Con hư tại cha

Lúc trước thấy một chị họ bên vợ tắm cho thằng con 13 tuổi tôi hơi ngạc nhiên. Giờ thằng lớn đã gần 9 tuổi mà còn phải có ba phụ tắm cho.

Sáng nay nó muốn ăn cereal và muốn tôi đi làm cho nó. Tôi bảo con tự làm được mà sao phải. Chỉ cần lấy tô, muỗng rồi đổ sữa và cereal vào. Thế mà nó cũng cằn nhằn đợi tôi la mới thôi.

Hôm nọ nó bảo rằng nó chưa có khuynh hướng đi đại học vì nó vẫn còn muốn ngủ chung với ba. Chú tôi từng nói nếu để nó ngủ chung nó sẽ ngủ đến 18 tuổi. Chắc là vậy rồi.

Út Mai: Bến xuân xưa

Đây là lần đầu nghe tiếng hát Út Mai. Những bài nhạc xưa rất hợp với chất giọng soprano cao sang và tuyệt đẹp của Mai. Phải chi Mai được hát với dàn nhạc orchestra thì nghe phê biết mấy. Giọng hát hay nhưng cần phải đầu tư thêm vào âm nhạc như Đức Tuấn.

Nhổ răng

Răng non của thằng Đán lung lay cả tuần nay. Nó bảo tôi nhổ cho nó. Tôi lắc lư và ngọ nguậy mãi nhưng nó không chịu ra. Khi giựt hơi mạnh thì nó than đau. Máu đã chảy ra nên tôi sợ bị nhiễm trùng.

Hôm qua thấy chổ đó xưng lên và nó than đau mỗi khi ăn nên tôi cũng xót ruột. Tối qua tôi lo lắng ngủ không được nên sáng sớm gọi lấy hẹn nha sĩ cho nó. Trưa nay khi mẹ nó đến trường rước nó đi thì nó gọi video cho tôi khoe rằng nó đã tự mình giựt ra.

Thằng con trai giữa này của tôi cũng lì thật. Mai mốt tôi để cho nó tự mình nhổ lấy luôn.

Nguyễn Mỹ Nữ: Tiếng hát liêu điêu

Tập truyện ngắn viết về những cuộc hôn nhân đổ vỡ. Tuy mỗi chuyện khác nhau nhưng tác giả cho chúng ta cảm nhận được nổi đau đớn của cảnh ly dị. Từ những tiếng hát não nề đến những chén rượu cay, Nguyễn Mỹ Nữ đem đến cho người đọc những cảm giác nặng trĩu và xót xa. Mong rằng tôi sẽ không rơi vào những tình trạng bi đát như thế. Những ai đang trong hoàn cảnh chia lìa không nên đọc.

Đại Mộc: Lỡ chúng ta gặp lại

Tập truyện về những mối tình học trò thơ mộng và trong sáng. Chỉ có sáu bài nên sách rất ngắn (110 trang). Đọc một mạch là xong nhưng không ấn tượng hoặc cảm động cho lắm. Chẳng có gì nổi bật cả.

Nguyễn Trí: Ngụy

Tập truyện ngắn dựa vào những tệ nạn trong xã hội Việt Nam hôm nay. Trong ngành giáo dục có vấn đề dạy thêm. Trong gia đình thì có vấn đề sinh con đẻ cái. Trong tỉnh nghèo thì có vấn đề kém học, chém giết, rượu chè, và ma túy. Những mẫu chuyện tuy không mới mẻ nhưng thấm thía qua ngòi bút đơn giản và mạnh dạn của Nguyễn Trí. Đọc hay nhưng hơi não nề.

Già khó tính

Sáng hôm nay ho như chó sủa. Thằng út cứ hỏi “Are you OK, daddy?” Thôi thì xin phép được làm việc ở nhà để không phiền đến những người bên cạnh. Hôm nay thứ Sáu lại mưa. Trời buồn tâm hồn cũng buồn. Đám nhỏ đi học hết nên cũng được một chút yên tỉnh. Giờ chắc già rồi nên rất sợ ồn ào. Mà có con nhỏ làm sao tránh được.

Thế giới của tôi càng lúc càng thu hẹp lại. Chắc là càng già càng khó nên tôi không muốn làm phiền đến ai. Lánh mặt được thì cứ lánh. Năm trước mướn thành lính vô phụ công việc. Chổ làm không có văn phòng nên cho nó ké. Không ngờ chỉ vài tháng tôi đã không chịu nỗi nên cho nó về nhà làm luôn. Xếp lớn bắt nó phải vô văn phòng mỗi tuần một lần và cho nó cái phòng hội nghị lớn để nó ngồi. Mọi chuyện tưởng êm suôi thế mà nó giận tôi và nói rằng tôi tìm cớ đuổi nó ra khỏi văn phòng. Tôi phải giải thích rằng tôi không đuổi nhưng tôi cần làm việc riêng biệt để tập trung. Nó được một chổ riêng biệt còn phàn nàn gì nữa.

Giờ đây tránh được đám đông càng tốt. Có lẽ trông mấy thằng nhóc gần cả chục năm khiến tôi muốn trở lại với yên tĩnh. Nhất là mỗi lần đám nhỏ gây gỗ nhau rồi mất lòng đến người lớn. Tôi sợ những chuyện chạm tự ái lắm. Ba thằng con trông đã không xuể huống chi thêm con người khác. Tôi cũng rất sợ làm phiền đến người khác nên đâu dám vác theo ba thằng quậy làm om sòm nhà người ta. Thế thì ở nhà cho xong.

Ở nhà đôi lúc cũng gây xích mích với người trong nhà nữa. Tôi mà tiếp tục như thế chắc không ai dám qua lại người nhà cũng bỏ luôn. Như ông già bây giờ sống một mình trong một căn nhà. Cha nào con nấy. Phải chi tôi tin Chúa và giao hết mọi chuyện cho Chúa gánh dùm tôi để được nhẹ bản thân. Nhưng tôi không muốn làm phiền đến Chúa.

Tôi có một số họ hàng họ cầu nguyện Chúa trước khi ăn vậy là một ngày ít nhất ba lần. Cả triệu người tin Chúa đều làm như thế thì Chúa sao chịu nỗi. Một ngày ông phải giải quyết cả triệu lời xin. Như vậy làm sao ông không thấy phiền. Nên thôi tôi cũng không muốn ông phải lo cho tôi. Tôi còn tự lo cho bản thân được nên chưa cần đến Chúa.

Tôi thương Chúa nên không muốn Chúa bận tâm đến tôi. Còn những người nói lúc nào cũng tôn thờ Chúa lại lúc nào cũng làm phiền đến Chúa. Vậy thật sự họ có thương Chúa không hay chỉ cầu nguyện cho bản thân mình. Tôi cũng sợ nhất là những người cực kỳ tin Chúa vì họ không cho phép mình được suy nghĩ riêng. Cái gì cũng Chúa. Chúa không cho phá thai thì nhất định họ chống đối phá thai bất cứ trong trường hợp nào. Bị hiếp dâm, bị bệnh hoạn, bị loạn lưu cũng mặc kệ. Khi lớn lên ra đời đi học bị bắn chết cũng chỉ cần cầu nguyện cho qua. Nếu Chúa có linh nghiệm và nghe được những lời cầu nguyện ấy thì đâu có chết chóc nhiều đến vậy. Bao cao xu thì không cho dùng còn súng thì cho bắn thoải mái.

Không biết nói đến đâu rồi. Thôi không nói nữa. Nói cũng chẳng được gì. Mỗi người đều có niềm tin riêng và lý lẽ riêng của họ. Tôi nên làm những chuyện tôi cần làm. Không tranh cãi, không bon chen, không đụng chạm đến ai. Cho tôi xin hai chữ bình yên.

Hết Tết

Những ngày tết thế rồi cũng qua. Tối thứ năm mẹ vợ và gia đình anh vợ qua chơi nên tôi cũng xin nghỉ làm thứ Sáu. Tết ỏ đây chỉ có ăn, ngủ, và trông đám nhóc. Bảy thằng cháu trai tụ họp chung một nhà nên nó náo nhiệt còn hơn nhà giữ trẻ. Vui chơi, chạy nhảy, la hét, tranh cãi đều có. Cũng may là chưa đánh nhau hay khóc lóc ầm ĩ. Thấy tụi nó bắt đầu gây gổ tôi quăng cho mỗi thằng một cái iPad là êm chuyện. Khỏi phải mích lòng người lớn. Tôi sợ phiền lắm.

Nhờ Facebook Messenger nên tôi có dịp gọi video chúc tết những người thân và bạn bè bên Việt Nam. Những ngày tết Việt trên xứ người được như thế cũng vui rồi. Mong rằng năm con chó sẽ đem lại những chuỗi ngày êm ấm và tốt đẹp.

Lờ đi

Không xem bất cứ tin tức bất cứ gì về đương kim tổng thống Mỹ. Không đọc những gì ông tweet. Không quan tâm gì đến chính trị Mỹ hiện giờ. Nước Mỹ đã bị chia rẽ ra quá nhiều. Những nhà cầm quyền vì lợi ít cá nhân và đồng tiền đã bán đi lương tâm và đạo lý làm người của mình. Thật không xứng đáng chút nào cả.

Càng để ý đến càng thêm tức giận. Nền tảng dân chủ của nước Mỹ đang bị đe dọa và làm nhục. Thế mà những người có trách nhiệm với chính quyền không dám đứng lên để bảo vệ nó. Để một thằng già với đầu óc hẹp hòi và tính tình của một đứa trẻ ba tuổi phá hoại tanh bành. Thật tội nghiệp cho đất nước Mỹ.

Tôi vẫn tin rằng chế độ dân chủ của Mỹ sẽ bền vững tuy nó đang trong tình trạng khủng hoảng. Chỉ còn chín thắng nữa chúng ta sẽ thấy được số mệnh của nước Mỹ. Tôi sẽ đợi. Đợi chờ đất nước Mỹ được giải thoát. Còn giờ đây tôi chỉ bị lờ đi và thu nhỏ lại thế giới riêng của mình. Trong chính trị tôi đã bớt căng thẳng nhiều vì thật ra tôi cũng chẳng làm được gì. Tôi còn một gia đình bé nhỏ để lo lắng. Chuyện chính trị tôi coi như kẻ ngu si hưởng để thái bình.

Chu Thùy Anh: Xanh

Tập truyện ngắn mộc mạc viết với tâm trạng ngộ độc màu xanh (blue). Cách viết của tác giả tuy nhẹ nhàng nhưng không lôi cuốn. Đọc đến Cụ Hồ là chán rồi.

Contact