ra ngay chiếc bóp của tôi. Tôi mừng rỡ như vừa được thoát nạn. Tôi cảm ơn cô vô cùng vì đã nhận lại được cái bóp. Ra khỏi quán tôi nhìn lại trong bóp tất cả còn y nguyên. Tờ $100 vợ đã nhét vào mấy tuần trước vẫn còn đó. Tôi cũng không quên cảm ơn năng lực vô hình của mẹ đã cứu vớt tôi thêm một lần nữa.

Cầu tiến

Không biết từ lúc nào tôi đã bị rơi vào cách sống cầu tiến. Lúc nào cũng phải bước tới chứ không cho phép mình dậm chân tại chỗ hoặc lùi lại. Lúc còn trẻ cố gắng tranh đấu để cầu tiến cũng tốt.

Lúc còn cắp sách đến trường phải học cho giỏi để tương lai sáng lạng. Tốt nghiệp đại học phải kiếm công ăn việc làm lương cao. Có công việc rồi phải thăng chức. Trong nghề nghiệp, nhất là ngành liên quan đến công nghệ điện toán, phải luôn theo đuổi để học những kỹ thuật mới.

Trong cuộc sống cũng phải cầu tiến cho bản thân bằng cách đọc nhiều để hiểu nhiều và tập viết để rèn luyện chữ nghĩa. Ngoài ra cố gắng tập dượt những môn thể thao để tiến xa hơn.

Sự cầu tiến cho bản thân đã khiến tôi tự thi đấu với chính mình. Và điều này đã đem đến cho tôi những phiền muộn và chán nản về mình. Giờ đây tôi phải tập bỏ hết tất cả. Tự đấu trí với chính mình. Cuộc đời này có là bao sao phải làm khổ bản thân. Cầu tiến để được gì rồi mai đây cũng chỉ trở về cát bụi.

Tôi không muốn cách suy nghĩ của tôi sẽ ảnh hưởng đến con cái. Có bắt nó học giỏi có bắt nó chơi thể thao cũng được gì? Dĩ nhiên tôi không muốn tụi nó giỏi để tôi được nở mặt nở mày hay để khoe khoang mà chỉ để cho nó có tương lai tốt đẹp cho bản thân và đời sống của nó. Thôi thì để tự nó tìm lối đi riêng của nó. Có thành công hay thất bại cũng là do nó quyết định.

Nhìn lại cuộc đời của chính mình, tôi cũng không biết mình đã thành đạt hay thất bại. Giường như điều duy nhất tôi cảm thấy mình thành công là tìm được một người bạn đời. Tôi nợ em rất nhiều. Tôi cám ơn những tình cảm em dành cho tôi. Dĩ nhiên tôi luôn yêu thương và kính trọng em.

Điều anh hằng mong muốn?

Nhạc dân gian đương đại của Hoàng Thùy Linh không chỉ giai điệu mà luôn cả ca từ cũng hòa lẫn giữa truyền thống và hiện đại. Thí dụ như trong ca khúc “Duyên âm”, nàng đuổi khéo chàng rằng, “Điều anh hằng mong muốn, ba má em sẽ buồn / Anh ơi, anh về đi”. Nếu như nghĩ theo thời xưa thì câu này cũng không có gì ghê gớm lắm. Nhưng nghĩ theo thời nay thì thật là động trời. Điều gì chàng mong muốn mà khiến cho ba má nàng phải buồn? Tôi chỉ nghĩ ra có một điều đó thôi. Đùa chút cho vui thôi. Nếu các bạn hứng thú đọc thêm những phần chơi chữ trong ca từ của những ca khúc của Hoàng Thùy Linh, xem phần đề án nho nhỏ này cho vui.

Tiếng Việt

Thụy Anh

Lên cao là dấu sắc
Lúc lắc
Lúc lắc

Bè trầm là dấu huyền
Dịu hiền
Dịu hiền

Băn khoăn là dấu hỏi
Mệt mỏi
Mệt mỏi

Trúc trắc là dấu ngã
Vội vã
Vội vã

Buồn thiu là dấu nặng
Im lặng
Im lặng

Tiếng gì mà hay thế
Như là một trò chơi?
Em xóa những con dấu
Đọc được một từ “Vui…”

Vietnamese Sounds

Translated by Donny Trương

Rising is the acute
Shaking
Shaking

Descending is the grave
Tender
Tender

Anxious is the hook above
Weary
Weary

Abrupted is the tilde
Rush
Rush

Sad is the underdot
Silent
Silent

What are those wonderful tones
That sounded like a game?
When removed all the marks
I read the word “happiness.”

10 điều lành

  1. Không sát hại các loài vật, mà phóng sanh.
  2. Không tà hạnh (hạnh không chân chánh), mà tu phạm hạnh.
  3. Không trộm cắp của cải mọi người, mà bố thí.
  4. Không nói dối, mà nói lời thành thật.
  5. Không nói thêu dệt, mà nói lời đúng đắn.
  6. Không nói phân rẻ, mà nói lời hòa giải.
  7. Không nói thô ác, mà nói lời dịu ngọt.
  8. Không tham dục, mà quán bất tịnh.
  9. Không giận hờn, mà quán từ bi.
  10. Không tà kiến (ngu si), mà quán nhân duyên.

Trích từ kinh Phật

Tiêu Châu Như Quỳnh: Acoustika

Từ khi trang blog QB Music biến mất, tôi không còn đọc bài viết của nhạc sĩ Quốc Bảo. Mấy hôm trước tôi google để xem tin tức hoặc sinh hoạt của nhạc sĩ thì tình cờ đọc bài báo về một cô ca sĩ với cái tên tôi chưa từng biết: Tiêu Châu Như Quỳnh. Đọc sơ thấy đề cập đến Tiêu Châu Như Quỳnh ca nhạc của Quốc Bảo qua phong cách jazz nên tôi cũng muốn nghe thử.

Acoustika được phát hành vào năm 2020 gồm tám ca khúc quen thuộc của Quốc Bảo. Như những nàng thơ trước, Tiêu Châu Như Quỳnh có giọng hát mộc mạc, cảm xúc, và rất hợp với phong cách Quốc Bảo. Nhưng nói Acoustika là một album jazz thì cũng không chính xác. Bài mở đầu, “Tình như trái chín muộn”, kết hợp giữa bossa nova và swing, nghe cũng phê phê. Bài thứ hai, “Giấc mơ tuyết trắng” bắt đầu bluesy nhưng tới phần điệp khúc thì trở thành pop. “Em về” không có một mùi jazz nào cả, mà là straight-up ballad.

Điểm mạnh của Acoustika là phần nhạc. Tiếng đàn dương cầm quá tuyệt trong ca khúc “Nhớ”. Tuy Tiêu Châu Như Quỳnh song ca cùng Lê Hiếu nhưng tôi chỉ muốn nghe tiếng dương cầm solo. “Tình ca” được phối theo điệu funk với sức hút thôi miên. Tiêu Châu Như Quỳnh luyến láy theo nhạc funk xuất sắc.

Tuy không hẳn là một album jazz, Acoustika dễ nghe và dễ thưởng thức.

Vĩnh biệt Chú Sáu

Vừa thấy Thanh, con trai của Chú Sáu, đăng trên Facebook tin buồn Chú Sáu qua đời ngày hôm qua (6-9-22), hưởng thọ 78 tuổi, tôi vô cùng ngạc nhiên và xót xa. Không biết rõ chú qua đời vì lý do gì.

Chú Sáu là em ruột của ba tôi (thứ năm). Tuy hai anh em không hề hoà thuận nhưng họ có những quan điểm giống nhau. Hai người đều không có nhà và của cải. Hai người sống đơn giản cạnh nhau. Hai căn nhà kế bên được gia đình Bác Tư cho ở. Hai người đều sống xa vợ. Mẹ tôi ở Mỹ còn Thím Sáu ở Úc. Tôi theo mẹ còn trai của chú theo thím.

Giữa người lớn tuy nghịch nhưng tôi và chú không có vấn đề gì cả. Ngược lại, tôi hiểu được hoàn cảnh của chú. Mỗi lần về Việt Nam tôi đều đến thăm và trò chuyện với chú. Không ngờ chú đã ra đi. Hy vọng hai anh em gặp lại nhau không còn hờn giận nhau nữa.

Buông bỏ

Sáng chủ nhật đưa mẹ vợ đi chùa. Tối hôm trước ngủ không ngon giấc tôi không dám vào ngồi thiền sợ ngủ gục nên ngồi ở ngoài đọc sách. Sau khi mọi người ngồi thiền xong thì tụng kinh mùa lễ Vu Lan và nghe hòa thượng thuyết trình về tiểu sử của ngày lễ Vu Lan. Tôi cố gắng lắng lắm nhưng đã gục lên gục xuống mấy lần.

Đại khái là hòa thượng khuyên chúng ta nên tu tâm dưỡng tánh cho chính bản thân mình vì mình không thể nào tu cho người khác dù là cha hay mẹ. Ông kể một câu chuyện rằng có một người mẹ bị bệnh và bảo người con phải luộc gà nấu cháo cho bà ăn. Con của bà là người tu hành không biết phải làm sau. Hòa thượng hỏi mọi người rằng đứa con phải làm như thế nào. Tôi nghĩ trong đầu làm gà giả nhưng hòa thượng đưa ra giải pháp là người con nhúng bàn tay mình vào nồi nước sôi.

Rồi thì hòa thượng khuyên chúng ta nên buông bỏ những phiền não và bực tức trong tâm. Làm thế nào để bỏ tâm bám chắc? Hòa thượng cho ra ba loại người: người viết trên nước, người viết trên đất, và người viết trên đá. Muốn buông bỏ mọi phiền não và bực tức, chúng ta nên viết trên nước vì nước sẽ không giữ lại. Nếu không được thì viết trên đất. Dù sao gì chữ cũng sẽ phai nhạc đi theo ngày tháng. Đừng bao giờ viết trên đá cả vì những phiền não và bực tức sẽ không bao giờ xóa được.

Tôi muốn hỏi hòa thượng vậy viết trên blog thì ra sao? Tôi đã viết rất nhiều về những phiền não và bực tức của mình trên trang blog này. Theo ngày tháng những bài viết cũng bị lùi vào quên lãng. Tôi chẳng bao giờ đọc lại những gì mình đã viết. Dù chỉ viết cho chính, tôi vô tình đã đụng chạm đến rất nhiều người, nhất là những người thân. Thôi thì dám viết dám chịu.

Tặng bạn

Bạn biết chăng cuộc đời đầy đau khổ?
Bởi con người mãi gieo rắc hận thù.
Gây đau thương, gây tang tóc, ngục tù,
Rốt cuộc chỉ còn là cơn ác mộng.

Nào lợi danh, nào tài sắc,
Từ xa nhìn chúng óng ánh lung linh.
Bọn mình đua nhau, tranh giành đuổi bắt,
Nắm được rồi, nhìn lại chỉ tay không.
Chúng vốn là, những chùm bọt trên sông,
Còn chi đâu, chỉ toi công nhọc sức.

Trời trong, mây trắng, gió mát, trăng thanh,
Vườn cây xanh rờn, khóm hoa cười mỉm.
Nhạc dế nhẹ nhàng, giọng chim thành thót,
Chính nơi này, đã hiện rõ chân nhân.
Hận ngàn năm đều tan nát trong mơ,
Đâu còn nữa những khổ đau buổi trước.

Muốn thấy nó, bạn đừng theo vọng tưởng,
Niệm lăng xăng chìm lắng biển thanh bình.
Đến đây rồi, hạnh phúc khó thưa trình,
Chỉ xem thấy, nụ cười luôn hé nở.

Hòa thượng Thích Thanh Từ

Contact