Mỹ Mỹ: Burning Blue

Lần đầu nghe Burning Blue của Mỹ Mỹ, tôi không kiềm chế được đôi chân mình. Những con beats của Producer Kewtiie đập quá sôi động. Chẳng hạn ca khúc “Em chỉ muốn được chill (Poppin’)” được hòa âm theo nhịp điệu Latin flavor nghe như Shakira của Việt Nam. Cách hòa quyện giữa tiếng Việt và tiếng Anh của Mỹ Mỹ rất điêu luyện: “That’s how Ɩ play / Fuck boy in the way / Sẽ không đến một giây / Em đá anh ra khỏi đây”.

Có rất nhiều ca sĩ Việt (trong và ngoài nước) khi trộn hai ngôn ngữ lại nghe rất hilarious nhưng Mỹ Mỹ nắm được techniques hát R&B nên cách phát âm của cô nghe trôi chảy. Trong “Không ai khác ngoài em”, Mỹ Mỹ chơi luôn ba thứ tiếng: “No la baile sola / Baby come to me closer / Anh là nốt nhạc em tìm kiếm / Hãy đến gần hơn và nhảy điệu bossa nova”.

Nếu như chỉ chú ý đến cách hát mới mẻ của Mỹ Mỹ và những con beats say cuồng thì thật là thiếu sót. Trong “Burning Blue” có nhiều ca từ đầy khêu gợi và quyến rũ vì cái concept của album là “Giản Hạ Thủy”. Qua nhịp điệu R&B ballad, Mỹ Mỹ thầm thì rỉ vào tai ta, “Giống như nước em trôi nhanh từ khe suối nguồn / Len lỏi vào tim anh theo một cách không ngừng”. Khi cô hát, “Em đưa anh tan vào thế gian đôi ta… chỉ đôi ta”, thì ta cũng tan rã.

Qua điệu R&B upbeat trong “Love me like that”, Mỹ Mỹ đưa ta vào mê hồn trận: “Chỉ mình anh thôi, hãy bước vào đây / Mong đêm tối dài thật dài để được yêu nhau trong điên dại”. Cô tiếp tục cám dỗ, “Hãy đến đây với em / Chạm lấy đôi vai em gầy / Đừng nghĩ suy / Đừng tiếc chi”. Rồi thì, “Touch me, kiss me, feel me, love me / Thích ánh nến chập chới thêm nhiệm màu / Yêu nhanh hơn chẳng cần phải che dấu”. Ối zời ơi, cứu con với.

Nhưng nàng đâu chịu buông. Chẳng những thế, cô còn thách thức “Đố anh giữ được em” với những lời ca nóng bỏng: “It’s getting hot in herre / Hãy đến đây nắm lấy tay / Khóa lấy môi tuy em hơi tồi / Quấn lấy nhau mãi không rời / It’s freaking hot in here”. Còn ai nhớ Nelly không?

Lúc đầu khi cô hát “Delulu” nghe lạ lạ nhưng không rõ cô muốn ám chỉ điều gì cho đến khi “Em dắt anh vào trong thế giới chỉ riêng hai ta / Đến một hành tinh tình ái và coi là nhà / Ngắm nhìn trọn nhau từ dưới lên trên môi mắt mi”. Thì ra cô chơi chữ “Delululusion” rồi dụ dỗ ta “Stay here” với những lời lẽ đầy cuốn hút: “Baby, make up your mind / If you want thì anh cứ ghé sát bên tai / Làm tình nguyện xây thêm lâu đài / And tonight we gon’ fly”. Làm sao ta còn đủ sáng suốt để make up my mind khi biết “làm tình nguyện” chỉ “xây những lâu đài cát mơ”.

Burning Blue không chỉ đơn giản là một sản phẩm đầy sáng tạo từ tiếng hát đến hòa âm đến lời nhạc. Đây còn làm một mind-fuck album and I fucking love it.

In Defend of Jackass

Tôi chưa nghe qua nhạc của Jack nhưng tình cờ đọc qua bài phê bình “Ca sĩ Jack và sự ngạo mạn kém văn hóa” của tác giả Ngọc Tiền viết cho Báo Phụ Nữ. Ngọc Tiền cho rằng ca từ của Jack không tôn trọng khán giả, chẳng hạn như hai câu: “Mấy đứa không ưa anh ngoài đời làm sao mà dám / Anh hát chơi chơi hơn một kiếp của nó đi làm”. Cô cho là câu thứ hai, “lại càng phản cảm hơn, vì hàm ý hạ thấp giá trị lao động, phô bày cái tôi ngạo mạn và xem thường nỗ lực của người khác”. Ngọc Tiền đánh giá thêm:

Người nghệ sĩ có quyền sáng tạo và thể hiện cảm xúc, nhưng mọi sự sáng tạo đều cần đặt trong giới hạn của văn hóa. Với người của công chúng, lời nói và ca từ không chỉ là cảm xúc cá nhân, đó là hình ảnh đại diện cho họ trước khán giả. Khi ngôn ngữ trở nên hằn học, xúc phạm hoặc gợi phản cảm, người đầu tiên bị tổn hại chính là nghệ sĩ.

Theo tôi thì hai câu của Jack không có gì quá đáng. Câu thứ hai, “Anh hát chơi chơi hơn một kiếp của nó đi làm”, chỉ để nổ thôi. Quan niệm người Việt mình khắt khe quá, nhất là với thế giới “xướng ca vô loài”. Chỉ bấm nút nóng một chút là bị phán xét thiếu văn hóa, thậm chí còn cho là mất dạy.

Tôi là người Việt lớn lên trên đất Mỹ và đã quen với văn hóa tây phương nên tôi rất tôn trọng và quý mến quyền tự do ngôn luận. Hơn bao giờ hết tự do ngôn luận ở nước Mỹ bây giờ rất quan trọng. Nếu người dân Mỹ không biết giữ lấy, mất đi tự do ngôn luận là mất đi nền dân chủ của nước Mỹ tự do.

Nhạc rap ở Mỹ được thành công và chinh phục cả thế giới là vì tự do ngôn luận. Tôi nghe nhạc rap ở Mỹ quen rồi nên cũng không cảm thấy phản cảm trước ca từ của Jack. Nếu như Ngọc Tiền cảm thấy khó chịu với ca từ của Jack thì chắc chắn cô sẽ không thể nào chịu nỗi những lời rap của nhiều rapper ở Mỹ. Hai câu của Jack làm tôi gợi nhớ đến hai câu trong bài “Get ‘Em Girls” của Cam’ron như sau: “Whips on my fists, houses on my wrists / Your budget on my neck, your spouse on my dick”. Miễn dịch nhé. Tuy hai câu của Jack và Cam’ron có ý tưởng giống nhau nhưng khác một trời một vực.

Kính mời

Mùa hè hai năm trước, tôi có dịp qua Ottawa, Canada và được nghe ca sĩ Đào Nguyên hát live. Tôi có quay lại một clip ngắn chị trình bày ca khúc “Tình lỡ”, sáng tác của nhạc sĩ Thanh Bình. Cuối tháng này sẽ được nghe chị hát live tại Reston,Virginia. Anh em nào thích nhạc acoustic thì đến cùng thưởng thức nhé.

Halloween Party

Hân hạnh mời anh chị em ở vùng Hoa Thịnh Đốn (DMV) đến tham dự đêm nhạc acoustic, khiêu vũ, và karaoke cùng với hai khách mời đặc biệt đến từ Ottawa, Canada: ca sĩ Ðào Nguyên và pianist Viết Tấn.

Xem poster thêm chi tiết!

Tôi đã từng nghe Ðào Nguyên hát live ở Ottawa, Canada. Cô có chất giọng bốc khói và hát rất truyền cảm. Hãy nghe thử ca khúc “Cần thiết” của nhạc sĩ Nguyên Sa và Hoàng Thanh Tâm do Ðào Nguyên trình bày.

Anh Viết Tấn thì một người bạn thân và anh đánh đàn piano rất sành điệu. Anh Tân đam mê âm nhạc lắm nên tổ chức cho vui. Thậm chí anh còn bỏ tiền túi ra.

Bạn nào ở Virginia hay gần bên muốn đến tham dự và ủng hộ thì email Doanh để giữ chỗ nhé.

Lười

Mỗi lần bà xã giận vì tôi lười biếng, tôi giả thích, “Bởi anh lười nên anh đâu có làm gì đâu mà em giận”.

Tuấn Hưng: Nhạc…xưa

Tôi rất thích giọng hát đầy chất khói của Tuấn Hưng nhưng lại ít nghe album của anh. Mấy đêm nay lôi Nhạc…xưa của anh ra nghe. Anh hát “Niệm khúc cuối” như đang mượn lời lẽ của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên để bày tỏ lòng mình. Với “Cỏ úa” anh trút hết tâm hồn mình vào ca tư của nhạc sĩ Lam Phương. Anh ca chậm rãi và nâng niu từng chữ một. Anh phát âm nhẹ nhàng và rõ ràng (hơn Mr. Đàm nhiều). Anh hát “Đoản khúc cuối cho em” của Hoàng Trọng Thụy rất có cảm xúc.

Giáng Son: Sing My Sol

Khi đọc tựa đề album solo, Sing My Sol, của nhạc sĩ Giáng Son, tôi nghĩ là “Sing My Soul”, nhưng “Sol” ám chỉ đến nốt nhạc G. Giáng Son tự nhận rằng cô không phải là một ca sĩ có giọng hay và điều này cho thấy rõ qua ca khúc “Thu sớm” khi cô hát những nốt cao rất mỏng manh và yếu ớt. Tuy nhiên, cô biết điểm mạnh của mình nên đã thu album này theo dạng acoustic cùng với tiếng đàn guitar của nhạc sĩ Trần Đức Minh. Vì đây là những ca khúc do chính cô sáng tác nên cô bộc lộ được cảm xúc trong lời ca của mình. Chẳng hạn như “Nắng muộn”, cô hát mộc mạc và giản dị: “Nắng muộn một mình ngồi hát thầm / Từng lời ngẩn ngơ như thơ vang lên từ mơ”. Người nghe cảm nhận được từng chữ một trong đó. Nên theo tôi vẫn nghĩ tựa đề vẫn là “Sing My Soul” vì Giáng Son đã ca bằng tâm hồn của một người nhạc sĩ.

Nguyên Hà: Hôm qua hôm nay và sau này

Album năm 2020, Hôm qua hôm nay và sau này, của Nguyên Hà gồm có những ca khúc pop ballad êm dịu. Từ bài đầu, “Chờ ngày lời hứa nở hoa” (Hồ Tiến Đạt), đến bài thứ 5, “Hôm qua hôm nay” (TAW), những ca khúc mang âm hưởng đượm buồn và đều đặn.

Đến bài thứ 6, “Ví dụ” (Cao Minh), album mới đổi hướng sang giai điệu blues nồng nàn và giọng Nguyên Hà uyển chuyển nhẹ nhàng trong nhịp điệu swing. Bài kế tiếp, “Anh thích, em thích” (Amy Lương), Nguyên Hà cùng Hà Anh Tuấn thử thách phong cách swing. Cả hai cùng thí nghiệm scat singing. Nghe cũng khá nhưng chưa chuyên nghiệp lắm. Scat singing không chỉ đòi hỏi kỹ thuật mà còn sự tự tin và sự ứng biến nhanh nhẹn.

Ca khúc “Sau này hãy gặp lại nhau khi hoa nở” (Rinnie Blue) khép lại album với phần đệm orchestra trau chuốt. Nguyên Hà hát như muốn giữ lại người nghe, “Mình gặp nhau khi mùa hoa nở nhé / Xin đừng, đừng nói chia ly…”

Go Vail!

Á đù… Đến giờ mà còn bắt học DEI? Đám Vail này chắc chưa đi mưa nên chưa thấy lạnh. Thì ra toàn là dân trượt tuyết nên đéo biết lạnh. Chẳng những đành phải học DEI, mà tôi rất vui vì còn có công ty xem trọng giá trị của DEI.

Nguyên Hà: Điều vô lý thứ nhất

Điều vô lý là đây là lần thứ nhất tôi nghe Điều vô lý thứ nhất của Nguyên Hà hát ca khúc Hồ Tiến Đạt tuy album đã phát hành 6 năm trước. Tôi được biết đến và mê giọng hát Nguyên Hà qua tác phẩm bộ ba Địa Đàng của nhạc sĩ Quốc Bảo nhưng lại không tiếp tục theo dõi đường lối của cô sau đó.

Từ Địa Đàng thứ nhất (phát hành năm 2012) đến Điều vô lý thứ nhất (phát hành năm 2019), Nguyên Hà hát chuẩn hơn nhiều, đặc biệt là cách phát âm của cô không còn nặng nề như xưa nữa. Chẳng hạn như ca khúc chủ đề, cô hát rõ ràng từng chữ, “Ta mang về em một chút đường / Tan tan vào ta ta bớt đắng”, qua tiếng đàn guitar và cello mộc mạc.

Qua giai điệu blues buồn mang máng, cô hát ca khúc “Em ở đâu” nhẹ nhàng nhưng truyền cảm, đặc biệt câu, “Em chưa muốn về / Em đang muốn quên / Những lắng lo ngày nào những nỗi đau ngày mai”. Ca từ của Hồ Tiến Đạt cũng khá lãng mạn, “Hay em muốn về cùng tôi xây tổ ấm / Bên kia đồi, hong tóc khô bên trời / Nghênh ngang cơn gió thu về / Tóc em thơm mùi gạo khê / Em ơi hãy về”. Thời nay chỉ nấu cơm bằng nồi cơm điện đắt tiền làm gì mà còn mùi gạo khê.

Ca khúc êm dịu “Đôi điều cho ngày mai” được thu âm giản dị qua tiếng hát Nguyên Hà và tiếng đàn dương cầm. Nhưng lối dùng syncopation tạo ra phong cách piano jazz khiến cho ca khúc nổi bậc hẳn. Nhắc đến jazz thì phải đề cập đến bài song ca giữa Nguyên Hà và chính tác giả qua ca khúc có tựa đề rất thực tế, “Khi mình chán nhau”. Qua nhịp điệu bossa nova lả lướt, đột nhiên chàng hỏi nàng, “Một ngày không xa đó / Nếu tôi và em / Bỗng nhiên chán nhau”. Yêu nhau, bên nhau, chán nhau là chuyện thường cho những mối tình trẻ. Còn tình già như tôi thì không có quyền chán. Có chán cũng ráng chịu chứ than vắn thở dài cũng chẳng được gì.

Tuy khám phá hơi muộn nhưng Điều vô lý thứ nhất là một concept album đáng được thưởng thức từ đầu đến cuối từ giọng hát đến ca khúc đến hòa âm.

Contact