Phúc Tiệp: Vết xưa

Phúc Tiệp có chất giọng trầm ấm nhưng cách anh hát cứng đơ. Ngay bài mở đầu “Mùa hè đẹp nhất” (Đức Huy), Phúc Tiệp nhả nặng nề từng chữ. Cách anh hát không trôi chảy. Từ “Cơn mưa phùn” (Đức Huy) đến “Mắt lệ cho người” (Từ Công Phụng), Phúc Tiệp trình bày mà không có cái flow.

Mừng ngày Valentine’s

Sau vài lần hẹn hò ngoài phố, em mời tôi đến căn hộ của em ăn tối lần đầu. Tôi mừng rỡ sách theo chai rượu wine và album Tháng sáu trời mưa của Thụy Vũ mà tôi rất thích lúc đó.

Vừa ăn beef steak thơm tho do em nướng, vừa nhâm nhi ly rượu chát có chút vị ngọt ngào, vừa thưởng thức giọng hát trầm ấm của Thụy Vũ, vừa được ngồi bên em, tôi muốn thời gian dừng lại. Đến bài “Niệm khúc cuối”, của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, nhè nhẹ bắc đầu, tôi mời em slow dance. Ôm em vào lòng tôi biết mình đã tìm được một người cùng đi trên đường đời.

Hôm nay ngày Valentine’s, tôi muốn được cái cảm giác của ngày hôm đó sau 16 năm bên nhau. Tôi hát lại “Niệm khúc cuối” với tất cả cảm xúc dành cho người vợ yêu mến:

Cho tôi xin em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng.
Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng.

Cho hát lại từ đầu

Những ai theo dõi kênh YouTube hoặc trang Facebook của tôi sẽ thấy được gần đây tôi đăng lên những video clips tự mình hát. Lý do đơn giản là 20 năm qua tôi viết phê bình ca sĩ rất nhiều. Giờ đây phải đăng lên để người khác phê bình cho công bằng.

Tôi không ngại bị phán xét vì tôi đến với âm nhạc bằng trái tim. Tôi không biết gì về âm nhạc. Chưa từng học nhạc lý bao giờ. Tôi chỉ học qua một lớp đại học nhận thức nhạc jazz (jazz appreciation). Những gì tôi viết chỉ theo cảm nhận và cảm xúc riêng của mình. Giờ đây tôi đến với ca hát cũng thế.

Dĩ nhiên tôi yêu nhạc từ lúc còn bé nhưng nghĩ mình không được chất giọng hay nên không dám ca trước đám đông. Giờ vẫn rụt rè như thế. Thậm chí tôi không được tự tin để ca karaoke. Mỗi khi đi nhậu với bạn bè, tôi chỉ ăn, uống, và chịu bị tra tấn. Không phải ai hát karaoke cũng dở, nhưng khi tiếng nhạc quá lớn, quá ồn ào. Nhiều bài karaoke có tiếng đàn với giai điệu đệm theo tiếng hát để người hát không bị lạc giọng nên nghe chói tai.

Khi nhậu, tôi thích được thưởng thức tiếng hát được đệm với tiếng đàn guitar mộc mạc hay tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng. Những lúc anh Trần Viết Tân từ Canada qua Virginia chơi, anh thường đánh keyboard tự sướng và đệm cho những kẻ không biết hát như tôi mặc sức phiêu.

Sau lần cuối cùng gặp gỡ, nhậu nhẹt, và ca hát cùng với anh Tân vào những ngày lễ Giáng Sinh vừa qua, tôi lấy cảm hứng muốn hát theo phong cách acoustic, nhưng anh Tân đâu có ở gần đây để đánh đàn. Thôi thì đành nhờ vào YouTube. Tôi nghĩ mình đã phát minh được chữ mới karacoustic (karaoke-acoustic) nhưng khi Google thì chữ đó cũng đã có rồi. Tôi không thích hát karaoke, nhưng karacoustic thì OK. Có lẽ là karacoustic chậm hơn nên tôi có thể từ từ hát không cần phải vội vã chạy theo chữ.

Ngày xưa tôi rất ngại ca hát nhưng gần đây tôi có cái nhìn khác. Tôi xem ca hát như một môn thể thao giải trí. Cũng như skating, skiing, hay snowboarding, tôi đến với những môn thể thao này rất trễ. Lúc mới tập những môn thể thao này tôi cũng rất ngại ngùng. Bị té thì không đáng sợ. Chỉ sợ bị quê. Nhưng rồi nhờ chịu khó rèn luyện, những khó khăn ban đầu cũng vượt qua. Tính cách của tôi là mỗi khi làm chuyện gì phải bỏ công vào. Giờ đây trượt không giỏi hơn ai nhưng thỏa mãn cho chính mình.

Ca hát thì chẳng sợ nguy hiểm gì cả. Ca ở nhà rồi đăng lên mạng thôi đâu sợ ai ném đá hay ném cà chua. Ca chỉ để không quên chữ Việt. Ca chỉ để đỡ nhớ quê hương. Ca chỉ để thỏa mãn chính mình.

Cách thâu của tôi rất đơn giản. Mở tiếng nhạc trên máy vi tính, bấm nút thâu trên iPhone, rồi chỉ ca hát thoải mái. Không cần dùng microphone. Không dùng kỹ thuật (vì có biết kỹ thuật đâu mà dùng). Không để ý đến đúng hay trật nhịp. Cũng chả cần để ý đến cách phát âm. Tôi chỉ tập trung vào cảm xúc của chính mình.

Lúc trước mê ca sĩ Don Hồ nên cũng bài đặt hát nhỏ nhẹ như anh. Sau này mê danh ca Tuấn Ngọc cũng bài đặt lên cao như anh. Bắt chước cũng chẳng giống ai. Thôi thì tại sao không hát giọng thật của mình? Có dở hay tệ cũng là phong cách riêng. Giờ đây tôi phải tìm giọng hát cho chính mình từ tâm hồn.

Chỉ thế thôi

Là một người đầy cảm xúc, đôi khi tôi không kiềm chế được chính mình mỗi khi nóng giận. Tôi không dùng bạo lực nhưng dùng lời lẽ thiếu tế nhị. Trải qua vài lần xung đột, giờ đây tôi tự kiểm soát chính mình. Tôi không để cảm xúc điều khiển mình. Thà quay lưng thụt lùi còn hơn tiến tới tranh cãi, nhất là với người thân thương.

Tôi cũng đã chứng kiến sự bùng nổ giữa người thân và người thân và rồi họ hòa thuận lại với nhau sau lần tranh cãi. Họ bỏ qua những chuyện đã qua và tiếp tục bước đến tương lai. Là người thân thì không nên để tâm. Tôi cũng thế. Đời của tôi không cần dĩ vãng mà chỉ cần hôm nay và tương lai.

Tôi không xin lỗi cho quá khứ nữa. Dĩ vãng đã qua thì để cho nó qua. Tôi sống cho chính tôi và cảm ơn những người quan tâm đến tôi. Ngược lại những ai ghét bỏ tôi, tôi cũng chẳng cần quan tâm đến họ.

Lúc còn ngây thơ, tôi luôn muốn được mọi người thương và quý. Giờ đã trưởng thành mới hiểu được rằng không ai yêu quý mình hơn là chính mình.

Làm ơn mắc oán

Nếu biết có hôm nay, thà mang tiếng ích kỷ, hẹp hòi, xấu xa, vô lương tâm còn hơn làm ơn mắc oán. Bài học nhớ đời: Thà là từ chối từ đầu còn hơn mất lòng nhau về sau.

Dù có cố gắng cũng không hàn gắn được. Nếu không thể gạt bỏ quá khứ để tiến về phía trước thì đường ai nấy đi. Có tình cờ gặp nhau cũng làm ngơ.

Sống trong đời sống thêm hay bớt mối quan hệ cũng vậy thôi. Tôi cũng đã quen và quên những mối quan hệ đi qua đời mình. Tình thân đến, tôi không mong đợi gì. Tình thân đi, tôi không hề hối tiếc.

Giờ đây không cần ám thị gì nữa. Mọi hành động, mọi cử chỉ, mọi thái độ cũng đã rõ ràng. Không cần e ngại hoặc bận tâm nữa. Không ai nợ ai.

Mừng Xuân Giáp Thìn

Hôm nay đổi hình ảnh trên trang blog này cho có một chút cảnh Tết. Chúc các bạn viếng thăm trang blog này năm mới an khang thịnh vượng. Gia đình vui vẻ thân mật đừng lạnh nhạt với nhau. Tết trên xứ người cũng chẳng biết làm gì. Thôi thì tự mình ca nhạc Việt đăng lên tự mình nghe. Chỉ có thế thôi.

Bảo Chấn: Nơi ấy bình yên

Chín tình khúc nổi tiếng một thời của nhạc sĩ Bảo Chấn được nhạc sĩ Đức Trí hòa âm lại theo phong cách thính phòng nhẹ nhàng. Ngoài những giọng hát quen thuộc như Mỹ Hạnh, Lê Hiếu, Uyên Linh, Lân Nhã còn có những giọng hát chưa quen (với tôi) đã đóng góp trong album.

Hakoota Dũng Hà có chất giọng trầm ấm và anh trình bài “Biển chờ” qua giai điệu blues-jazz thật nồng nàn. Qua giọng hát mềm mại truyền cảm, Bích Trâm thể hiện ca khúc “Mùa thu” với phần đệm acoustic mộc mạc thật êm ái và cảm xúc. Cece Trương chuyên chở giai điệu funk-jazz trong “Chiếc lá vô tình” thật dễ thương.

Một lần nữa, Đức Trí đã thực hiện một sản phẩm giá trị về phần hòa âm phối khí phù hợp cho từng giọng hát và phong cách của ca sĩ. Chỉ có một thiếu sót (cá nhân) nho nhỏ. Tôi rất muốn được thưởng thức giọng hát Thùy Chi trong album này.

Nguyễn Tuấn Anh: Hồi ký không tên

Nguyễn Tuấn Anh có chất giọng trầm ấm nhưng không mấy lôi cuốn. Anh trình bày những tình khúc của nhạc sĩ Vũ Thành An không ấn tượng lắm tuy cách hòa âm phối khí của nhạc sĩ Nguyễn Quang sang và đẹp. Nguyễn Tuấn Anh không tạo được nét riêng của mình mà bị gò bó hát cho đúng theo lời dạy của thầy.

Sức mạnh tiềm ẩn của Mẹ

Thứ Bảy vừa rồi tôi lái xe chở cả gia đình và mẹ vợ đi trượt tuyết. Từ khách sạn đến khu trượt tuyết thường chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ nhưng hôm đó trời tuyết, mưa, và đông đá. Mấy lần xe của chúng tôi bị trượt qua làn đường đối diện.

Vì đam mê trượt tuyết mà tôi đã đưa bảy mạng vào những giây phút nguy hiểm nên tôi rất lo âu. Lúc phải chạy lên núi, đường trơn trượt và đóng băng nên chiếc xe không lên dốc nổi. Cố gắng hết sức cũng chỉ kéo được 5 dặm một giờ. Nhìn vào kính xe, tôi thấy một đoàn xe ở sau chúng tôi.

Không biết phải làm gì hơn, tôi cầu xin: “Mẹ ơi, giúp con vượt qua đoạn đường này nhé mẹ”. Cố gắng đạp ga xe từ từ để nó không bị lùi lại. Chỉ vài phút sau, bỗng dưng có một chiếc xe tải cào tuyết từ đường bên trái chạy ra trước xe chúng tôi. Xe tải vừa cào sạch tuyết vừa rải muối để cho xe tôi cũng như cả đoàn xe đằng sau chạy dễ dàng.

Tôi nhìn lên trời, nở một nụ cười, và vô cùng cảm ơn Mẹ. Một lần nữa, Mẹ đã dùng sức mạnh tiềm ẩn để che chở cho gia đình chúng tôi. Lần nào con cầu cứu Mẹ, Mẹ cũng trả lời và lần này sự linh thiêng chỉ trong vòng vài phút.

Nỗi đớn đau không còn có Mẹ trên cõi đời này cũng xoa dịu trong tôi theo thời gian. Tuy thể xác Mẹ không còn ở trần gian nhưng Mẹ vẫn mãi mãi bên tôi. Bất cứ ở thời điểm, địa điểm, và hoàn cảnh nào, tôi chỉ cần gọi “Mẹ” là có Mẹ ngay. Tôi tin chắc là như vậy.

Ngọc Bích Vol. 2: Ru giấc tàn phai

Ngọc Bích mở đầu “Giọt mưa thu” (Đặng Thế Phong và Bùi Công Kỳ) với chất giọng thấp trầm khiến tôi hình dung ngay nữ danh ca Thanh Thúy. Cái đặc điểm trong phiên bản của Ngọc Bích là phần hòa âm. Nhạc sĩ Nguyễn Tuấn Nam khéo léo kết hợp giai điệu dân gian Việt Nam vào phong cách jazz. Các ca khúc trong album được phối theo jazz và blues nhẹ nhàng thích hợp với cách hát nồng nàn và chất giọng trầm ấm của Ngọc Bích như “Thu hát cho người” (Vũ Đức Sao Biển), “Lá rơi bên thềm” (Nguyễn Hiền và Lê Trọng Nguyễn), và “Ru giấc tàn phai” (Trường Sa). Trong những ngày mùa đông lạnh lẽo của miền bắc Mỹ nhờ chín ca khúc này sưởi ấm con tim.

Contact