Tiếp tục phiền

Hôm qua hỏi mẹ qua điện thoại, “Dạo này bận quá không về thăm má, má có nhớ con không?” Mẹ trả lời rằng, “Làm từ sáng đến tối có thời gian đâu mà nhớ.” Mẹ tôi là vậy thương con bằng hành động chứ không bằng lời nói.

Tôi cảm thấy áy náy lắm vì không dành được nhiều thời giờ bên mẹ. Chân mẹ đau không đi lại được nhiều như xưa nên không đưa mẹ đi đâu chơi cả. Về thăm mẹ thì mẹ chỉ ôm cái bếp từ sáng đến khuya thôi.

Tôi đang nghĩ đến việc dành thời gian riêng với mẹ như tôi đã thực hiện với ba ở Việt Nam. Ở đây muốn bỏ ra một tuần thì không khó nhưng phải để vợ trông đám nhóc tôi ngại. Lôi chúng nó theo phải bận bịu lo cho bọn chúng còn thời gian đâu nữa với bà già.

Nghĩ đến việc bất hiếu thôi khiến dã khiến tôi căn thẳng. Cộng thêm bao nhiêu công việc khác ở nhà và ở sở làm. Mỗi ngày đến lúc giờ về là tôi đuối sức. Đầu óc uể oải. Tinh thần không thoải mái nên cũng chẳng muốn làm việc gì. Ngày nầy qua ngày nọ áp lực cứ chồng chất.

Biết rằng áp lực và căn thẳng không giải quyết được vấn đề nhưng tôi vẫn bị vướng vào. Cứ tự an ủi chuyện gì đến lo chuyện đó. Suy nghĩ nhiều chi cho khổ thân. Tiền cần xài thì cứ xài. Còn làm được thì cần gì lo ngại. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng thực hành thì không dễ. Đụng chuyện nhỏ thì mấy trăm. Đụng chuyện lớn thì mấy ngàn. Thật ớn và thật não nề với cuộc sống này.

Lê Minh Quốc: Trong tàn phai có nụ hồng thơm lên

Đây là lần đầu tiên tôi đọc sách tiếng Việt về tự học hoàn thiện bản thân (self-help book). Những bài văn ngắn ngủi nhẹ nhàng nhắn nhủ về đời sống và đạo đức của con người. Sống sao cho nhẹ nhàng (hãy để gió cuốn đi) và có một tấm lòng. Rất bổ ích tinh thần cho những ai chưa từng trải nghiệm với cuộc sống. Riêng tôi thì đã từng lăn lộn với đời nên đọc gần 50 bài cũng hơi bị đuối vì tôi biết được những lời khuyên của tác giả ra sao. Tuy nhiên đó là những lời nhắc nhở đáng nhớ.

Thứ Năm lười

Giờ đây tôi rất khâm phục những người sống thong thả. Cho dù nhà cửa họ bề bộn họ vẫn chẳng màng đến. Tôi đã quá mệt mỏi với công việc dọn dẹp nhà cửa. Mỗi lần thấy đồ đạc lộn xộn là tôi bực bội. Cái máu thiết kế sạch và đơn giản của tôi nó trào lên. Tôi rất lười dọn dẹp nhưng không chịu nổi những ngổn ngang. Đang tập không ngó ngàng gì đến chúng cả.

Mới vào hàng 40 mà tôi đã thấy tính tình khó chịu. Mười năm nữa không biết làm sao mà sống. Không biết còn sống được đến bao lâu. Bây giờ chết vì ung thư nhiều quá. Dĩ nhiên là mong cho mình không bị tới số. Nhưng lúc nó đến Chúa cứu cũng không nỗi. Tôi đã chứng kiến vài trường hợp kêu gọi và cầu nguyện Chúa nhưng Chúa cũng chẵng diệt được ung thư. Nên tôi cũng chẳng tin cậy gì nơi ngài cả.

Hôm nay đầu óc nhẹ nhàng nhiều so với ngày thứ Hai vừa rồi. Tôi muốn trở lại với cái lề thói hằng ngày. Sáng đưa con đi học. Đi Chiều đón con về. Hoàn thành những công việc nhà buổi tối. Đi ngủ. Chỉ thế thôi. Cuộc sống đừng drama quá là tốt rồi.

Thứ Tư nóng

Hôm nay quá nóng. Đi bộ vào bữa trưa làm ướt đẫm mồ hôi. Tôi đang muốn được nhẹ nhàng lại nhất là trong trí óc. Mấy hôm nay đang đọc quyển sách tiếng Việt theo đề tài tự giúp (self-help). Mới đầu cứ tưởng là sách viết về tình cảm nhưmg không phải. Quyển sách nói về cuộc sống và những lý lẻ tôi đang làm tôi xáo trộn. Quyển sách giúp tôi vượt qua những chuyện không đáng để ý trong cuộc sống.

Tôi luôn nghĩ đến vợ. Thấy bụng vợ càng ngày càng lớn đi lại khó khăn tôi thương vợ vô cùng. Chỉ còn hai tháng nữa thôi, ráng lên em nhé. Tôi chỉ cầu mong cho thằng thứ tư cũng khoẻ mạnh và không bị vấn đề gì như ba thằng anh nó là tôi an tâm rồi. Biết rằng sướng vài phút cực cả đời nhưng không làm sao kiềm chế nổi.

Hôm Chủ nhật vừa rồi anh vợ gởi thằng con lên ở với gia đình tôi và bà nội của cháu. Thằng bé hiền và dễ thương. Bản tánh hơi đặc biệt. Như tôi trên blog này nghĩ gì viết nấy, nó nghĩ gì nói đấy không cần biết nói cho ai nghe hoặc nói về đề tài gì. Nhiều khi nó hỏi đi hỏi lại một câu hỏi cho dù tôi vẫn trả lời y như thế. Nó kén ăn lắm và chỉ ăn được một vài thứ nó thích. Nó tiếp thu hơi chậm nhưng nó chỉ mới năm tuổi. Còn khá nhiều thời gian để theo kịp. Ba hôm nay nó cũng khá ngoan. Nó và thằng Xuân chơi chung với nhau vui vẻ.

Hôm nay tạm viết thế thôi. Cái blog này đã trở thành những bài viết riêng tư không đầu ra đuôi. Không có gì hấp dẫn cũng chẵng có gì sâu lắng. Tôi cũng chẵng lo ngại gì cả. Muốn viết gì thì viết. Nghĩ gì viết nấy như thằng cháu năm tuổi của tôi muốn nói gì nói.

Huỳnh Như Phương: Hãy cầm lấy và đọc

Quyển sách tập hợp những bài báo ngắn của Huỳnh Như Phương viết về chủ đề đọc sách. Phần đầu của sách gồm những bài viết thú vị liên quan đến nghệ thuật đọc sách, văn hoá đọc, phê bình, và những hoạt động về sách. Phần còn lại Huỳnh Như Phương giới thiệu những tác giả của Việt Nam. Tôi thì không rành mấy về những nhà văn Việt nên sẽ cần thời giờ tìm hiểu thêm. Những ai là con bọ sách nên Hãy cầm lấy và đọc.

Bình thường

Hôm Chủ Nhật, lúc con học võ tôi nói chuyện với một phụ huynh khác. Anh và vợ chồng chỉ có một thằng con. Anh khen tôi hay khi biết tôi sắp có thằng con thứ tư. Anh tâm sự rằng. Anh vất vả với thằng con vì lúc sáu tuổi khám phá nó bị autism. Tuy nhẹ nhưng nó không chịu nói chuyện với ai cả. Anh phải cho nó đi học đủ thứ để nó hòa nhập với đám đông.

Tôi may mắn là ba thằng con nó hơi nhiều. Hai thằng lớn ra ngoài hoạt bát dễ hòa đồng nên tôi cũng mừng. Bây giờ tôi lo ngại nhất là thằng thứ tư. Chỉ mong khi nó chào đời được khỏe mạnh và bình thường. Ba thằng bình thường tôi cũng muốn hết xí quách rồi.

Trước khi ra về giáo sư dạy võ dặn tôi rằng, “em có con trai phải để ý bọn chúng.” Anh kể tôi nghe về thằng học trò 14 tuổi. Cha mẹ cháu tâm sự với thầy rằng thằng nhỏ đang hiếu kỳ về sex. Cha mẹ bận đi làm nên không ngó ngàng. Nó lén mua sex toy trên mạng về tự sử. Cha mẹ cháu nhờ thầy rèn luyện võ thậu cho nó để không bị tình dục quấy nhiễu.

Trời ơi, sao nhiều tình trạng thế. Tôi đến bốn thằng làm sao trông cho xuể? Hai tuần nay cắt iPad tụi nó rồi. Chắc cắt luôn cho nó khỏi tò mò xem bậy bạ trên mạng. Đúng là “More children more problems.” Nhưng giờ cũng đã muộn màng rồi. Cùi không sợ lỡ. Đứa nào ngoan thì đỡ. Không thì cũng phải rán.

Nhảm tiếp

Chiều thứ Sáu sau một ngày làm việc mệt óc, tôi đến đón thằng Xuân. Dân dịp hai thằng anh đi học võ, tôi dành chút thời gian riêng với thằng em. Hai cha con vào mall ăn gà chiên Popeye rồi chạy chơi trong khu playground nhỏ. Tôi nhớ đến hai thằng lớn lúc trước.

Khoảng bảy giờ rưỡi tối, chúng tôi cùng nhau về, tắm rửa, và xem phim Polar Express. Nó ngồi trong lòng tôi. Con một ly sữa, cha một ly rượu chát. Uống một hồi xỉn không hay. Chín giờ tối vợ đưa hai thằng lớn học võ về. Tôi hỏi thăm vợ vài câu vu vơ nhưng không nghe trả lời. Tôi hỏi lại thì trả lời trống rỗng cho qua. Tôi nghĩ chắc chuyện con cái hôm qua. Tôi lên phòng ngủ đọc sách. Vợ bước vào phòng hỏi, “Không cần trông con hả?” Dù buồn ngủ tôi cũng xuống lầu xem thằng nhỏ xem TV.

Sáng thứ Bảy tôi dậy sớm. Thấy trời đẹp chưa nóng nên ra cưa đốn những cây dại đầy gai. Đến mười giờ mệt nhưng nhìn thấy đám cỏ mọc ngổn ngang sau cả tuần mưa lớn nên đi cắt. Mười hai giờ trưa vợ kêu đưa đám nhỏ đi hái trái cây. Tôi đồng ý. Khi ra xe tôi đã đói meo. Hỏi vợ có đi ăn trưa không. Không nghe trả lời nên tôi chạy thẳng đến vườn hái trái cây.

Cũng may là vườn cây có những trái plum vàng ngọt lịm. Ăn vừa đã khát vừa đỡ đói. Hái một chút thì thằng Xuân mệt đòi ẵm. Tôi đưa nó ra xe nghỉ để mấy mẹ con và bà ngoại tiếp tục hái. Tôi bật TV trong xe cho nó xem còn tôi đọc sách nhưng mệt quá tôi thiếp đi một chút.

Khi mấy mẹ con và bà ngoại hái xong, ai cũng đói meo tôi lại hỏi có đi ăn không vợ cũng không trả lời. Tôi hỏi đám nhỏ muốn ăn gì thì thằng Đạo nói phở. Thế là tôi vừa lái xe vừa bấm điện thoại kiếm nhà hàng Việt. Sau khi ăn xong tôi nhắc hai thằng lớn chút về nhà tắm rửa đi gặp bạn mới với ba.

Tháng trước một đứa bạn cùng học chung trung học rủ hai gia đình gặp mặt ở Maryland, khoảng 45 phút từ nhà đến đó. Cô ta có chồng và hai đứa con cũng bằng Đạo và Đán. Thấy 21 năm không gặp nên cũng cố gắng đi gặp vài tiếng. Tôi hỏi ý vợ ngay nhưng vợ không muốn đi. Tôi cũng hiểu vợ bụng bầu đi lại khó khăn nên tôi hỏi để tôi dẫn hai đứa lớn đi. Vợ đồng ý.

Lúc đi ăn trưa xong về đến nhà thì thằng Xuân ngủ. Tôi bế nó vào trong giường rồi mẹ nó cho nó ngủ tiếp. Tôi cho hai thằng lớn tắm rồi đi. Lúc chúng tôi ra xe mẹ nó cũng tạm biệt hai đứa.

Lúc đi đến nhà, tôi mới biết có tiệc sinh nhật đầu tiên của đứa gái đầu lòng con của em đứa bạn. Thằng em tôi cũng biết lúc học trung học. Đạo và Đán vừa đến đã nhập vào chơi với hai đứa con của bạn tôi. Tôi thì ngồi nói chuyện với vợ chồng bạn và nhắc lại kỷ niệm 21 năm trước. Lúc đó cô ta mới qua Mỹ nhìn dễ thương nên mấy thằng con trai trong trường theo. Một trong những thằng bạn thân cua được nên chúng tôi cùng đi chơi chung. Trước mặt chồng mà cô ta nhắc lại thằng bồ cũ tỉnh bơ. Anh chồng cũng không ghen tuông gì và anh ấy cũng biết thằng bạn tôi. Chúng tôi cùng một cặp vợ chồng khác đánh poker đến chín giờ rưỡi mà tôi vẫn chưa thua nên đành all in để đi về. Hai thằng con chơi vui quá nhưng cũng ngoan. Ba bảo về là về liền nhưng xin ngày mai trở lại. Khâm phục hai thằng này luôn chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã làm quen được bạn để cùng chơi. Chúng chơi với nhau không cần iPads.

Sáng Chủ Nhật hơi nhức đầu vì hôm qua uống một chai bia với một ly rượu chát. Không xỉn nhưng hai thứ hòa lại nên như thế. Đang ngồi với thằng con thì vợ bảo cộc lốc, “Xuống basement lấy quần áo lên.” Thấy vợ lại không vui nên tôi hỏi luôn, “Mấy hôm nay em có vấn đề gì vậy?” Vợ la lên, “Đi hái trái cây với vợ con thì mệt, còn đi gặp bạn thì hớn hở. Anh coi vợ không ra gì cả. Đi gặp bạn mà chẳng nói một tiếng.”

Lúc đó đang nhức đầu nên thôi không cãi. Đúng, buổi sáng cắt cây và cắt cỏ nên cũng mệt nhưng thằng con nó còn mệt hơn nên bắt ba nó ẵm. Còn đi gặp bạn thì đã nói cả tháng trước rồi và đã thỏa thuận rồi chứ đâu phải tôi không nói mà đi đâu.

Sau đó vợ đưa thằng Xuân với bà ngoại đi. Tôi cũng đưa hai thằng lớn đi tắm hồ. Tôi muốn đi bơi để hết nhức đầu mà không cần uống thuốc. Bơi xong tôi đưa hai đứa đi ăn mì ramen của Nhật rồi đi ăn kem. Còn dư thời giờ nên đưa chúng nó đến thư viện đọc sách trước khi đi học võ. Được hai tiếng thảnh thơi, tôi nằm trên bãi cỏ đọc sách và ngủ một chút. Nhờ vậy mới hết nhức đầu.

Chiều về nhà vợ nướng sườn ăn cơm. Thấy nói chuyện trở lại và bớt hờn giận nên tôi cũng vui vui. Hy vọng ngày mai tin thần sẽ tốt hơn và chiến tranh lạnh chấm dứt.

Tôi viết xuống đây không phải để kể lể. Tôi không muốn để lại trong đầu những suy nghĩ. Những gì tôi viết dĩ nhiên là cách suy nghĩ của riêng tôi. Người trong cuộc có cái suy nghĩ riêng của họ. Tôi viết xuống để tránh tranh cãi. Vì có lúc tôi không đối đầu với việc đó. Có khi những gì tôi chia sẻ sẽ cho thấy sự hẹp hòi và ích kỷ của riêng mình. Nó hiện ra những tính nết xấu xa của tôi. Tôi nói lên những sự ganh ghét và nhỏ mọn của mình. Người ta thường nói đẹp khoe xấu che. Tôi không khoe khoang cũng không che những cái xấu. Thậm chí tôi muốn lôi những cái xấu để không cần phải giữ nó lại.

Tôi tự biết mình không phải là một người hoàn toàn tốt. Cũng không có tấm lòng cao cả. Tôi chỉ là một người bình thường có thích có ghét có cái tốt có cái xấu. Tôi không ngại ai nghĩ sau về mình. Có thể nói cái blog này đã giúp tôi làm được việc ấy. Tôi có thể viết xuống những gì tôi suy nghĩ mà không cần biết người đọc là ai. Ngày xưa tôi hay lo ngại và sợ người khác không thích mình. Càng lớn tôi càng hiểu và càng cảm thấy không cần thiết. Tại sao tôi phải chú trọng đến những người ghét hoặc không ưa mình? Mình sống cho chính mình chứ đâu sống cho họ?

Nếu tôi đem tâm sự của mình kể cho người khác nghe, bảo đảm nó cũng sẽ truyền đến tai người khác và người khác nữa. Nên cũng không có gì gọi là bí mật trừ khi mình giữ nó lại trong đầu. Nhiều lần sau khi tôi tâm sự với người khác tôi hối hận ngai. Rồi người đó sẽ nghĩ sau về mình? Tại sao tôi lại tin tưởng người đó? Người đó có thật sự giữ kính câu chuyện của mình hay không hay lại kể lại cho người khác nghe? Viết lên đây ai cũng đọc được và ai cũng không đọc được. Dĩ nhiên chỉ có những ai theo giỏi và hứng thú những chuyện của tôi mới đọc. Không thì chỉ nhảm nhí thôi đọc mất thời giờ.

Tôi cũng học được bài học rằng ai nói xấu sau lưng mình cũng không ngại. Tôi biết khi quay lưng đi sẽ có vì trước mặt mình thì người đó nói xấu người khác. Tôi cũng chẳng care nữa. Có muốn nói gì thì nói thẳng mặt tôi. Tôi cũng không biết cái post này nó đi đến đâu. Rượu vô lời ra. Viết nhảm quá. Thôi đủ rồi.

Lại chuyện con với cái

Thứ Năm hai vợ chồng ăn mừng kỷ niệm hôn nhân nên sáng đã đem thằng con qua chơi với Đạo và Đán. Tôi hơi lo vì dạo này cậu ta hơi bị mít ướt. Không vừa ý cậu là cậu khóc om sòm. Tôi phải rầy la hai thằng con mình để tránh cãi cọ. Thêm nữa là Đạo và Đán không được chơ iPad. Cậu ta mà không có iPad sẽ nổi điên. Trưa ở chổ làm tôi gọi về nhà hỏi vợ mọi chuyện êm xuôi không. Vợ bảo chúng nó chơi với nhau vui vẻ không có vấn đề gì cả. Thôi tôi cũng yên tâm.

Chiều đón thằng Xuân về thấy vợ không được vui còn cậu ta không còn ở nhà nữa nên tôi hỏi chuyện gì. Vợ bảo cậu ta không vui khóc lóc rồi đòi về nhà rồi. Vợ giận lớn tiếng rằng thằng đó hở ra là khóc chẳng lẻ phải rầy la hai thằng con mình hoài. Tôi với bà xã đã cãi cọ nhau về dụ này nhiều lần. Vợ cứ nói tôi muốn chia rẽ bọn chúng. Giờ thì chính vợ chứng kiến rồi.

Một tiếng trước khi đi học tiếng Việt, mẹ cậu gọi điện thoại nói tôi khỏi qua đón để ba cậu đưa cậu đi được rồi. Mấy tháng hè học bơi, học võ, và học tiếng Việt tôi đều đưa đón cả như là trách nhiệm của mình mà chẵng nghe một lời cám ơn. Giờ cậu con trai khóc lóc không cảm thấy thoải mái nữa nên con ai nấy đưa đón chứ không phải thay phiên vì tôi đã đưa đón mấy tháng nay.

Đánh con

Lúc Đạo hai tuổi, nó thường đánh hoặc cào mỗi khi tức giận. Tôi khẻ tay nói vài lần và nhắc nó. Mấy lần sau nó vừa vươn tay ra định đánh, nó nhớ hậu quả nên thôi. Thế rồi nó bỏ. Đán cũng thế. Lúc hai tuổi nó đánh anh nó và tôi. Tôi cũng khẻ tay nó vài lần rồi hết. Bây giờ thằng Xuân cũng bắt đầu đánh. Nó đánh hai thằng anh, hai thằng anh không đánh lại. Tôi không khẻ tay nó nữa mà chỉ nhắc nhỡ nó.

Tôi không hối hận đánh con. Nói đánh, chứ tôi chỉ dùng tay khẻ nhẹ tay nó thôi. Nhưng tôi ân hận vì chúng nó không đánh trả lại khi bị đứa khác đánh. Hôm nọ, thằng Đán chơi với một thằng khác bằng tuổi. Không biết thằng Đán nói gì thằng kia mà nó giận dữ đấm vào lưng thằng Đán hai cái. Tôi bảo nó ngưng nó lại thoi thêm bốn cái. Tôi phải chạy đến đẩy thằng Đán ra và bảo thằng kia không được đánh. Thế là nó khóc ầm lên. Cha mẹ thấy xót ruột nên lại dỗ dành con mình. Tôi nói với thằng Đán trước mặt cha mẹ thằng kia, “Lần sau nó đánh con con đập lại hoặc tránh đừng ngồi ở đó để làm bao đấm.”

Thằng kia lúc hai tuổi đã thế. Mỗi lần giận nó ném đồ hoặc đánh đập cha mẹ. Rồi cha mẹ cứ để thế nên bây giờ sáu tuổi rồi nó vẫn thế. Có lần nó đập thằng Đán sặc máu mũi. Ngăn cản không cho chơi chung thì không được. Nhất là bây giờ có thêm thằng Xuân. Thằng này không như Đạo và Đán. Thằng Xuân đụng nó là nó bọp liền. Dĩ nhiên không phải con mình thì mình đâu làm được gì nên lúc nào cũng phải canh chừng cả.

Duyên hay nợ

Sau khi vợ qua đời anh về Việt Nam cưới em của vợ. Cô em trẻ hơn anh khoảng 20 tuổi. Cô em học giỏi, duyên dáng, và hoạt bát. Tuy vợ chồng ở với nhau có hai đứa con (đứa lớn 14 tuổi), thế mà anh vẫn nghi ngờ cô em.

Ngày thứ hai gặp, anh đã trải bài tâm sự cùng tôi qua ly cà phê đá và cả chục điếu thuốc. Theo những câu chuyện anh kể lại thì tôi hiểu ngay là anh mặc cảm nên ghen bóng ghen gió. Anh tự ái tuổi cao và làm lương ít hơn vợ. Tôi không biết nhiều về cô em nhưng thấy cô hiền và cởi mở. Cô nhất định không phải là người vong ơn bội nghĩa bỏ bê chồng con.

Cô cũng hiểu được chồng mình nên khi nói chuyện với tôi cô cũng nắm tay chồng vuốt ve thân mật. Khi cô đi rồi anh lại bảo “Thấy em thì vậy chứ thấy trai trẻ đẹp là khuôn mặt cô ta tươi tắn liền.” Tôi đùa với anh rằng, “Như vậy tại em xấu trai quá chứ gì?”

Tôi khuyên anh nên nói chuyện với chị. Nói ra những gì anh không hài lòng thay vì phải để trong lòng rồi tức giận. Vợ chồng mà không tin tưởng nhau khó sống lắm. Anh có người vợ trẻ và giỏi giắn nên cố gắng giữ. Anh cứ làm như thế chỉ ép cô ta rời xa anh.

Tôi cũng chia sẽ hoàn cảnh của tôi với anh. Tôi may mắn vợ chồng tin tưởng nhau. Tôi không bao giờ nghi ngờ đến vợ và vợ tôi cũng thế. Trong tình cảm mà có sự hoài nghi thì khó sống lắm. Vả lại trường hợp của chúng tôi cũng khác. Bây giờ thêm bốn thằng nhóc, thằng nào con nào còn dám nhào vô lảnh đạn.

Đôi khi vợ chồng bề ngoài nhìn hạnh phúc nhưng bên trong không phải thế. Hy vong rằng anh chị có thể giải quyết được duyên hay nợ của mình.

Contact