Quốc Bảo: 50

Đã theo dõi đọc blog của anh Quốc Bảo khá lâu. Tôi thích cách viết mộc mạc, lối sống nhẹ nhàng, và những sở thích sâu đậm của anh. Được biết anh ra sách 50: Hồi ký không định xuất bản tôi tìm ngay khi đến Việt Nam. Được sách trong tay tôi đọc ngay và những bài viết rất đúng với phong cách Quốc Bảo. Viết về bất cứ đề tài nào (cha, mẹ, bà, bạn, âm nhạc, nước hoa, hay chụp ảnh), anh cũng bộc lộ được những cái nhìn rất riêng của mình. Như anh, tôi rất thích đọc. Và đây là một quyển hồi ký rất nên đọc.

Mỹ Tho: Quê Hương và Tuổi Thơ

Biết rằng giây phút chia tay rồi cũng sẽ đến nhưng tôi không cầm được nước mắt. Chỉ ở với ba không quá 10 ngày nhưng dường như tôi quen những lời nói to tiếng nhưng đầy ân cần và âu lo của ông. Làm sao quên được những buổi sáng hai cha con đẹp xe đi ăn hủ tiếu Mỹ Tho, hứng gió ở Vườn Hoa Lạc Hồng, và uống một ly cà phê sữa đá thơm ngon nơi quán cóc nhỏ.

Chuyến đi lần này tôi đã đạt được mục đích tôi đã ấp ủ từ 16 năm qua. Tôi đã được một chút thời gian tuy rất ngắn nhưng đầy ý nghĩa. Tôi được sống bên ngôi nhà mộc mạc của ba. Tuy nhiều muỗi nhưng rất thanh tịnh. Không wifi nên tránh được những tin tức hằng ngày ở Mỹ. Mổi buổi tối thấy ba say sưa xem cải lương tôi cũng vui tuy tôi chỉ thích đọc sách trước khi đi ngủ.

Về Việt Nam tôi không đi đâu cả. Lo xong công việc trên thành phố là tôi vội vã về Mỹ Tho ngay để dành thời gian bên ba và gia đình. Tình thương yêu anh chị dành cho thằng em út này vẫn sâu sắc và đậm đà như ngày nào. Chị nào cũng lo cho thằng em trai. Anh chị lớn cũng dành tình thương cho em.

Bà con chú bác cô cậu cũng thế. Ai cũng niềm nở đón thằng cháu này. Kỷ niệm ngày xưa đẹp xe qua nhà cô cậu, chú thím, và các bác ăn uống no nê vẫn không mờ phai. Hơn 30 năm sau vẫn thế. Thằng cháu này muốn ăn ở đâu món gì đều sẵn sàng cả.

Tôi thật hạnh phúc và may mắn vô cùng được tình thương yêu gắng bó của gia đình. Bây giờ tôi cũng đã có cuộc sống riêng và một thế giới riêng nhưng quê hương và tuổi thơ vẫn luôn gắn liền với tôi.

Vũ Thành An: Chuyện Tình Không Tên

Qua 15 tình thư, nhạc sĩ Vũ Thành An viết riêng cho những người yêu đã từng làm cho trái tim ông rung động và mang lại nguồn cảm hứng cho ông sáng tác những tình khúc không tên để đời. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được những mối quan hệ đó nên đọc giả cũng không rõ những hình bóng trong đó là ai. Hơi thất vọng vì không được đọc sâu hơn về những tình khúc của ông. Quyển sách được thiết kế theo một bì thư rất đẹp. Những trang giấy màu sắc lúa mì cùng những tranh vẽ minh hoạ rất ấn tượng. Đáng tiếc cách xếp chữ (typesetting) có một vài chi tiết không đúng.

Nguyễn Hồng Ân: Để Mẹ Trọn Niềm Vui

Hát về mẹ ai cũng bộc lộ một tình cảm riêng. Với giọng hát trầm buồn truyền cảm, Nguyễn Hồng Ân gửi gắm đến mẹ những cảm xúc mọc mạc nhưng sâu lắng và ngọt ngào nhưng chứa chất. Riêng bài hát tựa đề, “Để Mẹ Trọn Niềm Vui” một sáng tác của Thông Vi Vu, Ân nâng niu từng chữ như chia sẽ tâm sự chính mình. Khi hát những câu thấp, Ân gần như nghẹn lời. Tuy là lần đầu nghe, tôi không khỏi bùi ngùi nhớ lại kỷ niệm của riêng mình qua đoạn đầu:

Có một điều tôi không sao dám nói với mẹ tôi
Chuyện mùa thi mẹ tử quê gửi cho tôi món quà
Quà là chai thuốc sóng sánh nước
Mẹ dặn dò tôi mau uống thôi
Bởi con đang học, thuốc này bổ óc đó con ơi
Dẫu không cần, tôi mân mê uống với cả tình yêu.
Nào ngờ đâu lại bị đau khiến tôi mãi nhớ đời
Rồi mùa thi ấy cũng kết trái
Mẹ nhận tin vui, vui rất vui
Nhắn lên tôi rằng thuốc thật công hiệu phải không con?

Lúc nhỏ trước khi tôi đi thi mẹ thường xào bí rợ với thịt ba rọi và tôm khô cho tôi ăn. Mẹ bảo rằng bí rợ ăn bổ óc khiến tôi nhớ dai. Tuy lúc đó không thích món này lắm nhưng tôi cũng ráng ăn. Chắc là nhờ bí rợ nên thi cuối năm nào cũng không bị ở lại lớp cho dù cả mùa học lúc nào tôi cũng ở hạng gần chót. Giờ đây ước gì được ăn lại món này do chính tay mẹ làm.

Cám ơn Thông Vi Vu và Nguyễn Hồng Ân cho tôi được gợi lại một chút kỷ niệm nho nhỏ nhưng không bao giờ quên.

Họp Mặt Gia Đình 2017

“Những hẹn hò từ nay khép lại. Thân nhẹ nhàng như mây.” –Trịnh Công Sơn

Cuộc họp mặt đại gia đình năm nay tại tiểu bang Texas có chuyện vui lẫn chuyện buồn nhưng chắc chắn là sẽ khó quên.

Trước hết xin được chia buồn cùng bác Tâm, các anh chị, và hai cháu. Bác Thịnh tuy đột ngột ra đi nhưng đã có dịp kề cận bên nhiều người thân hữu. Cái chết rồi cũng sẽ đến với mọi người trong chúng ta. Trần gian chỉ là nơi ở tạm như lời Trịnh Công Sơn đã viết, “Tôi nay ở trọ trần gian. Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời.”

Tuy thể xác đã trở về cát bụi, bác Thịnh sẽ mãi mãi sống trong tim và tâm hồn của chúng ta. Nhờ những chuỗi ngày gặp gỡ hằng năm của đại gia đình, chúng ta được nghe bác kể lại những câu chuyện cũ thú vị cùng những tin tức mới sôi động. Làm sao quên được giọng Bắc trầm ấm cùng đôi mắt chớp liên tục mỗi khi bác say sưa bàn về một đề tài nào.

Hình dáng và nhân cách của bác đã in đậm vào trong tôi. Tôi hâm mộ lối sống mộc mạc của bác. Chỉ được đọc sách báo hoặc xem tin tức là thoả mãn cuộc sống. Bác không âu lo cũng không phiền muộn trong cuộc sống. Đến lúc ra đi, bác cũng nhẹ nhàng và thoải mái chấp nhận số phận của mình. Mong rằng đến lúc tôi phải ra đi cũng được suôn sẻ như bác. Xin hẹn gặp lại bác sau cõi tạm này.

Sự ra đi của bác cho tôi chứng kiến được tình cảm gắn bó của gia đình. Tuy buồn nhưng mọi người đều phấn đấu thay phiên nhau nấu những món ăn ngon, mang lại những trò chơi vui cho đám trẻ, và nâng ly cùng nhau tưởng nhớ đến người anh, người bác, và người ông trong chúng ta.

Sự ra đi của bác cũng cho chúng ta thấy được những lần họp mặt càng quan trọng hơn. Xin cám ơn những tinh thần mạnh mẽ của các bác. Tuy sức khoẻ càng lúc càng khó khăn khi đi xa, các bác không ngần ngại để đến chung vui cùng với con cháu. Sự có mặt của các bác, cậu mợ, và dì chú là niềm đáng quý. Cháu rất tán thành ý kiến về những ai hơn 70 không cần bận chuyện bếp núc nữa. Để bà tổng, chú Bích, và thế hệ chúng con lo hết. Cháu phục chú Bích. Trưa thì nướng cá còn chiều thì vừa nhậu cùng hai thằng cháu vừa nấu hai nồi phở. Có lẽ nhờ mấy cốc Don Julio nên cả hai nồi phở gà thơm và ngon.

Nhắc đến đồ ăn thì làm sao thiếu được những miếng sườn BBQ tuyệt vời của Texas (cám ơn anh Hùng), những miếng bò beefsteak tái của bác Mai, những tô bún thang đậm đà tình Bắc của bà ngoại tụi nhỏ, những món chế biến từ đồ leftover nhờ tay nghề khéo léo của chị Betty, những khay chim cút rô ti thanh đạm của anh Phúc, và không quên những ổ bánh flan hấp dẫn của chị Trâm. (Còn thiếu sót đầu bếp nào xin tha thứ vì không nhớ hết nỗi.)

Với thời gian, sức khoẻ, và tuổi tác, cơ hội để các bác cùng sum họp với các con cháu càng hiếm và quý. Gặp được hôm nay chưa chắc sẽ được gặp lại ngày mai. Vì thế tôi hy vọng các anh chị em cố gắng sắp xếp công việc và gia đình để tham dự mỗi năm. Chúng ta cùng nhau giúp sức để các bác được an nhàng bên con cháu. Công việc có bận rộn đến đâu cũng không thể thay thế được tình cảm gia đình.

Xin hẹn gặp lại tất cả mùa hè năm 2018. I love you all.

Tốt Hơn

Andree:

Anh đã có người mới, cô ấy tốt hơn.
Không như em đâu, lâu lâu cô ấy không lên cơn.

Hết Khóc

Hôm nay đưa Xuân đến trường em không còn khóc nữa. Em ngoan ngoãn vào sân chơi với các bạn. Chỉ ngày thứ tư mà hết khóc thì giỏi lắm.

Xuân đã bắt đầu nói. Chữ đầu tiên là “mine.” Cái gì cũng mine hết. Mỗi lần Xuân muốn ba mang giày cho Xuân thì Xuân đem giày rồi đập tay xuống ghế ra dấu hiệu cho ba ngồi xuống để Xuân leo vào lòng ba.

Gần tháng nay, mỗi lần ị, Xuân chỉ vào mong và nói “poop.” Ba không còn phải ngử nữa.

Kính Ướt

Andree:

Nhìn em qua lăng kính,
anh chỉ thấy căng và trơn
Để thay cái lens zoom
chi tiết trên người em nó rõ nét hơn
88, 59 và 90 là căng
Đường cong của em
cũng là lý do trên người anh có đường thẳng

Ngày Cuối

Hôm nay là ngày cuối lớp hai của Đạo, ngày cuối preschool của Đán, và ngày cuối nhà trẻ Teddy Bear của Xuân. Tháng Bảy Xuân sẽ đổi qua nhà trẻ của Đạo và Đán ngày xưa. Cái daycare hiện tại của Xuân cũng tốt. Các cô giáo cũng rất thương nó nhưng vì cái Jewish Community Center đã quá quen thuộc và có nhiều lớp thể thao như bơi lội cho nó học.

Xuân đi học ở Teddy Bear mới mấy tháng nó cũng mới bắt đầu quen. Cô giáo dạy nó biết diễn đạt bài “The Wheel on the Bus” rất dễ thương. Hai hôm nay đi học không còn khóc nữa. Mai mốt qua chổ mới phải tập lại. Hy vọng nó sẽ không khóc nhiều nữa. Rất cám ơn những người cô đã thương yêu và ân cần với nó những tháng vừa qua.

Bị Trộm

Sáng nay Xuân xách đôi giầy cho tôi và đôi cho nó. Ra dấu hiệu bảo tôi mang giầy vào và ngồi xuống bảo tôi mang vào cho nó. Mang xong nó dắt tôi đi ra khỏi nhà. Thằng nhóc này thích đi ra đường.

Khi cho nó vào xe thì phát hiện cái loa nhỏ dùng bằng bluetooth của tôi đã mất. Lục soát lại cả xe nhưng cũng không thấy. Cái compartment ở giữa cũng bị mở ra. Khi đến chỗ làm thì vợ cho biết cái glove compartment trong xe minivan cũng bị mở và mất cái bao nhựa đựng mấy đồng lẻ và mấy cái CD.

Không ngờ khu nhà an toàn mà cũng bị ăn trộm. Chẳng lẽ phải đổi nhà?

Contact