Niềm hân hoan nhỏ

Lúc mới qua Virginia tôi được một chị bạn giới thiệu thuê một phòng của nhà cặp vợ chồng trẻ bạn của chị. Người chồng lớn hơn tôi vài tuổi nhưng bảnh bao hơn tôi. Vợ anh thì nhỏ tuổi hơn tôi nên còn trẻ. Vợ chồng chưa có con. Họ sống hạnh phúc.

Tôi không còn nhớ tiền thuê là bao nhiêu nhưng chủ bao tất cả từ điện nước và luôn cả phần ăn. Lúc đó tôi chỉ có một mình nên cũng tiện. Cũng may mắn là hai vợ chồng nấu ăn đều ngon cả. Anh ta làm những món ăn Việt Nam như canh chua cá kho rất đúng vị. Vợ thì kho thịt ba chỉ rất nhiều mỡ nên ăn vừa béo vừa ngon như ở Việt Nam.

Hai vợ chồng cũng bảo rằng tôi muốn ăn gì thì nói. Tôi thì có gì ăn nấy không đòi hỏi gì cả. Nhưng thấy người ta nhiệt tình mình cũng không ngại. Tôi thèm mắm kho, bún mắm, hay lẩu Thái cũng request luôn. Tuy rằng phần ăn có bao trong tiền thuê nhưng tôi vẫn đi chợ mua đồ để nấu. Công người ta nấu còn nhiều hơn là tiền chợ. Tôi mua luôn cả bia rượu về để cùng nhau lai rai. Vợ chồng không đòi hỏi tôi phải đi chợ nhưng có qua có lại thì công bình hơn. Làm như thế có ăn cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Tuy tôi chỉ ở tạm vài tháng nhưng đó là những ký ức đẹp đơn giản. Tôi quý cách đối xử của vợ chồng họ. Đó cũng chính là niềm hân hoan giữa người Việt với người Việt trên xứ người.

Bỏ hết

Bỏ cà phê giúp tôi ngủ ngon giấc buổi tối nên buổi sáng tỉnh táo hơn. Đầu óc không còn bị nhức nhói nhưng mấy tháng trước. Giờ đây tôi mới thật sự biết quý báo giấc ngủ của mình.

Nếu bây giờ bỏ được rượu, bia, thịt, và đồ biển sẽ đỡ bị gout hành hạ. Bỏ luôn được tình dục thì hay biết mấy. Nhưng bỏ hết những thú vị của cuộc đời thì sống còn ý nghĩa gì?

Tôi không phải là người có cái tính mạnh mẽ nên dễ dàng bị lôi cuốn vào những đam mê của đời. Tôi không thể bỏ đi những quyến rũ ấy. Và như thế tôi phải làm phiền hoặc làm hại đến những người xung quanh.

Làm người giữa tốt và xấu chỉ khác nhau là cách mình đối xử với người. Người tốt luôn nghĩ đến người khác còn người xấu chỉ nghĩ đến bản thân mình. Cho nên làm người tốt chi cho mệt. Liệu người ta có nhận thức được hay không? Nếu chỉ nghĩ cho bản thân mình dù người ta có cho mình là ích kỷ thì cũng chẳng hại gì đến mình.

Chẳng hiểu sao tôi lại có những suy nghĩ như thế. Cho nên tôi thích cái blog cá nhân này là vậy tôi có thể nói ra những ý nghĩ vu vơ mà chẳng ngại ngùng gì. Viết xuống rồi bỏ hết ta làm lại từ đầu.

Sleeping Better

In the past several weeks, I have been getting better sleep at night. I made several small changes to my routines. I don’t drink coffee anymore. I only take a few sip if my wife had one to satisfy my craving. I do not read at night after the kids go to sleep. I leave my iPhone outside of my bedroom, which mean no more reading on screen or watching Netflix. I don’t blog at night. I also don’t do any personal work at night. I also deactivated Facebook for several weeks. I reactivated today but I am not planning on spending too much time on it.

Getting enough sleep has helped me so much. I feel better. I don’t get a migraine in the evening and at night. My next step is getting back to some leisure exercising like walking and jogging. I need to take better care of myself.

Getting Old

Last week, I got a migraine everyday after work. My blood pressure has been on the range of stage-one hypertension. Lacking of sleep has taken a toll on my health. Even though I have read Matthew Walker’s Why We Sleep and understood the consequences of not getting enough sleep, I ignored the warning signs.

I am getting older now and still responsible for my family, I need to make better choice of my life. I am weaning off coffee and cutting down on alcohol. I am heading to bed before 10 pm with my kids and not waking up after they had slept. I am also leaving my phone far away from my bed. I am deactivating Facebook once again and spending less time on social media and reading on screen. I also cutting back on reading books at night, and only read in the morning. I will blog less as well.

I will also miss doing side projects at night. I am not young anymore. Staying up late is going to kill me in a painful way. I do not want that. I need to learn to live slower (in my own head). Getting old is tough when you’re not taking good care of yourself.

Mệt

Trời nóng nực. Thiếu ngủ. Nhiều chuyện đắng đo. Sau những ngày vacation là nhừng ngày stress. Nhà cửa bề bộn. Con cái ồn ào. Cuộc sống như bị quây cuồng. Chẳng có giây phút thoải mái.

Trong tuần sau giờ làm việc đầu đau như sắp vỡ. Thứ Sáu nghỉ làm để nghỉ ngơi nhưng đóng cây trước nhà thấy chướng mắt quá nên thuê xe đi quăng. Cũng may có vợ phụ giúp nên hoàn tất tốt đẹp.

Hôm nay trời vẫn nóng như điên cũng may là sáng cũng đã cắt xong cỏ. Có nhà có nhiều chuyện phải lo. Tôi cũng bị stress luôn. Phải chi dư dả tiền bạc mướn người làm hết cho khỏe. Tuy nhiên tôi cũng rất may mắn với số tiền lương của mình và không nên trèo cao.

Nếu như vứt bỏ được những tánh tình xấu xa của tôi thì tôi sống nhẹ nhàng hơn nhiều. Đã cố gắng lắm và vẫn tiếp tục phấn đấu. Tôi ghét sự ít kỹ và hẹp hòi của chính mình và tôi cũng tự nhận được như thế nhưng tôi không thay đổi được. Tôi chơi sòng phẳng. Có qua có lại. Ai rộng rãi với tôi thì tôi rộng rãi lại. Ai hẹp hòi với tôi thì tôi cũng thế. Tôi muốn thay đổi rằng dù người ta bần tiện với mình, mình cũng rộng rãi lại như tôi chưa làm được. Vì tôi cũng chỉ là con người chứ chưa thành thần thánh.

Học tiếng Việt

Tối qua tôi đưa Đạo và Đán đến lớp hè tiếng Việt. Sẵn dịp tôi tham dự buổi họp phụ huynh. Tôi cảm kích sự tận tình của thầy cô và nhân viên đã không ngần ngại dành thời gian quý báu thay gì đi nghỉ hè để dạy dỗ cho con cháu chúng ta. Họ yêu tiếng Việt. Đáng tiếc rằng họ chỉ yêu tiếng Việt trước năm 1975 vì họ cho biết rằng trường có sưu tầm sách tiếng Việt nhưng chỉ những sách xuất bản trước năm 1975.

Ngôn ngữ Việt ít hay nhiều cũng thay đổi theo thời gian. Nếu chỉ đọc sách trước 1975 thì con cháu chúng ta bỏ đi hết 44 năm phát triển của tiếng Việt. Theo tôi đó chỉ là sự cố chấp. Sách thì sách. Sách nào cũng có giá trị. Nếu không chấp nhận sách về chế độ sau này thì đừng sưu tập loại sách có tính chất chính trị. Còn văn hoá và văn học đọc cũng bổ ích thôi không có hại gì.

Họp xong tôi cảm thấy hơi thất vọng nhưng dù sao đi nữa tụi nhỏ học được căn bản tiếng Việt là tôi mừng rồi. Tiếng Việt cũ hay mới không thành vấn đề. Sau này nếu chúng nó có hứng thú sẽ trao dồi thêm sách vở nào cũng được.

Quick Notes

I had a good time at Typographics. The speakers at the main event were inspiring. The experimental presentations at the TypeLab were amazing. Highlights of the conference were meeting DJR to thank him for designing his fonts with Vietnamese and catching up with good old buddy Tim. A designer from Monotype came up to me to thank me for Vietnamese Typography book. That was nice.

After the conference, our family headed to Wildwood for a week-long vacation. I took Xuân and Vương on the tram ride. The nice lady didn’t charge me a fee. She said, “Happy Father’s Day.” That was when I realized it was my day. We had a bit of a rough day with Đán. He is so misbehaving these days. Then again, I had a nice treat at the end of the day from my lovely lady.

I have not been blogging much because I am still reading Frederick Douglass’s biography. I have about 300 pages more to go. It’s an engaging book. I hope to get it done before our vacation ends. I also have been playing around with redesigning this blog. I have not settled on any design it. We’ll see.

My gout attack is going away after a week of Aleve and a bottle of apple cider vinegar. Walking had been a living hell. I can’t wait to get back to normal so I can walk to the beach and ride my bike on the boardwalk with the kids. It’s time to kick back and relax before more kids joining the place. It’s going to be chaotic. I am not looking forward to the arguing and bickering. Four boys of my own already drive me to the wall.

Chuyện trong ngày

Hôm qua tôi làm một việc đần độn. May mà hậu quả không đến nỗi tai hại. Giờ đây tôi vẫn ân hận về việc làm đó. Đền bù lại là tôi có một ngày dành cho đứa con đầu lòng. Đã lâu lắm rồi hai cha con không có thời gian riêng với nhau. Mới đây mà nói đã mười tuổi rồi.

Chân tôi vẫn còn đau vì gout. Lần này kéo dài hơn tôi dự đoán. Ngày mai đi conference rồi mà vẫn chưa khỏi. Biết làm sao bây giờ. Đành chịu vậy. Hy vọng không phải lết lên lết xuống.

Lúc trước tôi cứ nghĩ những người nổi tiếng (trong nghệ thuật hay trong thiết kế) cũng là những người bình thường. Nhưng thật thất vọng khi họ quá phách lối. Đã vài lần như thế khiến cho tôi mất đi cảm tình. Tôi không phải là người đam mê “celebrity” nên cũng chẳng cần thiết phải làm quen với họ.

Từ 6:30 chiều cho đến 9:30 tối là những giây phút đẹp đẽ và xấu xa nhất trong ngày. Những giây phút được bên cạnh con cái cũng là những giây phút quá mệt mỏi sau những giờ làm việc. Tôi không còn đủ sức lực để làm những việc không cần thiết. Khi con ngủ rồi mới được thời gian riêng. Bây giờ gần 11 giờ đêm và tôi cũng mệt đừ. Thôi hẹn lại sau nhé.

Viết vội

Cuối tuần bị gout hành hạ. Uống thuốc và uống giấm táo cũng chưa hết. Vài tháng nay nhậu hơi nhiều tưởng đâu không bị ảnh hưởng. Thôi kệ có sướng có khổ. Cuộc đời mà. Phải có đắng cay. Hy vọng sẽ khỏi trước khi đi hội nghị Typographics ở New York và đi nghỉ hè ở biển Wildwood.

Gần đây ít đọc sách Việt. Đơn giản là thư viện không có sách mới. Dạo này cũng ít viết tiếng Việt nên bây giờ cố gắng để thôi quên ngôn ngữ của mình. Giờ đây mỗi lần muốn blog không biết phải dùng ngôn ngữ nào. Đó là cái lợi chứ không phải khó khăn khi biết cả hai thứ tiếng.

Tôi muốn viết về vợ tôi nhưng ngại nói là bợ đít. Nhưng không sao cả bợ đít vợ của mình chứ đâu phải bợ đít người khác đâu. Tóm lại là tôi may mắn có người chống đỡ tin thần. Tôi không còn cảm thấy lẻ loi và chán nản. Cuộc sống bận rộn nhưng cũng thoải mái. Vợ tôi được cái là không hà tiện và không tính toán nhưng cũng không quá phung phí nên chúng tôi không xem trọng tiền bạc. Có bao nhiêu xài bấy nhiêu. Còn đi làm được thì không quá lo ngại. Chừng nào mất công việc tính sau.

Thôi hôm nay viết vội thế thôi. Chừng nào dư thời gian sẽ viết tiếp.

Thank You, Big Brother

On November 2, 2011, I wrote about my love ones:

I also missed my wife even though we only communicate with each other on the basic level. These days if we go any further than that, we would ended up arguing. If we talk to the point where I started to feel comfortable, I would bring up my problems and she is sick and tired of hearing them. I am sure you’re pretty tired of hearing them too if you follow this blog. Carrying the baby is already hard enough; therefore, I try my best to keep my own issues to myself and not giving her anymore burden.

After reading my blog post, brother Hải sent me the following email:

Hey, Doanh,

How goes it, lil bro? Long time no see. :o)

Hope you don’t mind me saying this, but the highlighted above raise all kinds of red flags in my head: I was there.

I know it’s tough: new job, a business on the side, a toddler, a new baby coming, mom being sick, etc. I was in a similar situation, and—had I known to prioritize things—I would still have a family.

Can’t tell you what to do, or how to fix it. However, I think you would agree with me that it needs to be fixed; or—at least—not get worse.

Again, hope you don’t mind me saying the above.

Please give my best to everyone.

Thank you big brother for saving our marriage. May your soul rest in peace.

Contact