Dấu ấn tình xưa

Tôi không rõ lai lịch của album này. Càng không biết những ca sĩ trình bài nhưng chỉ nghe qua một lần là bị lôi cuốn ngay bởi những bài hoà âm mộc mạc và gần gũi. Chẳng hạn như ca khúc “Giọt mưa thu“ được phối qua những nhạc cụ gồm có dương cầm hoà quyện cùng dàn giây và sáo tạo ra một không khí buồn não nùng để hộ tống giọng soprano của Hồng Dịu đến những đoạn cao vút. Riêng cá nhân tôi thì tuyệt vời nhất là phần hoà âm jazz chậm cho “Nỗi lòng người đi.” Không biết nhạc sĩ nào mà thổi đàn saxo quá điêu luyện. Không chỉ phần solo nồng nàn mà còn nâng cao giọng hát trầm ấm của Lân Nhã. Nhạc phẩm “Kim” cũng được hoà âm với giai điệu say sưa của blues và swing qua phần song ca Trung Kiệt và Duyên Huyền. Khuya nay mời các bạn cùng thưởng thức album này với vài ly rượu chát. Cheers!

Sống nhẹ

Hôm nay bầu trời mát mẻ và nắng ấm dễ chịu. Tin thần cảm thấy nhẹ nhàng hẳng sau khi tạm thời giải quyết được những công việc đã khiến tôi lo lắng và mất ngủ mấy tháng nay. Hy vọng mọi chuyện rồi cũng suôn sẻ theo ngày tháng. Sống ở đời giúp đỡ được ai thì cũng tốt, nhất là đối với người nhà.

Tôi không muốn sống chỉ biết bản thân mình. Tôi không muốn là một người hẹp hòi ích kỷ. Lúc trước tôi cứ nghĩ rằng ai đối xử mình sao thì mình đổi xử lịa như vậy. Giờ thì khác. Người ta tốt với mình thì mình kính trọng và tốt lại. Ai lợi dụng mình, mình không cần phải trả đũa họ mà vẫn tốt với họ. Tôi không muốn hành động của người khác làm ảnh hưởng đến cảm giác và tin thần của mình.

Tôi chỉ cần có một cuộc sống đơn giản và thoải mái. Vợ chồng hạnh phúc và con cái an lành. Chuyện chính trị, chuyện thiên hạ, và những chuyện không dính dáng đến mình, tôi không để vào tai và vào đầu. Tôi chỉ biết sống và quý mến những gì đang có trong tầm tay. Tôi yêu những ngày yên tỉnh và nhàm chán vì không biết sức khoẻ còn được bao nhiêu. Không biết bao giờ ung thư hoặc những căn bệnh ở giai đoạn cuối sẽ đến. Thôi thì được sống giờ phút nào nên trân trọng thời gian ấy.

Nguyễn Trí: Thiên đường ảo vọng

Sáu anh em kết nghĩa. Đứa tù tội. Kẻ giang hồ. Thằng đần độn. Người nghĩa khí. Họ cùng chung một số phận nghèo nàn nên gắn bó với nhau. Họ cùng nhau đãi vàng. Từ túng thiếu trở nên phung phí rồi vướng vào cờ bạc và gái góc. Những câu chuyện thú vị, vui nhộn, và đầy cảm tình của nhà văn Nguyễn Trí đem lại cho chúng ta những bài học trong cuộc sống qua những nhân vật ông tạo ra. Tôi ít khi đọc tiểu thuyết nhưng rất thích quyển sách này.

Hạnh phúc riêng mình

Mỗi buổi sáng thức dậy được nhìn thấy nụ cười rực rỡ của thằng con út. Được nhìn thấy mẹ vợ và vợ lo lắng cho đám nhỏ ăn sáng trước khi cấp sách đến trường. Được mấy đứa con ôm vào lòng và nói, “I love you, daddy,” trước khi chia tay con đi học còn cha đi làm.

Chỗ làm có một văn phòng riêng đơn giản và yên tịnh để chăm chú làm công việc. Có cà phê ngon uống miển phí. Có người xếp tốt luôn thông cảm. Có người phụ việc tin cậy. Có đồng nghiệp kính trọng.

Ngoài giờ làm chính, được thiết kế những trang web cho riêng mình. Được đọc những quyển sách hay. Được viết blog tự do.

Những lúc không được vui hoặc phiền muộn, tôi tự nhắc nhở rằng cuộc đời đối xử với tôi không tệ. Được mái ấm gia đình. Được tự do thoải mái. Còn muốn gì nữa, thằng tham lam?

Đúng thế tôi nên sống với những gì mình có. Không cần bực tức không cần cọc cằn. Không phán xét người khác và không ganh tị thiên hạ. Ai có nhà cao cửa rộng, chạy xe sang trọng, và mặc đồ hiệu thì tốt cho họ thôi. Tôi không để ý đến. Chỉ tập trung vào những gì của riêng mình.

Blog trở lại

Nhạc sĩ Quốc Bảo viết trên trang blog của anh:

Thật sự thì blogging tự do và dễ chịu hơn mạng xã hội. Tự nhiên tôi lại thích viết blog, có thể vì đã ngấy Facebook, cũng có thể vì lâu nay tôi bỏ bê website/blog này, nay viết lại thấy vui. Một cái gì rất lạ lẫm, không chỉ do giao diện Dashboard đã đổi mà vì lâu nay có viết gì đâu. Bên Facebook không thể gọi là viết. Chỉ là gõ vài dòng, có khi chưa đầy một dòng, tức thời, thậm chí chưa kịp suy nghĩ.

Blogging thì khác. Dù vụn vặt, nó cũng phải được tổ chức đâu ra đó, chủ đề nào nằm ở đâu, cả lối viết cũng khác. Ôi sao tôi nhớ những năm tháng Yahoo! 360 thế nhỉ. Nó gọn gàng, nó thân mật, nó có tình. Thì cũng như ăn mặn bỗng thèm chay vậy mà.

Tôi thích đọc blog của anh. Hy vọng anh sẽ blog trên trang web của anh nhiều hơn viết trên Facebook.

Tình mẹ con

Thứ Hai tôi nán lại Lancaster đưa mẹ đi tái khám sau khi được cắt gân từ ngón chân hôm thứ Sáu. Buổi sáng chị đi làm còn thằng cháu đi học. Chỉ còn tôi với mẹ trong căn nhà. Chúng tôi không trò chuyện gì nhiều. Chỉ cần được ở bên mẹ là hạnh phúc lắm rồi.

Đã lâu lắm rồi mẹ, chị, và tôi mới được dịp gắn bó bên nhau. Bốn ngày quá ngắn ngủi nên tôi quý từng giây phút bên mẹ và chị. Nghe chị vất vả trong công việc tôi cũng bùi ngùi. Một mình chị thức khuya dậy sớm làm thêm giờ còn phải lo lắng cho mẹ già và con thơ. Một mình chị gánh chịu. Tôi cảm khích chị.

Sau khi xong phẫu thuật, tình trạng của mẹ đã khá hơn nhưng đi đứng vẫn khó khăn. Nhìn thấy mẹ đau đớn từng bước chân tim tôi như bị dao cắt. Thật xót xa khi tôi không thể chia sẻ được cơn đau của mẹ. Thấy mẹ như thế tôi càng không nỡ xa mẹ. Khi chia tay tôi cố giấu đi những giọt lệ nghẹn nghào.

Quay về Virginia với vợ con, tôi nhớ đến mẹ và chị vô cùng. Khi bên mẹ và chị, tôi lại nhớ đến vợ con. Biết sao bây giờ? Tất cả điều rất quan trọng với tôi.

Những chuyện vui buồn

Hôm qua một ngày đẹp trời tôi đưa thằng cháu và vợ con nó đi xem hoa anh đào ở DC. Hoa nỡ rộn ràng nhưng người xem cũng tấp nậm. Mười mấy năm rồi mới gặp lại thằng cháu và cũng là lần đầu tiên gặp vợ con nó. Từ nhỏ đến bây giờ tính tình nóng nảy của nó vẫn không thay đổi chúc nào. Giờ đây có vợ con rồi vẫn thô lỗ. Tuy bề ngoài nó ăn nói như thế nhưng tôi biết trong thâm tâm của nó cũng rất cảm tình. Công việc của nó đem đến nhiều căng thẳng nên nó mới trở nên như thế. Giờ đây vợ chồng nó quyết định về Việt Nam sống. Có thể đây là cơ hội cho nó thay đổi đời sống. Tôi không ngăn cản nó mà còn hy vọng chúng nó sẽ có được một đời sống mới vui vẻ và hạnh phúc.

Sáng nay tôi về một mình đưa mẹ đi cắt gân ngón chân. Sau mười năm đau đớn và đi khó khăn mẹ quyết đi cắt. Hy vọng phương pháp này sẽ giúp mẹ bớt đau và đi lại nhẹ nhàng hơn. Khi bác sĩ tiêm thuốc tê, mẹ nhức nhối vô cùng. Khi ngón chân mẹ không còn cảm giác nữa ông lấy kim cắt đi gân rồi lấy dao gọt đi những phần da đã bị chai cứng. Quan sát một hồi bỗng nhiên đầu óc tôi choáng váng và không thể tự chủ được nữa. Tôi ra phòng chờ đợi ngồi xuống để lấy lại bình tĩnh nhưng tôi cảm thấy khó chịu như buồn mửa và muốn ngất đi. Vào phòng vệ sinh tôi mửa xong mới lấy lai được chúc thăng bằng. Cũng may là chưa ngất xỉu như sáu tháng trước khi tôi thấy vợ bị mổ đẻ. Mai mốt tôi sẽ không bao giờ chứng kiến những tình trạng như thế nữa.

Cắt xong mẹ cũng OK. Giờ thì cần có sự nghỉ ngơi nhiều. Tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ mấy hôm để bà khỏi phải cử động nhiều. Không có đám nhỏ tôi được những giây phút yên tĩnh nhưng tôi lại nhớ đến chúng nó vô cùng. Mới một ngày xa cách mà tôi đã như thế. Làm sao có thể xa tụi nó những ngày trong tuần và chỉ gặp bọn nó vào những ngày cuối tuần.

Đồng Lan: Này em có nhớ

Album nhạc Trịnh được Đồng Lan jazz lên và chuyển qua lời Pháp. Phần nhạc chơi theo phong cách straightforward (thẳng thắn và không phức tạp). Đặc sắc là “Thành phố mùa xuân” được swing nhộn nhịp và mới lạ. Còn “Vết lăn trầm” được tô đậm màu blues buồn và tính cách. Giọng Đồng Lan đầy chất khói chuyên trở ca từ nhạc Trịnh nhẹ nhàng nhưng không thiếu cảm xúc. Đáng tiếc rằng tôi không thể nhận xét được lời Pháp và cách phát âm tiếng Pháp của cô. Nghe tiếng Pháp thì cũng lãng mạn lắm nhưng cứ mong mỏi được chiêm ngưỡng ca từ Việt thuần túy của Trịnh Công Sơn.

Tình chỉ đẹp khi còn…

Tôi bước lên xe buýt nhưng chỗ ngồi dường như đã không còn trống. Nhìn xung quanh chợt thấy một người vẩy tay mời lại. Mừng rỡ vì có người chịu chia sẻ chổ với mình. Chào hỏi mới biết cô từ Hà Nội sang du học ngành thiết kế đồ họa còn tôi thì làm tại trường đại học cũng về thiết kế trang web và đồ họa. Chúng tôi kể cho nhau nghe về tuổi thơ của mình và cả hai đều thương yêu tha thiết quê hương Việt Nam.

Giữa đoàn xe toàn người nước ngoài vậy mà hai người Việt lại có cơ duyên gặp nhau và cùng nói tiếng cha sinh mẹ đẻ. Một người thì còn đi học còn một người đã lành nghề hơn hai mươi năm thế mà chúng tôi vẫn có thể tâm sự cùng nhau. Tuy nhiên cả hai đều không nhắc đến hiện tại của nhau. Sau hai tiếng đồng hồ xe buýt dừng lại ở một casino đồ sộ. Mọi người hớn hở tiến thẳng vào những sòng bài. Tôi cũng không hiểu rõ là học sinh trường đại học mà lại tổ chức đi thăm quan casino. Thôi thì đã tới nơi rồi vào kéo máy cho qua thời gian.

Tôi đổi ra hai trăm đô và đưa cho cô ta một ly nhựa đầy tiền cắc để kéo cho vui. Chúng tôi hứa hẹn ai thắng sẽ đãi đối phương ăn một buổi tối sang trọng. Sau vài tiếng đồng hồ cả hai đều thua cạn ly và tôi chỉ còn lại một cắc. Tôi nhìn cô và nói đây là hy vọng cuối cùng. Khi tôi bỏ xu vào máy và lấy tay định kéo thì có một bàn tay mịn màng dịu dàng đặt lên bàn tay khô cằn của tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn cô nhưng cô chỉ nở một nụ cười nói chúng ta cùng nhau kéo nhé. Thế là chúng tôi đồng lòng kéo và không hề buông ra cho đến khi ba con số 7 hiện ra trên màn ảnh. Chúng tôi mừng rỡ ôm lấy nhau. Chưa kịp hôn nhau thì bị đạp một cú vào mặt. Cái thằng khỉ này làm ba nó vỡ mộng.

Con cái

Hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua. Chiều chủ nhật mệt rã rời. Không chỉ trông nom bốn thằng con mà còn bốn thằng cháu. Tám thằng ở chung một ngày hai ngày muốn ná thở. Dĩ nhiên là nhà bề bộn lắm. Nhưng chẳng lẽ phải dọn dẹp mãi. Thôi thì ráng lờ đi. Chừng nào rảnh tính sau.

Tôi có một số dự án cá nhân muốn thực hiện nhưng không có thời gian. Giờ phải dành hết thời gian cho con cái. Tụi nó lớn nhanh quá. Nhất là hai thằng lớn. Tôi áy náy lắm khi phải lo cho hai thằng nhóc nhỏ. Ngày mai tôi sẽ đi field trip với thằng Đạo. Thế là hai cha con được dành thời gian riêng cho nhau.

Làm cha mệt từ tinh thần đến thân xác nhưng tôi vẫn không hối hận về việc mình đã tạo ra chúng nó. Thấy tụi nó khỏe mạnh và tiếng bộ là quá đủ rồi.

Contact