Gào: Hoa Linh Lan

Truyện mở đầu với sự cố sinh non của một cậu bé bị dị tật tinh hoàn. Tôi tưởng rằng “thằng không chim” nói về intersex nên tôi lấy làm hứng thú để đọc vì tôi hy vọng Gào khai thác về đề tài phức tạp này. Nhưng kết quả làm tôi thất vọng vì cốt truyện chỉ dừng lại ở tình cảm tay ba. Câu chuyện ngắn gọn không dở nhưng hơi tiếc nuối vì thiếu đi sự kỳ vọng mà Gào đã đặt ra trong phần đầu của sách.

Gào: Tự sát

Tôi chưa bao giờ nghe cái tên Gào nhưng có người giới thiệu nên đọc thử. Tự sát là một truyện tiểu thuyết ngắn gọn (gồm 138 trang) hợp với giới trẻ hơn cho tôi. Câu chuyện cũng được nhưng quá ngắn nên những nhân vật không đủ thời gian để ngắm vào người đọc. Cách viết của Gào cũng được nhưng vội vã nên không phát triển được những nhân vật của mình. Sau “Tự sát,” Gào thêm vào những bài viết ngắn để tạo cho sách được 200 trang. Cho nên những chuyện ngắn ấy bị thừa đi.

Hình nhà ai nấy đẹp

Hôm nay trở lại Facebook thấy gia đình người ta đi du lịch ngắm nhìn cảnh vật thế giới. Vợ chồng con cái hưỡng thụ những giây phút nhẹ nhàng. Hình ảnh chụp thật tuyệt vời.

Khi gia đình tôi đi du lịch thì ầm ĩ. Hai thằng con lớn không ngồi yên. Thằng giữa thì la lối ôm sòm. Đi chơi còn mệt hơn cả đi làm. Không la đứa này thì hét đứa nọ. Từ chổ ăn đến chổ ở chẳng có giây phút nào được thư giãn trừ khi lúc chúng nó ngủ.

Gia đình của tôi là thế đấy. Nhưng rồi cũng quen. Không có bọn chúng quấy nhiễu cũng buồn. Tụi nó chẳng cũng thế. Không bị cha mẹ rầy la nó chịu không nổi. Thôi thì hình nhà ai nấy đẹp đi vậy. Được có thời gian cho nhau là quý lắm rồi.

Nguyễn Ngọc Thạch: Một giọt đàn bà

Tôi chưa từng đọc tập truyện ngắn nào viết về đĩ nhiều như Một giọt đàn bà của Nguyễn Ngọc Thạch. Từ kiếp đĩ đến đĩ yêu nghề đến đĩ còn trinh đến đĩ hạnh phúc đến mắt đĩ đến xóm đĩ, tác giả nói lên những khía cạnh khác nhau về việc làm đĩ. Những cảm xúc xót xa, đớn đau, mạnh mẽ, tốt xấu, và xung sướng cho kẻ mua vui đọng lại trên từng câu văn của tác giả. Đàn bà của Thạch thảm thương quá. Đọc cũng hay nhưng không nỡ đọc lại.

Mệt

Trời nóng nực. Thiếu ngủ. Nhiều chuyện đắng đo. Sau những ngày vacation là nhừng ngày stress. Nhà cửa bề bộn. Con cái ồn ào. Cuộc sống như bị quây cuồng. Chẳng có giây phút thoải mái.

Trong tuần sau giờ làm việc đầu đau như sắp vỡ. Thứ Sáu nghỉ làm để nghỉ ngơi nhưng đóng cây trước nhà thấy chướng mắt quá nên thuê xe đi quăng. Cũng may có vợ phụ giúp nên hoàn tất tốt đẹp.

Hôm nay trời vẫn nóng như điên cũng may là sáng cũng đã cắt xong cỏ. Có nhà có nhiều chuyện phải lo. Tôi cũng bị stress luôn. Phải chi dư dả tiền bạc mướn người làm hết cho khỏe. Tuy nhiên tôi cũng rất may mắn với số tiền lương của mình và không nên trèo cao.

Nếu như vứt bỏ được những tánh tình xấu xa của tôi thì tôi sống nhẹ nhàng hơn nhiều. Đã cố gắng lắm và vẫn tiếp tục phấn đấu. Tôi ghét sự ít kỹ và hẹp hòi của chính mình và tôi cũng tự nhận được như thế nhưng tôi không thay đổi được. Tôi chơi sòng phẳng. Có qua có lại. Ai rộng rãi với tôi thì tôi rộng rãi lại. Ai hẹp hòi với tôi thì tôi cũng thế. Tôi muốn thay đổi rằng dù người ta bần tiện với mình, mình cũng rộng rãi lại như tôi chưa làm được. Vì tôi cũng chỉ là con người chứ chưa thành thần thánh.

Học tiếng Việt

Tối qua tôi đưa Đạo và Đán đến lớp hè tiếng Việt. Sẵn dịp tôi tham dự buổi họp phụ huynh. Tôi cảm kích sự tận tình của thầy cô và nhân viên đã không ngần ngại dành thời gian quý báu thay gì đi nghỉ hè để dạy dỗ cho con cháu chúng ta. Họ yêu tiếng Việt. Đáng tiếc rằng họ chỉ yêu tiếng Việt trước năm 1975 vì họ cho biết rằng trường có sưu tầm sách tiếng Việt nhưng chỉ những sách xuất bản trước năm 1975.

Ngôn ngữ Việt ít hay nhiều cũng thay đổi theo thời gian. Nếu chỉ đọc sách trước 1975 thì con cháu chúng ta bỏ đi hết 44 năm phát triển của tiếng Việt. Theo tôi đó chỉ là sự cố chấp. Sách thì sách. Sách nào cũng có giá trị. Nếu không chấp nhận sách về chế độ sau này thì đừng sưu tập loại sách có tính chất chính trị. Còn văn hoá và văn học đọc cũng bổ ích thôi không có hại gì.

Họp xong tôi cảm thấy hơi thất vọng nhưng dù sao đi nữa tụi nhỏ học được căn bản tiếng Việt là tôi mừng rồi. Tiếng Việt cũ hay mới không thành vấn đề. Sau này nếu chúng nó có hứng thú sẽ trao dồi thêm sách vở nào cũng được.

Những ngày nghỉ hè

Một tuần nghỉ mát nhanh chóng trôi qua. Chúng tôi chẳng làm gì nhiều. Sáng thức dậy ăn điểm tâm rồi ra boardwalk đạp xe. Cho tụi nhỏ chơi playground và claw machines. Trở lại nhà trọ ăn trưa nghỉ ngơi. Trong lúc tụi nhỏ ngủ trưa tôi dành thời gian đọc sách. Đến ba hoặc bốn giờ trưa chúng tôi kéo nhau ra biển. Tụi nhỏ mê biển lắm nên chơi đến sáu hoặc bảy giờ về ăn tối. Sau đó chúng tôi lại đi dạo boardwalk và chơi games. Sau đó thì đám nhóc lăn ra ngủ. Tôi vẫn thức đọc sách hoặc thiết kế lại trang blog cho đến khuya.

Lần này chúng tôi giao hẹn là không được đem theo iPads. Bốn thằng con chúng tôi cùng hai thằng con chị vợ chơi với nhau dĩ nhiên là có cãi cọ nhưng người lớn cũng dè dặt nên không mất lòng. Thế là tốt lắm rồi. Tôi ngại việc cha mẹ bênh vực con cái của mình lắm. Tôi cố gắng để giữ vị trí công bình chứ không thiên vị con mình.

Chỉ bấy nhiêu thôi mà thời gian trôi qua thật nhanh. Ngày mai phải trở lại với công việc làm. Thôi tạm dừng bút ở đây vì tôi quá buồn ngủ.

Chuyện trong ngày

Hôm qua tôi làm một việc đần độn. May mà hậu quả không đến nỗi tai hại. Giờ đây tôi vẫn ân hận về việc làm đó. Đền bù lại là tôi có một ngày dành cho đứa con đầu lòng. Đã lâu lắm rồi hai cha con không có thời gian riêng với nhau. Mới đây mà nói đã mười tuổi rồi.

Chân tôi vẫn còn đau vì gout. Lần này kéo dài hơn tôi dự đoán. Ngày mai đi conference rồi mà vẫn chưa khỏi. Biết làm sao bây giờ. Đành chịu vậy. Hy vọng không phải lết lên lết xuống.

Lúc trước tôi cứ nghĩ những người nổi tiếng (trong nghệ thuật hay trong thiết kế) cũng là những người bình thường. Nhưng thật thất vọng khi họ quá phách lối. Đã vài lần như thế khiến cho tôi mất đi cảm tình. Tôi không phải là người đam mê “celebrity” nên cũng chẳng cần thiết phải làm quen với họ.

Từ 6:30 chiều cho đến 9:30 tối là những giây phút đẹp đẽ và xấu xa nhất trong ngày. Những giây phút được bên cạnh con cái cũng là những giây phút quá mệt mỏi sau những giờ làm việc. Tôi không còn đủ sức lực để làm những việc không cần thiết. Khi con ngủ rồi mới được thời gian riêng. Bây giờ gần 11 giờ đêm và tôi cũng mệt đừ. Thôi hẹn lại sau nhé.

Viết vội

Cuối tuần bị gout hành hạ. Uống thuốc và uống giấm táo cũng chưa hết. Vài tháng nay nhậu hơi nhiều tưởng đâu không bị ảnh hưởng. Thôi kệ có sướng có khổ. Cuộc đời mà. Phải có đắng cay. Hy vọng sẽ khỏi trước khi đi hội nghị Typographics ở New York và đi nghỉ hè ở biển Wildwood.

Gần đây ít đọc sách Việt. Đơn giản là thư viện không có sách mới. Dạo này cũng ít viết tiếng Việt nên bây giờ cố gắng để thôi quên ngôn ngữ của mình. Giờ đây mỗi lần muốn blog không biết phải dùng ngôn ngữ nào. Đó là cái lợi chứ không phải khó khăn khi biết cả hai thứ tiếng.

Tôi muốn viết về vợ tôi nhưng ngại nói là bợ đít. Nhưng không sao cả bợ đít vợ của mình chứ đâu phải bợ đít người khác đâu. Tóm lại là tôi may mắn có người chống đỡ tin thần. Tôi không còn cảm thấy lẻ loi và chán nản. Cuộc sống bận rộn nhưng cũng thoải mái. Vợ tôi được cái là không hà tiện và không tính toán nhưng cũng không quá phung phí nên chúng tôi không xem trọng tiền bạc. Có bao nhiêu xài bấy nhiêu. Còn đi làm được thì không quá lo ngại. Chừng nào mất công việc tính sau.

Thôi hôm nay viết vội thế thôi. Chừng nào dư thời gian sẽ viết tiếp.

Xuân và Tôi

Hôm nay tôi dành thời gian riêng với Xuân, thằng con trai yêu dấu thứ ba của tôi. Cũng không làm gì nhiều. Hai cha con đến công viên chơi xe lửa (hai lần), nằm dưới bóng mát, ăn potato chips, và cùng nhau đọc sách thiếu nhi. Chỉ như thế thôi tôi cũng hạnh phúc rồi.

Dĩ nhiên lúc nào đi đầy đủ mấy anh em cũng vui nhưng lâu lâu phải dành trọn sự chú ý cho mỗi đứa để nó biết cha mẹ luôn quan tâm đến nó. Chỉ ba tuổi thôi mà Xuân đã biết rất nhiều. Khi nó không hài lòng là hờn dỗi rằng, “Tôi khóc vì không ai thương yêu tôi cả.” Nghe nó mếu máo mà mình cũng xót xa lắm.

Xuân thường hay gây gổ với thằng Đán nhưng khi đi riêng với tôi nó cư xử rất ngoan. Có lẽ nó không cần phải tranh cãi để được sự chú ý của người lớn. Tôi rất quý mến những giây phút riêng tư đó.

Đã lâu rồi tôi không có dành thời gian riêng với Đạo. Chắc chắn phải tìm cơ hội.

Contact