Viết tiếng Việt

Dạo này tôi cảm thấy thích viết bằng tiếng Việt. Có lẻ đã bỏ quá lâu (từ lớp 5) nên viết sai chính tả nhiều và cách viết thì lại quá quê mùa. Bà xã đọc xong bảo tôi nên đi học lại tiếng Việt. Đúng vậy chắc mai mốt cả 3 cha con điều đi học tiếng Việt luôn một lúc.

Có một cái lợi viết sai chính tả thì Google dịch cũng lụi luôn nên có viết ra những điều nhại cảm cũng không thể nào hiểu nổi. Đáng lẻ ra phải mở phần “ý kiến” để các bạn đọc sủa chữa dùm. Nhưng tôi cảm phần ý kiến đã không còn tồn tại trên blog nữa. Những cuộc chuyện trò đã chuyển qua Twitter hay Facebook. Tuy vậy nhưng tôi vẫn thấy blog là một nơi riêng tư để trải bày tâm sự.

Có nhiều lúc tôi cũng lơ là với phần ý kiến nhưng các bạn vẫn có thể gởi email đến cho tôi. Tôi cảm thấy email vẫn thân mật hơn. Cám ơn một người chị tuy chưa từng gập mặt nhưng rất quang tâm đến tôi. Luôn email động viên và an ủi lúc tôi gặp khó khăn. Mông rằng một ngày nào sẻ gặp được chị.

Ngày nhẹ nhàn

Hôm nay và ngày mai nhà trẻ đóng cửa để ăn mừng năm mới của người Do thái. Bà xã bận công việc nên tôi lấy hai ngày phép để trông con mặc dù thứ tư tuần tới là ngày cuối cùng cho việc làm hiện tại. Xếp mới nhất (xếp thứ ba của tôi trong vòng sáu tháng) cũng thông cảm.

Sáng nay dậy cũng sớm nhưng hai cha con nằm xem iPod đến mười giờ. Đạo muốn đi xe lửa ở trong mall nên hai cha con mới xuống dường. Đánh rang, thai đồ, ăn sáng xong và khi láy xe đến nơi khoảng 11 giờ thì Đạo đã thăng. Đành láy về nhà lại rồi bê cả con lẩn ghế vào nhà để con ngủ tiếp. Tôi cũng nằm ghế sofa suy nghỉ vớ vẩn nhưng rồi thiếp đi được một tí.

Đến 2 giờ Đạo mới dậy. Đói meo ruộc nên hai cha con dắt nhau ra Chipotle ăn trưa. Hai cha con đá sạch tô burito thịt bò. Đạo ăn ngon lành cơm, đậu và rau. Tôi cũng làm thêm một ly margarita. Ăn xong no nê, chúng tôi kéo nhau vào mall lại.

Đạo rất thích được đi xe lửa chạy vòng trong mall. Hôm nay ngày thường nên không có ai đi cả. Ông tài xế cũng định nghỉ luôn thì thấy có hai cha con. Vì biết Đạo là khách quen nên ổng cũng láy. Nguyên một đoàn xe chỉ có hai cha con đi thôi. Đoạn đường chạy rất ngắn. Một vòng chừng hai phút nên mỗi chuyến được hai vòng.

Tuy thời gian rất ngắn ngủi như tôi cảm thấy rất bình thản. Nhìn con ngồi yên rất hồn nhiên làm tôi cũng thấy thoải mái và nhẹ nhỏm. Tôi định trả thêm 20 đồng nửa để hai cha con được thêm 8 vòng thư giản nhưng thôi để cho ông tài xế nghỉ.

Chỉ cần những giây phút như vậy đối với tôi hiện bây giờ thật sự quá hạnh phúc. Tôi rất mông ước được có thể trở lại tuổi âu thơ như Đạo nhưng điều đó không thể nào được. Thôi thì tạo cho con được những ngây phút thơ ngây và hồn nhiên đó để sau ngày nó không núi tiếc như mình bây giờ.

Thế lực

Bốn năm trước, khi tôi mới nhận công việc bây giờ, tôi xin xếp cho tôi ở lại chổ củ thêm hai tuần nữa để tôi làm xong công việc dang dở, nhưng xếp nhất định không chịu. Lúc đó tôi đã cảm thấy không ổn nhưng đã leo lên lưng cọp rồi thì đành phải cởi thôi.

Trông suốc mấy năm liền xếp rất khác khe từ giờ vô làm cho đến mỏi thứ lặc vặc. Xếp cần đưa thư hay sữa chửa máy vi tính điều lôi đầu tôi ra. Trong công việc là như thế nhưng con người xếp cũng rất cảm tình. Lúc đó xếp chỉ dưới quyền chủ nhiệm khoa. Một trong ưu điểm của xếp là biết chọn người. Hai người xếp nhận vào đều rất giỏi trong công việc của họ. Tôi rất thích làm việc với hai người ấy tuy tôi đã hết kiên nhẫn với xếp.

Một năm trước, trường đổi chủ nhiệm khoa mới. Lúc đầu xếp rất tận tình nhưng rồi lại ray ra xít mít và không hạp. Xêp bị tước chức. Nhóm chúng tôi luôn cả xếp điều bị anh chàng trẻ tuổi hơn cả tôi cầm đầu. Anh chàng chẵng có kinh nhiệm gì cả. Làm cao là nhờ trung thành với chủ nhiệm khoa mới.

Xếp quá bức rức vì bị ép vào một góc. Không có thế lực và bị cát tiền chi tiêu trong công việc. Mỗi chi phí điều bị kiểm tra. Xếp xăn lùng việc mới mãi nhưng vẫn không được vì tuổi tác. Có những lúc xếp đã rơi lệ khi tâm sự với tôi. Nhớ ngày nào xếp to tiếng mà bây giờ trông thê thảm. Tôi và một đứa làm chung coi như đã được thoát nạn nhưng tôi vẫn không an tâm. Không biết xếp ở lại sẽ như thế nào. Mông rằng xếp cũng sẽ được giải thoát một ngày gần đây.

Gần mười năm trông nghề tôi mới thấy được thế lực của thế lực. Lúc trước cứ nghỉ mình làm tròn công việc là đủ rồi cần gì phải dính líu đến chính trị. Thế lực đã cho thấy tài năng rất nhỏ mọn. Chỉ cần theo phe là được đưa lên cho dù mình chẳng biết gì trông nghề cả. Một bài học thật đáng nhớ.

Đầu óc không ngủ yên

Mấy tháng vừa qua đầu óc tôi như cái máy chạy mãi không ngưng cho dù đã quá mệt mỏi. Tôi vật lộn với công việc và đời sống. Có lúc muốn buông xui tất cả nhưng bây giờ trách nhiệm đã không cho tôi lẩn trốn. Cũng mai trong lúc tôi tuyệt vọng nhất trong việc làm thì tôi cũng được cứu vớt. Cơ hội đến thật bất ngờ trong lúc tôi chưa kịp đi tìm. Có lẻ mọi việc đã an bài theo số mạng.

Kể như một gánh nặng đã được giải thoát nhưng tâm trạng tôi vẫn chưa được yên. Đầu óc vẫn cứ cảm thấy phiền muộn. Tôi nghỉ một tuần trước khi vào công việc mới để lấy lại thăng bằng. Tôi muốn được yên tịnh và tập trung. Tôi liền nghỉ đến chùa. Vân, có lẻ chùa là nơi tốt nhất để thư dản và để tịnh tâm.

Trong đời sống có lẻ tôi cũng cần có thay đổi mới. Cũng mai cuối năm sẻ có thêm một thằng Cu thứ hai. Tôi tin chắc rằng nó sẽ thay đổi đời tôi. Đó là điều tôi rất được mông đợi.

Le Cat Trong Ly

Le Cat Trong Ly and Esperanza Spalding share some similar characteristics: they are young and talented; they play a string instrument; they write and sing their original songs; they have their own musical style; best of all, they both rock out a pretty awesome perm. While Ms. Spalding leads her own path to breakout jazz and soul, Ms. Le carves out her own niche away from the mediocre Vietnamese pop scene.

Ms. Le’s self-titled debut begins with “Giac Mong Lon” that immediately sets her apart from the over-saturated pop singers in and out of Viet Nam. The lyrics are simple but thoughtful. The music is kept to the minimal with just an acoustic guitar from Cao Hong Ha and elegant keyboard from Vu Dang Quoc Viet. The interaction between these two young instrumentalists is quite alluring. Love the way Vu Dang comps behind Ms. Le’s sweet, luscious vocals.

“Mua Yeu” is a straightforward but playful piece written when she was 19, at the age she claims that she didn’t know anything about composing music, but loved Mozart and Pham Duy. “Huong Lac” (based on Tram Huong’s poem) is another tune composed in the same time that showcases Ms. Le’s love for northern folk melodies and her guitar-picking skills.

Composed at 22, “Chuyen Xe” shows the maturity in her writing. Right after the closing bars, “Biết em thôi những giấc mơ ngày xưa, ngày nay, ngày mai, ngày sau / Có khi là em chết hơn trăm lần,” Ms. Le glides into her intoxicating blues chords and picks away some soulful guitar lines on the upper register. This girl got some serious chops and let’s hope that she continues to move forward rather than getting sucked into the whirlwind of mainstream pop like Thuy Tien.

Tung Duong Sings Ngam Ngui

What makes Tung Duong so damn hypnotizing is that he puts his soul into every song he sings. He doesn’t cover too many old songs, but when he does, he does an amazing job. His rendition of “Ngam Ngui” is tender, romantic and expressive. My mother-in-law once told me that my father-in-law won her heart with this song. I am guessing through this line: “Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây.” I did similar thing when I tried to win my wife’s heart. The different was that I didn’t “serve her a fan.” I just cranked up the air conditioner in my Acura.

Unescapable Hook

Do you have a couple of bars from a song that stuck in your head forever? If you were asked to sing a few lines right from the top of your head, what would roll of your tongue? For me this is it: “It’s a tragedy for me / To see the dream is over / And I never will forget the day we met / Girl, I’m gonna miss you.” I borrowed Milli Vanilli album from my cousin back in ’92 or ’93 and it stuck with me ever since, especially “Girl, I’m Gonna Miss You.”

As for Vietnamese, it has to be: “Em ơi nếu mộng không thành thì sao / Non cao đất rộng biết đâu mà tìm.” I can’t even recall when or how Lam Phuong’s Duyen Kiep stuck in my head.

Thanh Tâm – Cánh Đồng Tình Yêu

Với chất giọng sương khói và rất có hồn, Thanh Tâm dể dàng thu hút người nghe ở bất cứ nhạc phẩm nào. Từ giai điệu êm dịu trong “Tháng Tư Về” của Dương Thụ, đến nổi sầu bởi chiến tranh trong “Mùa Hoa Cải ” của Lê Vinh, cho đến cái dí nhỏm trong “Bờm” của Hồ Trọng Tuấn, Thanh Tâm ghép khá nhiều thể loại vào trong album mới nhất: Cánh Đồng Tình Yêu.

Tuy Thanh Tâm trình bài hầu hết các nhạc phẩm khá trọn vẹn, Cánh Đồng Tình Yêu không có một đường lối khẳng định. Vì có quá nhiều khác biệt giữa những bài ca khiến người nghe không được tập trung. Một album thành công sẽ bắt người nghe chú ý từng bài một từ khi mở CD lên cho đến phút cuối. Những bài nhạc phải được liên kết với nhau thì album mới trở thành chặt chẻ, hoàn chỉnh được.

Cánh Đồng Tình Yêu thiếu xót điều đó. Chẳng hạn như cô đang tung tăng đùa vui với thằng “Bờm” có cái quạt mo bổng dưng chuyển qua bom đạn trong “Huyền Thoại Mẹ” của Trịnh Công Sơn. “Em Gái Quê Mình” (Trần Quế Sơn) đang tươi tắng trên đồng quê bổng dưng “Ôm trăng đánh giấc bên đồi Dạ Lan.”

Hòa âm của album cũng chứa đựng khá nhiều màu sắc. Nhất là giai điệu quê hương qua cách quyện khéo léo những nhạc cụ truyền thống. Nhưng mỗi nhạc sĩ (Thanh Phương, Minh Đao, Phan Cường, Trần Minh Tuấn và Huyền Trung) đem đến một hương vị khác nhau và được trộn lại như một nồi lẩu thập cẩm, ăn lần đầu thì ngon nhưng ăn mỗi ngày thì sẽ ngán lắm.

Diên An – Nhan Sắc

“Biết tình yêu là thuốc đắng/Vẫn uống như ban đầu.” Diên An gào thét lên trong “Cuộc Đời Quá Ngán,” ca khúc mở đầu cho album Nhan Sắc. Khi lên cao, giọng Diên An rè đến nổi nghe như cái dây âm thanh đã bị ném vào máy sấy quần áo cùng với những hòn đá nhỏ. Nhưng nhờ vậy mà bài pop-rock này nghe mạnh mẻ và đầy nổ lực.

Nhan Sắc là album đầu tay của Diên An cộng tác với nhạc sĩ Tuấn Khanh, người sáng tác và đảm nhiệm về phần hòa âm trong đĩa nhạc. Bài tựa đề của album khá xuất sắc. Giọng khàn khàn của Diên An rất hợp với lối đệm của guitar và nhịp điệu R&B.

Tiếc rằng sau hai bài đầu Nhan Sắc trở nên lười biếng. Với giai điệu rời rạc và lời ca nhợt nhạt, “Buồn Hơn” nên thêm vào “Ngủ” ở giữa cho đúng nghỉa của bài hát. Kèn trumpet yếu ớt và synthesizer biến bài funk-jazz “Em Lấy Đi Mùa Xuân” thành smooth-jazz, nghe mà ngáp mãi không ngừng.

Trở Về Với Tuấn Ngọc Trong Giọt Lệ Cho Ngàn Sau – Tình Khúc Từ Công Phụng

I wrote the introduction for this piece in English, but decided to switch to Vietnamese simply because I haven’t written anything in Vietnamese for a while. Besides, I had briefly mentioned the album a few years ago in English and called it a quintessential Vietnamese music. After pouring my heart out on the page, I shared it with Dana. Her immediate question was, “Did you use Google Translate?” She had to edit it to make my Vietnamese sounds more like a human than a software. Mad props go out to her.

Mỗi lúc lái xe giữa đêm khuya trên xa lộ, tôi thường lắng nghe Giọt Lệ Cho Ngàn Sau – Tình Khúc Từ Công Phụng, một tác phẩm để đời của Tuấn Ngọc. Từ chất giọng trầm ấm của Tuấn Ngọc đến lời nhạc gần gũi và sâu lắng của nhạc sĩ Từ Công Phụng, cùng lối hòa âm mềm mại nhưng không thiếu sự lối cuốn của Duy Cường, tôi luôn như ở trong một khoảng không gian khác, bình yên và sảng khoái, như chưa từng có những muộn phiền trong tôi.

Trên đường về thăm ngoại, khi hai mẹ con đã chìm sâu trong giấc ngủ, chỉ còn lại một mình, tôi lại đến với Giọt Lệ Cho Ngàn Sau. Trong bóng tối của màn đêm, tôi trải lòng mình cùng từng lời ca, nốt nhạc. “Giọt nước mắt xót xa/ Nhỏ xuống trái tim khô/ Một đời tôi tê tái,” tôi như cảm nhận được sự cô đơn, hiu quạnh của một người lang thang trong tiết thu lạnh lẽo. Giọng ca Tuấn Ngọc hay. Hay không chỉ ở chỗ anh có thể hát những nốt cao, mà cái hay của giọng ca này còn được tăng lên gấp bội khi anh điêu luyện nối tiếp qua câu kế, “Lắng nghe muôn cung sầu hắt xuống đời,” mà không dừng lại ở “tê tái”. Cách hát nối tiếp này nghe qua thì cho là dể dàng nhưng thể hiện được thì lại rất khó.

Một trong những lối trình bày ca khúc rất riêng của Tuấn Ngọc là hát nửa hay một tông cao hơn bài nhạc đã viết. Trong “Trên Tháng Ngày Đã Qua,” anh hát bốn câu đầu thấp trong tiếng đệm dương cầm êm dịu, nhưng khi lối hòa âm chuyển sang theo kiểu Latin, anh đã hát cao hơn một tông. Đồng thời anh ca chậm hơn nhịp một chút, để mang lại nét lạ cho bài hát. Như trong “Mắt Lệ Cho Người,” một bài hát mà có nhiều ca sĩ đã hát qua, Tuấn Ngọc với nét riêng của mình đã làm bài hát trở nên khác lạ hơn, nổi bật hơn. Khi anh hát “Em thấy không cõi đời vô vọng,” ta như cảm nhận được nỗi muộn phiền như tuyệt vọng của một cuộc tình dang dở. Lối hòa âm bán cổ điển của Duy Cường tạo thêm cảm xúc sâu sắc, nhưng sẽ hoàn hảo hơn nếu đoạn cuối của “Mắt Lệ Cho Người” được kết thúc dứt khoát vào cuối nhịp thay vì là tiếng nhạc nhỏ dần đi đến hết.

Với ca từ lãng mạn cùng với cách diễn tả tự nhiên rất nam tính của Tuấn Ngọc, “Tình Tự Mùa Xuân” trở nên giản dị, ấp ủ yêu thương. “Em, lại đây với anh/ngồi đây với anh/ trong cuộc đời này,” chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ diễn tả trọn vẹn một tình yêu sâu đậm. Có lúc hạnh phúc thì cũng có lúc đau thương. Trong “Lời Cuối”, Tuấn Ngọc đã diễn tả trọn vẹn sự nuối tiếc, xót xa cho những kỷ niệm đã qua, “Kỷ niệm nào như muốn khóc…/Nên tôi, xin một lần được trao hết cho nhau.” Anh đã khéo léo khi chọn bài hát này làm bài cuối cùng trong đĩa nhạc, như thể anh đang bùi ngùi gởi đến người nghe lời chia tay tạm biệt, “Đường vào ngày mai sỏi đá/ Thôi em về quên hết đi ngày xưa.”

Nếu tôi có thể lựa chọn 100 dĩa nhạc xuất sắc nhất trong làng âm nhạc Việt Nam, tôi nhất định sẽ chọn Giọt Lệ Cho Ngàn Sau. Trong suốt mười ca khúc, từ lời ca, lối hòa âm cho đến cách thể hiện và diễn tả, mỗi ca khúc là một tác phẩm riêng đặc sắc không bị lập lại hay mờ nhạt. Với tôi đây là một dĩa nhạc vượt thời gian, vì hơn mười năm qua, tôi luôn tìm đến nó mỗi lúc muốn trải mình cùng âm nhạc.

Contact