Đi chợ

Dạo này tôi thường đi chợ Aldi gần nhà để mua cherries và kem. Thỉnh thoảng mua vài chai rượu vang hoặc một két bia. Mấy hôm rủ mấy thằng con theo nhưng chỉ có thằng Xuân với thằng Vương chịu đi. Chúng nó tự chọn kem, chips, hay những món ăn vặt khác.

Mỗi lần đi chợ là mỗi lần tôi nhớ đến mẹ. Nghĩ lại những giây phút được gần mẹ nhiều nhất là lúc đưa mẹ đi chợ. Ngày xưa tôi ngán đi chợ lắm nhất là mỗi khi đi với mẹ. Mẹ chọn lựa những món hàng rất kỹ lưỡng nên đi rất lâu. Tôi thường hối mẹ nhanh lên nhưng mẹ vẫn chậm rãi xem xét những gì mẹ mua.

Mẹ đã không còn bên tôi nữa nhưng hình bóng mẹ vẫn luôn hiện về mỗi khi tôi đi chợ. Giờ đây sự ao ước được đưa mẹ đi chợ khiến tôi nghẹn ngào muối rơi nước mắt. Phải chi mẹ không bị nhiễm Covid, giờ đây mẹ con mình cùng đeo khẩu trang đi chợ. Phải chi chuyện đó chưa hề xảy ra. Phải chi con giữ được sự an toàn cho mẹ. Phải chi mọi người đeo khẩu trang. Phải chi nhà lãnh đạo ngăn chặn sự lan truyền của con coronavirus khắp nước Mỹ. Phải chi chính phủ Tàu thành thật khai báo với thể giới nguồn gốc của con virus. Phải chi và phải chi.

Tuy biết rằng có buồn bã có hối hận cũng không thể đem mẹ trở lại nhưng con không thể tự kiềm chế được cảm xúc của mình. Mẹ ơi, con nhớ mẹ vô cùng.

Constant Learning

I pride myself as a constant learner. It started when I became obsessed with Flash. I wanted to learn everything about Flash. I spent days and nights going through online tutorials. It felt great when I learned to create something new. At first, Flash was simple to learn. It was a visual tool for creating web animation. Everything took place on its timeline. Then Flash introduced ActionScript. I plowed through books after books learning ActionScript programming. Unfortunately, I didn’t get very far with ActionScript. The more Flash advanced, the more lost I got. Eventually, I gave up the complexity of Flash programming and picked up the simplicity of HTML and CSS. I continued to learn as much as I could about web design and web standards.

Working in the web industry, I had to constantly keep myself up to date or else I would become irrelevant. That fear had haunted me and made me want to do something else. Unfortunately, I don’t have any other skills. I kept myself in the game by learning and practicing HTML and CSS. Of course, I needed to know a bit of PHP, MySQL, and server technologies to run content management systems like WordPress and MODX. I have not looked into any new frameworks. I don’t even know what React does.

Despite not focusing my learning on new technology, I am constantly learning something else. If I don’t, my brain would be inactive. I feel the need to activate my brain and to constantly improve myself. I blog almost daily to improve my writing. I read every day to improve my language skills. I try to skate as much as I can to improve my health. I enjoy these activities, but I also feel the burden. Why do I need to learn constantly? Why do I need to improve myself? What am I trying to prove? Would it be OK if I just let my brain idle? Have I learned enough already? Life is short and I will die one day.

I encourage my kids to read, write, and stay active. They are young and they have so much to learn. Learning is much easier at their age than mine. When I was a kid, I didn’t have any guidance to encourage me to learn or to play sports. My mother offered me food on the table and that was her way of raising me. She just wanted me to eat well and do well in school. I missed out so much that I am trying to make up for it now. I am not a fast learner and I recognize my limited capabilities; therefore, I try to take one thing at a time. I become a constant learner. Yes, constantly learning is rewarding, but where am I going with this? What is my end goal? What am I trying to achieve? I have nothing set out for myself, except I feel better about myself. I can express myself in writing. I soaked in more information when I read. Learning to skate gives me some physical activities. Could the pressure of constantly learning keep me from getting depressed? If I have nothing to occupy my brain, I might fall into depression. I didn’t feel so great about my body when I was inactive. I am still not in any great shape now, but I feel better about myself doing sports.

When I started writing this blog post, I had a doubt about the conditions of constant learning. I was not sure if it would be good or bad. By thinking out loud and writing it down, I came to the conclusion that learning keeps me from getting depressed. That’s a good thing. I am doing these for myself and that’s all that matters. I hope I can instill constant learning into my kids.

Saturday

Woke up around seven in the morning to get Đán ready for his hockey lessons. Drove him to the ice rink and watched him practice and play for an hour. Went back home, grabbed a quick bite, and took Đạo, Đán, and Xuân to an ice skating public session. Spent three hours working mostly on outside backward edges for the test next week. Took them to Sweet Berries for some frozen yogurts. Went home, rested, then headed to my sister-in-law’s house for dinner. Found out my mother-in-law’s brother-in-law passed away after a long battle with cancer. Drank a beer and reminisced on the short time we spent together. Life is too damn short. Rest In Peace, uncle Chiếu.

Thăm cô

Tối hôm qua video chat với cô giáo dạy lớp năm. Nghe tình hình dịch ở quê nhà trầm trọng nên gọi hỏi thăm cô. Giờ đây cô đã 71 tuổi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Cô hỏi tôi có nên chích ngừa hay không vì cô bị viêm gan. Tôi khuyên cô nên chích nếu có cơ hội vì cô lớn tuổi và có tiền đề (pre-conditions). Nếu cô bị nhiễm dịch sẽ khó chống cự. Tuy nhiên cô nên hỏi bác sĩ cho chắc ăn. Giờ đây cô vẫn chưa có thuốc để chích trong khi ở Mỹ có nhiều người không chịu chích.

Trò chuyện với cô một chút thì tôi chợt nhớ đến đứa cháu gái của cô gọi cô là bà. Lúc tôi về Việt Nam bốn năm về trước cháu mới chín tuổi. Nghe hoàn cảnh của cháu cũng tội. Mẹ cháu mất sớm. Ba đi lập gia đình mới nên bỏ lại cháu bơ vơ. Bà dì thấy vậy nên đem cháu về nuôi. Cô tôi đó giờ vẫn độc thân không chồng con nên có nó cũng tốt. Cháu niềm nở dễ thương và chăm chỉ học hành. Cháu thích học Anh ngữ.

Lúc đó cô gợi ý tôi nhận cháu làm con nuôi vì cô tin tưởng tôi. Tôi cũng muốn có một đứa con gái. Nhưng nhận làm con nuôi, tôi không biết có thể làm tròn trách nhiệm của một người cha nổi không. Tôi hỏi ý kiến vợ nhưng vợ không đồng ý nên tôi cũng từ chối. Tuy nhiên tôi vẫn nhớ đến bé gái.

Hôm qua cô đưa tôi nói chuyện với cháu. Bây giờ cháu đã mười ba tuổi. Cháu vẫn niềm nở như xưa và rất lễ phép. Tôi đưa điện thoại cho Đạo để hai đứa trò chuyện bằng tiếng Anh. Không ngờ anh Đạo nhà ta cũng hoạt bát lắm. Biết hỏi chuyện và trả lời lưu loát. Bạn nghe tiếng Anh không hiểu Đạo nói tiếng Việt luôn.

Hai đứa cách nhau một tuổi nhưng cách xa nửa vòng trái đất và hoàn cảnh khác biệt. Nhưng cùng là người Việt Nam nên cũng có mối quan hệ tình đồng hương. Tôi tưởng tượng nhà có thêm một con gái chắc cũng vui lắm. Thôi duyên số là thế thôi.

Tin ai?

Tuần trước người chị họ gọi điện thoại rủ chúng tôi về Lancaster chơi nhân dịp tưởng niệm người dì (chị của mẹ tôi). Đã lâu rồi không gặp bà con họ hàng nên tôi cũng mừng rỡ và nói với chị để tôi xem lại thời khóa biểu của mình. Tôi chợt nhớ ra một điều nên hỏi chị có chích ngừa Covid không? Chị trả lời là không. Còn em chị, em rể, và đứa cháu có chích không. Chị cũng trả lời không.

Chị hỏi lại tôi có chích không và tôi trả lời là có. Cả gia đình luôn thằng Đạo cũng đã chích. Chỉ còn ba thằng nhỏ chưa đủ tuổi để chích. Chị khuyên tôi đừng chích bọn nhỏ. Chị vừa tin Chúa và tin người em của mình nên không chích. Vợ chồng người em cho rằng vaccine đã khiến cho đứa con duy nhất của anh chị bị autism rất nặng nên đã không chích.

Vì để bảo vệ cho ba đứa con chưa được chích ngừa, tôi từ chối sẽ không tham dự năm nay. Nhất là giờ đây chủng Delta đang hoành hành nước Mỹ và cả thế giới. Tôi biết có nói gì thì mấy chị cũng không nghe. Hai chị đã chứng kiến mẹ tôi đã mất thê thảm như thế nào bởi Covid mà vẫn không chịu chích ngừa.

Người chị họ lớn của tôi rất hiền lành và rất phúc hậu. Người em của chị cũng thế. Hai chị giúp đỡ tôi và gia đình rất nhiều từ khi chúng đặt chân đến Mỹ. Tôi rất quý mến, kính trọng, và luôn luôn nhớ ơn mấy chị. Nhưng hai chị và tôi không cùng một lối suy nghĩ. Tôi đặt niềm tin vào khoa học. Chị lớn đặt niềm tin vào chúa. Còn chị nhỏ thì đặt niềm tin vào misinformation. Tôi hy vọng Chúa Giê-su tiếp tục che chở cho hai chị và gia đình đừng bị nguy hiểm đến tính mạng.

Ghen

Đêm qua và sáng nay tôi say sưa đọc những dòng ký ức của dì Chín, người em út của mẹ. Qua những câu chuyện thú vị được dì kể lại, tôi được biết rõ hơn về ông bà ngoại, các dì, và cậu. Họ đã sống vất vả để kiếm ăn. Nhờ vào tài năng, uy tín, và tích cực, họ thành công trong việc thương mại. Cho dù đã có tài sản và cơ sở ở Việt Nam, họ đã bỏ lại tất cả trải qua sóng gió vượt biển để tìm đến bến bờ tự do. Trên xứ lạ quê người, các dì và cậu đã xây dựng lại tất cả một lần nữa từ hai bàn tay trắng.

Bài dì viết riêng về mẹ khiến tôi bùi ngùi xúc động. Tôi không biết gì về chuyện chồng trước của mẹ vì mẹ chưa bao giờ nhắc đến ông. Trong thâm tâm mẹ, ông không còn tồn tại. Dì cho rằng lý do hai người ly dị là vì ông thường đi xa và mẹ thì ghen tuông nên mẹ đòi hỏi ông đưa tiền nuôi con. Ông không đưa, hai người cãi nhau, rồi đi đến chia tay.

Theo tôi thì mẹ không phải là một người đàn bà ghen tuông. Kêu gọi người chồng đưa tiền nuôi con là chuyện đáng lý ra không cần phải mở miệng. Trách nhiệm của một người cha là phải lo lắng cho con cái mà không cần phải nhắc nhở. Chắc số phận mẹ đã định nên không thể nào trốn tránh được. Khi lập gia đình với ba tôi cũng thế. Ông đi làm xa có khi cả tháng mới về được hai ba ngày rồi đi tiếp. Khi mẹ hỏi đến tiền nuôi con thì ông không có vì ông chỉ đi xây chùa làm từ thiện. Mẹ phải bán vàng dành dụm sống cho đến ngày đi Mỹ.

Những ngày tháng xứ lạ quê người, mẹ lại một mình nuôi nấng con cái. Mẹ buồn và trách móc ba đã không lo lắng cho vợ con nhưng mẹ không hề ghen tuông. Cho dù mẹ biết ba ở Việt Nam lăng nhăng với người đàn bà khác, mẹ vẫn không hề quan tâm đến. Ba mươi mấy năm sống cô lập, mẹ đã không cần đến sự giúp đỡ về tài chính hoặc sự hiện diện của một người đàn ông nào cả. Có vài lần tôi cũng hỏi mẹ có nhớ ông không hay có ghen tuông gì không. Mẹ lắc đầu đáp, “Có thời giờ đâu mà nhớ mà ghen”. Dĩ nhiên thời gian của mẹ chỉ quanh quẩn trong nhà bếp từ sáng sớm đến đêm khuya.

Tôi luôn nhớ và kính phục sự mạnh mẽ đó của mẹ cho nên tôi không hề nghĩ rằng mẹ là người biết ghen. Có thương mới có ghen. Nếu như mẹ có ghen có lẽ mẹ đã tìm cách giữ được ba bên cạnh. Một là mẹ trở về Việt Nam sống với ba. Hai là mẹ ép buộc ba ở lại Mỹ. Nhưng mẹ đã không làm hai việc đó. Mẹ cho ba quyền tự do. Sau nhiều năm vất vả làm giấy tờ, cuối cùng ba đã sang Mỹ đoàn tụ cùng vợ con nhưng chỉ ba tháng sau ba đã muốn trở về lại Việt Nam. Mẹ đã không ngần ngại mua vé máy bay cho ba về cho dù biết rằng ba đi sẽ không còn cơ hội quay lại.

Tuy tôi không mạnh mẽ như mẹ nhưng mẹ đã dạy cho tôi một bài học rất quý báu trong tình cảm và hôn nhân: không thể nào giữ lại người muốn ra đi. Trước khi lập gia đình tôi cũng đã trải qua những cuộc tình và rồi “từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ”. Tuy buồn nhưng tôi đã chấp nhận để họ ra đi mà không hề giữ lại. Giờ đây tôi cũng tìm được hạnh phúc. Tôi vẫn giữ bản tính của mình khi đã yêu và đã chấp nhận cùng nhau đi trên đường đời tôi sẽ không bao giờ “buông tay âm thầm tìm về cô đơn.” Tuy nhiên tôi vẫn sẽ không giữ lại nếu người yêu muốn ra đi. Tôi sẽ chấp nhận như mẹ tôi đã từng chấp nhận. Giữa người ở lại chứ không bao giờ giữ người muốn ra đi cho dù có yêu đến cuồng dại.

Tự tiến

Hơn một năm nay bị bắt làm ở nhà vì đại dịch. Giờ đây thời khóa biểu đâu vào đó thì lại bị bắt trở lại văn phòng đầu tháng Tám. Cũng may Sếp dễ dãi nên cho thêm thời gian để sắp xếp đến cuối tháng Tám hoặc đầu tháng Chín trở lại cũng được. Nếu như cần thiết thì làm ở nhà một hoặc hai ngày mỗi tuần.

Có được Sếp biết thông cảm như thế nên tôi đã trụ cột tại đây gần chục năm mà không hề muốn chạy. Lúc mới nhận việc, tôi nghĩ chỉ làm một hoặc hai năm rồi sẽ tìm công việc mới. Những người trong ngành thiết kế web như tôi luôn thay đổi công việc để tiến xa hơn. Ở một chỗ sẽ không theo kịp những công nghệ mới. Đúng vậy vì mười năm nay tôi không theo đuổi trào lưu mới nào cả. Tôi chỉ theo đuổi và áp dụng những gì cần thiết cho công việc của mình.

Lúc ban đầu làm khá vất vả. Một mình phải chịu rất nhiều trách nhiệm những công việc mà chính bản thân cũng không biết gì cả. Tự miệt mài học hỏi và phải tự thí nghiệm những gì chưa từng làm. Giờ đây mọi công trình đã ổn định. Chỗ đứng vững vàng và có thêm phụ tá. Điều quan trọng nhất là được Sếp hoàn toàn tin cậy cho nên được tự do và thoải mái. Miễn sao công việc hoàn tất tốt đẹp không chậm trễ.

Với tôi giờ đây sự nghiệp tuy quan trọng nhưng tôi cần có thời gian cho gia đình, nhất là khi mấy thằng con còn nhỏ. Tôi cần có sự cân bằng giữa công việc và gia đình. Làm ở nhà đưa con đi học, đi công viên, đi bác sĩ, hoặc buổi trưa mấy cha con kéo nhau đi ăn trưa. Nhờ thế nên gần gũi bọn chúng hơn. Sếp hiểu được và rất cảm thông với chuyện con cái tuy Sếp không có đứa con nào cả.

Hơn nữa tôi cần sự phát triển cho bản thân. Ngoài công việc chính, tôi miệt mài với những dự án riêng như nghệ thuật chữ Việt, viết blog, đọc sách, học trượt băng, hoặc nhận thêm công nghệ thiết kế nho nhỏ. Tuy không liên quan đến công việc chính nhưng những dự án cá nhân cho tôi thêm động lực để đi tiếp trên con đường sự nghiệp của mình. Sếp cũng khuyến khích và tạo điều kiện cho tôi tự phát triển kỹ năng của mình. Và đó là những lý do đã níu kéo tôi ở lại cho đến ngày hôm nay.

Trong tương lai không biết ra sao chỉ mong rằng Sếp đừng nghỉ hưu sớm. Đợi đám nhóc của tôi lớn lúc đó sẽ tính tiếp. Tôi không ngại thay đổi công việc mới. Tôi chỉ ngại thay đổi Sếp. Gặp không đúng Sếp sẽ khiến cho công việc căng thẳng và phiền phức. Tôi đã từng trải nghiệm và không muốn mình phải lâm vào tình trạng đó nữa. Không chỉ Sếp nhưng những người làm chung nhóm cũng rất quan trọng.

Sau khi được lên chất giám đốc, tôi có thêm trợ lý. Tuy vậy tôi vẫn phải học hỏi và trực tiếp làm những công việc quan trọng chứ không giao phó hết cho phụ tá. Tôi không muốn phải dựa vào họ vì khi họ bỏ đi tôi vẫn có thể tiếp tục công việc họ đã làm. Như bây giờ không có phụ tá tôi vẫn làm tròn những công việc.

Tôi rất mãn nguyện với công việc hiện tại của mình. Tôi đã bỏ ra mười năm đầu tư và xây dựng nó. Mọi công trình tốt đẹp theo ý muốn của tôi. Giờ đây chỉ cần tiếp tục chăm sóc và nâng cấp bọn nó để không bị lỗi thời hoặc bị xâm nhập. Giờ đây mới thật sự thưởng thức những thành quả của mình. Nên không cần phải nhảy việc mới tiến tới. Quan trọng là mình biết con đường mình bước tiếp là gì và những công việc gì khiến cho mình phát triển và phấn đấu. Với tôi, đó là đọc, viết, và thiết kế.

Simple Joys

When my homie passed away, it dawned on me that life is too damn short to antagonize. Instead of stressing out and worrying about things that are out of my control, I need to focus on things that bring me joy.

Making websites brings me joy and making money from it to feed my family is just a huge bonus. Blogging, which helps me get things off my chest, brings me joy. Reading, which opens up my mind to things I wouldn’t know about, brings me joy. Music that touches my soul brings me joy. Skating, which adds excitement to my boring life, brings me joy. Spending time with family and friends always brings me joy. Of course, getting some love brings me significant joy.

Life is not always rosy. There are challenges, struggles, and losses along the way. I just have to deal with them as they come. Recognizing and appreciating the wonderful things life brings help me navigate the challenges life throws at me. It’s all good, baby, baby! “It was all a dream, I used to read Word Up! magazine / Salt-n-Pepa and Heavy D up in the limousine.” (Nate and I used to bang this classic from Biggie in our car stereo.)

Pain

Friday morning, I woke up early and drove two and a half hours from Fairfax, Virginia to Lancaster, Pennsylvania to attend a traditional Buddhist ceremony for my homeboy Nate who passed away earlier this week due to a massive heart attack. The place was crowded inside; therefore, I just hung outside. I spotted a few recognizable faces even though I hadn’t seen them in over a decade.

After the ceremony, lunch was served. By the time I went to the line, all the food was gone. Sim, Nate’s older brother, invited me to his house to grab a quick bite before heading to the funeral home to see him for the last time before the cremation. By the time we arrived at the funeral home, which was the same place we chose for our mom, Nate’s family and friends were already there. I took a close look at him for the last time and said goodbye to my dear friend. His eldest sister Phan said a few words about her youngest brother. Nate lived his life to the fullest and he had a big heart. I fully concurred.

Since the cremation was reserved for family members only, I left the funeral home to visit my mom’s grave. I brought her some yellow roses and burned a few incense sticks. I stayed by her side and talked to her for a while. I missed her madly.

I headed back to Sim’s house to hang out a bit. He had a nice entertainment room in the basement with arcade games, a pool table, a foosball table, a gym, and a bar. Since when did Sim start to drink? Other than being an alcoholic, he was the same old Sim. He made me a gin and tonic and we played Street Fighters like the good old days. We took a Patron shot with a few old friends and reminisced about the past. Sim made me a Russian Mule and another one. I had a chance to catch up with their older brother Kumpherk, their nephew Quintin, and their cousins from Massachusetts. The liquor kicked in and I was talkative, especially with the people I hadn’t kept in touch for over a decade.

I left Sim’s house to meet up with my sister, niece, nephew, and Carol (their friend). I tried to eat, but couldn’t eat much. I ordered more drinks. I was planning on driving back to Virginia, but I didn’t think I could make it home. I stayed at my sister’s house just to be safe.

As I was lying in bed and trying to sleep, I started to get emotional. I lost my parents and my close friend within a few months. I thought liquor could help ease the pain, but it made the matter worse. I twisted and turned as the alcohol fucked with my head. I pulled out my phone to write. Then a Kanye verse came to mind: “When we die, the money we can’t keep / But we probably spend it all ’cause the pain ain’t cheap.” Life is short and full of suffering; therefore, we should just live to the fullest like Nate had. Even if we have to leave this temporary earth early, we would have no regrets.

Personal Blogs

My thanks to Tommy for supporting my blog. I appreciate his generosity and I am glad to hear that he enjoys reading this blog. This is definitely a motivation to keep me going.

As a blogger who blogs my life away, I really miss reading personal blogs. Even people I don’t know, I love to catch a glimpse of their life. They don’t have to be famous and they don’t even have to write about grand topics. I enjoyed something personal about their life that are willing to share to the public.

Whether blogging about their kids, emotions, or passions, they are invited the readers into their mind and I felt like I get to know them a bit. The other day, I saw a group of Vietnamese-American mothers who used to blog met up and posted their photos on Facebook. I was told that they are still blogging, but mostly in private. I wish they were still open to the public, but I am glad to hear that they are still blogging.

I am exciting to see my sons (Tinygui and Lilgui) started blogging. I hope they keep it up to practice their writing.

Contact