Cháu cảm ơn Bác Vinh

Bác Vinh viết thơ cho đứa cháu gái cưng:

Cháu biết đó, bác rất thương Doanh nên luôn luôn mong hai cháu sống thật hòa hợp và hạnh phúc. Doanh đơn giản và thành thật hợp tính bác, điều quí báu nhất là sống hòa hợp vui vẻ với gia đình mình.

Cháu xúc động và rất cảm ơn tình thương của bác dành cho cháu. Cháu may mắn không chỉ cưới vợ một người vợ giỏi giang, cảm thông, và tin tưởng, mà còn được sự quý mến của toàn thể gia đình.

Yêu là sến ở trong lòng một ít

Tôi không ngại bạn trêu tôi viết lên những lời lẽ sến súa nịnh vợ. Nếu bạn chứng kiến được những gì vợ làm cho tôi hay những tình cảm vợ dành cho tôi, bạn sẽ thấu hiểu được tâm trạng của tôi.

Dĩ nhiên tình cảm vợ chồng không cần phải nói ra mới bộc lộ được — như vợ tôi chẳng bao giờ nói với tôi một lời tỏ tình dễ thương nào. Ngược lại, tôi chỉ thổ lộ tâm tình của mình qua lời viết.

Thời gian đã chứng minh được vợ đến với tôi không phải vì tiền, càng không phải về nhan sắc. Có người đã đi qua đời tôi cũng chẳng yêu thương tôi gì, mà chỉ yêu một loài Hoa ly Kỳ. Ngày xưa tôi không mơ thành triệu phú nhưng mơ được cứu vớt gái chơ vơ. Những lần vấp ngã lúc còn non trẻ và nông cạn đã đánh thức tôi dậy sau những cơn mơ mộng. Sau những lần vỡ mộng, tôi cũng chẳng còn tin trong nhân gian có kẻ chung tình.

Khi tôi quen nàng, tôi cũng không tin gì về hạnh phúc trăm năm. Lúc mới yêu nhau, tôi cũng thú thật với nàng. Khi yêu, tôi chỉ biết yêu hết con tim và nàng đã khuyên nhủ lại tôi một câu thực tế, “Hãy yêu bằng con tim lẫn đầu óc.” Suy ngẫm lại thấy câu nói của nàng cũng có lý. Được yêu đến đâu thì hạnh phúc đến đó.

Thấp thoáng 15 năm đã trôi qua. Hơn một nửa thập niên không phải là dài — sống với nhau 20 hay 30 năm cũng có thể đổ vỡ — nhưng đủ để nhận ra được tình cảm chân thật và niềm tin vững vàng. Dù tương lai có ra sao, tôi vẫn sẽ giữ mãi kỷ niệm của những chuỗi ngày êm đềm bên nhau.

Anh vẫn còn yêu em vì em vẫn còn nợ anh. Đủ sến chưa?

Người Việt mình nói

Trang nguoivietminhnoi.com của Như Trần tập hợp những câu chuyển ngữ Anh sang Việt mượt mà. Rất thú vị.

Hà Nhi: Piano Session 1

Chủ nhật vừa rồi, trên đường lái xe về nhà sau khi tụ họp gia đình, vợ cho tôi nghe tiếng hát Hà Nhi (tôi chưa từng nghe bao giờ). Cô hát nhẹ nhàng nhưng nồng nàn, nhất là ca khúc “Mẹ tôi” của nhạc sĩ Trần Tiến. Đặc biệt là cô chỉ hát với tiếng đàn dương cầm giản dị làm tôi nhớ đến anh Tân. Thường thì tôi không thích nghe những ca khúc nhạc Hoa lời Việt như “Tình nhạt phai”, “Triệu đó hoa hồng”, và “Bình minh sẽ mang em đi” nhưng tôi lại thích các hát acoustic của Hà Nhi, nhất là ca khúc đã dựng lên tên tuổi của Đàm Vĩnh Hưng. Hơi tiếc là album này không có một concept rõ ràng.

Lo

Tôi muốn được trở về với những giây phút thoải mái không âu lo nhưng tôi vẫn chưa tìm ra lối thoát. Mỗi ngày vẫn phải đương đầu với những phiền muộn và phải chấp nhận những gì không chắc chắn trong tương lai. Còn làm được những gì ngoài việc xuôi theo chiều gió.

Mùa hè năm nay nóng bức khiến tinh thần uể oải. Cho nên những chuyện buồn khiến mình buồn thêm. Những chuyện căng thẳng khiến mình căng thẳng thêm. Tôi muốn mùa hè trôi qua thật nhanh để mùa đông tuyết phủ. Những giây phút được trượt tuyết là trị liệu tốt nhất cho tinh thần của tôi.

Chẳng lẽ mình đã bị rơi vào tình trạng rối loạn lo âu dài hạn? Đầu óc tôi đã lâu không được yên ổn như ngày xưa nữa. Từ sự nghiệp đến gia đình, những nỗi lo âu đã tạo áp lực cho mình. Phải chi tôi tự làm chủ được mối thu nhập không cần phải bị gò bó thì đỡ hơn nhiều.

Tiền không giải quyết được mọi vấn đề nhưng tiền đem đến rất nhiều tự do. Tôi không phải là kẻ tham tiền nhưng không tiền đời sống sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Tôi sẽ tự hạn chế chính mình nếu như không còn kiếm được ra tiền.

Thôi thì hoàn cảnh đưa đến đâu thì mình lèo lái đến đó. Lo ngại gì chuyện xa xôi. Hãy sống nhẹ nhàng cho hôm nay. Chuyện ngày mai để ngày mai lo. Tôi sẽ làm được. Cuộc đời này có bao lâu mà lo lắng cho phiền não.

Tin

Và anh biết một điều thật giản dị. Càng căng thẳng, anh càng thấy cần em. Trong cuộc sống, mọi phiền muộn chồng chất lên nhau mỗi ngày càng nhiều hơn. May mà có em đời còn dễ thở.

Bên nhau hơn 16 năm, không ai hiểu anh hơn em. Khi anh lưỡng lự, em quyết định cho anh. Khi anh thiếu tự tin, em nâng đỡ anh. Khi anh đam mê một sở thích, em luôn ủng hộ anh. Dĩ nhiên nếu anh lừa dối em, thì em sẽ không tha anh.

Trong mối quan hệ vợ chồng, hãnh diện nhất của anh không phải là chiếm được tim em, mà là lòng tin của em. Từ ngày đầu tiên quen nhau đến ngày hôm nay và cho đến tương lai, anh luôn quý trọng và giữ vững niềm tin của em. Đôi khi anh làm em buồn hay giận nhưng chưa bao giờ anh mạo hiểm đánh mất niềm tin của em. Vì anh biết một khi niềm tin đã mất thì mọi sự sẽ đổ vỡ.

Dù mai đây anh không đưa em đi đến cuối cuộc đời, dù mọi người xung quanh có nói cạn lời (tốt hay xấu), anh chỉ cần biết em hiểu anh và tin tưởng anh.

Vĩnh biệt Bác Tư Gái

Hôm qua Bác Tư Gái của tôi đã ra đi. Tôi không có nhiều kỷ niệm về bác nhưng khuôn mặt hiền hậu của bác luôn khắc sâu trong trí óc của tôi. Bác chưa bao giờ la rầy tôi. Bác luôn hỏi thăm về cuộc sống của tôi bằng những lời nói nhẹ nhàng và những nụ cười dịu dàng. Không rõ bác đã bao nhiêu tuổi nhưng tin chắc rằng bác đã hưởng thọ hơn 90 năm cuộc đời. Thời gian trôi qua nhanh quá. Thấp thoáng các anh chị em của ba tôi đã lần lượt ra đi. Xin cầu mong cho linh hồn của bác được bình yên.

Lòng người

“Sông sâu biển thẳm dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người”. Lòng mình còn chưa đo được huống chi là đo lòng người.

Con người cũng có lúc thay lòng đổi dạ. Không có gì là bềnh bỉ cả. Hạnh phúc được hôm nay không nghĩa là hạnh phúc cả cuộc đời.

Chỉ hy vọng rằng ngày nào còn tin tưởng nhau, còn chân thật với nhau, còn chia sẻ cho nhau, là hạnh phúc rồi.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, đừng lừa dối nhau, đừng ăn thua nhau, và đừng làm kẻ thù nhau.

Buồn

Gần ba giờ sáng mà không sao ngủ được. Sống trong đời sống có những chuyện không thể nào ngờ được. Có những lúc những thứ ngỡ như mạnh mẽ nhưng lại mong manh. Những thứ ngỡ nhưng bền bỉ nhưng lại đứt đoạn. Kẻ thù của niềm tin là sự phản bội. Lòng người dễ thay đổi. Cuộc sống quá nhiều biến đổi. Hy vọng rằng mọi biến cố rồi cũng qua.

Viết gì?

Đôi khi tôi tự nghi ngờ không biết viết lên đây để làm gì? Viết ra làm chi? Đã viết hơn 20 năm rồi có đáng không hay chỉ lãng phí phí thời gian? Tôi không còn rõ mục để viết nữa. Nhưng tôi vẫn chưa muốn dừng cuộc chơi.

Gần đây tinh thần đang xuống dốc nên không còn cảm hứng để viết. Có một vài điều trong cuộc sống khiến tôi âu lo và mất đi sự nhẫn nại. Chuyện gì đến sẽ đến hơi đâu mà lo lắng. Giờ có suy nghĩ nhiều cũng không làm được gì. Vì mọi chuyện ngoài sự điều khiển của mình.

Biết rằng như thế nhưng không thể ngồi yên để gió cuốn đi. Càng suy nghĩ càng khiến cho mình giảm đi sự tự tin. Thiếu tự tin không chỉ ngủ không yên mà còn không biết nên viết gì để trải lòng. Nhưng cũng phải thử viết xuống. Dù sao gì viết ra cũng có thể tự an ủi lòng.

Viết ra được nhiêu đây cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Có những niềm riêng không nên tiếc lộ trên nhật ký công cộng nhưng cũng đã quen dần rồi.