Hoàng My: Sài Gòn thương còn hổng hết

Tuy sinh ra ở Bạc Liêu, Hoàng My rất yêu Sài Gòn. Cô yêu thành phố không ngủ cũng như yêu những tâm hồn của Sài Gòn. Từ anh chàng bán xôi dưới chân cao ốc đến bác lái xe ôm đến dì bác báo vỉa hè, những câu chuyện của họ là những câu chuyện của Sài Gòn.

Tôi không phải là dân Sài Gòn nhưng nhận thấy được những nếp sống của người ở Sài Gòn qua những bài tản văn ngắn của Hoàng My. Tuy nhiên Sài Gòn của Hoàng My không lắng đọng lại trong tôi như Sài Gòn của nhạc sĩ Quốc Bảo.

Lúc trước tôi chỉ đọc những bài viết của Quốc Bảo trên trang blog của anh. Tiếc rằng giờ đã không còn nữa. Khi Quốc Bảo viết về Sài Gòn anh đưa tôi đến tận một góc phố và cho tôi thưởng thức một ly cà phê với anh. Hoàng My không đem lại cho tôi được những cảm giác sâu lắng đó.

Tuyết Mai: Mùa hè đẹp nhất

Tuyết Mai có chất giọng toả khói thích hợp với nhạc jazz ballad cho nên qua phiên bản blues “Gửi gió cho mây ngàn bay” (Đoàn Chuẩn và Từ Linh), cô xử lý xuất sắc. Cô hát nhẹ nhàng, chậm rãi, và đầy tự tin. Đồng thời, lối giữ nhịp chặt chẽ qua double bass của Hoàng Nam và cách chơi dương cầm solo đậm chất blues của Hoàng Thiện nghe hơi bị phê.

Ấn bản jazz “Người em sầu mộng” (thơ Lưu Trọng Lư, nhạc Y Vân) cũng không kém phần lôi cuốn. Sự phối hợp giữa jazz, orchestra, và rock guitar (của Nhật Đông) khéo léo và khiến tôi ước ao cả album được hòa âm và phối khí theo jazz.

Vì những bài jazz quá sôi động nên những phần hoà âm mềm mại của Duy Cường hơi bị chìm. Chẳng hạn như “Tình khúc mùa xuân” (Ngô Thụy Miên), cách hòa âm rất Duy Cường. Dĩ nhiên Duy Cường dùng dàn dây là khỏi phải nghi ngờ nhưng phần nhịp điệu thì hơn yếu.

Tuy đây không phải là một jazz album tôi mong đợi nhưng vẫn là một album ballad lãng mạn và sâu lắng. Tuyết Mai tỏa sáng với giọng cao của mình qua “Mùa hè đẹp nhất” (Đức Huy), nồng nàn qua “Phôi pha” (Trịnh Công Sơn), và đầy cảm xúc qua “Nếu một mai em sẽ qua đời” (Phạm Duy). Lần đầu tiên nghe Tuyết Mai hát. Rất ấn tượng.

Thứ sáu rồi

Mấy ngày nay Facebook cứ DM tôi cho biết hết người này đến người khác chia sẻ tin mới để dụ dỗ tôi quay trở lại. Thằng Zuck này điếm thúi thật. Đã deactivate tài khoản được một tháng v chẳng còn động lực nào để mở lên lại.

Quay qua quay lại quanh quẩn trong nhà thế mà đã hết tuần. Ngày tháng trôi qua thật nhanh vậy mà tháng 11 sao vẫn xa vời vợi. Tôi đã đăng ký để bầu qua thư nhưng sẽ không gửi đi mà đợi đến ngày bầu cử bỏ vào thùng cho chắc ăn. Lần này con khỉ già đó mà thắng nữa không biết bốn năm tới nước Mỹ yêu dấu của tôi sẽ ra sao.

Mỗi buổi sáng tôi thức sớm đi bộ và nghe podcast hoặc nhạc. Bây giờ ai đi đối diện cũng tránh ra xa cả. Giờ thì khỏi lo người ta nghĩ kỳ thị hay miệt thị gì cả. Ai cũng đeo khẩu trang nên khỏi nở nụ cười chào hỏi nhau. Đường ai nấy đi. Việc ai nấy làm. Không đụng chạm không mích lòng. Tôi ngại giao tiếp lắm. Vì sẽ xảy ra xích mích. Tôi đã nhiều lần như thế nên tránh được cứ tránh. Ra đường đầu đội mũ, mắt đeo kính đen, miệng đeo khẩu trang thì khỏi phải nhận ai là ai.

Gari: Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương

Đọc vài bài tản văn đầu không ấn tướng lắm. Cảm thấy mình quá già với những tâm trạng của tác giả trẻ. Tôi để sang một bên đọc sách khác. Thấy sách này cũng khá ngắn nên tôi trở lại lần thứ nhì. Những bài tản văn ngắn như những blog posts được viết với tâm trạng cô đơn và trống vắng. Tuy buồn nhưng không bi đát. Phần truyện ngắn với những câu chuyện tình ở tuổi 20 thì cảm xúc hơn. Gari viết nhẹ nhàng như hơi thở và thơ mộng như những giấc mơ. Tuy không phải là khán giả của Gari, tôi đọc để tìm hiểu cảm xúc giới trẻ bây giờ ra sao.

Trần Nùng: Những ngày rất trong

Quyển tùy bút viết về kí ức tuổi thơ của tác giả. Những câu chuyện dễ thương như tình cảm của “Gà mẹ, gà mẹ,” kỉ niệm khó quên “Ngày đầu tiên đi học,” trò chơi “Tát ao” bắt cá, hoặc sự ngây thơ ở tuổi mới biết yêu. Trần Nùng viết giản dị và nhẹ nhàng khơi lại trong tôi những ngày tháng còn ở quê nhà. Ngày xưa tôi cũng thích đi tát ao bắt cá ở nhà nội và tự chơi những trò chơi không cần đến tiền mua. Tuổi trẻ giờ đây không giống như ngày xưa nữa. Chỉ thích ôm iPad và điện thoại thông minh trong phòng có máy lạnh chứ không tự tìm những sinh hoạt ngoài trời như ngày xưa. Một thời đã qua.

Chiều thứ sáu

Chiều nay ăn thịt nướng Hàn Quốc, tôi làm một lọ saké ngâm với chôm chôm tươi. Phê!

Mới đó mà đã hết tuần. Mỗi ngày cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, làm việc, ăn, và trông con. Buổi tối đọc sách, viết blog, hoặc làm những dự án cá nhân nên ngủ rất trễ.

Giờ đây chỉ ngủ một mình. Xuân ngủ với bà ngoại. Đạo và Đán ngủ ké với mẹ và Vương. Thằng 11 tuổi và thằng 8 tuổi vẫn ngủ chung với mẹ. Bắt tụi nó ngủ riêng thì vợ cằn nhằn. Tránh cãi vã, vợ muốn sao cũng được. Tôi không ý kiến. Để xem tụi nó bám với mẹ nó đến bao giờ. Dĩ nhiên tình cảm vợ chồng cũng gặp trở ngại nhưng giờ đây cũng không làm gì được. Chỉ biết cố gắng tránh tranh cãi mà thôi.

Từ lúc bị cách ly đến giờ, tôi đã không gặp bạn bè và người thân trừ khi những lúc về thăm mẹ. Tôi đã tạm đóng Facebook gần một tháng nên không rõ những người thân ở xa ra sao. Hy vọng họ được bình an.

Võ Diệu Thanh: Cửa sổ hình tia chớp

Tập truyện ngắn với những đề tài đầy bạo lực. Trong “Sau lưng người vô tội,” một cô gái bị tra tấn hành hạ dã man và bị trấn nước cho đến chết. Trong “Gương mặt muổi vằn,” ông nội của người kể chuyện bị “mổ bụng moi gan chặt đầu rồi quăng xác xuống dòng sông xanh ngát giữa tháng Giêng.” Rùng rợn hơn là bài “Tiếng mưa rất gần,” được kể lại là lính Mỹ cho chó hãm hiếp đàn bà. Lũ chó đã được huấn luyện để làm chuyện đó. Đọc những câu chuyện như thế khiến tôi bị ám ảnh cho dù cách viết của tác giả cũng tạm được thôi chứ không xuất sắc lắm.

Nhớ em

“Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói / Nói ra nhiều cũng vậy thôi / Ôi đớn đau đã nhiều rồi / Một lời thêm càng buồn thêm.”

Đêm nay anh nhớ em lắm và không phải nhớ những thứ ấy. Anh muốn gọi điện thoại cho em nhưng chắc em mệt mỏi lắm vì cả ngày phải lo cho con cái trong lúc anh vắng nhà. Thôi thì để em ngủ cho ngon giấc. Vả lại có nói những lời lẽ yêu đương hoặc nhớ nhung em nghe cũng đã nhàm chán.

Anh nhớ từng cử chỉ của em. Lúc em nướng một ổ bánh bông lan thơm ngon, hay những phút giây em nâng niu cho Vương bú, hoặc những lúc em chăm chỉ nấu ăn trong bếp, anh chỉ muốn hôn em nhẹ vì nhìn thấy em thật dễ thương.

Nhiều lúc anh cứ muốn bày tỏ tình cảm anh dành cho em. Nhưng gần đây anh phải cố nén lại những lời lẽ không cần thiết. Cho dù anh biết một điều thật giản dị. Càng xa em ta càng thấy yêu em.

Bác sĩ vịt

Tôi đóng Facebook được hai tuần nay nên không hay biết gì về những chuyện bàn tán trong cộng đồng người Việt ở Mỹ. Hôm qua tôi về thăm mẹ. Lúc đang ăn tối, mẹ mở Facebook lên và nghe Bé Tí, nghệ sĩ hài và fan cuồng của ông Trump, nói về cái video của các bác sĩ cho rằng thuốc hydroxychloroquine có hiệu nghiệm trị coronavirus. Bé Tí cho rằng những công ty lớn như Facebook, Twitter, và YouTube cấm cái video này là vì họ muốn giúp đỡ ông “Sleepy Joe” nên che dấu sự thật.

Rồi người bác của vợ tôi ở Texas email cho mọi người trong gia đình báo tin mừng rằng thuốc trị coronavirus bằng hydroxychloroquine từ Dr. Stella Immanuel ở Texas. Bác có kèm thêm một từ báo Việt viết về tin này. Nghe tin được bàn luận xôn xao trong cộng đồng người Việt nên tôi muốn tìm hiểu thêm một tí về nhóm bác sĩ này, nhất là về bác sĩ Stella Immanuel ở Texas. Phải công nhận rằng bà đưa ra những nhận xét khoa học thật thú vị. Chẳng hạn như về phụ khoa (gynecology). Bà cho rằng bị u nang (cysts) hoặc bị lạc nội mạc tử cung (endometriosis) bởi vì con người làm tình với yêu quái lúc nằm mơ mà ra.

Tôi khuyên mẹ tôi đừng xem video của cô Bé Tí nữa. Cô đưa ra những thông tin điên cuồng vì sự mê muội của cô dành cho ông Trump. Tôi hy vọng người Việt trong cộng đồng nhận xét được những nguồn tin giật gân và thức tỉnh sau cái chết của Herman Cain. Ông Cain tham dự rally của ông Trump vào ngày 20 tháng 6 ở Tulsa, Oklahoma và ông đã không đeo khẩu trang. Hai tuần sau ông bị nhiễm COVID-19. Hôm nay ông đã qua đời ở tuổi 74. Một cái chết thật đáng tiếc. Tôi biết rất nhiều người Việt trong cộng đồng cho rằng COVID-19 chỉ là trò đánh lừa nhưng tôi khuyên mọi người đừng nên đùa giỡn với tính mạng của mình và của người khác.

Thương Linh: “Ta với ta”

Vài tháng gần đây tôi theo dõi chương trình “Âm nhạc và đời sống” của băng nhạc Motif Music Group gồm có thành viên Trúc Sinh (piano & keyboard), U Minh Kiệt (bass guitar), Tuấn Joe (guitar), Danh Huỳnh (drums), và Quốc Khanh (guitar). Đây chỉ là những jam sessions với tính cách giải trí để chúng ta có một chút niềm vui và âm nhạc để sống qua những ngày tháng đại dịch. MMG đã thực hiện 16 chương trình và đặc sắc là hai episodes với sự góp mặt của Hồ Hoàng YếnThanh Hà. Tuy nhiên, episode đáng được chú ý đến là tiếng hát mặn nồng của Thương Linh.

Lần đầu tiên tôi nghe Thương Linh hát là năm năm trước qua những ca khúc của Trần Dạ Từ và tôi đã có ấn tượng ngay. Khi nghe cô hát trong “Âm nhạc và đời sống,” tôi mới nhớ lại chất giọng khàn và đầy lôi cuốn của cô. Thương Linh mở đầu chương trình với nhạc phẩm “Ngỡ như tình đã quên” của nhạc sĩ Lê Hựu Hà. Khác với sự trẻ trung của Mỹ Tâm khi hát mười mấy năm về trước, Thương Linh hát với một tâm trạng sâu lắng và tâm sự từng trải. Cô tiếp tục bốc cháy qua “Giọt nắng bên thềm” của nhạc sĩ Thanh Tùng. Thấm thía nhất là khi Thương Linh nhẹ nhàng thả câu, “Sỏi đá rêu phong / Sỏi đá chưa quên chân người.”

Nổi bật nhất chương trình là tác phẩm “Ta với ta” của Tuấn Joe. Qua chất giọng sương khói và cảm xúc chân thật, Thương Linh khơi lại nỗi đau của tác giả, “Ta gặp nhau thoảng như mây khói / Ta tìm nhau tìm trong ký ức / Nhưng giờ đây chỉ còn nước mắt / Thay lời yêu hẹn ước ngày nào.” Tuấn Joe móc dây guitar như móc ra nỗi lòng của mình qua phần dạo nhạc. Đây là một bài ballad buồn với ca từ giản dị và giai điệu đẹp.

Thương Linh kết thúc chương trình với “Vết thương cuối cùng” của Diên An. Qua cách maneuver nhẹ nhàng vòng quanh nhịp điệu bossa nova (và những lời nói bằng tiếng Anh rất chuẩn của Thương Linh lúc trò chuyện với các nhạc sĩ), ước gì được nghe những nhạc phẩm jazz ballad do cô thể hiện.

Contact