Lê Đỗ Quỳnh Hương: Thương còn không hết…, ghét nhau chi!

Những bài tản văn mộc mạc viết về gia đình, hôn nhân, tình yêu, cách đối xử tử tế với mọi người và với chính mình. Trước khi đọc sách, tôi không biết tác giả là ai nhưng thấy cô đề cập đến truyền hình mới biết cô không phải là nhà văn mà là người hướng dẩn chương trình. Bài viết dựa theo cảm nhận riêng của cô và những thư từ người xem gửi. Gần đây tâm trạng của tôi không được bình thản cho lắm nên những bài viết, nhất là về hôn nhân, đem lại cho tôi giây phút nhẹ nhàng hơn. Tuy không sau lắng nhưng đủ để thấy cuộc đời này vẫn tốt đẹp và Quỳnh Hương nhắc nhở chúng ta rằng Thương còn không hết…, ghét nhau chi!.

Tâm sự mỗi ngày

Mỗi ngày tôi muốn viết ít nhất 300 chữ mà không cần nghĩ suy. Chỉ gõ đến chừng nào đủ 300 hoặc hơn mới ngừng. Nói thì dễ nhưng làm chắc khó lắm. Thử nhé.

Hôm nay ngày 11 tháng 9, lại là một ngày kỷ niệm khó quen nhất ở nước Mỹ. Mới đó mà đã 17 năm. 17 năm là một thời gian dài nhưng không làm sao quên được cái thảm hoạ đó. Xin được vài phút để tưởng nhớ đến những người đã tử trận ngày hôm đó.

Lúc đó tôi chẳng để ý gì đến chính trị và những chuyện khủng bố. Tôi chỉ thu hẹp thới giới của tôi lại và sống với những gì tôi quan tâm như thiết kế trang web, nhạc, gia đình, và gái. Giờ thì đã khác. Thiết kế bây giờ để kiếm sống chứ không còn là niềm đam mê nữa. Nhạc chỉ để nghe chứ không để ý đến. Có vợ rồi gái cũng dẹp luôn. Còn chính trị đã khiến tôi khá nhứt óc một thời gian. Bây giờ tôi cũng bớt đi về những phần tin tức. Có theo giõi nhiều cũng chẳng làm được gì. Tôi đã không còn tức giận khi nghe con đười ươi cam phát ngôn bậy bạ nữa.

Hôm qua đọc đâu đó thấy có một người mẹ cũng khá nổi tiếng chia sẽ bà đã đập bể hai cái iPads vì hai thằng con mải mê game Fortnite. Vậy mà vẫn bị thiên hạ trách móc tại sau không biết hạng chế chúng nó để rồi đập bỏ những thứ mà người nghèo không có tiền mua. Theo tôi thì không có tiền mua càng tốt khỏi phải hại con cái.

Đam mê thì ai không bị đam mê nhưng dường như tụi nhỏ bây giờ chẳng biết cảm giác hối hận hoặc khó chịu. Được chơi là nó chơi cho thả ga. Ngày xưa tôi cũng mê xem phim Tàu lắm nhưng khi bài vở bị điểm thấp thì hối hận vô. Mẹ mình làm cực khổ nuôi mình đi học ngược lại thì mình không đáp ứng lại được tình thương của mẹ.

Có lúc mẹ đi buông đường thùng bằng chiếc xe đạp cũ kỹ. Đằng sau chở thùng đường. Đằng trước chở tôi. Ngày nào cũng đạp xe mấy chục cây số giũa trời nắng để mua một thùng đường về bán lẻ. Có lúc bị bắt và tịch thu thế là hai má con về tay không. Những chuổi ngày đó làm sao tôi quên được tuy lúc đó tôi chỉ bảy hoặc tám tuổi.

Bây giờ tụi nhỏ không thấy cha mẹ nó làm cực khổ nên chúng nó cũng không biết được cái cảm giác tội lỗi (guilty). Cũng có lẽ tôi là đứa trẻ hay quan sát và hay bị nhạy cảm nên tôi thường để ý rồi để trong lòng nên khi thấy mẹ phải lăn lộn với cuộc sống tôi xót xa vô cùng. Mỗi lần sài tiền của mẹ tôi cũng bùi ngùi lắm. Tuy mẹ ít cản trở nhưng tôi không đòi hỏi nhừng món đồ chơi đắt tiền. Nên giờ đây tôi cũng ít chiều chuộng tụi nhỏ tuy rằng tôi có thể mua được.

Tôi muốn nhớ lại ngày xưa mẹ đã làm gì mà khiến tôi trở thành như thế nhưng ngẫm nghĩ ra dường như mẹ chẳng làm gì cả ngoài việc để tôi tự do đầu làng cuối phố những lúc mẹ bận rộn công việc. Chẳng lẽ tôi đã quá lo lắng cho con mình không để nó được tự lo cho bản thân của nó?

Không biết những người cha đi làm xa lâu lâu mới về nghĩ sao nhưng chỉ vắng chúng nó một ngày tôi nhớ ghê lắm. Cũng may là tôi không rơi vào trường hợp đi làm xa. Ngày xưa ba tôi đi làm xa gần cả tháng mời về một hai ngày rồi đi tiếp nên dường như hình bóng của ông đã không để lại cho tôi được nhiều. Khi ba nói lời chia tay lần cuối cùng khi ba về lại Việt Nam tôi cũng chẳng có cảm giác lưu luyến gì cả. Và thế là hai cha con tôi đã cách xa nhau mấy chục năm. Những ngày chúng tôi ở bên nhau thật ngắn ngủi so với những chuỗi ngày không có bên nhau.

Cuộc đời là thế. Hoàn cảnh trong cuộc sống đã đẩy đưa ta đến những cảnh xa lìa nhau. Tôi cũng hối hận và xót xa vô cùng khi mình không được ở bên cạnh cha mẹ. Nhưng giờ tôi còn phải có trách nhiệm với con cái. Làm sao bây giờ? Tôi cũng chẳng biết phải xử lý sau.

Đinh Hằng: Chân đi không mỏi

Viết về những chuyến đi du lịch Đông Nam Á từ Indonesia đến Campuchia, Đinh Hằng không chỉ kể về danh lam thắng cảnh và những món ăn ngon mà còn cả cảm tình với người xa lạ. Những trải nghiệm trong những hành trình giúp cô có cái nhìn lạc quan trong cuộc sống. Với một người không du lịch nhiều và đã bỏ lỡ cơ hội lúc còn trẻ, tôi hâm mộ lối suy nghĩ của cô.

Viết vội

Dạo này hay viết về những chuyện phiền muộn. Thôi thì hôm nay đổi hướng cho tâm hồn nhẹ nhàng hơn.

Cha mẹ tôi tuy đã già sức khoẻ kém đi nhiều nhưng tôi may mắn còn có cha mẹ. Tuy không được ở bên cha mẹ nhưng vẫn được nghe tiếng nói của họ.

Vợ chồng tôi sống tương đối hạnh phúc. Có lẽ tình thì ít còn nợ thì nhiều nên vẫn còn bên nhau. Nếu thật sự chỉ tình không thì chắc không còn nữa. Từng người tình bỏ tôi đi như những cơn sóng mạnh. Vì lúc hết tình thì cũng đã trở thành kẻ thù.

Con cái tuy hơi phá phách và lì nhưng bọn nó cũng khôn lớn bình thường. Mỗi đứa mỗi tính tình khác nhau. Được cái này không có cái kia. Cuộc sống của tôi giờ đây dành hết cho bọn nó. Chỉ hy vọng rằng chúng nó nên người tốt.

Công việc của tôi bây giờ là làm kiếm tiền nuôi gia đình. Giấc mơ nghề nghiệp giờ đây đã không còn nữa. Những việc tôi làm đều trái với lối suy nghĩ của tôi. Nên giờ đây tôi không còn đặt nặng vào chính trị nữa. Đến lúc cần đi bầu tôi đi bầu. Chuyện khác những chính trị gia muốn làm gì thì làm. Tôi muốn trở lại những năm tháng không theo dõi chính trị nữa.

Tôi vẫn chưa bỏ được Twitter và Facebook. Tuy nhiên tôi đã rời xa Twitter rất nhiều. Chỗ đó không còn là nơi để tôi theo dõi ngành nghề nữa. Facebook tôi vẫn chia sẽ những hình ảnh con cái cho họ hàng ở xa, nhất là Việt Nam. Tôi mong blog sẽ trở lại vì tôi vẫn thích đọc blog hơn là social media.

Hôm nay chỉ viết vội bao nhiêu đó thôi. Hẹn gặp lại ngày mai.

Asia Special Edition: Đất nước tôi

Bộ DVD và CD của trung tâm Asia gồm 24 bài hợp ca hát lên cho sự đấu tranh cho đất nước Việt Nam. Với những phần hoà orchestra âm sôi động hoà quyện với những tiếng hát đồng lòng yêu thương đất nước, bộ sưu tầm Asia Special Edition rất quý. Hơi uổng là phần thiết kế bìa thật tệ quá. Từ màu sắc đến hình ảnh đến typography đều không được thiết kế gọn ghẽ và không được sang. Nhìn như là tuyên truyền (propaganda) hơn là thiết kế đồ hoạ.

Nguyễn Nhật Ánh: Ngày xưa có một chuyện tình

Chuyện tình cảm tay ba trong tiểu thuyết thì không có gì mới mẻ. Dĩ nhiên mối tình ba người của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng tuyệt đẹp nhưng cái mới lạ không phải ở nội dung mà là cách kể chuyện. Thông thường trong một truyện dài người đọc chỉ cảm nhận qua lời dẫn chuyện của một nhân vật chính. Ở đây cả ba nhân vật đều kể chuyện theo cảm nhận cá nhân của họ. Cách viết này của tác giả thật khéo léo. Lúc đầu đọc không quen nhưng sau vài chương là biết ngay người nào dẫn chuyện. Một điều thú vị nữa là cuộc trò chuyện của một cậu bé và một người chú. Tôi không muốn làm mất cảm hứng của những người chưa đọc sách này nên không nói thêm chi tiết. Chỉ có thể nói rằng đọc rất phê. Nếu ai thích tiểu thuyết tình cảm của tuổi học trò, đây là quyển sách nên thưởng thức.

Lễ lao động

Hôm thứ sáu ông dean cho nhân viên về sớm nghỉ lễ lao động. Được về sớm tôi ghé qua Home Depot mua vài vật liệu sửa nhà.

Về nhà trám lại những vách tường bị nứt hoặc bị lủng lỗ. Rồi ráp lại cái crib để chuẩn bị cho thằng thứ tư.

Trong nhà còn rất nhiều chuyện sửa chữa và dọn dẹp. Tôi muốn bỏ ra ba ngày nghỉ thanh toán cho hết nhưng tôi chỉ hoàn tất được vài công việc nhỏ như cắt cỏ và dọn dẹp sơ qua những bề bộn.

Thú thật tôi rất tệ với các công việc trong nhà từ dọn dẹp đến sửa sang nên lúc nào cũng cảm thấy vô dụng. Tuy nhiên khi hoàn thành một project nhỏ gì tôi cũng rất sung sướng.

Sau khi làm xong một vài công việc nhỏ, tôi đưa bọn nhỏ đi chơi để chúng nó khỏi năn nỉ chơi iPad. Đi đạp xe, đi playground, đi hái trái cây, đi nhảy trampoline, đi thưởng thức Legos. Đi đâu cũng được tôi chỉ không muốn thấy chúng nó bị iPad cướp cả thân xác lẫn linh hồn.

Hôm chiều thứ bảy đi cúng giỗ. Bọn nhỏ chơi game với nhau. Đứa này bắn chết đứa nọ rồi lấy vũ khí. Thằng bị bắn thì khóc lóc ầm lên. Rồi người lớn can thiệp.

Lúc trước bọn nó chơi chung với nhau hay gây gổ nên thôi quăng cho một thằng một cái iPad cho êm chuyện và tránh xích mích người lớn. Nhưng giờ đây có iPad chúng nó vẫn cãi nhau. Thôi thì tạm thời cho chúng nó chơi ít lại.

Lúc trước đưa mấy đứa con tôi đi chơi tôi hay rủ rê nhưng bây giờ tôi rất ngại. Tôi muốn đi chơi để thưởng thức chứ không muốn làm Bao Công.

Việt Khang: Nước Nam của người Việt Nam

Việt Khang chưa phải là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng anh hát những ca khúc của mình bằng một con tim yêu đất nước Việt Nam. Từng lời ca của anh chứa đựng từng nỗi đau khi chứng kiến nước nhà bị Tàu xâm chiếm. Ca từ của anh nói lên sự đấu tranh cho người dân Việt Nam. Từ “Nước Nam của người Việt Nam,” “Anh là ai,” “Trả lại cho dân,” đến “Việt Nam tôi đâu,” những lời tâm sự của anh khiến tôi nghẹn ngào xót xa vô cùng cho quê hương của chúng ta. Thành thật cám ơn tấm lòng yêu nước của anh và rất kính trọng sự dũng cảm của anh.

Giúp

Hôm qua sau giờ làm, tôi đến thư viện tìm sách mới. Đang chăm chú vào kệ sách Việt thì có một cô đến hỏi, “Cậu có phải người Việt không?” Tôi trả lời, “Dạ phải.” Cô nói tiếp, “Tôi không quen biết cậu nhưng tôi nhờ cậu chở dùm tôi cái bàn tôi mua ở nhà người bạn. Tôi sẽ trả tiền cho cậu.” Tôi hơi ngần ngại nhưng không nỡ từ chối vì thấy cô tội nghiệp. Hôm nay Xuân vẫn chưa nhập học nên tôi cũng không cần đi rước nó. Thôi thì giúp đỡ người đồng hương vậy.

Tôi mời cô lên xe và chúng tôi cùng đi đến nhà bạn cô. Hỏi thăm thì biết cô đã sáu mươi mấy tuổi và chỉ sống một mình. Sau khi cha mẹ cô qua đời, người em cũng không qua lại với cô. Cô rất buồn vì cũng không có bạn bè. Cô hỏi có biết ai giới thiệu cho cô làm quen. Tôi cũng chẳng quen biết ai ngoài gia đình.

Khi đến nơi cô bảo tôi đợi ngoài xe để cô đi vào lấy bàn. Vài phút sau cô trở lại nhờ tôi vào khiêng phụ. Cái bàn hơi to nên cho vào xe minivan không vừa nên tôi phải dẹp đi ghế ngồi của mấy đứa nhỏ ở băng sau. Người bạn của cô là ông Mỹ rất dễ thương đã cùng tôi khiêng bàn ra xe. Hai vợ chồng người Mỹ quen thân với cô nhưng họ sẽ dọn đi chỗ khác gần biển để nghỉ hưu. Thế là cô không còn ai qua lại.

Lúc trở về nhà thuê của cô, chúng tôi nhờ ông người Mexico phụ bê nhưng ổng từ chối. Tôi bèn phải khiêng một mình. May là cái bàn cũng không nặng lắm nhưng cô lại ở đến lầu ba. Một mình tôi không thể bê lên cầu thang được nên cô phụ tôi. Lên đến lầu ba thì tôi đã toát mồ hôi.

Hoàn thành nhiệm vụ tôi ra về. Dĩ nhiên là tôi không lấy tiền cô. Thấy cô sống cô đơn một mình tôi định để lại số điện thoại lâu lâu đưa cô đi ăn hoặc đi đây đó cho đỡ chán nhưng tôi e ngại vì sắp có thêm một đứa con. Thời gian eo hẹp nên tôi không muốn thất hứa với cô.

Tôi ra về với cảm giác áy náy. Tôi tự nghĩ sau này nếu rảnh tôi sẽ đến thăm cô để cô đỡ cô đơn nhưng không biết có nên làm hay không.

Cháu Hân

Ban đầu khi cha mẹ cháu ngỏ ý muốn gởi cháu lên ở cùng gia đình tôi vài tuần, tôi hơi e ngại. Mình trông ba thằng con muốn hụt hơi nay lại thêm thằng cháu với tính tình hơi khác thường làm sao mà lo cho xuể. Nhưng rồi chúng tôi cũng nhận.

Cháu Hân hiện giờ năm tuổi. Với những hành động khác thường của cháu cha mẹ và gia đình nghĩ rằng cháu bị autism nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi không phải là bác sĩ tâm lý gì cả nhưng tôi chỉ nghĩ đó chỉ là những cử chỉ riêng biệt của cháu. Tôi không thích đo lường sự phát triển của trẻ em và đưa vào tiêu chuẩn đã được đóng khuôn. Mỗi đứa trẻ có cái nét riêng của chúng.

Cháu rất kén ăn. Cháu chỉ ăn những gì nó thích như bánh Oreo với sữa hoặc mac and cheese. Cha mẹ sợ cháu đói nên nuông chiều cháu và chỉ cho ăn những gì nó muốn ăn. Mỗi lần cháu xem những phim hoạt hình nó thích, cháu múa mái tay chân rất hiếu động. Cháu nhút nhát không chơi với những đứa trẻ khác. Lúc nhỏ cháu không chịu nói. Bây giờ thì cháu hỏi liên tục không nghỉ khiến người khác khó chịu.

Nhưng khi cháu ở với chúng tôi nó rất ngoan. Cháu không lì cũng không mít ước. Tôi sợ nhất là hai thứ đó. Lúc đầu ăn cơm hay ăn phở cháu đều nói rằng những thứ này không tốt cho cháu. Nhưng chúng tôi bảo ai ăn gì thì cháu ăn cái đó. Không ăn con sẽ bị đói vì ở nhà không có đồ ăn gì khác. Nói vài lần cháu cũng tự một mình ăn hết cơm hoặc phở.

Khi trò chuyện, cháu hỏi như cái máy vậy. Hình này là ai? Nhà này là của ai? Xe này là của ai? Ba của Hân đâu? Ba của Đạo Đán là ai? Ngày nào cháu cũng lập đi lập lại những câu hỏi đó. Hai ngày đầu tôi cũng kiên nhẫn trả lời qua ngày thứ ba mỗi khi nó hỏi tôi thì tôi hỏi ngược lại nó. Hai chú cháu hỏi qua rồi hỏi lại như thế mà bây giờ vắng nó tôi lại nhớ.

Đáng lý ra cháu phải thích chơi với thằng Đạo và Đán nhưng nó lại chơi với thằng Xuân nhiều hơn. Vì thằng Xuân chịu nghe lời và làm theo những gì nó bảo. Khi chúng nó phá đồ đạc tôi rầy không cho phá. Thằng lớn không phá nữa chỉ xúi thằng nhỏ phá thôi. Lúc trước nó chơi thân với thằng cháu khác. Nhưng thằng kia thì bắt nạt nó nên giờ nó không chịu chơi nữa. Bây giờ mỗi lần gặp mặt thằng cháu kia thì Hân chỉ nói, “Tao không muốn ngủ với mầy.” Thằng kia nghe nổi quạu. La hét hoặc đẩy thằng Hân. Thằng kia bảo thằng Hân làm gì mà nó không làm theo là nó nổi giận la hét nên Hân cũng không thích chơi nữa.

Tôi là chú của hai thằng nên giải quyết rất dễ dàng vì tôi không thiên vị đứa nào cả. Thằng nào làm sai thì chỉnh thằng đó. Đi vacation tôi cũng phải làm quan toà để giải quyết chuyện các cháu. Sau hai tuần lể sống ở nhà tôi và một tuần đi chơi ở biển cùng cháu không chịu về lại nhà. Lúc chia tay, cháu khóc thật tội nghiệp.

Contact