Có một dòng sông

Cuộc đời con người giống như một dòng sông trôi chảy không bao giờ dừng lại. Vì thế mỗi chặng đường đã trôi qua không thể nào ngăn chặn lại được. Những gì của quá khứ giờ đây cũng chỉ còn lại trong ký ức.

Tôi vẫn yêu quý tuổi thơ của mình dù biết rằng nó đã không còn tồn tại. Nếu như không xa quê hương lúc tuổi thơ đang lên cao vút, không biết tôi có còn nhớ nhung đến thế không? Sau ba mươi năm trở về căn nhà của tuổi thơ giờ đã không còn nữa và phố xá xưa giờ cũng đã thay đổi. Nhưng trong đầu óc của tôi, từng chi tiết vẫn y như cũ. Cũng may là còn có một số láng giềng vẫn còn nhớ đến tôi và những kỷ niệm xa xưa.

Thời gian trôi qua vun vút. Tôi tiếc nuối những tình bạn tôi đã vô tình đánh mất. Từ tiểu học, tôi có một nhóm bạn khá thân nhưng rồi sau trung học đường ai nấy đi. Xa mặt cách lòng. Tình bạn tàn phai theo ngày tháng. Giờ gặp nhau trên Facebook không nói không nụ cười. Chút tình dường như hiu hắt bay.

Rồi có những mối tình đã không giữ được. Từng người tình bỏ tôi đi như những dòng sông nhỏ. Rồi sông cứ trôi và tôi vẫn lạc lối. Nếu có thể quay lại, tôi sẽ sửa đổi lại những lỗi lầm xưa nhưng dòng sông không bao giờ chảy ngược. Thôi thì cảm ơn họ đã cho tôi những kinh nghiệm làm sao đừng phá vỡ những hạnh phúc đang có trong tầm tay. Có mất mát mới biết quý trọng tình cảm người khác trao cho mình. Có thất tình mới biết yêu quý tình. Có đau mới biết mở rộng con tim. Từ đó tôi thề sẽ nắm vững tình yêu và sẽ không bao giờ buông tay âm thầm tìm về cô đơn.

Thôi thì đời hãy cứ trôi. I just go with the flow.

Liên Đoàn Hùng Vương

Đạo và Đán tham gia liên đoàn Hùng Vương đã được bốn tuần. Mỗi chiều thứ sáu tôi có nhiệm vụ đưa rước bọn nó đến họp mặt từ 6:30 chiều đến 8:30. Lần đầu hai đứa nhút nhát không chịu sinh hoạt. Nhưng rồi thấy bọn con nít được chơi những trò chơi vui nên cũng nhảy vào. Lần thứ nhì thì chỉ còn thằng Đán rụt rè không muốn vào. Đến lần thứ ba thì không còn xa lạ gì nữa.

Riêng tôi trong thời gian chờ đợi chỉ muốn hai tiếng đồng hồ yên tĩnh để đọc sách sau một ngày làm việc. Tôi cũng chẳng hứng thú xã giao nhưng vì là người mới nên tôi cũng cố gắng chào hỏi những phụ huynh khác. Đại khái là hỏi han về liên đoàn và về con cái của họ. Rất vui là phụ huynh nào cũng niềm nở và dễ thương. Họ chia sẻ kinh nghiệm của họ và khuyến khích tôi chịu khó cho tụi nó tham gia.

Chỉ gặp nhau bốn lần thứ sáu và một lần picnic nhưng tôi có được cái cảm giác rất gần gũi. Đây là những bậc cha mẹ rất thương con cái và sẵn sàng làm mọi chuyện cho con. Có cha mẹ phải lái xe hơn cả tiếng đồng hồ mỗi chiều thứ Sáu để đưa con đến tham gia. Tuy có thể tham gia vào liên đoàn Mỹ gần nhà nhưng họ muốn mấy đứa nhỏ có thêm bạn bè Việt và hiểu biết thêm về nguồn gốc Việt Nam.

Trong lúc đám nhỏ sinh hoạt thì cha mẹ cùng bàn bạc với nhau về những lần đi cắm trại sắp tới trong liên đoàn, tương lai con cái, công ăn việc làm, dạy tiếng Việt cho bọn nhỏ, và những món ăn nhậu. Nghe nói có ăn nhậu là tôi kết rồi. Tuy mới gia nhập nhưng tôi nhận thấy được sự đoàn kết của cha mẹ Việt Nam với nhau. Lúc đi picnic ngày chủ nhật tuần vừa rồi phụ huynh có bàn với nhau về một cuộc họp mặt dành riêng cho cha mẹ để có cơ hội quen biết nhau.

Lúc đầu tôi cũng ngại tham gia liên đoàn nhưng mẹ bọn nhỏ bắt mấy cha con đi tôi phải theo lệnh mà thực hành nhưng giờ đây tôi thấy cũng tốt. Thứ nhất là cho bọn nhỏ rèn luyện kỷ luật, nề nếp, và kỹ năng lãnh đạo. Thứ nhì là sự đoàn kết giữa mẹ cha. Hy vọng rằng qua con cái cha mẹ cũng trở thành bạn bè để giúp đỡ lẫn nhau dạy dỗ con cái nên người để sau này bọn chúng góp sức cho xã hội. Làm cha làm mẹ nuôi con mình được như vậy là mãn nguyện rồi.

Học tiếng Việt

Tôi muốn mấy đứa con học tiếng Việt nhưng không muốn ép buộc bọn nó. Hy vọng rằng sau này nó muốn tìm hiểu thêm về ngôn ngữ của cha mẹ và ông bà nó thì tụi nó tự học lấy.

Tôi xa quê hương sau khi học lớp năm. Đến Mỹ tôi phải gác lại tiếng mẹ đẻ của mình để tập trung học tiếng của xứ người. Sau mấy chục năm không đọc và không viết, tiếng Việt trong tôi mất dần. Vài năm gần đây tôi cố gắng rèn luyện lại tiếng Việt. Tôi bắt đầu viết tiếng Việt trên blog của mình. Vì là trang blog cá nhân nên tôi muốn viết gì thì viết. Văn chương quê mùa cũng không sao. Nghĩ gì viết nấy. Chính tả lúc đầu đầy lỗi. Giờ thì chữ nào không chắc chắn nhờ đến Google. Trên iPhone tôi dùng bàn phím LabanKey để gõ chữ Việt. Nhờ công dụng gợi ý chữ để gõ nhanh hơn và ít lỗi chính tả.

Ngoài việc viết, tôi cố tìm sách tiếng Việt để trau dồi thêm. May mắn là những thư viện công cộng ở thành phố tôi đang sinh sống có vài kệ sách dành riêng cho tiếng Việt vì cộng đồng người Việt ở đây khá đông. Đồng thời tôi cũng thường xuyên nghe nhạc Việt nhất là những tác phẩm của Trịnh Công Sơn. Tuy đã nghe nhạc của ông rất nhiều nhưng mỗi lần chăm chú lắng nghe tôi lại nhận ra những câu thơ thú vị. Ví dụ như gần đây tôi chợt nhận thức và hiểu được câu: “Em đi về cầu mưa ướt áo / Đường phượng bay mù không lối vào / Hàng cây lá xanh gần với nhau.” Cho dù đã nhiều lần nghe bài “Mưa hồng.”

Đó là cách tự học tiếng Việt của tôi. Ngoài tiếng Việt, tôi càng yêu cả chữ Việt. Khi làm bài luận án để lấy bằng thạc sĩ về thiết kế đồ hoạ, tôi chọn ngay đề tài nghệ thuật chữ Việt. Mục đích của tôi là giúp những nhà thiết kế chữ ngoại quốc tạo ra những phông chữ rõ và dễ đọc cho chữ Việt. Sau khi phát hành sách luận án của mình trên mạng, tôi đã được đón nhận nồng nhiệt vào cộng đồng thiết kế chữ và được cơ hội giúp đỡ cách nhà thiết chữ vòng quanh thế giới để đem đến chữ Việt cho chúng ta. Mục tiêu kế tiếp của tôi là khuyến khích người Việt thiết kế chữ Việt.

Tình người

Hôm nay coi như đã hoàn tất được một trong những lời hứa đã khiến tôi phải căng thẳng mấy tháng vừa qua. Một mình tôi thì không sao cả. Chỉ sợ liên quan đến vợ và con cái nên nhiều khi cũng khó thực hiện. Trách nhiệm của tôi không chỉ một mình mà còn cả gia đình. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng suôn sẻ và tốt đẹp. Tôi hy vọng mọi việc rồi cũng như thế.

Trong đời sống tôi luôn đặt nặng tình người và nhất là người trong gia đình. Cho dù không ruột thịt tôi cũng xem như người nhà. Giúp đỡ được gì tôi chẳng những không ngần ngại mà còn sẵn sàng. Tôi không cần họ phải trả ơn gì cả nhưng thật thất vọng khi họ đối xử với tôi như người xa lạ. Thôi cũng không sao cả. Người ta không xem mình như người thân mình vẫn giữ lời hứa và làm trọn vẹn tình nghĩa của mình cho dù phải ngượng nghịu và không thoải mái. Những lúc khó chịu tôi chỉ nhớ đến lời dặn dò của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng / Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi. Để gió cuốn đi.”

Chuyện thiên hạ

Hôm qua thấy cặp vợ chồng già đầu bạc trắng người Á Đông (chắc là Hàn Quốc) tay trong tay đi ra thư viện. Đến lề đường ông nhẹ nhàng nếu lấy bà quan sát xung quanh coi có xem không rồi mới dìu bà đi tiếp. Đến xe, ông ân cần mở cửa cho bà vào. Seatbelt cho bà cẩn thận, đóng cửa, rồi mới quay về chỗ lái. Dễ thương vô cùng.

Đầu tuần trước thằng lính (người Ấn Độ) rủ đi ăn trưa cùng với bạn gái (cha Do Thái, mẹ Nhật Bản). Đến tiệm burger mạnh ai nấy gọi đồ ăn mạnh ai nấy trả tiền. Tôi cũng ngạc nhiên sao nó không bao con bồ nó. Cuối tuần đó nó lại rủ tôi đi ăn trưa. Chúng tôi vào quán Nhật. Tôi gọi vài món sushi và sashimi rồi gọi thêm một bình sake nóng. Tôi mời nó thử sake vì nó nói chưa từng bao giờ uống qua. Thấy ngon và ấm nên nó không ngại làm thêm vài shots. Thấy nó ngà ngà và nói chuyện thân mật nên tôi hỏi thử nó với con bồ sống chung với nhau tiền bạc tính sao? Nhà của nó nên con bồ trả nó tiền nhà mỗi tháng. Điện nước đồ ăn chia đôi. Ngủ chung thì miễn phí. Quá lời luôn.

Trưa hôm qua ra Eden ăn tô bún mắm nghe thiên hạ nói chuyện tào lao. Tại sao mấy ông muốn mấy bà về Việt Nam còn mấy bà thì lại cấm mấy ông không được về. Mấy ông về Việt Nam rồi chỉ còn thân xác trở lại Mỹ. Hồn thì vẫn ở lại Việt Nam. Còn quý bà thì khác. Khi các bà về Việt Nam trở lại Mỹ răng trắng hơi, mũi thon hơn, và ngực nở hơn. Hỏi xem ông nào mà không muốn vợ về Việt Nam? Hơi exaggerate một chút nhưng cũng vui.

Ngủ ngon

Cả tháng trước ngày nào cũng thức khuya dậy sớm để viết và thiết kế lại quyển sách của mình nên thiếu ngủ trầm trọng. Thứ Sáu vừa rồi cũng đã hoàn tất. Mấy ngày lễ cuối tuần sáng làm việc nhà xong lại không uống cà phê nên đến trưa là buồn ngủ vô cùng. Đọc sách cũng không xong. Mết quá không đưa đám nhỏ đi chơi. Chỉ quăng cho chúng nó cái iPad cũng xong.

Tuy cảm thấy có lỗi lắm nhưng biết sau bây giờ. Đã tìm đủ mọi phương pháp để cho nó không bị nghiện iPad nhưng giờ đây chúng không thể nào bỏ được. Nhà thì đủ chuyện để làm. Cỏ phải cắt phải tỉa. Vách tường phỉa rữa sạch. Trong nhà thì đồ đạc và đồ chơi tràn ngập từ lầu đến basement. Dọn dẹp được vài ba bữa lại lộn xộn tiếp. Thôi thì đến đâu hay đến đó. Đó là trách nhiệm của mình. Không làm được thì là do lỗi mình chứ không phải tại ai cả.

Thôi thì hãy nhẹ nhàng mà sống. Đến đâu hay đến đó. Phải lo cho sức khoẻ để nuôi dưỡng mấy thằng con. Không nên phí sức nữa. Cuối tuần này sẽ cố gắng đưa bọn nhỏ ra khỏi nhà. Đi lang thang đâu đó cũng được. Để tụi nó ở nhà thì chỉ có iPad từ sáng đến tối.

Không hạnh phúc

Hôn nhân nào cũng không hạnh phúc. Đó là điều thường chứ không lạc lối. Đừng cảm thấy đắng cay rồi tưởng rằng nếu lấy được người khác sẽ hạnh phúc hơn. Sự phản ứng đó sẽ khiến một hôn nhân càng không hạnh phúc thêm. Lý do chính cho nỗi khổ sở là tự cho rằng mình được quyền hạnh phúc. Nên chấp nhận rằng không hạnh phúc là chuyện bình thường trong hôn nhân và lập tức làm những điều để giảm đi sự không hạnh phúc đó.

Những ai cảm thấy mình không hạnh phúc hãy suy nghĩ lại.

Sắp hết hè

Dạo này ít blog vì tranh thủ viết ấn bản thứ hai quyển sách Professional Web Typography. Muốn tạo thêm một vài mẫu design mới cho sách nên thức đêm để làm. Định lấy cơ hội đi vacation để hoàn tất nhưng đêm nào cũng mệt rã người sau một ngày trông đám nhóc. Hôm nay là thứ Năm rồi mà chẳng tới đâu hết. Đọc cuốn sách cũng chẳng xong. Bù lại được dành thời gian với vợ con và mẹ vợ.

Tụi nhỏ mê biển lắm. Quăng nó ra nhảy sóng chơi cát là đủ. Tuy nhiên phải ngó nhìn bọn nó nên cũng không làm gì được chuyện của mình. Ba anh em thằng lớn chơi nhau rồi cãi nhau rồi lại chơi nhau. Bực mình là hai thằng lớn lúc nào cũng chọc ghẹo thằng Xuân. Nói hoài cũng không lọt lỗ tai. Anh lớn không biết nhường nhịn em còn làm cho nó khóc. Chán.

Thứ Hai tuần tới là bọn nhỏ trở lại trường. Thế là mùa hè năm nay cũng đã hết. Nhanh không thể nào ngờ. Thằng Vương đã gần một tuổi rồi. Bây giờ nó biết nhiều rồi. Cười ít hơn la hét nhưng cũng dễ thương lắm. Đang biết đứng và sắp tập đi. Thích ăn đồ người lớn và nghe rap Việt. Tuổi thần tiên.

Losing My Compassion

Dear Anh Quý,

Since our family reunion, I had been thinking about our late-night conversations on various topics including marriage, parenting, gun, sex, abortion, and religious. You helped me understand how someone who is as logical as yourself take the rules of God and apply them to your life. I see how his rules can be used in any situation, anytime, and anywhere. I admire your faith in God. Thank you for praying for me and my family, especially my son. I felt your genuine belief and your good heart.

In the past two weeks, I often thought of you when I got irritated toward my kids and the people around me. I felt as if I was losing my compassion. The guilt and the selfishness were eating me alive. I loathed myself for the animosity inside my head and heart. Maybe I do need God in my life to give me guidance and discipline, but I am hesitated to accept Jesus as my savior because I don’t have a strong mind like you. I cannot obey every rule of God. I don’t want to let him down. I am not too sure about my commitment. I had trouble quitting coffee and alcohol, but in these cases I only let myself down and not God. I definitely am not addicted, but I don’t have the strong will to get rid of them completely.

How have I been dealing with my irritability? I confessed to my wife, tried to relax, and let go of things that drove me nuts. I am gaining back my compassion and empathy. Your kindness and openness helped me as well. Thank you for offering to be there for me if I need to reach out.

When I brought up gun control in our conversation, you had a solid argument for using gun as the last resort to protect your family. You explained the different between kill and murder. Killing can be an act of self-protection, but murdering is an act of evil. I completely understand your perspective on gun, but I was still not convinced that we had any solution to solve the issue of mass shootings. For the benefit of a doubt, arming teachers could work, but we have more serious issue than that. The two senseless act of evil last weekend demonstrated that mass shootings no longer just occurred in schools. It could be anywhere. How are we going to solve this? Neither of us is a politician and I do not want to put the burden on you. Gun is a serious national problem. We need every politician across the parties to work together to come up with ways to prevent mass shootings. Condemn white supremacist. Ban all guns. Provide mental health treatments. Do what we have to do solve this problem together. Right now, I am angry, frustrated, and hopeless seeing homicide after homicide and all we can offer are thoughts and prayers.

I apologize for venting. I am at loss. Please say hello to your wife and kids for me.

Love,

Your cousin Donny.

2019 Family Reunion

In a small hamlet in New York called Fishs Eddy, forty family members with ages ranging from 10-month to eighty-something-year-old gathered from Mexico, Toronto, China, Texas, New Jersey, and Virginia just to be together for an entire week. I am still in awe with the effort to bring a dynamic superfamily under one roof. Thanks to the organizers, the cooks, the dish cleaners, the trash collectors, and everyone who made this special occasion filled with food, drinks, joy, and love.

Food brought people together. From home-cook meals to instant noodles to fruits and vegetables to hotdogs and hamburgers to snacks and sweets, we never ran out of options to eat. Our stomach was only our limitation. No matter what age group we were hanging out in, meal times were bonding times. Everyone came together to enjoy excellent dishes prepared with love and collaboration. I am embarrassed to say that I didn’t hold up my end of the bargain. I managed to burn the delicious flans when I was asked to keep an eye on the oven. I fell asleep after many shots of Patrón.

Drinking was undoubtedly one of my personal favorite activities at the reunion. After a long day of babysitting the kids, playing with them in the pool, and taking care of their meals and baths, drinking was my way to relax and to connect with the cousins in my age group. Between the cousins, we tackled a wide range of issues including marriage, parenting, religion, abortion, gun, and “the book.” Before the reunion, I told myself to steer away from politics and sensitive subjects, but when drinks flowed in, words flew out. I was glad that we were able to be honest and respectful to each other. We agreed to disagree. I learned from different perspectives. For example, anh Quý and I had many opposing views, but I deeply admired his reasoning, articulation, and kindness. I trusted him and appreciated his openness. I wish uncle Bích was still with us to be part of the conversation.

As for the aunts and uncles, they were still in good health and willing to travel to be with their siblings, children, and grandchildren. The bond between them was stronger than ever. They were the anchor that keeps the reunion going. Of course, we didn’t forget uncle Thịnh who left us two years ago during the reunion. Rest in peace, uncle Thịnh and uncle Bích.

As for the kids, they bonded over video game, poker, Mahjong, Netflix, and snacks. They did not seem to mind not doing much outdoor activities as long as they had their digital devices. They had changed drastically over the years. I miss the good old days of the kids performing, dancing, and singing in front of the family. For entertainment, highlights were Đạo performed a few tunes on his viola while Xuân and Alex got their groove on.

Other than a minor collision, in which a deer ran into aunt Bé’s rental car, the 2019 family reunion was unforgettable. Everyone was eager and excited to see each other again and to meet the newest addition (baby Vương) to the family. A week was just enough time for us to bond without getting on each other’s nerves. Driving back home after an eventful week, I was exhausted. On top of that, the combination of hard liquor and sleep deprivation made my mood sentimental. I already missed our family. I can’t wait to see them again next year.

Contact