Danh Việt – Chẳng Có Tình Ca

With Danh Việt’s debut, Chẳng Có Tình Ca, composer-producer Quốc Bảo gives the Vietnamese pop scene the middle finger. The title of the album is a hint that he’s fed the fuck up with the current trend: covering old standards to death or making reprehensible pop hits. I don’t blame him.

Make no mistakes. Quốc Bảo is a pop artist at heart. The different is that he makes pop records, not pop hits. The latter goes viral then swiftly disappears. He is not interested in making hits; therefore, he has carved out his own path and it’s working out well for him.

Chẳng Có Tình Ca features seven tracks. They are dead simple, melodic, but not too catchy or heady. Unlike most hits in the pop territory, which grab your attention immediately, they slowly but surely find their ways into your heart and soul the more you listen. Quốc Bảo has mastered the art of simplicity and he understands less is more. Although Danh Việt has a charming baritone and he could easily pour his heart out to ballads, Quốc Bảo demanded that he holds back his delivery for this record. Even on the darkest song, “B’s Blue,” he sings with effortlessness and leaves room for the intoxicating blues guitar solo. In “Đối Thoại Nửa Đêm,” a duet with Dạ Ngân, he kicks off the poignant lines: “Thu nối sang đông để gió / Xin mũi kim may vào lòng.” The conversation between the two sound like the relationship has turned sour rather than painful (like the needle poking through his soul).

Even on the more brighter numbers like “An” and “Em Mở Ra Tình Mới,” Danh Việt never sounded joyful. The former comes off lazy and the latter comes across appreciative. Opposite to “B’s Blue,” which is the longest and most painful track, “Em Mở Ra Tình Mới,” which is the shortest (only 1:41 minutes) and the most cheerful number, indicates that happiness could just be a brief moment. Despite its brevity, the tune reveals Quốc Bảo’s lyricism. His description of a woman is quite unorthodox and yet so beautiful: “Mùa hoa em nở giữa đông / rét thu vai buồn lắm thân / mà vẫn đẹp sao nàng hương u trầm.”

Going against the grain might be a lonesome direction, but Quốc Bảo has proved that he could make it work. His simple musical approach combined with his slightly eccentric lyricism make him one of the very few standout modern musicians in the overcrowded pop market. He deserves the recognitions as well as the paychecks.

Lệ Quyên – Vùng Tóc Nhớ

Ngoài giọng hát nồng nàn chín muồi, Lệ Quyên không đem đến cho người yêu nhạc Vũ Thành An nét mới mẻ hay riêng biệt của mình qua những ca khúc “Không Tên.” Có lẽ bởi vì áp lực từ người nhạc sĩ đã yêu cầu cô phải hát chính xác từng giai điệu và lời ca nên cô trình bài những nhạc phẩm như một cái máy photocopy. Luôn cả lối hòa âm của Vĩnh Tâm, Minh Quân, và Minh Hoàng cũng bị hạn chế đi rất nhiều.

Về những ca từ tự tay nhạc sĩ Vũ Thành An chỉnh sửa lại thì là sự vinh hạnh cho Lệ Quyên. Riêng “Bài Không Tên Cuối Cùng” tôi thấy có một mâu thuẩn nhỏ nhưng rất quang trọng. Trong phần điệp khúc của bài có câu: “Này em hỡi / Con đường em đi đó / Con đường em theo đó / Sẽ đưa em sang đâu? Mưa bên chồng, có làm em khóc, có làm em nhớ / Những khi tình còn nồng.” Lời mà nhiều ca sĩ đã hát và người nhạc sĩ cho là sai là: “Những khi mình mặn nồng.” Tôi không biết rỏ ai đã sửa lại lời hát hay Vũ Thành An đã tự đổi lại để tránh né cái ám chỉ trong câu đó.

Theo vốn liếng nông cạn tiếng Việt của tôi, “những khi tình còn nồng” thì chỉ là lúc hai người còn yêu nhau tình cảm dành cho nhau còn nồng. Còn “những khi mình mặn nồng” không đơn giản là chỉ tâm hồn mà luôn cả thể xác. Có lẻ anh muốn gửi gấm lại cho người tình củ của mình những gì đã xẫy ra giữa hai người và chỉ có hai người biết. Mưa bên chồng có làm em nhớ đến những cơn mưa mình mặn nồng đấm đuối bên nhau?

Đây chỉ là sự suy đoán riêng của tôi nhưng khi nhạc sĩ Vũ Thành An phải sửa lại hết toàn bộ lời cho “Bài Không Tên Cuối Cùng” thì tôi thấy sự suy nghỉ đó không phải không đúng. Theo như nhạc sĩ cho biết ông không muốn người tình củ và chồng của cô phải đau buồn về lời lẻ của ông đã viết lúc còn trẻ, thất tình và nóng nảy. Nếu như chỉ đơn giản “những khi tình còn nồng” thì đâu có gì quá lớn lao phải khiến ông sửa lời hết cả bài. Ai mà không có những lúc tâm hồn yêu nồng nàn? Nhưng “những khi mình mặn nồng” thì khác nhiều. Và ông phải sủa lại rằng: “Này em hỡi / Con đường em đi đó / Con đường em theo đó / Đúng đấy em ơi / Nếu chúng mình có thành đôI lứa / Chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau.”

Minh Hằng – Giờ Em Đã Biết

Minh Hằng’s sophomore release has seven tracks. The first three are forgettable, slow sugary pops. The forth, “Ngày Anh Đi” (Đổ Hiếu), is a contagious club joint. The beat and the rap (elementary lyrics but dope flow) saved Minh Hằng’s delivery. The fifth, “Yêu Để Em Biết” (Đức Trí), is the best track on the album. The minimal arrangement of guitar and piano gives her sexy but not-so-distinctive vocals a chance to shine. The sixth, “Ký Ức” (Đào Trọng Thịnh), returns to the slow jam with an r&b big beat. “Phải Chăng Em Đã Yêu” (Dương Khác Linh & Hoàng Huy Long) closes out the album with another dance beat that sampled the break from Psy’s “Gentleman.” While the album has some shining moments, it will not last. It took her six years to make it, but a few months for listeners to forget it.

Quang Dũng – Những Gì Còn Lại

Quang Dũng là một nam ca sĩ quá đa tình. Hôn nhân của anh đã kết thúc và người tình cũ cũng đã bước sang hạnh phúc mới nhưng anh vẫn còn vương vấn. Không biết trong đời thường của Quang Dũng có đúng vậy không nhưng trong âm nhạc vẫn hiện ra rất rỏ qua những nhạc phẩm anh trình bài trong album Những Gì Còn Lại mới phát hành.

Dường như anh muốn mượn “Xa Quê” của Đức Trí để gửi gấm đến người tình xưa: “Nghe đâu sang năm chắc em lấy chồng / Đúng ra đó là chuyện vui / Thầm chúc cho em niềm vui duyên mới / Chắc tôi sẽ ở vậy thôi.” Qua ca khúc của nữ nhạc sĩ Diệu Hương, Quang Dũng như muốn tự nhắc nhở mình “Xin Đừng Quay Lại.” Tuy biết điều đó sẽ không thể xảy ra nhưng “Anh Vẫn Không Đỗi Thay” và vẫn nồng nàn “Yêu Em Bằng Cả Trái Tim” qua điệu jazz swing. “Thuở Ấy Có Em” và “Một Thời Để Yêu” bây giờ chỉ còn lại kỷ niệm. Giờ vắng em rồi “Đời Có Bao Nhiêu Ngày Vui.”

Những ai xem qua cuốn phim Eternal Sunshine of the Spotless Mind của Michel Gondry mười năm về trước sẽ thấy được Quang Dũng trong album này bị thất tình như nam vai chính Joel Barish do Jim Carrey phụ trách. “Những Gì Còn Lại” như một tác phẩm chủ đề của bộ phim đó. Để quên được người yêu củ của mình, Barish phải nhờ đến bác sỉ mổ xẻ và xóa đi hình bóng nàng trong đầu óc của anh. Quang Dũng cũng muốn được như thế: “Bây giờ người ta nói chuyện đổi thay trái tim, và mươi năm sau người ta sẽ nói chuyện thay trí nhớ.”

Asia Icons – Mai Lệ Huyền

If you can get past the utterly reprehensible typographic and cover design, the live set dedicating to the iconic singer Mai Lệ Huyền is quite enjoyable. Mad kudos to Brian Morales for his brilliant work of reinterpreting her popular hits in the 60s to 70s and giving them a fresh, new makeover.

The rearranging of Khanh Băng’s medley is an exemplary example. On “Có Nhớ Đêm Nào,” Morales keeps the melody intact, but modernizes the tune with big band swing makeover. The hot-as-hell horn line weaves in and out of Hồ Hoàng Yến smoky voice creating a very energetic tempo. Hồ Hoàng Yến hasn’t sounded this passionate in years. Then Morales switches up the Latin flavor on “Hào Hoa” for Y Phương. The sax solo, followed Y Phương’s sexy singing, is mad intoxicating.

On Khanh Băng’s “Sầu Đông,” Morales keeps it straight rock-pop. What makes the tune stands out is his big staccato comping on the piano behind Nguyên Khang’s voice. The tune sounds so damn catchy that even my two-year-old son keeps requesting it on repeat again and again.

On another pop-rock “Con Tim và Nước Mắt” (Hoàng Thi Thơ), Diễm Liên has done an excellent job of mimicking’s Mai Lệ Huyền’s signature style. Diễm Liên’s big and soulful voice is a reminiscent of Mai Lệ Huyền’s youth. The iconic singer herself closes out the set with highly dynamic performances of “Ai” (Trường Hải), “Xây Nhà Bên Suối” & “Túp Lều Lý Tưởng” (Hoàng Thi Thơ), and “60 Năm Cuộc Đời” (Y Vân).

It’s such a wonderful treat when Asia steps out of its bubbles to bring its audiences something fresh. The new arrangements from Morales not only benefitted the established singers, but they also make newcomers like Lê Quốc Tuấn, Hoàng Anh Thư, Phạm Tuấn Ngọc, Hoàng Thục Linh and Cát Lynh sounded great.

For once Asia Entertainment takes us back to our past that was actually fun and not reminding us of the dreadful images of war.

Hai Đứa Nhỏ

Sáng thứ Bẩy đưa Đạo rút máu. Khi thấy kim thì nó la ầm lên. Tôi phải kiềm nó lại để cô y tá làm việc. Thấy nó cũng tội nên dắt nó qua Walmart mua đồ chơi. Nó chọn bộ Lego Ninjago rồi hai cha con đi ăn phở. Lúc ăn nó ngắm nghía mãi cái hộp Lego.

Lúc về đến nhà hai cha con mở hộp Lego ra ráp. Tôi thì không rành lắm mấy cái trò lấp ráp này nhưng Đạo đã nhìn rất kỹ trong lúc ăn nên nó ráp rất lẹ. Có lúc nó không cần nhìn bản hướng dẫn. Tôi thích chơi Lego với nó là vì tôi chỉ cần làm theo những gì nó bảo.

Dạo này Đạo cũng chịu nói tiếng Việt thường xuyên hơn trước nên thấy cũng vui. Chỉ có thằng em chẳng chịu nói tiếng Việt gì cả. Tánh tình của thằng em thì cứng rắn và tự lập hơn. Tuần trước khi dắt hai anh em đi thử máu thằng anh không chịu lên trước. Thằng em xung phong. Bị kim chích chỉ khóc một chút là hết.

Về độc lập thì cái gì nó cũng muốn tự làm. Cũng tốt nhưng cũng có lúc phiền. Như hôm nọ nó làm rớt miếng bánh donut xuống đất. Tôi nhặt lên bỏ vào thùng rác thì nó la hét lên bảo tôi phải nhặt miếng bánh ra lại để nó tự bỏ vào thùng rác.

Bây giờ hai đứa cũng lớn. Những chủi ngày bị đánh thức giữa khuya cũng đã qua. Bây giờ chỉ còn cái lì. Tôi cũng rất cứng rắn và khắt khe với tụi nó. Đạo thì cũng lớn. Nói cũng biết nghe. Thằng em thì còn lì dài dài.

Nguyên Khang – Tình Hờ

Trong buổi biểu tình chống Trung Quốc tại Washington DC vài tháng trước, tôi và Nguyên Khang ngồi trò chuyện thì có một bác trai đến hỏi Khang, “Cháu có phải là Đặng Thế Luân không?” Tôi hơi bị đột ngột thì Khang lễ phép trả lời, “Dạ không con là Nguyên Khang.” Khi bác bước đi Khang nói, “Chắc bác này không nghe nhạc Việt Nam.” Tôi mỉm cười đồng ý. Ngoài chiều cao ngang nhau, Nguyên Khang và Đặng Thế Luân không có điểm gì giống nhau cả.

Với album mới Tình Hờ, Khang chứng tỏa vị trí của mình trong làng văn nghệ Việt Nam. Chất giọng Khang càng dày và đậm theo thời gian. Đặc biệt qua “Một Lần” của Dương Phương Linh, Khang hát điêu luyện và nhiều cảm xúc. Qua điệu dương cầm ostinato, Khang hát chậm và đầy niềm tin. Khang trình bài “Trắng” (Trần Quảng Nam) rất có ấn tượng.

Đáng lý ra “Tình Hờ” nghe rất phê nhưng tiếc rằng chỉ được nửa bài. Trong một liên khúc do Diễm Liên và Khang trình diển trong Asia DVD 75, Khang đã cắt ra và cho vào album thay vì thâu lại nguyên bài. Trong khi “Tình Hờ” chỉ có hai phút rưởi còn “Dạ Khúc Cho Tình Nhân” (Lê Uyên Phương) thì hơn bảy phút. Tuy Khang hát rất tới nhưng cách hòa âm không đạt lắm nhất là khi đưa vào tiếng guitar ồn ào. Không hiểu sao Khang lại gồng lên khi hát “Một Ngày Như Mọi Ngày” làm mất đi sự nhẹ nhàng trong lời ca của Trịnh Công Sơn.

Tuy Tình Hờ có một số sơ suất và không có một khái niệm (concept) rõ ràng, nhưng cũng là một album đáng nghe.

Tập Hợp Gia Đình 2014

Thưa bố,

Như hứa hẹn, đại gia đình mình gặp nhau đông ở vùng biển San Deigo. Cái vui là cả họ gặp nhau tay bắt mặt mừng nên hơi ồn ào một tí cho nên ngày đầu tiên đã bị đề nghị đổi nhà khác.

Như thường lệ, các bác, cậu mợ, dì chú đến tham dự gần hết. Đám trẻ tụi con cũng đến nhiều. Đám nhóc thì cả bầy. Mấy đứa cháu trai cưng của bố quậy lắm. Bố phải phù hộ cho tụi con có thêm cháu gái để tụi nó bớt phá phách.

Như mấy lần trước, mỗi gia đình trổ tài nấu nướng cho cả họ thưởng thức. Đặt biệt là con gái út của bố đã kho một nồi cá và luộc mấy bó rau muống. Được một bữa ăn Việt Nam thuần túy thanh đạm nên các cụ khen. Chắc chắn bố sẽ rất hảnh diện với cô con gái út.

Năm nay anh Hùng trổ tài làm sushi cả buổi cho mọi người. Hai đứa cháu bác Cần cũng enjoy cả mấy tiếng đồng hồ. Đây cũng lần đầu tiên con được gặp mặt gia đình anh Quý. Cả nhà bốn người ai cũng dễ thương.

Năm nay có cái mới là quý ông rất hăng hái trong việc rửa chén dọn dẹp cho quý bà và quý cô đỡ mệt sau khi nấu ăn. Một phần nào đó phải nhờ công lao cậu Dụng, người đã can đảm nói lên cảm nghĩ của mình sau khi uống hai chung Tequila.

Nói đến nhậu thì không thể thiếu. Anh Tiến làm mồi khá hấp dẫn nên rượu mấy chai cũng không đủ. Năm nay chẳng những nhậu không say mà còn học được thơ và câu châm ngôn từ anh Bi để giữ gìn hạnh phúc gia đình: “Ladies, please leave me alone. I am married.” Không biết lúc xưa bố có dùng câu này không.

Đám con nít chơi với nhau khá thân thiện. Thằng Cu Đán rất thích chị Jolie. Nó không muốn chia sẻ chị ấy với ai cả. Nó làm ai cũng cười hết.

Một tuần trôi quá rất nhanh khi được bên cạnh những người thân. Mọi người chia tay nhau hẹn lại năm sau. Riêng gia đình bé nhỏ của con cùng mom ghẻ lại thành phố đầy tội lỗi chơi vài ngày.

Hôm nay chúng con về lại Virginia cũng là ngày sinh nhật bố. Tuy bố không có mặt nhưng trong thâm tâm chúng con và mom lúc nào cũng có hình bóng bố. Mỗi khi chạy xe ngang qua nơi an nghỉ của bố, Cu Đạo và Đán vẫn la to “ông ngoại.” Khi hỏi Cu Đạo ông ngoại đâu, nó trả lời, “trên trời.”

Đức Tuấn – Requiem (Lễ Cầu Hồn)

Trong những năm tháng cuối đời của cố nhạc sỹ Phạm Duy, ông có cơ duyên với Đức Tuấn, người ca sỹ trẻ đem đến cho những tác phẩm của ông một chất đẹp nhẹ nhàng sâu lắng. Để đáp lại tình cảm đặc biệt ông dành cho anh, Đức Tuấn vừa hoàn tất Requiem (Lễ Cầu Hồn) như lời tri ân đến người nhạc sĩ tài hoa đã để lại cho đời một khối lượng tác phẩm vô giá.

Để có một sản phẩm chất lượng và giá trị, Đức Tuấn chọn Nguyễn Công Phương Nam đảm nhiệm trong việc hòa âm phối khí. Phương Nam là một nhạc sỹ sống ở Đức và người đã từng đưa smooth jazz đến với kháng giả Việt Nam qua Trăng và Em của Jazzy Dạ Lam và nhạc điện tử hiện đại qua Li Ti của Tùng Dương. Khác với những album đó, cái thử thách lớn của Requiem là khai thác và cải tiến những tác phẩm ca ngợi cái chết của Phạm Duy mà không phá đi hồn nhạc của ông.

Sự cộng tác giữa Đức Tuấn và Phương Nam đạt được kết quả tốt đẹp. Về cách phối âm, Phương Nam khéo léo đưa màu sắc jazz mềm mại nhưng đầy cảm xúc vào “Tình Kỹ Nữ” và “Mùa Thu Chết.” Qua solo dương cầm điêu luyện trong “Tình Kỹ Nữ” và tiếng kèn (muted trumpet) da diết trong “Mùa Thu Chết” cho người nghe cái cảm giác thoải mải và bình thản của cái chết. Về những bài semi-classical như “Nếu Một Mai Em Sẽ Qua Đời” hay “Đừng Bỏ Em Một Mình,” Phương Nam dùng giàn dây tứ tấu thật nên tác động giữa 2 violin, 1 viola và 1 cello tạo rạ một không gian bay bỏng và đầy “ma lực.”

Về cách hát, Đức Tuấn có sự thay đổi rõ rệt. Anh không còn phát âm điệu như những album gần đây. Lối chuyển tải ca từ thẳng gọn không rườm rà và không dùng quá nhiều kỹ thuật. Sự ngạc nhiên là anh đã trở lại với cách thức của thời “Ngậm Ngùi” và “Áo Anh Sứt Chỉ Đường Tà” nhưng đầy trải nghiệm và sâu sắc hơn. Như khi nhắc đến cái chết, anh lạc quan hát: “Rồi mai đây tôi sẽ chết / Trên đường về nơi cõi hết / Tôi sẽ đem theo với tôi những gì đây?”

Từ khái niệm (concept) đến dàn dựng âm nhạc đến lối hát, Requiem là một trong những album hay nhất của Đức Tuấn đến nay và xứng đáng để tưởng niệm Phạm Duy. Tôi tin chắc rằng nơi cõi vĩnh hằng ông nghe được Requiem cũng sẽ vui và hài lòng.

Trần Viết Tân – Giữa Hai Chiều Quên Nhớ

Hôm thứ Năm tuần vừa rồi, tôi đi bộ từ văn phòng làm việc đến tiệm sách sau giờ ăn trưa thì nhận được tin nhắn qua điện thoại từ anh Trần Viết Tân. Anh Tân đến Virginia chơi và muốn tặng tôi cái album mới anh thu xong vào tháng ba. Chiều thứ Sáu tôi với cu Đạo qua nhà họ hàng của anh. Chúng tôi lai rai uống bia và trò chuyện đến khuya. Tuy tôi chỉ gặp và tiếp xúc với anh Tân ba lần nhưng rất mến tánh tình vui vẻ và dể hòa của anh.

Tuy ngoài đời anh thích đùa giỡn nhưng anh rất nghiêm túc trong nghệ thuật cho dù sáng tác nhạc chỉ là niềm đam mê. Ca từ của anh thơ mộng và lãng mạng. Bài mở đầu “Là Thiên Đường,” trong album mới Giữa Hai Chiều Quên Nhớ, anh viết: “Từng sáng thức giấc quờ tay sang cạnh… Tìm thấy tay người. Rồi khẽ mỉm cười. Rồi khẽ… mỉm cười. Xin lặng thinh xin lặng không nói.” Tôi hiểu được cái cảm giác đó khi mỗi sáng tìm thấy một cái tay bé nhỏ và mịm màng (của cu Đán). Tuy nhiên lối trình diễn của Hoàng Quyên hơi bị nặng cân cho một ca khúc nhẹ nhàng. Tùng Dương và Ngọc Khuê cũng không thích hợp với dòng nhạc Trần Viết Tân vì hai giọng ca nầy cần chút ma quái trong giai điệu. “Tuổi Thơ Hà Nội” (Tùng Dương) và “Mùa Xuân” (Ngọc Khuê) cho thấy cả hai đã phải kiềm chế đặc tính của mình nên hát không được tự nhiên.

Những tác phẩm của anh Tân sẽ hợp hơn với giọng hát nhẹ như Hồng Nhung, Lê Hiếu, Hiền Thục hay Đình Bảo. Trúc Nhân trình diễn tốt bài “Cánh Của Nhớ Bà” (lời của Đoạn Thị Tuyết Luyến). Tuy giọng thều thào nhưng Nhân có thể duy chuyển vòng quanh điệu bossa nova. Tuy nhiên Nhân cần phải học hỏi nhiều nếu muốn scat.

Bài thành công nhất trong album là “Gửi Lại Huế” do chính tác giả trình bài. Tuy hát hơn run và giọng Huế hơi cứng nhưng anh Tân đã diễn đạt hết tâm trạng của mình: “Em cam phận giữa cuộc đời thiếu nữ / tận phương trời anh chỉ áng mây hoang.” Cái CD tới em muốn nghe anh Tân hát trọn vẹn từ đầu đến cuối.

Contact