Già khó tính

Sáng hôm nay ho như chó sủa. Thằng út cứ hỏi “Are you OK, daddy?” Thôi thì xin phép được làm việc ở nhà để không phiền đến những người bên cạnh. Hôm nay thứ Sáu lại mưa. Trời buồn tâm hồn cũng buồn. Đám nhỏ đi học hết nên cũng được một chút yên tỉnh. Giờ chắc già rồi nên rất sợ ồn ào. Mà có con nhỏ làm sao tránh được.

Thế giới của tôi càng lúc càng thu hẹp lại. Chắc là càng già càng khó nên tôi không muốn làm phiền đến ai. Lánh mặt được thì cứ lánh. Năm trước mướn thành lính vô phụ công việc. Chổ làm không có văn phòng nên cho nó ké. Không ngờ chỉ vài tháng tôi đã không chịu nỗi nên cho nó về nhà làm luôn. Xếp lớn bắt nó phải vô văn phòng mỗi tuần một lần và cho nó cái phòng hội nghị lớn để nó ngồi. Mọi chuyện tưởng êm suôi thế mà nó giận tôi và nói rằng tôi tìm cớ đuổi nó ra khỏi văn phòng. Tôi phải giải thích rằng tôi không đuổi nhưng tôi cần làm việc riêng biệt để tập trung. Nó được một chổ riêng biệt còn phàn nàn gì nữa.

Giờ đây tránh được đám đông càng tốt. Có lẽ trông mấy thằng nhóc gần cả chục năm khiến tôi muốn trở lại với yên tĩnh. Nhất là mỗi lần đám nhỏ gây gỗ nhau rồi mất lòng đến người lớn. Tôi sợ những chuyện chạm tự ái lắm. Ba thằng con trông đã không xuể huống chi thêm con người khác. Tôi cũng rất sợ làm phiền đến người khác nên đâu dám vác theo ba thằng quậy làm om sòm nhà người ta. Thế thì ở nhà cho xong.

Ở nhà đôi lúc cũng gây xích mích với người trong nhà nữa. Tôi mà tiếp tục như thế chắc không ai dám qua lại người nhà cũng bỏ luôn. Như ông già bây giờ sống một mình trong một căn nhà. Cha nào con nấy. Phải chi tôi tin Chúa và giao hết mọi chuyện cho Chúa gánh dùm tôi để được nhẹ bản thân. Nhưng tôi không muốn làm phiền đến Chúa.

Tôi có một số họ hàng họ cầu nguyện Chúa trước khi ăn vậy là một ngày ít nhất ba lần. Cả triệu người tin Chúa đều làm như thế thì Chúa sao chịu nỗi. Một ngày ông phải giải quyết cả triệu lời xin. Như vậy làm sao ông không thấy phiền. Nên thôi tôi cũng không muốn ông phải lo cho tôi. Tôi còn tự lo cho bản thân được nên chưa cần đến Chúa.

Tôi thương Chúa nên không muốn Chúa bận tâm đến tôi. Còn những người nói lúc nào cũng tôn thờ Chúa lại lúc nào cũng làm phiền đến Chúa. Vậy thật sự họ có thương Chúa không hay chỉ cầu nguyện cho bản thân mình. Tôi cũng sợ nhất là những người cực kỳ tin Chúa vì họ không cho phép mình được suy nghĩ riêng. Cái gì cũng Chúa. Chúa không cho phá thai thì nhất định họ chống đối phá thai bất cứ trong trường hợp nào. Bị hiếp dâm, bị bệnh hoạn, bị loạn lưu cũng mặc kệ. Khi lớn lên ra đời đi học bị bắn chết cũng chỉ cần cầu nguyện cho qua. Nếu Chúa có linh nghiệm và nghe được những lời cầu nguyện ấy thì đâu có chết chóc nhiều đến vậy. Bao cao xu thì không cho dùng còn súng thì cho bắn thoải mái.

Không biết nói đến đâu rồi. Thôi không nói nữa. Nói cũng chẳng được gì. Mỗi người đều có niềm tin riêng và lý lẽ riêng của họ. Tôi nên làm những chuyện tôi cần làm. Không tranh cãi, không bon chen, không đụng chạm đến ai. Cho tôi xin hai chữ bình yên.

Hết Tết

Những ngày tết thế rồi cũng qua. Tối thứ năm mẹ vợ và gia đình anh vợ qua chơi nên tôi cũng xin nghỉ làm thứ Sáu. Tết ỏ đây chỉ có ăn, ngủ, và trông đám nhóc. Bảy thằng cháu trai tụ họp chung một nhà nên nó náo nhiệt còn hơn nhà giữ trẻ. Vui chơi, chạy nhảy, la hét, tranh cãi đều có. Cũng may là chưa đánh nhau hay khóc lóc ầm ĩ. Thấy tụi nó bắt đầu gây gổ tôi quăng cho mỗi thằng một cái iPad là êm chuyện. Khỏi phải mích lòng người lớn. Tôi sợ phiền lắm.

Nhờ Facebook Messenger nên tôi có dịp gọi video chúc tết những người thân và bạn bè bên Việt Nam. Những ngày tết Việt trên xứ người được như thế cũng vui rồi. Mong rằng năm con chó sẽ đem lại những chuỗi ngày êm ấm và tốt đẹp.

Xuân Xa Xưa

Một mùa xuân lại về và tôi vẫn xa quê nhà. Càng năm, xuân trong tôi càng xa vời. Mỗi khi xuân về tôi chỉ bùi ngùi nhớ lại những kỷ niệm của tuổi thơ. Xuân chỉ còn lạ trong ký ức.

Đã nhiều mùa xuân đã qua nơi xứ người. Lúc xưa tôi cũng say sưa đón xuân về. Càng hăng hái tôi càng thất vọng tràn trề. Càng muốn có những ngày xuân ấm cúng tôi càng cảm thấy lạnh nhạt. Có lẽ những ngày tháng sống cô độc đã khiến tôi lơ là đi với mùa xuân. Mùa xuân đến tôi không mong đợi gì. Mùa xuân đi tôi không hề hối tiếc.

Vợ bảo rằng tôi đã mất gốc. Chẳng lẽ không có cảm giác với mùa xuân là mất gốc hay sao? Thôi thì bà xã nói chắc cũng đúng. Bây giờ đã có con cái thì nên cố gắng cho tụi nó biết mùa xuân của Việt Nam ra sao. Hôm qua nghỉ ở nhà vì thằng Xuân bị sốt. Lúc hai mẹ con nó ngủ tôi tranh thủ dọn dẹp lại nhà cửa cho gọn gàng để đón xuân.

Thôi thì Tết nơi nào cũng là Tết. Tết không cần phải long trọng. Trong lòng mình có Tết là đũ. Thôi thì năm mới xin chúc mọi người sung sướng trong tình yêu, sung túc trong công việc, và sung mãn trong sức khỏe.

Reflecting on the Good Old Days in the Upward Bound Program

Ms. Joy Garcia Tien, one of my early mentors, wrote on her Facebook:

Reliving the years I worked at Millersville University’s Upward Bound TRIO Program after a surprise meeting with a number of my former students during a Vietnamese Tet Festival last night and conversing with a few others through messenger. I am filled with gratitude for the experience with the MU-UB students in the 1990s and those with whom I trained and worked through the years. We were all a work in progress then and still are, but the memories made are permanent and forever in my heart.

Still in awe how I survived (lol) living in the dorm and going on various trips with 60-75 middle and high schoolers then, supported by a wonderful staff of tutor-counselors, for a 6-week summer residential program. Designing/coordinating their monthly Saturday skill development sessions and job-shadowing program during the school year were a big undertaking, but have helped refine my counseling/teaching strategies and skills. God is good. I had a blast and count myself blessed for the privilege of working with a diverse group of staff and students, similar to what I have now at HACC. Look forward to reminiscing and to possible collaboration with some as we give back to the community.

Note: Proud of the Upward Bound students as they all are a success story, having reached adulthood and defying the statistics for those who come from low-income, first-generation families, or both. I look at success not merely by the degrees/rank/position they attain nor the amount of money they make in comparison to others, but by having overcome their unique barriers and challenges, and achieving contentment and a sense of purpose through raising a family and/or engaging in a career for which they are passionate about; consequently, enabling them to give back and become a legacy. I pray they are living the life God has designed for them. I hope that their story is just like mine—defined by my faith; not by the fears, limitations, and brokenness of the past. To God be the glory!

I was fortunate to have Ms. Tien as one of my mentors at the most critical time in my life. Ms. Tien, Ms. Cross, and other advisors and counselors had worked tirelessly to give kids from low-income family like myself an opportunity to pursue a college education.

I had many fond memories of Ms. Tien—she invited us to her beautiful wedding—but one particular incident I could never forget. In my last year in the program, we caused a bit of trouble. Although we were giving a college experience by living in the dorms, we had curfews because we were still middle and high school kids. When lights were out around 9 or 10 pm, we were supposed to be in bed. After things seemed to be quiet, counselors let us get out of our rooms for pillow fights. The boys would run upstairs to the girl’s dorm to smack each other with pillows. The fun got out of hand and the noise increased. We got caught. Some of the counselors were even terminated.

The next day we went to Ms. Tien’s class, she looked disappointed. Within 10 minutes, she broke down. Tears rolled down her eyes. At that point, I realized how much she cared about us and our future. I felt horrible. After that, I did not participate in any activity after thr curfew. I followed the rules and did what I was there to do.

In retrospect, it was a valuable lesson. I can’t thank her enough for what she had done for us. In contrast, I am so sorry for what we did to upset her.

Cởi mở hơn

Nhiều lúc căng thẳng trong công việc và mệt nhọc với con cái khiến tôi hay quạu quọ hoặc nhăn nhó. Năm nay tôi muốn mình sống cởi mở hơn.

Đi làm cho dù không muốn xã giao tôi cũng cố gắng hỏi thăm qua lại. Vợ luôn nhắt nhở, “Anh bây giờ là giám đốc rồi phải ra cử chỉ một giám đốc.” Tuy chỉ có cái tên gọi thôi nhưng cũng rán. Vui vẻ được càng nhiều người thì công việc cũng sẽ dễ dàng hơn. Nghiêm ngặt quá làm gì cho mệt bản thân. Công việc cũng chỉ là công việc.

Ở nhà cũng thế nên sống nhẹ nhàng với vợ con. Hôm qua trước khi đi ngủ cả Đạo và Đán cùng nói nó vẫn yêu ba cho dù bị ba rầy la. Hai thằng này lúc nào cũng giỡn được cả. Lúc súc miệng thì hai thằng thi nhau phun từ ở sink lên gương rồi cười giỡn coi đứa nào phun cao hơn. Tôi bắt hai đứa lau cho khô rồi đi ngủ. Tụi nó cũng biết sai nên bị la mà vẫn nói là yêu ba.

Còn vợ chồng thì cũng đã sống với nhau gần 10 năm rồi nên hiểu nhau và cũng biết tật xấu của nhau. Tuy không nói nhưng tôi hiểu tình cảm vợ dành cho tôi. Vợ có thể làm cho tôi bất cứ cái gì nên tôi rất yêu và kính trọng vợ. Em là ánh sáng của đời tôi.

Về gia đình, tôi cần cố gắng gần gủi hơn. Những chuyện không vui nên bỏ qua. Tránh va chạm, tranh cãi, và nói xấu nhau. Người trong gia đình nên gắn bó và giúp đỡ nhau. Vì không biết ngày mai có còn cơ hội hay không.

Trong bạn bè, tôi cần cố gắng nhiều hơn để liên lạc với nhau. Giờ vì quá bận rộn với con cái tôi đã không còn qua lại với ai cả. Tình bạn bè rồi phôi pha theo ngày tháng.

Nghiện Expresso

Tôi đang bị nghiện loại Doubleshot Expresso của Starbucks. Phê chất đắng, ngọt, và lạnh. Một can rất nhỏ chỉ có 6.5 oz.Mỗi buổi sáng chơi một can trước khi đi làm. Chiều thèm quá thì chơi thêm một can nữa. Những ngày cuối tuần làm bà bốn can là chuyện thường.

Lúc đầu bà xã chỉ order trên Amazon mỗi tháng 1 case (12 can). Nhưng chưa đến một tuần là hết sạch. Tôi bảo vợ tăng cho anh 2 case đi. Thế mà hai tuần cũng hết. Thôi thì mỗi tháng uống bấy nhiêu đủ rồi. Uống hết thì đợi tháng tới.

Sáng hôm qua đang thưởng thức thì thằng Xuân đòi uống. Tôi cũng cho nó thử. Không ngờ nó hớp một ngụm lại đòi uống thêm. Bây giờ mỗi lần nó thấy cầm cái can là nó đòi ké. Nên giờ uống phải giấu nó.

Mùng hai

Sáng nay trời lạnh thấu xương không muốn dậy nhưng phải lôi tụi nhỏ đi học. Tôi còn được nghỉ hôm nay và ngày mai nên cố gắng dành cho mình những giây phút yên tỉnh nghe nhạc, đọc sách, và xem standup comedy trên Netflix. Tôi rất mê môn văn nghệ này. Nhất là được nghe những câu chuyện có chiều sâu.

Năm mới đã bắt đầu nhưng năm nay tôi chẵng có nghị quyết gì cả. Không cần kiêng ăn. Muốn ăn gì cứ ăn. Chừng nào hết ăn được tính sau. Tôi cũng chẵng có mục tiêu gì. Được sống vui vẻ nhẹ nhàng là đủ. Không cần phải đi du lịch xa. Được thời gian đọc sách và chơi với con là đủ.

Nếu có cải tiến, tôi muốn viết tiếng Việt nhiều hơn và ít sai chính tả hơn. Tôi muốn dùng những trang xã hội ít hơn và chỉ tập trung vào trang web cá nhân này. Twitter tôi đã bớt dùng rất nhiều. Facebook thì cần giảm đi nhiều hơn. Tôi muốn ít đọc tin tức chính trị hơn và chỉ đọc sách.

Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

2017 in Review

This year had been mostly calm for us despite the country underwent tough challenges. I am still holding on to a decent job. I still am looking forward to coming to work everyday. Most of the people I worked with inspired me.

Highlight of this year had to be my trip back to Vietnam after 16 years. I had a chance to spend some quality time with my dad, brother, sisters, and extended family. They still have tremendous love for me. It was an emotional trip for me. I hope to return in a year or two as my dad is getting older. Although he is still in good health for his age, I must not take it for granted. In contrast, my mom is getting weaker and weaker. I hope that she will do better next year.

This year’s memorable moments had to be my wife’s family reunion. The passing of one of her uncles during the gathering was hard, but it demonstrated the bonding of a strong-tie family. He will be remembered every year at the reunion.

For our little family, the boys are growing way too fast. Đạo already hit third grade. His is doing well in school. Đán started kindergarten without knowing the alphabet. With a little support, however, he had mastered it. Now he started to learn to read. Xuân is not even two, yet he is catching up super fast to his brothers. He started to talk quite early and had developed his skills in communication. He knows exactly what he wants.

For my wife and I, we had our ups and downs, our gains (mostly weights for me) and losses, and our blessings and misfortunes. The good thing is that we had the formers more than the latters.

2017 began with a terrible few months for our country. I still can’t get over the fact that he is the president. The later quarter of the year, things seemed to get a bit better. I am hopeful for 2018.

Xin lỗi em

Lại một lần nữa tôi rất buồn và hối tiếc với chuyện đã xẩy ra. Chua xót hơn là tôi không thể chia sớt cùng em. Chuyện ngoài ý muốn nhưng tôi vẫn có lỗi với em. Tôi đã không tự kiềm chế được bản thân mình. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để em khỏi chịu khổ đau.

Tôi cám ơn đời đã cho tôi được gặp em và được em yêu. Tôi cám ơn em vì những tình nghĩa sâu đậm em đã dành cho tôi. Những gì chúng ta đã cùng nhau xây dựng là thành tựu lớn nhất trong đời tôi. Đoạn đường chúng ta đã đi tuy nhiều chông gai nhưng ta vẫn vượt qua. Phía trước còn rất dài và sẽ còn nhiều thử thách đang chờ ta. Nhưng tôi không lo ngại gì cả nếu chúng ta cùng đồng lòng tiến bước.

Hơn bao giờ hết, tôi xin lỗi em. Hơn bao giờ hết, tôi tạ ơn em. Hơn bao giờ hết, tôi tôn thờ em. Hơn bao giờ hết, tôi yêu em suốt cuộc đời.

Đàn ông thời nay

Hôm nọ vừa từ trong McDonald’s bước ra thấy một bé gái khoảng 11 hoặc 12 tuổi đang múa may và tự soi gương trong chiếc áo đầm công chúa. Bỗng nhiên miệng tôi hô lên “áo đẹp”. Con bé hốt hoảng bỏ chạy. Tôi cũng hết hồn bước nhanh ra xe.

Con bé đến bố mẹ và bảo, “Có người khen áo con đẹp”. Hai ông bà vẫy tay chào tôi. Hú hồn hú día. Tôi tưởng đâu nó mách với bố mẹ nó là có thằng cha dê xồm. Dạo này báo chí moi móc ra nhiều vụ án dâm tặc của đàn ông nên tôi cũng không dám phát biểu bậy bạ.

Cho dù một lời khen thật tình nhưng không biết có bị coi là harass (quấy rối) hay không. Bây giờ gặp gái đẹp cũng phải câm miệng nhìn chỗ khác. Những ông nổi tiếng bây giờ ai cũng trong tình trạng lo sợ. Không biết báo chí sẽ đem lên tố cáo lúc nào.

Tôi không nổi tiếng, không giàu, cũng không làm bậy bạ nên chắc không có gì nhưng cũng nên nhìn trước ngó sau cho an toàn.

Contact