Bốn mươi

Thế là bốn mươi năm cuộc đời. Hai mươi năm đầu lãng phí tuổi thơ. Hai mươi năm sau cũng chẳng tới đâu. Bốn mươi năm nhìn lại thấy đời cũng không đối xử tệ với tôi. Tôi có mái ấm gia đình, công việc ổn định, sức khỏe, và đời sống bình an.

Tôi chỉ mong mỏi được cuộc sống thường. Không giàu không nghèo. Không bon chen không đua đòi. Không ganh ghét không chấp nhất. Không tham lam không tham vọng. Không căng thẳng không bệnh hoạn.

Lúc trước tôi xem tuổi tác cũng chỉ là một con số. Giờ thì khác. Số tuổi càng cao tôi càng lo lắng. Tôi đã tạo ra bốn mạng người tôi phải làm tròn trách nhiệm. Xung quanh người thân hết người này bị ung thư chết đến người kia. Tôi không muốn bị rơi hoàn cảnh đó nhưng làm sao tránh trước được.

Hai mươi năm nữa chẳng biết ra sao. Thôi thì hãy sống cho từng ngày. Tôi may mắn có được tình thương cha mẹ, anh chị, và vợ con. Thế là quá hạnh phúc ở tuổi bốn mươi. Tôi không muốn lo lắng lắm cho tương lai. Đến đâu thì chống chọi đến đấy.

Cha mẹ trực thăng

Cuối tuần vừa rồi đi cắm trại. Nói cắm trại chứ ở cabin không chứ có ở lều gì đâu. Cabin thì có khác gì khách sạn đâu. Đi chung gồm có cả gia đình bên vợ và vài gia đình bạn. Một gia đình bạn gồm có hai vợ chồng và hai đứa con sinh đôi bẩy tuổi. Chúng nó cùng lứa với Đạo và Đán nên chơi chung với nhau. Chúng đạp xe vòng quanh khu cắm trại. Khu vực cắm trại thì cũng an toàn lắm. Tôi thì phải lo cho thằng Xuân nên cũng mặc kệ hai thằng lớn. Cha của hai đứa sinh đôi thì sợ nên chạy xe hơi theo đuôi tụi nhỏ.

Chiều khi nướng BBQ mẹ của hai đứa nhỏ tâm sự rằng, “Tụi này hình như nó quen được hầu hạ rồi.” Tôi cười bảo, “Ai mà không thích được hầu hạ đâu chị?” Tôi hiểu được và rất cảm thông với chị vì chính tôi cũng chiều chuộng con lắm. Những việc tôi làm đa số là vì con. Đi cắm trại chẳng hạn cũng vì muốn tụi nhỏ được thay đổi không khí chứ tôi có hứng thú gì.

Ngoài công việc làm ra, toàn bộ thời gian không ngủ là dành hết cho con. Những ngày cuối tuần chỉ quanh quẩn bên chúng nó từ lúc chúng mở mắt cho đến lúc chúng đi ngủ. Dọn dẹp nhà cửa cũng không có thời gian. Lúc chúng nó ngủ rồi thì tôi cũng mệt đừ ra không còn sức lực nào cho bản thân. Đi làm còn bình yên hơn ở nhà. Tôi khâm phục cha mẹ nào bỏ công ăn việc làm ở nhà giữ con. Kính nể hơn nữa là những người làm nghề giữ trẻ.

Khi nhìn lại cuộc đời chính mình tôi cảm thấy mình dành thời gian cho con cái quá nhiều. Lúc còn nhỏ ở Việt Nam ba đi làm công trình xa thỉnh thoảng cả tháng mới về thăm nhà. Còn mẹ thì bận buôn bán nên cũng không có nhiều thời gian cho tôi. Mùa hè không đi học tôi lang thang từ đầu làng đến cuối xóm. Thậm chí nhà cũng bị khoá không vào được. Đói thì qua nhà Dì Ba kế bên hoặc nhà Dì Sáu đối diện ăn ké. Siêng thì đạp xe qua bên nhà các chú các bác chơi và ăn ké.

Ngày xưa tôi là thằng yếu đuối nhất trong xóm nên tôi tự học cách đối xử sao với mấy thằng trong xóm. Biết mình không đánh lại ai nên cũng không gây chuyện với ai. Không có cha mẹ tôi tự học bảo vệ cho chính mình. Cuộc sống tuy thiếu sự gần gủi của cha mẹ nhưng tôi được nhiều tự do và thoải máy. Không hiểu sao tôi lại rất lo sợ cho con cái mình. Lúc nào cũng muốn bảo vệ chúng. Sợ bị người không tốt bắt cóc. Sợ chúng chơi vấp ngã. Sợ chuyện gì không lành xảy ra.

Hôm nọ tôi nói chuyện với một người bạn của ba ở Việt Nam. Ảnh nhỏ tuổi hơn ba tôi nhiều nhưng chơi thân và xem ba tôi như cha nuôi. Thấy anh ấy nhiệt tình nên tôi cũng mến. Ảnh kể hôm nọ lúc nhậu ba tôi tâm sự rằng ổng hối hận vì không lo cho tôi đầy đủ lúc nhỏ nhưng thấy tôi bây giờ nên người và sống cảm tình nên ổng cũng an ủi.

Giờ đây tôi cũng không trách gì ba nữa. Bây giờ là cha tôi mới hiểu làm cha không dễ. Tôi chỉ biết cố gắng để sau này không phải hối hận. Tôi không phải là người cha hoàn hảo và tôi có nhiều khuyết điểm. Những gì tôi làm chúng nó có thể không hài lòng nhưng tất cả là vì tình thương cả. Tôi không đòi hỏi chúng phải trả ơn hay phải trả hiếu. Làm cha là trách nhiệm của tôi với chúng. Sau này có chúng thành đạt hay thất bại, tôi cũng thương yêu chúng. Miễn sau chúng đừng tù tội là tôi an tâm rồi.

Ba con ba tính

Mỗi lần hai cha con đi bộ, Xuân nhặt rác lên và đưa cho ba. Từ loang nước ngọt đến giấy gói kẹo, nó thấy rác là tự lượm lên và tôi phải bỏ vào thùng rác chứ không nó không chịu. Mới hai tuổi mà nó đã biết gìn giữ môi trường. Như thế cũng tốt. Đó giờ tôi cũng rất ít xả rác và cũng rất ít nhặt lên rác người khác bỏ. Giờ đây thấy thằng con làm việc này nên thôi mình cũng làm theo. Không biết nó học ở đâu ra dĩ nhiên là không phải từ ba nó. Hay tính nó đã vậy.

Thằng Đán thì tài lanh. Nó biết được chút nào là đem ra sài liền. Hôm trước tôi, thằng Đạo, và nó nói chuyện về chim. Thằng Đạo nói nhà mình có con chim gõ kiến (woodpecker) làm tổ trong cây cột trụ trước nhà. Thằng Đán không biết con chim gõ kiến là gì nên tôi giải thích cho nó nghe. Hôm sao nó trò chuyện với thằng học bơi chung. Không biết chúng nó nói gì về chim mà thằng Đán giải thích chim gõ kiến y như những gì tôi đã nói với nó.

Đạo thì thích đọc sách lịch sữ về chiến tranh. Nó kể cho tôi nghe hết Đại chiến thế giới lần thứ nhất rồi qua Đại chiến thế giới lần thứ nhì rồi qua Nội chiến Hoa Kỳ. Ngày xưa tôi ghét nhất là môn lịch sữ nên thật thú vị khi được nghe thằng con say sưa kể.

Hạ Nguyên: Bèo không trôi ra biển

Những câu chuyện rất ngắn rất ngậm ngùi của tuổi thơ. Một cô gái quyết định phá thai để tiếp tục có cuộc sống rong chơi. Một cô bé nhảy lầu tự tử quên log out Facebook. Một nhà nghỉ ồn ào nằm gần một ngôi chùa yên tịnh. Hoặc một lối sống một mình: “cái giá của tự do là cô đơn mà.” Với lối viết giản dị, gọn ghẽ, và cảm động của Hạ Nguyên, nên đọc để giải trí.

Nguyễn Quang Thiều: Trong ngôi nhà của mẹ

Dựa theo lời kể của ông Trịnh Văn Sỹ, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều viết lại những ký ức về gia đình, nhất là người mẹ và người chị của ông Sỹ. Mẹ ông mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Đến khi lấy chồng, bà trở thành vợ lẽ thứ ba. Sau khi bỏ chồng ra đi (vì không sinh cho ông được đứa con nào) và sau khi biết chồng mất, bà lấy chồng thứ hai nhưng lại làm vợ thứ ba. Sau khi chồng chết, bà ở vậy nuôi hai đứa con và mẹ chồng. Cuộc đời bà khổ sở từ lúc mười lăm tuổi. Đến khi bà mất, hai chị em vẫn còn nhỏ. Người chị thay thế mẹ vất vả nuôi em đi học. Những câu chuyện trong ngôi nhà của mẹ giản dị và chân thật. Tuy những ngày tháng sống khó khăn vì thiếu thốn nhưng rất tình nghĩa. Cách viết của ông Thiều cảm động nhưng không não nề. Tuy nhiên quyển sách hơi dài.

Tin đồn và tin mù quáng

Hôm qua nói chuyện qua điện thoại, mẹ kể về nỗi bất hạnh của một gia đình người quen. Mẹ nói thì tôi nghe chứ tôi không biết rõ câu chuyện nên không nghĩ ngợi hay đánh giá gì cả. Vả lại tôi cũng chỉ quen họ sơ sơ thôi nên cũng không để ý đến. Và là tin đồn nên tôi cũng không tin cho lắm.

Gia đình gồm có hai vợ chồng và thằng con trai. Ông bà ấy chắc khoảng 60 mấy 70 tuổi còn thằng con thì nhỏ hơn tôi vài tuổi. Tôi gặp ông chồng không quá 10 lần. Ông ta nói chuyện thẳng thắn và vui tín lắm. Bà vợ và thằng con tôi chỉ gặp qua một hoặc hai lần. Hai vợ chồng rất chăm chỉ làm việc và rất thương yêu và nuông chiều thằng con. Khổ là bà vợ vướng vào cờ bạc bị vỡ nợ nên hai vợ chồng lục đục.

Chẳng may năm trước ông chồng qua đời vì bị ung thư gan. Bà vợ thì bị mất trí (dementia) và đã về Việt Nam sống cùng với chị em. Tiền social của bà mỗi tháng thì bị thằng con bên đây nhận lấy đi mua thuốc phiện không gửi về cho bà. Mẹ tôi phán rằng, “Những đứa con như vậy mai mốt chết xuống âm phủ có chảo dầu chờ sẵn. Có người đầu thai thành thú vật còn như nó thì cũng không được”. Tôi đùa, “Theo con thì thà vô chảo dầu còn đỡ hơn là đầu thai thành thú vật. Làm thú có tốt đến đâu cũng sẽ bị làm thịt rồi cho vô chảo dầu”. Mẹ rầy, “Mầy ăn nói bậy bạ”. Tôi tiếp, “Con khi tin. Má chỉ cho con coi ai đã đầu thai thành người con mới tin”. Mẹ hơi giận, “Chẳng lẽ người ta đầu thai người ta nói cho mầy nghe? Thôi không nói nữa. Nói bậy rồi mầy mang tội”. Tôi trả lời rằng, “Không sao đau má. Con không tin nên không có tội”.

Tôi hỏi mẹ nếu Phật hoặc Chúa linh nghiệm sao thiên hạ bị ung thư mà khẩn cầu hoài vẫn chết. Bà trả lời gọn hơ, “Tại họ ăn uống bậy bạ”. Tôi hỏi lại, “Má ăn uống kĩ lưỡng sau chân vẫn đau cả chục năm nay không hết?” Rồi tôi kể cho bà nghe tin đứa con bị viêm phổi. Thay vì đưa con đi điều trị cha mẹ cầu nguyện Chúa và cuối cùng đứa bé bị chết. Tôi kể luôn chuyện những ông mục sư dùng tiền con chiên mua nhà bạc triệu và mua phi cơ riêng đi.

Tôi không muốn mẹ tin một cách mù quáng nhưng lời tôi nói không hay bằng những ông sư hoặc linh mục. Hơn nữa mẹ đã tin hơn 80 chục năm rồi làm sao dễ dàng thay đổi được. Nói ra chỉ khiến bà giận thôi chứ không được gì.

Phán xét

Bài nhạc mới của Rhymastic viết về haters:

Thứ âm nhạc này đến từ góc phố
Nơi bụi bặm và mùi ẩm mốc đóng đô
Mày chỉ quen với mùi giấy bạc hòa giữa chồng nhung lụa
Lấp lánh, thảm đỏ, yeah mày sống như vua

Tuệ An: Người chăn chim ở Nhà thờ Đức Bà

Tập truyện ngắn viết lên những cảnh đời cay đắng như một cô gái sống trên thuyền không may bị sà lan ép đứt chân; một cậu trai chết vì nghiện ma túy; hoặc một thằng bé mồ côi được một bà bị ngớ ngẩn nhận về nuôi. Trong những bài xót thương là câu chuyện mẹ kể cho thằng con về chú mặt trời, “Cho đến một ngày… mẹ chú mất đi”. Mẹ của bé biết mình không thể qua khỏi cơn bệnh nặng nên muốn cho bé biết số phận trong tương lai của thằng con mình. Lối viết ngắn gọn và sâu lắng của Tuệ An đem lại cho chúng ta những giây phút mủi lòng qua những cảnh tình hẩm hiu.

Bái Phục

Hôm nọ đi H Mart ăn trưa ngồi kế bên bàn ba người Á Châu. Một ông già hói, một người đàn bà xồn xồn, và một thiếu nữ độ 30 mấy có thể nhỏ hơn hoặc bằng tuổi của tôi. Lúc đầu không biết là người Việt cho tới khi ông già gọi người đàn bà xồn xồn là má và gọi cô thiếu nữ là em. Té ra mẹ vợ ông này còn trẻ tuổi hơn ổng nữa. Thật bái phục. Định qua hỏi ông ấy có nhận đệ tử không.

Đạo và Đán

Chiều Chủ Nhật đưa Đạo và Đán đi học võ. Đến sớm trước 15 phút nên ngồi xem hai anh em nó đấu với một đứa nhỏ khác. Thằng nầy không phải bạn học võ cùng lớp. Cũng chẵng quen biết. Nó cao lớn con hơn thằng Đạo. Đạo và Đán cùng phe nhưng vì yếu và nhỏ con hơn nên bị thằng kia vật xuống mấy tấm đệm. Thầy cũng ngồi đó nhưng đang đọc báo nên không để ý. Tôi cũng theo dõi nhưng không lên tiếng. Hai thằng này học võ đã sáu tháng rồi mà vẫn chưa áp dụng được để tự vệ gì cả.

Sau giờ học tôi đưa chúng đi ăn với đứa bạn Mĩ lúc trước cùng làm ở trường đại học Vassar. Nó cùng gia đình đi Washignton DC để tham dự biểu tình về luật lệ súng ống. Lúc ra Eden ăn tối hai thằng nhóc nói lia nói lịa. Đạo thì nói về lịch sử chiến tranh thế giới thứ hai. Còn Đán thì tò mò hỏi “Ông thở được không vì lỗ mũi của ông thẳng quá.” Rồi lại hỏi, “Ông bơi được không vì lỗ mũi cũng ông dài quá.” Rồi lại hỏi, “Tại sao râu và tóc của ông trắng hết vậy?” Thằng bạn Mĩ trắng trả lời cũng ná thở.

Lúc ăn xong chuẩn bị chia tay, thằng bạn cười và khen, “Hai thằng con của mầy hiếu kỳ và thẳng thắn lắm.” Tôi cũng trả lời, “Tại mình quen biết quá rồi nên tao cũng không ngại.” Thật sự tôi cũng không biết tính tình của tụi nó được như vậy bao lâu. Nhiều lúc gặp mấy đứa con của bạn bè ở tuổi 11 hoặc 12 chúng nó thấy tôi cũng chẳng chào hỏi. Đợi ba mẹ nhắc nhở chúng nó mới mở miệng. Thế rồi hỏi nó câu gì thì nó trả lời câu đó chứ không hề nói năng gì thêm cả.

Ở tuổi này chúng nó rất hoạt bát và dễ dàng làm quen với bất cứ lứa tuổi nào. Già bé gì cũng được cả. Hy vọng rằng những đức tính đó sẽ không thay đổi. Đừng giống cha nó vừa rụt rè vừa ngượng ngịu trong xã giao.

Contact