Cát Thảo: Nắng, mưa, em và anh

Truyện tình cảm ngắn của Cát Thảo viết về ba người trẻ (một nữ hai nam) cùng mối quan hệ hơi phức tạp. Nội dung cũng tạm được cho dù có những chi tiết không rõ ràng chẳng hạn như “trường X” và tuyết mùa đông. Người Việt ở Việt Nam thì làm gì có tuyết. Tôi đọc cố ý để học chữ Việt nhiều hơn là hứng thú về câu chuyện. Tôi không thích đọc tiểu thuyết tình cảm mấy nhưng ở đây sách tiếng Việt rất hạn chế.

Đàm Ngân: 365 Ngày Yêu

Chuyện tình cảm giữa một cô gái từ Việt Nam sang New York du học và một chàng trai da đen Jamaican. Đại khái là hai người đến với nhau và yêu nhau cho dù sự khác biệt giữa hai sắc tộc và văn hoá. Cô gái Việt bất chấp những lời khinh bỉ và kỳ thị của đồng hương về người yêu lý tưởng của mình. Còn chàng trai thì luôn thương yêu, trung thành, và lo lắng cho nàng. Chắc ở Mỹ đã lâu nên tôi thấy những cặp tình nhân khác chủng tộc (interracial couples) là chuyện thường. Nên đọc cho vui và học thêm tiếng Việt thôi chứ nội dung chẳng mới lạ hoặc hào hứng gì. Đàm Ngân viết về người thứ ba (cô gái) nên câu chuyện không gần gũi lắm. Tác giả dùng rất nhiều chữ i thay vì chữ y như thẩm mĩ, kì thị, lí tưởng, tối kị, lí lẻ, mĩ mãn, và tâm lí.

Sống cho hôm nay

Lúc trước siêng lắm. Sáng thức dậy sớm cho dù trời lạnh cũng chạy bộ. Bây giờ thức dậy mặc áo lạnh vào bước ra khỏi nhà thấy trời hơi lạnh trở vào lại cởi đồ ra leo lại vô giường nằm đọc sách. Giờ đây tôi ghiền đọc sách hơn chạy bộ.

Lúc trước ăn uống kỹ lưỡng. Trưa nào cũng đem theo hộp rau, trái cây, và miếng thịt gà không mỡ. Từ lúc làm gần khu Eden nên ăn đồ Việt Nam quen rồi không trở lại ăn rau cải được nữa. Bây giờ lười lái xe nên đem cơm theo ăn. Thằng Đán thích ăn thịt kho nhiều mỡ nên mẹ nó kho toàn thịt ba chỉ. Thế thì tôi cũng ăn luôn. Mỗi ngày một hộp cơm, một trứng kho, vài miếng thịt mỡ kho, một trái chuối, và hai trái ớt hiểm.

Lúc trước cố gắng diet, bây giờ ăn thoải máy. Chẵng kiêng cữ gì cả. Nhờ có giấm táo của Bragg nên rượu beer cũng chơi luôn. Gout không còn hành hạ nữa. Thôi kệ còn hưởng thụ được thì cứ hưởng. Chuyện ngày mai để ngày mai lo.

Cảm kích

Tôi cảm kích em rất nhiều. Tôi cảm kích sự đảm đang và ân cần em dành cho con cái. Tôi cảm kích sự chăm chỉ của em dành cho sự nghiệp và cho gia đình. Tôi cảm kích những việc em làm cho chồng. Và tôi cảm kích nhất là lòng tốt của em.

Em đối xử chu đáo với những người xung quanh. Em không tranh đua hay ganh ghét ai. Người ta tính toán với em, em vẫn không để trong lòng. Giống mẹ em, em không nói xấu người khác. Với một số người thì việc làm này rất khó. Có người thích nói xấu người khác đến nỗi tôi nghĩ lúc không có mặt tôi họ sẽ moi tôi ra nói xấu. Nên giờ tôi sợ nhất là nghe người này nói xấu người nọ. Có cái gì tốt thì nói để học hỏi còn xấu thì tự mình hiểu là đủ rồi. Không cần phải kể lể.

Dường như ganh ghét thường đi chung với đâm thọc. Có ganh ghét mới đâm ra thọc vô. Tôi cảm kích bởi em không phải là người ganh tỵ hoặc đua đòi. Hãy giữ lấy những tính tình tốt đẹp đó nhé. Tôi cần học từ em rất nhiều.

Thấy chưa?

Hôm nọ thằng Đạo ngồi ăn cơm không để ý (vì ham chơi Lego) nên làm đổ ly nước. Đán la lên, “Thấy chưa”? Chắc nó nghe tôi nói nhiều lần nên đã nhớ.

Hôm qua Đán đem hộp lunchbox về đồ ăn vẫn chưa đụng tới nên bị mẹ la. Tối đến Đạo hỏi Đán, “Why didn’t you eat your lunch”? Đán trả lời, “Because my friends kept scratching my nách”. Đạo hỏi lại, “Your nut”? Tôi cũng hơi ngạc nhiên nhưng Đán trả lời, “No, my nách. My armpit”. Nó chỉ vào nách của nó.

Tối qua kiểm tra lại 24 chữ cái cho Đán nhưng nó vẫn không nhận ra được một số chữ. Tôi chỉ đi chỉ lại chữ s nhiều lần mà nó cứ nói chữ c hoặc chữ q mà không nói chữ s. Không biết thằng này có bị dyslexia hay không nữa. Hơn cả năm rồi mà nó vẫn chưa thuộc hết 24 chữ cái. Chắc phải nói chuyện với cô nó xem coi có cần đi kiểm tra hay không.

Tôi đã sai

Hôm thứ Bảy cả nhà đưa bà ngoại ra phi trường đi vacation ở Nhật Bản và Nam Hàn. Sau đó kéo quá DC chơi. Tụi nhỏ thấy chỗ phun nước nên nhảy vào chơi ướt hết cả người. Chủ Nhật thằng Đạo và thằng Xuân bị sốt và ói mửa đầy nhà. Thứ Hai tôi cũng phải ở nhà với tụi nó. Cả hai vợ chồng đều mệt mỏi cả. Tôi thì bị nhức đầu cả ngày. Thứ Ba đi làm có một chuyện nhỏ không đáng kể nhưng làm tôi bực bội.

Khi đón thằng Xuân về lại thêm một chuyện nhỏ không đáng kể nhưng tôi đã trút cái giận lên bà xã. Nói vài câu lớn tiếng thế là vợ giận lại. Biết mình hơi quá đáng nên đã xin lỗi nhưng vẫn chưa được tha. Tôi biết mình thật vô cớ và không biết từ lúc nào tôi đã dễ bị kích thích. Chuyện không đáng để ý tới cũng khiến tôi bực bội rồi đâm ra quạu quọ.

Tôi cần lấy lại sự điềm tĩnh cho chính bản thân. Ngủ không đủ đã kiến tôi mất đi sự kiềm chế tính tình. Tôi không thể để cho những sự nhỏ nhặt làm tôi trở nên cọc cằn và mất thăng bằng. Vì đám nhỏ tôi cần phải tự kiểm điểm lại chính mình.

Nguyễn Văn Thọ: Vợ cũ

Bài viết về người vợ cũ của Nguyễn Văn Thọ rất cảm động. Tuy hai vợ chồng đã ly dị nhưng vẫn trân trọng và lo lắng cho nhau. Hai người không còn tình yêu nhưng vẫn còn tình nghĩa. “Chuyện cây khế nhà tôi” nói lên tình cảm đẹp đẻ giữa con người và thiên nhiên. Những bài còn lại tôi chỉ đọc thoáng qua nhất là những đề tài về chiến tranh.

Bài “Ăn mày khắp thế gian” tác giả dùng một chữ “xuya” trong câu “Cũng đôi khi gặp một người ăn xin chơi đàn rất xuya”. Lần đầu tôi đọc chữ này và không hiểu chính xác là nghĩa gì và có phải là tiếng Việt hay không. Theo tôi đoán là hay hoặc cao siêu.

Nhật ký công khai

Có người hỏi tôi động lực nào đã khiến tôi duy trì cái blog này. Viết xuống hết cảm nhận sau này có hối hận không? Quả thật cảm nghĩ tôi đổi thay hằng ngày hằng giờ. Những gì tôi suy nghĩ và viết hôm nay có thể ngày mai hoặc năm sau đã khác.

Tôi không có câu trả lời. Đã blog mười mấy năm rồi và nó đã thành thói quen. Khi được viết xuống những gì trong đầu tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái lắm. Tôi không cần giữ lại trong thâm tâm và trí nhớ. Nếu như là những chuyện riêng tư thì sao không viết trong nhật ký?

Đây là quyển nhật ký của tôi. Nhật ký vẫn viết riêng cho chính mình nhưng khác là ai đọc cũng được. Tôi đã từng viết nhật ký vào những trang giấy lúc còn học lớp sáu nhưng đã bỏ vì mất đi cảm hứng. Viết cho tự mình đọc rồi cũng chán. Viết trên đây hy vọng có người được chia sẻ.

Dĩ nhiên tôi hiểu được cái mạo hiểm là một ngày nào đó những gì tôi đã viết sẽ quay lại cắn tôi. Nhẹ là mất công việc còn nặng thì không biết sẽ mất những gì. Cũng may mắn là tôi chưa bị gì cả. Tôi không phải là người nổi tiếng và cũng không viết bậy bạ lắm. Viết để rèn luyện chữ nghĩa. Tiếng Việt của tôi đã quá tệ nên cần phải học lại.

Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để cố gắng viết tiếng Anh. Quả thật tôi không có khiếu về ngôn ngữ nên đã mười mấy năm viết vẫn chưa được hay. Nhưng vì sự đam mê nên tôi vẫn tiếp tục đọc và viết. Chừng nào chán tôi đổi quá những sở thích khác như hút, chích, và tình dục. Nhậu nhẹt thì tôi đã quá sợ rồi.

Dương Thụy: Chờ em đến San Francisco

Sau khi đọc một loạt sách với những tản văn ngắn, tôi muốn đổi khẩu vị đọc chuyện dài và đã bị Dương Thụy lôi cuốn vào câu chuyện tình cảm lãng mạn. Từ Sài Gòn đến New York đến Chicago đến Paris đến Los Angeles, những hình ảnh được tác giả mô tả đẹp và thơ mộng. Mối tình hai mươi năm giữa kẻ đi Mỹ và người ở lại Sài Gòn rung động và quyến rủ. Những ai mê tiểu thuyết sẽ thích thú với quyển sách này.

Và đây là một trong những đoạn tôi thích:

Tôi mở cửa bước vào thăm nhà của Chúa vài phút, ngắm những bức tranh ghép kính tuyệt đẹp rồi bước ra mà không biết phải cầu nguyện điều gì. Tôi luôn cho rằng cuộc đời mình không nên dựa vào thần thánh, mọi việc đều phải tự mình quyết định lấy. Thiên hạ vài tỉ người, làm sao Chúa nghe hết mà cứ cầu nguyện xin xỏ đủ điều. (trang 164)

Khoảng cách

Tôi và mẹ đã không sống chung một nhà từ lúc tôi có việc làm. Thế là đã mười mấy năm hai mẹ con mỗi người mỗi ngã. Nhưng tôi vẫn tranh thủ về thăm mẹ vào những ngày cuối tuần hoặc vào những dịp lễ.

Nhiều lúc tôi cảm thấy có lỗi khi không được kề cận để lo cho mẹ. Là con trai trong nhà tôi không nuôi được mẹ. Tôi cũng muốn mẹ về sống với chúng tôi nhưng mẹ thương con gái sống có một mình nuôi hai đứa con nên mẹ muốn phụ giúp. Gia đình chị tôi cần mẹ nhiều hơn tôi cần mẹ.

Tôi mong muốn hai đứa cháu biết sự yêu thương của bà ngoại dành cho hai chúng nó. Dù bà chậm chạp hay nói lăng nhăng, bà lúc nào cũng lo lắng và yêu thương chúng. Có lúc tụi nó lớn tiếng hoặc có ý bất mãn với bà tôi phải nhắc nhở chúng nó là nó rất may mắn được có bà bên cạnh.

Tôi buồn và xót xa khi không còn được sống bên mẹ nữa tuy biết rằng hoàn cảnh hiện tại bắt buộc như thế. Lúc nào mẹ muốn về bên con, cánh cửa chúng con luôn mở rộng đón chào mẹ.

Contact