Au Revoir Việt Nam

Sau khi bài báo về slideshow “Bonjour Vietnam” được đăng trong nước, tôi nhận được một vài email của mấy cô ở quê nhà. Dĩ nhiên là tôi hồi âm vì người ta đã bỏ thời gian ra để liên lạc với mình. Từ email đi đến hình ảnh rồi đến webcam chat. Có thể tiến xa hơn nữa nhưng tôi rất ngán cảnh về Việt Nam cưới vợ.

Khi quen với bà xã, tôi ngừng hẳn mọi liên lạc. Gần đây bỗng nhiên từ mấy social media, các cô hỏi thăm. Được biết giờ đây mỗi cô lạc loài mỗi nẽo. Đứa lấy chồng Đan Mạch. Đứa lấy chồng Anh. Đứa lấy chồng Đức. Rất vui khi thấy họ sống hạnh phúc bên chồng con.

Tôi cũng hạnh phúc bên gia đình của mình và không hề tiếc nuối hay hối hận với sự chọn lựa của mình. Bà xã tôi có hối hận hay không thì tôi không biết. Tôi không dám hỏi. Nhưng nhìn lại tôi có quá đa nghi không? Không phải ai về Việt Nam cưới vợ cũng thất bại. Nhưng lúc đó tôi không được tự tin vào chính mình. Tôi chỉ nghĩ nông cạn rằng tôi không có gì offer ngoài cái quốc tịch Mỹ.

Bà xã tôi thì khác. Vì bà xã cũng đã có quốc tịch và công ăn việc làm ổn định. Vậy thương tôi gì cái gì? Đẹp trai cũng không. Ăn nói khéo léo cũng không. Giỏi về việc nhà cũng không. Lúc mới quen, bố nàng cũng phải bó tay khi thấy tôi cầm cây kềm vặn con ốc cũng không xong. Ông ngạc nhiên hỏi, “Cháu chưa từng sửa chữa nhà cửa hả?” Tôi thành thật đáp, “Dạ đó giờ con chỉ ở nhà mướn thôi. Hư gì thì gọi chủ nhà đến sửa nên con cũng không để ý đến.” Biết thế mà nàng vẫn chịu lấy tôi.

Sau ngày cưới tôi vẫn thắc mắc vợ chịu lấy tôi ở điểm nào. Tôi cũng đã hỏi mấy lần nhưng vợ vẫn không chịu trả lời. Giờ tôi mới hiểu được tình yêu thật khó nói. Nhưng tôi biết rõ tôi yêu vợ ở chỗ nào. Không cần nói ra cái blog này đã ghi lại hết tất cả.

Thế giới bé nhỏ

Trước khi nghỉ làm tạm ở nhà với vợ con, tôi đăng ký tham gia một cái workshop về viết ở trường. Cái workshop này do một bà giám đốc của giao tiếp mới vào làm đảm nhận. Học cách viết cho rõ ràng thì cũng tốt. Ngày đầu tiên vào họ bàn tán về ông đã được trường dùng tên. Rồi thì đi lạc đề qua chính trị. Tôi cũng ngồi yên lặng lắng nghe không tham gia. Nhưng khi nghe bà giám đốc nói ông ta là một người đã sống rất đa dạng thì tôi chỉ cũng chỉ yên lặng rút lui. Tôi không muốn phí thời gian mình và cũng không muốn tham gia vào chính trị ở chỗ làm mặc dù chỗ làm của tôi đầy chính trị.

Nếu tôi theo đảng Cộng Hòa thì chỗ làm này rất thích hợp cho tôi nhưng tôi không thể nào theo được. Lý tưởng của họ quá ích kỷ và hẹp hòi. Họ chỉ lo cho bản thân và đảng riêng của họ chứ không vì đất nước. Họ bỏ mặc phụ nữ và dân thiếu số nhất là giới bê đê. Đường lối của họ quá hẹp hòi cho tôi.

Vào chỗ làm tôi chỉ làm công việc của tôi. Chỉ có trên blog này tôi mới phát biểu những suy nghĩ riêng của mình. Nhưng càng ngày tôi càng mất đi niềm tin và hy vọng về chính phủ nước Mỹ. Tôi cũng không làm được gì. Thôi thì tôi nên tập trung tinh thần vào thế giới bé nhỏ của tôi.

Giờ đây có bốn thằng con để lo. Mỗi ngày được thấy mặt chúng nó là niềm hạnh phúc của tôi. Ngày xưa tôi chỉ gần ba một hoặc hai ngày trong một tháng nên tình cảm cha con không được gắn bó. Giờ đây tôi may mắn không phải đi làm xa vợ con và chỉ được gặp lúc cuối tuần. Cuộc sống trôi qua rất nhanh và bọn nó mỗi ngày mỗi thay đổi. Tôi muốn được chứng kiến và viết lại những kỷ niệm của tụi nó. Sau này khi mất trí nhớ tôi sẽ đọc lại những gì đã viết. Tôi cũng không biết tôi sẽ duy trì cái blog này được bao lâu và tương lai của nó sẽ đi đến đâu.

Chẳng lẽ mấy chục năm sau tôi vẫn sẽ tiếp tục blog. Không biết phong trào lúc đó sẽ tới đâu. WordPress có còn tồn tại không? Tôi có còn đủ trí tuệ để thiết kế và giữ gìn trang blog của mình hay không. Tôi không ngần ngại không ai đọc cả vì bây giờ tôi cũng chẳng biết số lượng người đọc và người đọc nghĩ gì. Đây vẫn là thế giới riêng của tôi được chia sẻ rộng rãi. Ai thích thì cứ đọc không thì không sao cả.

Thế giới của tôi chỉ có bấy nhiêu thôi. Tôi muốn được an phận và sống nhẹ nhàng. Dĩ nhiên là không dễ dàng. Vì là một người nhạy cảm, tôi dễ dàng bị quấy nhiễu. Tôi đã tự nhủ với bản thân mình, “calm the fuck down.” Chuyện gì cũng giải quyết được. Và chính cái blog này đã giúp tôi thoát khỏi những cảm nghĩ của mình. Nó ghi lại những thở than, những phiền muộn, những ích kỷ, những nết xấu xa, những đụng chạm, những tự ái, những rên rỉ, những tự sướng, những ganh tị, những đua đòi, và những thói hư tật xấu. Dĩ nhiên cũng có những niềm riêng không làm sao nói hết. Nhưng nói được bao nhiêu đỡ bấy nhiêu.

Nghỉ ké

Vợ mới đẻ. Con mới chào đời. Tôi nghỉ làm ở nhà làm tài xế và dọn dẹp. Cả tuần nay ngoài việc đưa con nhỏ đi bác sĩ, đưa mấy thằng lớn đi học, đưa mẹ vợ đi chợ, tôi chỉ hoàn tất được việc giặt giũ và xếp một núi đồ và dọn dẹp nhà cửa từ trên lầu xuống basement. Nhà đã bị ngổn ngang khá lâu và tôi cũng khá chướng mắt nhưng cứ đợi đến nghỉ đẻ mới làm.

Còn bao nhiêu chuyện khác phải hoàn tất trước khi trở lại đi làm. Thay cái toilet mới. Cắt cỏ. Sơn cái deck. Trám cái driveway. Rửa cửa sổ, tường nhà (vinyl siding), và máng xối. Chỉ còn nghỉ thêm một tuần nữa thôi nên sẽ không thể nào làm hết mọi chuyện. Sẽ lấy thêm một tuần nữa rồi sau đó làm part time để đưa rước tụi nhỏ cho đến lúc vợ lái xe lại được.

Nếu như nghỉ làm hẳn ở nhà trông con và làm việc nhà chắc chắn chết. Thuê người làm những việc lặt vặt thì ngán. Giấc mơ làm giàu cũng chỉ là giấc mơ. Sự thật vẫn phũ phàng lắm.

Nghĩ vẩn vơ

Đêm nay Việt Vương bị đi soi đèn nên chỉ còn hai vợ chồng nằm trong phòng bệnh viện. Mười năm rồi vợ chồng mới được ngủ chung một phòng. Dĩ nhiên là vợ nằm trên giường còn tôi thì nằm ghế sofa.

Tuy được giây phút yên tĩnh nhưng tôi lại nhớ những tiếng khóc, tiếng la, và tiếng cười. Nếu chúng tôi đến giờ vẫn chưa con, không biết còn vợ chồng hay không? Nếu còn cuộc sống chúng tôi sẽ an nhàn nhưng chắc chắn là buồn tẻ.

Khi Đạo chào đời, cuộc sống của chúng tôi cũng đã hoàn toàn thay đổi. Nếu như chúng tôi ngừng lại lúc đó cuộc sống giờ đây cũng đỡ vất vả. Nhưng nếu chỉ có Đạo thì làm sao biết được Đán. Mỗi đứa mỗi tính và mỗi đứa đem lại niềm vui khác nhau.

Nếu dừng lại ở Đán thì làm sao biết được Xuân. Và rồi nếu ngừng ở Xuân thì làm sao biết Vương. Mỗi đứa trẻ đem đến sự kỳ diệu cho cha mẹ. Khi ôm mỗi đứa vào lòng tôi đều được cái cảm giác tràn đầy hạnh phúc và niềm vui khác nhau.

Tôi thương cái rụt rè của Đạo, mến cái mạnh dạn của Đán, và yêu cái duyên dáng của Xuân. Dĩ nhiên những khuyết điểm của chúng nó cũng khiến tôi căng thẳng không kém.

Ba đứa lớn đã cho tôi thấy được những biểu hiện khác nhau. Rồi đây Vương sẽ đem lại tôi những gì?

My First ER Visit

Around 5 am, my wife’s water broke. We head straight to the hospital. Unlike our previous boys, this guy didn’t turn his head; therefore; my wife needed C-section.

They told me to wait outside during anesthesia and one of the nurses came to get me when the surgery began. As I walked in, what I witnessed traumatized me. My blood pressure dropped as I saw a knife cut open my wife’s stomach. I sat next to my wife on the side that had been blocked out and tried to calm myself. It got worse when one of the nurses pulling my wife and yanking the baby. I was not even sure what she was doing. I looked at my wife with guilt and sympathy.

Then came the baby. He looked great. The nurses took him and cleaned him up. As they called me to come over, I could barely walked. I got up, walked over, and collapsed. I woke up a few minutes later and realized I was laying flat on the floor with a nurse held both of my legs up.

The doctor asked me a few questions to see if I remembered anything. He would not let me move or get up because he said I fell and hit my head. They transferred me to the ER even though I told them I was doing fine. After thorough examinations, they told me I had vasovagal syncope. They released me back to my wife and son.

This was my first time visiting the ER. I have heard so much about the C-section surgery, but seeing it first-hand is horrifying. I have so much respect for my wife and she is so much stronger than me.

As I sat in the ER, I felt ashamed of myself and the way women are being treated in this country. Women deserve nothing less than love, respect, and dignity. Why do we hate our women? Why don’t we believe them? Just thinking about the current Supreme Court nomination and the way the G.O.P ignoring the women enraged me. How can we do this to women? What the fuck is wrong with us?

Less Social Media Consumption

I am still on Twitter and Facebook, but more passively. I only tweet once in a while when I have something to promote. I only post my kids’ photos on Facebook to share with family and friends. I am pretty much checked out of LinkedIn until I need to find a new job.

Many people I follow on Twitter have moved to Micro.blog and Mastodon. I am still hesitate to join simply because I don’t want get myself hooked on more social networks. I already am having a hard time quitting Twitter and Facebook. I want to reduce my online presence to just this blog.

If you are still interested in finding out what I am up to, this is still the place to be. Grab the RSS feed for your own pleasure. I still love a good old RSS. I still like reading blogs over quick tweets. So if you have a blog, please share. I am definitely interested.

Thiếu ngủ trầm trọng

Cuối tuần vừa rồi lúc nào tôi cũng buồn ngủ. Sáng mở mắt không nổi nên chỉ muốn nằm. Trưa buồn ngủ quá nên đi ngủ. Thế mà tối chín giờ tôi không còn chống cự nỗi. Những ngày cuối tuần không làm gì được nhiều chuyên nhà ngoài việc lao chùi bụi cửa sổ, quạt điện, và hút bụi thảm. Đúng là tôi quá lười. Chỉ muốn ngủ, đưa con đi chơi, và phí tiền ăn tiệm.

Hôm thứ Sáu tôi nghỉ làm để tham dự hội nghị chuyên đề chiến tranh Việt Nam. Trong đó có một số giáo viên người Mỹ nhưng phần đông là người Việt. Chương trình tổ chức khá hỗn độn. Những người Việt trong ban tổ chức ngắt lời những giáo viên nhất là khi họ trả lời những câu hỏi của khán giả. Thà ít câu hỏi lại để dành thời giờ cho các giáo viên giải thích còn hơn đang nói phải bắt ngưng.

Dỉ nhiên là hội nghị này không có tiếng nói của miền Bắc nên khi một giáo viên người Mỹ đại diện cho phía Bắc bị những người Việt miền Nam tấn công. Câu trả lời của ông giáo sư người Mỹ dựa vào những nghiên cứu ông có về Cộng Sản chứ không phải là ý kiến cá nhân của ông. Thế mà một người giáo viên Việt đảm nghiệm phần chủ tịch (chairperson) của hội nghị đã lên tiếng rằng rằng ông đã bị “xúc phạm sâu” (deeply offended) bởi lời phát biểu đó của ông giáo sư Mỹ. Cũng may rằng có một người Mỹ khác trong ban tổ chức đã đứng ra xin lỗi.

Tôi có cảm nhận rằng cộng động hải ngoại vẫn chỉ đứng theo một bên khi nói về sự đau thuơng của chiến tranh. Những người Mỹ họ có cái nhìn cân đối hơn. Chẳng hạn như trong một bài thuyết trình, một người giáo viên Mỹ cho rằng cái thua là của Quốc hội Mỹ chứ không phải của những người Việt. Và ông đã đưa ra những lý do đem đến sự thất bại. Tôi muốn biết sự thật của chiến tranh chứ không phải một bên. Tuy nhiên tôi vẫn học đôi điều trong ngày hội nghị ấy. Rất cám ơn ban tổ chức. Hy vọng năm sau sẽ có nữa.

Tối thứ Sáu cả gia đình đi tham dự tiệc về hội nghị. Chiều đó số đông là người Việt. Đám nhỏ lên biểu diển võ thuật cũng khác hay. Thứ Bảy thì không làm gì nhiều cả chỉ đau đầu và buồn ngủ thôi và Chủ Nhật cũng thế. Tôi mới phát hiên rằng vì ba ngày cuối tuần tôi không uống cà phê. Ngày thường đến chỗ làm mỗi một ngày tôi uống lai rai sáu shots expresso. Sáng chơi shots. Trưa ăn cơm xong hai shots. Trước khi ra về làm thêm hai shots nữa. Tối đến tôi thức đến 12 hoặc 1 giờ rồi sáng dậy sớm đi làm tiếp. Cuối tuần ở nhà không có expresso miễn phí nên buồn ngủ la liệt. Chắc phải bớt expresso lại chừng 2 shots một ngày thôi và đi ngủ sớm để giữ gìn sức khoẻ.

Được ngủ nhiều đầu óc bớt căng thẳng và nhẹ nhàng hơn. Tôi muốn tập trung vào những công việc tốt nhiều hơn xấu. Sẽ viết lại những gì vui vẻ hơn là bực bội. Vì những niềm vui thất khó và quý hơn những chuyện làm mình bực tức. Tôi thật sự muốn lánh xa những gì khiến tôi tức giận và tập trung đến những gì tốt đẹp đang có trong tay. Tôi sẽ chia sẽ những gì mấy đứa con làm tôi vui hơn là những gì nó khiến tôi nổi điên. Vì khi chúng nó ngoan, chúng nó dễ thương vô cùng.

Tâm sự mỗi ngày

Mỗi ngày tôi muốn viết ít nhất 300 chữ mà không cần nghĩ suy. Chỉ gõ đến chừng nào đủ 300 hoặc hơn mới ngừng. Nói thì dễ nhưng làm chắc khó lắm. Thử nhé.

Hôm nay ngày 11 tháng 9, lại là một ngày kỷ niệm khó quen nhất ở nước Mỹ. Mới đó mà đã 17 năm. 17 năm là một thời gian dài nhưng không làm sao quên được cái thảm hoạ đó. Xin được vài phút để tưởng nhớ đến những người đã tử trận ngày hôm đó.

Lúc đó tôi chẳng để ý gì đến chính trị và những chuyện khủng bố. Tôi chỉ thu hẹp thới giới của tôi lại và sống với những gì tôi quan tâm như thiết kế trang web, nhạc, gia đình, và gái. Giờ thì đã khác. Thiết kế bây giờ để kiếm sống chứ không còn là niềm đam mê nữa. Nhạc chỉ để nghe chứ không để ý đến. Có vợ rồi gái cũng dẹp luôn. Còn chính trị đã khiến tôi khá nhứt óc một thời gian. Bây giờ tôi cũng bớt đi về những phần tin tức. Có theo giõi nhiều cũng chẳng làm được gì. Tôi đã không còn tức giận khi nghe con đười ươi cam phát ngôn bậy bạ nữa.

Hôm qua đọc đâu đó thấy có một người mẹ cũng khá nổi tiếng chia sẽ bà đã đập bể hai cái iPads vì hai thằng con mải mê game Fortnite. Vậy mà vẫn bị thiên hạ trách móc tại sau không biết hạng chế chúng nó để rồi đập bỏ những thứ mà người nghèo không có tiền mua. Theo tôi thì không có tiền mua càng tốt khỏi phải hại con cái.

Đam mê thì ai không bị đam mê nhưng dường như tụi nhỏ bây giờ chẳng biết cảm giác hối hận hoặc khó chịu. Được chơi là nó chơi cho thả ga. Ngày xưa tôi cũng mê xem phim Tàu lắm nhưng khi bài vở bị điểm thấp thì hối hận vô. Mẹ mình làm cực khổ nuôi mình đi học ngược lại thì mình không đáp ứng lại được tình thương của mẹ.

Có lúc mẹ đi buông đường thùng bằng chiếc xe đạp cũ kỹ. Đằng sau chở thùng đường. Đằng trước chở tôi. Ngày nào cũng đạp xe mấy chục cây số giũa trời nắng để mua một thùng đường về bán lẻ. Có lúc bị bắt và tịch thu thế là hai má con về tay không. Những chuổi ngày đó làm sao tôi quên được tuy lúc đó tôi chỉ bảy hoặc tám tuổi.

Bây giờ tụi nhỏ không thấy cha mẹ nó làm cực khổ nên chúng nó cũng không biết được cái cảm giác tội lỗi (guilty). Cũng có lẽ tôi là đứa trẻ hay quan sát và hay bị nhạy cảm nên tôi thường để ý rồi để trong lòng nên khi thấy mẹ phải lăn lộn với cuộc sống tôi xót xa vô cùng. Mỗi lần sài tiền của mẹ tôi cũng bùi ngùi lắm. Tuy mẹ ít cản trở nhưng tôi không đòi hỏi nhừng món đồ chơi đắt tiền. Nên giờ đây tôi cũng ít chiều chuộng tụi nhỏ tuy rằng tôi có thể mua được.

Tôi muốn nhớ lại ngày xưa mẹ đã làm gì mà khiến tôi trở thành như thế nhưng ngẫm nghĩ ra dường như mẹ chẳng làm gì cả ngoài việc để tôi tự do đầu làng cuối phố những lúc mẹ bận rộn công việc. Chẳng lẽ tôi đã quá lo lắng cho con mình không để nó được tự lo cho bản thân của nó?

Không biết những người cha đi làm xa lâu lâu mới về nghĩ sao nhưng chỉ vắng chúng nó một ngày tôi nhớ ghê lắm. Cũng may là tôi không rơi vào trường hợp đi làm xa. Ngày xưa ba tôi đi làm xa gần cả tháng mời về một hai ngày rồi đi tiếp nên dường như hình bóng của ông đã không để lại cho tôi được nhiều. Khi ba nói lời chia tay lần cuối cùng khi ba về lại Việt Nam tôi cũng chẳng có cảm giác lưu luyến gì cả. Và thế là hai cha con tôi đã cách xa nhau mấy chục năm. Những ngày chúng tôi ở bên nhau thật ngắn ngủi so với những chuỗi ngày không có bên nhau.

Cuộc đời là thế. Hoàn cảnh trong cuộc sống đã đẩy đưa ta đến những cảnh xa lìa nhau. Tôi cũng hối hận và xót xa vô cùng khi mình không được ở bên cạnh cha mẹ. Nhưng giờ tôi còn phải có trách nhiệm với con cái. Làm sao bây giờ? Tôi cũng chẳng biết phải xử lý sau.

Viết vội

Dạo này hay viết về những chuyện phiền muộn. Thôi thì hôm nay đổi hướng cho tâm hồn nhẹ nhàng hơn.

Cha mẹ tôi tuy đã già sức khoẻ kém đi nhiều nhưng tôi may mắn còn có cha mẹ. Tuy không được ở bên cha mẹ nhưng vẫn được nghe tiếng nói của họ.

Vợ chồng tôi sống tương đối hạnh phúc. Có lẽ tình thì ít còn nợ thì nhiều nên vẫn còn bên nhau. Nếu thật sự chỉ tình không thì chắc không còn nữa. Từng người tình bỏ tôi đi như những cơn sóng mạnh. Vì lúc hết tình thì cũng đã trở thành kẻ thù.

Con cái tuy hơi phá phách và lì nhưng bọn nó cũng khôn lớn bình thường. Mỗi đứa mỗi tính tình khác nhau. Được cái này không có cái kia. Cuộc sống của tôi giờ đây dành hết cho bọn nó. Chỉ hy vọng rằng chúng nó nên người tốt.

Công việc của tôi bây giờ là làm kiếm tiền nuôi gia đình. Giấc mơ nghề nghiệp giờ đây đã không còn nữa. Những việc tôi làm đều trái với lối suy nghĩ của tôi. Nên giờ đây tôi không còn đặt nặng vào chính trị nữa. Đến lúc cần đi bầu tôi đi bầu. Chuyện khác những chính trị gia muốn làm gì thì làm. Tôi muốn trở lại những năm tháng không theo dõi chính trị nữa.

Tôi vẫn chưa bỏ được Twitter và Facebook. Tuy nhiên tôi đã rời xa Twitter rất nhiều. Chỗ đó không còn là nơi để tôi theo dõi ngành nghề nữa. Facebook tôi vẫn chia sẽ những hình ảnh con cái cho họ hàng ở xa, nhất là Việt Nam. Tôi mong blog sẽ trở lại vì tôi vẫn thích đọc blog hơn là social media.

Hôm nay chỉ viết vội bao nhiêu đó thôi. Hẹn gặp lại ngày mai.

Lễ lao động

Hôm thứ sáu ông dean cho nhân viên về sớm nghỉ lễ lao động. Được về sớm tôi ghé qua Home Depot mua vài vật liệu sửa nhà.

Về nhà trám lại những vách tường bị nứt hoặc bị lủng lỗ. Rồi ráp lại cái crib để chuẩn bị cho thằng thứ tư.

Trong nhà còn rất nhiều chuyện sửa chữa và dọn dẹp. Tôi muốn bỏ ra ba ngày nghỉ thanh toán cho hết nhưng tôi chỉ hoàn tất được vài công việc nhỏ như cắt cỏ và dọn dẹp sơ qua những bề bộn.

Thú thật tôi rất tệ với các công việc trong nhà từ dọn dẹp đến sửa sang nên lúc nào cũng cảm thấy vô dụng. Tuy nhiên khi hoàn thành một project nhỏ gì tôi cũng rất sung sướng.

Sau khi làm xong một vài công việc nhỏ, tôi đưa bọn nhỏ đi chơi để chúng nó khỏi năn nỉ chơi iPad. Đi đạp xe, đi playground, đi hái trái cây, đi nhảy trampoline, đi thưởng thức Legos. Đi đâu cũng được tôi chỉ không muốn thấy chúng nó bị iPad cướp cả thân xác lẫn linh hồn.

Hôm chiều thứ bảy đi cúng giỗ. Bọn nhỏ chơi game với nhau. Đứa này bắn chết đứa nọ rồi lấy vũ khí. Thằng bị bắn thì khóc lóc ầm lên. Rồi người lớn can thiệp.

Lúc trước bọn nó chơi chung với nhau hay gây gổ nên thôi quăng cho một thằng một cái iPad cho êm chuyện và tránh xích mích người lớn. Nhưng giờ đây có iPad chúng nó vẫn cãi nhau. Thôi thì tạm thời cho chúng nó chơi ít lại.

Lúc trước đưa mấy đứa con tôi đi chơi tôi hay rủ rê nhưng bây giờ tôi rất ngại. Tôi muốn đi chơi để thưởng thức chứ không muốn làm Bao Công.

Contact