Đỗ Bảo – Cánh Cung 3

Đỗ Bảo là một trong những nhạc sĩ trẻ tài hoa. Nhạc do anh viết và luôn cả nhạc do anh biên soạn đều chứa đựng rất nhiều màu sắc. Cho nên sự thành công của Cánh Cung 1Cánh Cung 2 là nhờ vào những giọng ca khác nhau để tô lên những hình ảnh trong âm nhạc của anh nhất là với sự đóng góp của Hồ Quỳnh Hương, Khánh Linh, Nguyên Thảo, Nguyễn Ngọc Anh, Lê Hiếu và Trần Thu Hà.

Với Cánh Cung 3: Chuyện Của Mặt Trời, Chuyện Của Chúng Ta, Đỗ Bảo đặc hoàn toàn vào ca sĩ đầy sắc màu Trần Thu Hà. Tuy không nhiều sắc thái như hai đĩa trước nhưng đền bù lại là người nghe có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn một album từ đầu đến cuối. Đương nhiên có bài hợp với Hồ Quỳnh Hương hoặc Nguyễn Ngọc Anh hơn Trần Thu Hà nhưng dành trọn một đĩa nhạc cho một giọng hát sẽ không làm gián đoạn đi sự thưởng thức.

Nghe Cánh Cung 3 mới khâm phục sự biến hóa rất khéo léo của Trần Thu Hà. Từ bài pop-rock tươi vui đầu tiên trong “Đôi Giầy Lười” chuyển sang điệu bossa nova về đêm của “Hành Trang Để Yêu” rồi quay qua không gian raggae trẻ trung của “Chuyện Tôi Yêu,” Trần Thu Hà hát rất đẹp tuy không phải là gu của mình. Đến bài thứ tư mới thật sự là bài Đổ Bảo viết Trần Thu Hà ca. Cô hát câu đầu tiên của “Biết Mãi Là Bao Lâu” nhẹ nhàng, mộc mạc nhưng rất sâu sắc: “Anh đâu phải tiên phật / mà nhìn ra khoảng trống / thấy được vạn vật.”

Già giặn và sâu lắng nhất là “Người Câu Bóng” với sự dàn dựng rất đơn giản của đàn dương cầm và violon để đưa giọng hát đến cận kề người nghe. Ngược lại trẻ trung và tươi tắn nhất là “Kế Hoạch Làm Bạn” với nhiệp điệu tưng bừng hớn hở cho thấy rằng Trần Thu Hà có thể thay đổi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Và cô có thể hát quyển sổ điện thoại (phonebook) nếu cô muốn.

Cánh Cung 3 chứng minh rằng Trần Thu Hà không chỉ là sự lựa chọn khôn ngoan mà là không có lựa chọn nào có thể vượt hơn được để đưa mượt mà 12 ca khúc không cùng màu sắc.

Cám Ơn Bác Lan

Bác Lan viết:

Từ cuộc reunion đầu tiên, qua những góp ý kiến, bác đả thấy ở Donny có thật nhiều tình cảm gia đình, nhất là bác đọc qua trang web của con, với những dòng chữ chân tình đối với con cái gia đinh và nhất là đối với các dì trong gia đình con. Trong khi mọi người thích ồn ào, nhưng đôi khi, con vẫn thích sự tĩnh lạng riêng tư. Cám ơn trời Phật đả cho con vào đại gia đình họ Nguyễn Khắc.
Mến, bác Lan

Đọc vài dòng của của bác khiến tôi rất cảm động. Lần đầu gặp bác tôi rất mến và yêu quý bác lắm.

Gia Đình Mẹ

Chỉ trong vòng hai tuần tôi đả mất đi hai người dì. Một người chị và một người em của mẹ. Trong tám chị em, bây giờ chỉ còn lại ba.

Dì Hai đã ra đi vài hôm trước sau 15 năm hơn bị tai biến mạch máu não. Dì đả nằm trên giường suốt thời giang dài. Người anh thứ Ba đã mất khá lâu mẹ tôi cũng không còn nhớ. Mẹ thứ Tư nhờ trời thương nên còn khoẻ mạnh. Cầu ơn trên cho mẹ luôn được sức lực để ở bên con.

Dì Năm mất hơn mười năm vì bệnh tiểu đường lây qua gan. Dì ra đi cũng rất đột ngột. Cậu Sáu tuy bị lãng tai nhưng sức khoẻ cũng tốt. Cầu ơn trên cho cậu luôn được an lành.

Người thứ Bảy cũng đã mất khá lâu mẹ cũng không nhớ. Dì Tám ra đi hai tuần trước vì căn bệnh ung thư. Tội nghiệp cho dì cả đời dành dụm chưa được hưởng thì đã mất đi cơ hội. Dì Chín, em út trong gia đình mẹ, tuy bị tiểu đường nhưng rất khoẻ. Cầu mong dì luôn được sức mạnh để dạy dỗ con cháu.

Nhớ Quê

Lúc nghỉ mát trong khu vực Lake Anna, tôi xoạn ra một số album để nghe. Vì chổ thuê khá vắng vẽ, xung quanh nhà chỉ có đất rộng, cỏ tươi và một đàn bò, nên tôi chọn CD Tằm Tháng Năm của Hiền Thục.

Sáng Thứ Sáu khi các bà lái xe hai tiếng đồng hồ để đi shopping, tôi đẩy hai đứa nhỏ quanh mảnh đất. Trời mát, nắng dịu và nghe Tằm Tháng Năm làm tôi nhớ về quê hương. Lúc đó tâm hồn thật nhẹ nhàng và tôi thèm được cuộc sống thong thả không ồn ào không máy điện tử. Chỉ cần cái iPhone để nghe nhạc là đủ. Đáng lẻ nhạc quê hương phải nghe những ca sĩ chuyên trị dòng nhạc này nhưng tôi lại thích cách hát mọc mạc của Hiền Thục đặt biệt là bài “Hồn Quê,” “Tơ Tầm,” “Gió Đánh Đò Đưa” và “Ngày Đá Đơm Bông.”

Trưa đến thì tôi đưa mấy đứa nhỏ ra hồ tấm. Ở đó có máy phát thanh nghe cũng khá hay. Và ở đó tôi nghe album Thiên Sứ của Hiền Thục, Lênh Đênh Nhớ Phố của Giang Trang và một số jazz album để thư giãn. Như vậy là sướng rồi.

Ngủ Chung

Tuần rồi ngồi nhậu với ông chú vợ, chú nhắc nhở là cho tụi nhỏ nó ngủ riêng chớ không là phải ngủ với tụi nó đến 18 tuổi. Bây giờ thì thằng Đạo bám sát mẹ nó không rời tay. Tối ngủ phải có mẹ ôm mới ngủ. Còn tôi thì ngủ với thằng Đán.

Hôm tối Chủ Nhật sau khi ru cho thằng Đán ngủ tôi qua phòng kế bên ngủ một mình. Giữa khuya thức giấc tôi cứ tưởng như nó đang khóc. Chạy vội qua phòng thì thấy nó vẫn ngủ ngon lành. Định quây về phòng bên kia nhưng nhớ nó quá nên nán lại ngủ với nó.

Thì ra tôi không thể thiếu nó chứ không phải nó không thể thiếu tôi. Thôi thì chừng nào nó muốn ngủ một mình thì để nó tự quyết định.

Đoạn Cuối

Bố vợ tôi mất gần một năm. Sự ra đi của ông thật bất ngờ khiến gia đình không kịp chuẩn bị tâm lý. Vì bố là người thân đầu tiên vướn phải căn bệnh hiểm nghèo nên chúng tôi hoàn toàn không biết phải làm sao để đối diện với sự thật ấy.

Nhiều lần tâm sự với vợ, vợ cứ tự trách rằng mình đã làm hết những gì mình làm được cho bố chưa? Mình đã tìm bác sĩ hay nhất chưa? Hay đã tìm cách trị khác chưa? Dỉ nhiên là những gì làm được vợ tôi đã tận sức.

Khi nghe tin dì 8 của tôi bị ung thư đến giai đoạn bốn, chúng tôi đến thăm dì ngay. Lúc hỏi thăm tình hình thì chồng dì là người Mỹ nói ông sẽ đưa dì qua Mê-hi-cô điều trị vì họ có một loại thuốc có thể chữa nhưng chưa cho dùng ở Mỹ. Sau khi bác sĩ Mỹ đều bó tay vì ung thư của dì sắp chiếm hết lá gan, tôi cũng mong rằng qua Mê-hi-cô là hy vọng cuối cùng. Tuy không được như ý muốn nhưng ít ra dì và dượng không buông tay cho đến phút chót.

Bây giờ người đã nằm xuống xin đừng nói ra vô gì nữa. Quyết định là từ nơi dì và dượng. Mình không giúp được gì thì thôi đừng suy đoán nói bừa. Đau buồn và thất vọng nhất là chứng kiến sự đối đãi với người thân trong lúc lâm nạn. Tiền bạc không phải là trên hết. Như lời Trịnh Công Sơn nhắc nhỡ, “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng.”

Gia Đình Họp Mặt 2013

Sáng mai mọi người sẽ ra về sau một tuần họp mặt gia đình. Thời gian trôi qua thật nhanh khi được quấn quít bên người thân. Năm nay địa điểm tập họp là ở sông Anna, một nơi đồng quê khá hẻo lánh của tiểu bang Virginia cách nhà tôi khoảng hai tiếng lái xe. Chúng tôi mướn một miếng đất lớn với ba căn nhà kế bên nhau cho khoảng 40 người. Như thường lệ các bật chú bác đều đến đông đủ. Các anh em ở lứa tôi thì không nhiều lắm. Các cháu thì chắc cũng gần 10 đứa.

Chiều Chủ Nhật tuần rồi tất cả dọn vào với rất nhiều dụng cụ đồ bếp và thức ăn. Mỗi gia đình trổ tài nấu một món ăn tối. Thế mà đêm nay là đêm cuối rồi mà vẫn ăn không hết. Ngày mai lại phải đem về nhà.

Sáng Thứ Hai, tôi dậy sớm vì có cái hội nghị ở D.C. và đến tối mới về. Đáng lẽ ra thì Thứ Ba tôi đi ngày thứ nhì của cuộc hội nghị nhưng phải bỏ để cùng bà xã và cu Đạo lái xe bốn tiếng về Lancaster đưa dì 8 đến nơi an nghỉ cuối cùng. Sợ thằng cu Đán nó ngồi xe không nỗi nên cho nó ở lại với bà ngoại. Đến ngày Thứ Tư thì tôi mới được thư giãn. Tôi chỉ ở xung quanh nhà, trò chuyện với người lớn, tắm hồ bơi với mấy đứa nhỏ và nhậu với các anh. Tôi mang theo hai chai Hennessy R.S.V.P. còn các anh và chú thì đi câu cá về làm mòi. Khi có bạn nhậu và mòi ngon thì mấy chai Hennessy cũng không đủ cả. Vì biết sẽ bị say nên tôi ăn nhiều trước khi vào bàn nhậu nên không bị hangover.

Đám nhỏ thì chơi với nhau rất hài hòa. Cu Đán được chị Jolie rất cưng chìu. Nhìn hai chị em nó chơi với nhau rất dể thương. Cu Đạo thì rất thích tắm hồ bơi. Nó là đứa đầu tiên xuống nước và cũng là đứa cuối cùng không chịu lên. Hồ tắm có cả tủ lạnh và lò nướng nên vừa tắm vừa ăn uống thỏi mái.

Một khi tất cả hợp mặt đầy đủ, có gia đình vào D.C. du lịch, có gia đình lái xe đi sòng bài, có người thì đi shopping. Còn riêng tôi thì chỉ thích ở nhà ăn uống, trò chuyện và thư giãn. Chỉ vậy thôi mà một tuần đã hết. Nhìn thấy gia đình bên vợ đoàn kết và thương yêu nhau tôi cảm thấy rất may mắn được coi như con cháu trong nhà.

Nhậu & Nhạc

Trưa thứ sáu tuần rồi anh Trần Viết Tân hẹn gặp ở Eden và anh đã tặng cho cái CD Phía Không Người anh phát hành năm ngoái. Lần đầu gặp mặt, anh em trò chuyện rất hợp gu. Anh Tân từ Canada qua mà còn rành khu Eden về đêm hơn tôi. Ở đây đã mấy năm rồi mà tôi chẵng bao giờ đặt chân vào mấy quán nhậu cả.

Nghe anh nói đêm nào anh cũng thữ một quán tôi cũng thấy hứng. Tối đêm đó sau khi cho thằng Đán ngủ thì nhận được text của anh. Sau khi được “xếp lớn” cấp phép, tôi gặp anh và mấy người bạn của anh ở quán Hai Lúa vào giữa khuya. Mấy anh em nguồi bị tra tấn lỗ tai với ca sĩ nhậu nhưng đền bụ lại đượu mấy em xinh xinh rót bia mãi.

Tôi biết thân phận phải lái xe về nhà một mình nên chỉ lai rai ba chai Heinnie. Hai giờ sáng tiệm đóng cữa, chúng tôi chia tay nhau về. Tôi cũng biết đường 50 có rất nhiều công an canh chừng. Quả thật đã có hai xe bị chận. Nhìn trong gương thì sau tôi cũng có một xe cảnh sát theo sao. Hên là tôi còn tỉnh táo chưa bị dịnh.

Vừa về đến nhà thì nghe tiếng cu Đán khóc. Tôi liền lột hết đồ vì sợ nó ngửi thấy mùi thuốc lá rồi vỗ cho nó ngủ lại. Vừa nằm xuống thì tôi thấy choáng. Khi cu Đán thiếp đi thì tôi vào nhà vệ sinh mửa. Đầu óc bị quay cuồng. Chẳng lẽ tôi say?

Nhắm mắt được tí thì sáu giờ sáng và thằng Đán thức dậy. Đầu vẫn còn nặng trỉu khó chịu. Tôi dậy không nỗi và vẫn muốn mửa. Tôi nhờ bà xã đưa hai thằng qua nhà bác chơi với bà ngoại cho tôi ngủ thêm một chút. Tôi làm một ly sinh tố bơ với blueberry và almond để giải rượu nhưng không hiệu quả. Làm thêm một tô mì Thái chua cay nhưng cũng nuốt không vô. Tống thêm hai viên Tylenol nữa và đi ngủ lại. Đến trưa bị điện thoại đánh thức. Lúc đó thì cũng đỡ nhiều. Tôi ngẫm nghỉ lại sao uống có ba chai bia mà bị sai dữ vậy. Chẳng lẻ tôi bị trúng thực vì ăn bê thui với mấm tôm? Tôi chợt nhớ rằng chiều hôm đó tôi chỉ ăn rau với chao vì làm biếng nấu cơm. Mỗi lần không ăn đủ tôi uống rượu rất dễ bị say.

Dù sau đi nữa tôi rất vui được kết bạn với anh Tân. Anh ấy rất dễ hài hoà. Anh là một bác sĩ thích viết nhạc và rất chịu chơi. Anh tâm sự rằng đời sống phải cân bằng. Và như lời Trịnh Công Sơn đã viết, “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.”

Thiên Tôn – Hương Xưa

Thiên Tôn có chất giọng baritone khoẻ. Được đào tạo trong trường lớp âm nhạc nên anh có cơ bản nhạc lý rất vững vàng. Với cách hát nhẹ nhàng, cao vút và cách sử lý nhịp thở gọn ghẽ, anh đã chinh phục được khán giả trong cuộc thi VStar năm 2012.

Đầu tháng 8 Thiên Tôn vừa ra mắt album đầu tay do trung tâm Thúy Nga phát hành. Hương Xưa gồm 11 ca khúc vượt thời gian đã được hát đi hát lại khá nhiều nhưng Thiên Tôn không đem lại được gì nét riêng biệt ngoài cách hát bán cổ điển. Mỗi ca khúc trong album rất khác biệt. Từ tác giả đến màu sắc đều không đi chung với nhau. Dường như nhà sản xuất chỉ thu thập lại các bản nhạc rồi bỏ vào CD. Tuy nhiên lối trình bài của Thiên Tôn lại rất giống. Chỉ cần nghe một bài là có thể đoán được cách hát của Thiên Tôn trong những bài còn lại.

Hương Xưa là một album đẹp và sang nhưng lại bị ép vào khuôn khổ. Thiên Tôn ca rất chừng mực, rất đúng tông và không thố lộ quá nhiều cảm xúc. Mỗi bài nghe rất đều đặn tuy lối hòa âm có chút thay đổi như “Thu Quyến Rủ” qua điệu blues-swing. Tuy không biểu lộ nhiều nhưng bài “Lòng Mẹ” vẫn rất thấm. Có lẻ ai ca về mẹ cũng điều rung cảm.

Phương Thanh – Người Đàn Bà Lúc Nữa Đêm

Album mới của Phương Thanh khởi đầu với bài chủ đề do cô viết lời Việt. Phải chi cô hát hoàn toàn tiếng Việt thì sẽ hay hơn nhiều vì Anh ngữ của cô có quá nhiều vấn đề. Cô gào thét chữ “mid” (trong “midnight”) như người đàn bà rao bán “mít” lúc nữa đêm. Nghe cũng thèm thèm. Thật là điều đáng tiếc là vì cách hát và lối hòa âm đậm chất rock nghe rất khác so với bài chính của Chris Norman.

Phần còn lại của album là những bài của Toàn Thắng và Phạm Khải Tuấn. Tuy những ca khúc này mới nghe lần đầu nhưng có cảm giác như chúng đã bị quên lãng đi mấy chục năm về trước. Giai điệu trong “Nụ Cười và Nước Mắt” của Toàn Thắng nghe như một sáng tác của Quốc Hùng. Còn “Làm Sao Để Quên Một Người” tựa như một bài ngoại quốc được Phạm Khải Tuấn chuyển sang lời Việt cho Phương Thanh và Lam Trường song ca.

Hai bài cuối được đưa vào cho đủ album quả thật không giúp được gì cả. Có lẽ nhạc sĩ Anh Bằng cũng không ngờ rằng “Anh Còn Nợ Em” sẽ bị nhắc mãi. Nợ nhà, nợ xe hay nợ nhà băng cùng lắm là phá sản. Nợ du đãng tệ nhất là bị chép chết là hết nợ. Còn nợ em thì không bao giờ trả hết. Tuy nhiên bài này rất hợp với Phương Thanh là vì cô ca y như đang giận dữ đòi nợ.

Contact