Ngọt: Suýt 1

Vợ cho nghe thử Ngọt, nhóm nhạc rock Việt tôi chưa từng nghe qua. Suýt 1 chỉ có bốn ca khúc của nhóm tự sáng tác. Album mở đầu với ca khúc “Chuyện dở dang” qua giai điệu folk rock. Thắng, giọng ca nam trưởng, nghe cũng khá lạ, có một chút nữ tính.

Hơn nữa, lời nhạc nghe cũng thú vị: “Mẹ em cất công đi tìm một người đang dắt mối / Nhưng mẹ em biết không / Rằng anh cũng muốn xây lâu đài / mà em không muốn thuê lâu dài”. Đến “Mơ làm ma” cũng khá quái dị qua đôi song ca Thắng và Thỏ Trauma, “Ơ hình như mình đang vượt qua những mái nhà / Nhưng hình như rằng không một ai thấy quái lạ”. Vẫn giai điệu rock dồn dập. “Hay là” tiếp tục với giai điệu rock dân gian, “Bên người ta có cơm ngon / Bên người ta có cừu non chín đàn / Bên người ta có không gian / Bên người ta có cơ man bạt ngàn”.

“Thắp hương” và “Hóa Vàng” là hai ca khúc được ghép lại thành một. Nửa bài đầu nhịp điệu chachacha rock với những lời lẽ dễ thương, “Xuân qua thấy đông lại về / Đông qua thấy xuân, lại hồi xuân”. “Hóa Vàng” khép lại album với phần saxophone solo da diết.

Bất cần

Hôm trước có người hỏi tôi, “Bất cần đời” dịch ra tiếng Anh làm sao. Miệng thì nói ra từ như “careless”, “needless”, và “disregard”, nhưng trong đầu tôi nghĩ dịch chính xác nhất là, “don’t give a fuck”.

Tôi dùng câu châm ngôn này để tự nhắc nhở bản thân mình rất nhiều lần. “I don’t give a fuck about you” hay “I don’t give a fuck about her” hay “I don’t give a fuck about him” hay “Shit, I don’t even give a fuck about myself”.

Những câu này tuy không đẹp đẽ nhưng đã giúp tôi vượt qua rất nhiều khó khăn trong đời sống. Khi bất cần thì không bị cảm xúc vướng víu. Từ chuyện công đến chuyện tư, tôi bất cần mọi vấn đề phiền phức.

Tôi không cho phép mình bị lệ thuộc vào công việc cho dù việc làm nuôi sống gia đình. Ai muốn làm gì thì làm. Tôi chỉ hoàn tất nhiệm vụ của mình. Không nhúng tay vào những chuyện mâu thuẫn.

Trong đời tư, tôi càng không cho phép mình đặt cảm tình vào những mối quan hệ không xứng đáng. Ai ghét bỏ mình hay tránh né mình, tôi cũng chẳng quan tâm. Ai giàu hơn mình, tài giỏi hơn mình, tốt cho họ. Không có gì phải ganh ghét. Tôi chẳng cần hơn thua gì với ai cả. Có đấu tranh thì cũng với chính mình.

Khi có thể nhắc nhở bản thân mình, “I don’t give a fuck”, thì mọi phiền muộn cũng tan biến. Những cơn trầm cảm cũng trôi qua. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn khi ta bỏ đi hết những tiêu cực và chú tâm vào những tích cực. Những mối quan hệ trong gia đình, bạn thân, hay người dưng nước lã, tôn trọng nhau thì tốt. Ngược lại, hãy đưa ngón giữa lên cho những ai không biết điều, ganh tị, và ích kỷ.

Mother’s Day

Hôm nay lễ Mẹ. Những ai còn có mẹ hãy dành thời gian với mẹ mình. Đừng bỏ lỡ cơ hội. Mẹ không ở bên mình suốt cả đời.

Vợ tôi may mắn vẫn còn mẹ bên cạnh. Không phải ai cũng có được cái diễm phúc đó. Có người muốn lo lắng cho mẹ mình cũng không được. Mỗi người có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Thấy vợ chăm sóc cho mẹ chu đáo, tôi cũng vui. Bổn phận làm con là phải như vậy.

Hy vọng sau này mấy thằng con cũng sẽ biết lo lắng cho mẹ nó. Đừng vì vợ mà quên mẹ mình. Chỉ cần chúng nó hiểu được điều đó là tôi an tâm.

Mẹ tôi đã lìa xa cõi đời. Mẹ ra đi nơi này vẫn thế. Vẫn có mẹ trong tim chúng con.

Hạnh An An – Phương Phạm: Lời ru gọi người tình

Đêm qua ngoài trời mưa tầm tã. Trong phòng lại khó ngủ. Tôi mở Spotify lên tìm nhạc nhẹ acoustic để nghe. Spotify giới thiệu Lời ru gọi người tình qua tiếng hát Hạnh An An và tiếng đàn guitar của Phương Phạm. Thú thật thì tôi chưa từng nghe tên hai nhân vật này. Giờ đây ở Việt Nam nhiều ca sĩ quá nên không thể nào theo kịp nỗi.

Ngay bài đầu tiên, “Lời ru gọi người tình” của nhạc sĩ Thu Hoài, tôi đã kết sự hợp tác giữa hai người. Giọng hát của Hạnh Ân Ân trầm ấm và truyền cảm. Cô thả hồn vào ca từ chứ không lạm dụng kỷ thuật như run rẩy ở cuối câu. Cô hát nhẹ nhàng và phát âm rõ ràng theo tiếng đàn guitar chất phác của Phương Phạm.

Ngoài bài đầu và bài cuối, “Chiều hạ vàng” của nhạc sĩ Nguyễn Bá Nghiêm, 14 ca khúc còn lại là của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Từ “Biển nhớ” đến “Đêm thấy ta là thác đổ” đến “Hạ trắng”, tuy đây là những tình khúc quá quen thuộc nhưng Hạnh An An và Phương Phạm vẫn đem đến một chút tươi mới. Thế là tôi đã thức đến hai giờ sáng để thưởng thức.

Văn hoá Việt

Thảo Thảo viết trên Facebook:

combination giữa yếu tố văn hoá (thi ca, văn học, âm nhạc…) và font/typo + graphic. trang web xịn quá ạ

Rất vui thấy được có người hiểu được dụng ý của tôi về những dự án trong mục typographic samples. Những đề tài trong đó không đơn giản là kiểu mẫu nữa, mà đã trở những gì tôi muốn thu tập cho chính mình và cho những người đọc để chúng ta hiểu thêm về văn hoá Việt Nam.

Quê hương yêu dấu

“Đến bao giờ trở về Việt Nam / thăm đồng lúa vàng, thăm con đò chiều hoang”, lần đầu tiên nghe nhạc phẩm “Đường về quê hương” của cố nhạc sĩ Lam Phương ở xứ lạ quê người tôi rơi nước mắt. Sau 30 năm, giờ tự hát vẫn nghẹn ngào nhớ quê hương.

Quốc Bảo – Phạm Hoài Nam: Những khúc hát với Nam

Giọng Phạm Hoài Nam nghe cũng tạm được. Thế mà anh hát những ca khúc của nhạc sĩ Quốc Bảo rất tốt. Trong 10 bài, hết 9 bài được hòa âm theo pop ballad. “Bài ca đôi” mở đầu Những khúc hát với Nam với hai câu cuối rất thấm thía, “Bài ca chắc không xong lời / vì ta vẫn chưa thành đôi”. Riêng chỉ có bài “Pha lê đã vỡ” được phối theo giai điệu blues ngất ngây với ca từ đau đớn, “Tàn theo bóng tối / tình yêu đã đức đôi / Dù cay khóe mắt / Mình tôi trúc / Mình tôi uống / Đắng rất đắng”. Tuy “Pha lê đã vỡ” là ca khúc tôi thích nhất trong album, những ca khúc khác cũng có những nét riêng. Lời nhạc của Quốc Bảo cắt ngay vào tim.

Vũ Trọng Phụng: Làm đĩ

Nhà văn Vũ Trọng Phụng đã tiến bước trước cái thời của ông. Làm đĩ ông viết vào năm 1936 bây giờ đọc vẫn mang tính cách hiện đại. Tôi đọc về sự dâm dục trong sách tiếng Anh cũng khá nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi đọc một quyển tiểu thuyết tiếng Việt viết về cái dâm một cách tự nhiên, hồn nhiên, và thản nhiên. Cái dâm là bản tính trời cho. Dâm không có xấu xa. Chỉ có đạo đức giả mới xấu xa. Làm đĩ chứng tỏ tác giả có cái nhìn cặn kẽ về cái dâm. Ông hiểu thấu được cái dâm. Ông đồng cảm với cái dâm. Ông ca tụng cái dâm. Ông giải tỏa cái dâm để tô điểm cuộc đời. Qua những lời văn chân thật, ông cho phép người đọc muốn dâm cứ dâm. Đừng e ngại và cũng chẳng có gì phải hổ thẹn.

Lê Hiếu: Tình khúc cho em

Lê Hiếu có một giọng hát lãng mạn. Anh hát không lôi cuốn tôi bằng anh phát âm. Khi nghe anh ca, tôi chủ chú ý đến cách anh nhả chữ. Cách anh hát thì chỉ có một kiểu. Tuy Tình khúc cho em của Lê Hiếu đã phát hành bốn năm rồi nhưng tôi chỉ mới nghe qua trên Spotify. Anh hát “Về đây em” và “Con đường màu xanh” của Trịnh Nam Sơn nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Bài phối của “Và tôi cũng yêu em” (Đức Huy) không được hay cho lắm. Phải chi chậm lại thì thích hợp với giọng hát hơi lười của Lê Hiếu hơn. Cả album phần hòa âm và phối khí cũng chỉ tạm thôi.

Buông lơi

Tôi không biết lội nhưng vẫn bơi luôn. Tôi buông lơi những âu lo. Tôi buông lơi những đắn đo. Tôi buông lơi những phiền não. Tôi buông lơi những tham vọng. Tôi buông lơi hết những gì ngoài tầm tay.

Tôi yêu nghề thiết kế lắm. Nhưng sau hai mươi mấy năm trong nghề, tôi nhận thức rằng tôi yêu công việc nhưng công việc chưa từng yêu lại tôi. Công việc có thể bỏ tôi đi bất cứ lúc nào. Vài năm gần đây tôi chỉ nương tựa công việc để nuôi sống gia đình. Tôi vẫn nuôi dưỡng đam mê thiết kế của mình bằng những sáng tạo tự do không kiếm ra tiền.

Nhắc đến tiền, tôi cũng yêu tiền lắm nhưng tiền chẳng bao giờ yêu lại tôi. Tôi dồn hết công sức để đem tiền về với mình nhưng tiền lúc nào cũng bỏ tôi đi. Tiền âm thầm ra đi (trong credit cards) không một lời từ giả. Giờ đây tôi cũng buông lơi tiền. Tiền yêu đến tôi không mong đợi gì. Tiền yêu đi tôi không hề hối tiếc. Cho nên tôi chẳng bao giờ xem túi tiền mình còn bao nhiêu. Cần thì xài, đừng phung phí là được rồi.

Trong tình người, tôi cũng buông lơi những mối quan hệ không thể níu kéo lại được nữa. Dù anh chị em một nhà hay họ hàng hay bè bạn, có quan tâm nhau thì vui vẻ qua lại. Còn không quan tâm nhau thì cũng không quan trọng. Tôi luôn trân trọng và quý mến những người quan tâm đến mình, nhất là những ai rộng lượng bỏ qua được những mâu thuẫn hoặc những sai lầm của tôi. Dĩ nhiên những người không quan tâm đến mình hay vẫn hẹp hòi thì cũng không cần phải miễn cưỡng hay bận tâm.

Nỗi sai lầm lớn nhất của tôi ngày xưa là quá xem trọng tình nghĩa nên có những lúc không kiềm chế được cảm xúc của mình. Giờ đây tôi đã kiểm soát được xúc động của mình. Không quá kỳ vọng khi một ai thân thiện với mình. Không thất vọng khi một ai đối xử tệ với mình. Quang trọng là đừng đem đến căng thẳng và phiền muộn cho nhau.

Càng già, càng trải nghiệm, tôi nhận thức được sự quan trọng khi ta buông lơi. Đừng gánh nặng những gì hại đến sức khỏe. Trong cuộc sống hiện tại có quá nhiều thứ đưa chúng ta đến trầm cảm. Ngoài những môn thể thao trượt tuyết để rèn luyện sức khỏe, buông lơi là cách giúp tôi phục hồi tinh thần và vượt qua những khó khăn trong đời sống.