Lưu Hồng 2: Hận tình trong mưa

Với album thứ 2, Hận tình trong mưa (phát hành năm 1988 hay 1989), Lưu Hồng đu theo trend thời đó với những ca khúc được hòa âm (bởi nhạc sĩ Lê Văn Thiện) cho khiêu vũ. “Tình nghĩa đôi ta chỉ đẹp thế thôi” của Lam Phương được hòa âm với nhịp điệu tango nhộn nhịp. “Môi tím” một ca khúc Trung Hoa được dịch sang lời Việt và hòa âm theo điệu paso. Bài chủ đề, “Hận tình trong mưa”, cũng là một ca khúc ngoạn (Nhật Bản) được Phạm Duy lịch sang lời Việt. Cô trình diễn cũng rất truyền cảm. Phần hòa âm cho “Người yêu dấu” y chang như của Ngọc Lan. Ngọc Lan hát ca khúc này điệu đà và dễ thương. Còn Lưu Hồng thì truyền cảm nhưng có chút bất cần. Mỗi người mỗi vẻ. Tuy album này đã xa xưa nhưng vẫn đáng thưởng thức.

Lưu Hồng 1: Nhạc vàng chọn lọc

Tôi được biết đến tiếng hát Lưu Hồng vào đầu thập niên 90 (lúc tôi mới định cư ở Mỹ) qua những liên khúc cô cộng tác với những ca sĩ cùng thời như Ngọc Lan và Kiều Nga. Trong khi giọng hát Ngọc Lan dịu dàng và ngọt ngào, Kiều Nga mạnh mẽ và trong sáng, thì giọng hát Lưu Hồng có chất sương khói và một chút bất cần. Tuy cô không nổi tiếng như Ngọc Lan và Kiều Nga vào thời điểm đó, tôi vẫn nhớ mãi giọng hát khá riêng biệt và quyến rũ của cô.

Cách đây 20 năm tôi có viết về album Ðêm mưa ngoại ô của cô. Tôi cứ ngỡ rằng cô không thu âm nhiều cho đến gần đây tôi mới phát hiện trên Spotify, cô đã sản xuất những sản phẩm riêng của cô. Năm 1988, Lưu Hồng phát hành album đầu tay cho riêng mình với tựa đề Nhạc vàng chọn lọc. Mới đó mà đã 37 năm rồi.

Album mỡ màng với “Giáng Ngọc” của Ngô Thụy Miên qua nhịp điệu tango lả lướt. Tiếp đến với “Người tình và quê hương” của Trịnh Lâm Ngân qua nhịp điệu boléro mượt mà. Với chất giọng khàn và bụi bụi, Lưu Hồng trình bài ca khúc nào cũng đạt. Đáng lý ra cô nên giữ nguyên đại từ chỉ ngôi của Phạm Duy viết trong ca khúc “Tình hờ”. Khi cô hát “Khi tôi tìm đến anh là tìm vui trong chốc lát” nghe hơi giống kĩ nữ.

Tuy Nhạc vàng chọn lọc không có một chủ đề nhất định, nhưng vẫn đáng được thưởng thức. Những tiếng hòa âm của nhạc sĩ Lê Văn Thiện đưa tôi về với những chuỗi ngày mới chân ướt chân ráo đến Mỹ.

Du Tử Lê: Đời mãi ở phương đông

Tập thơ Đời mãi ở phương đông của nhà thơ Du Tử Lê phát hành năm 1974 lúc ông 32 tuổi. Ông viết trong tình trạng ưu uất và vốn đã nên những bài thơ tình của ông nói lên sự đau đớn: “tình như một đường gươm / ngực đây, gươm hãy ngập”.

Hạnh phúc lúc đó đối với ông cũng rất sầu muộn. Trong “Khi ở biển với T.C”, ông viết:

hạnh phúc ở trên cao
ta đào sâu dưới đáy
hãy vỗ lên đời tan
Những ngày mưa lệ nhạt

Và ông kết thúc rằng:

hạnh phúc không có chân
cách gì ta đuổi được
tình yêu không có cánh
làm sao ta bay theo
tất cả ở tim người
cõi hư vô thần thánh

Lớn lên vào thời điểm chinh chiến, ông thèm thuồng da thịt như thèm thuồng hòa bình:

ta trở về nha trang
thấy trời ôm biển lạ
bỗng anh thèm ôm em
thấy nụ hôn rất ngọt
thấy ngực thơm mùi trầm
ôi hòa bình hòa bình

Và “Giữ đời cho nhau” là bài thơ quen thuộc vì được nhạc sĩ Từ Công Phụng phổ thành ca khúc:

ơn em thơ dại từ trời
theo ta xuống biển vớt đời ta trôi
ơn em, dáng mỏng mưa vời
theo ta lên núi về đồi yêu thương
ơn em, ngực ngải môi trầm
cho ta cỏ mặn trăm lần lá ngoan
ơn em, hơi thoảng chỗ nằm
dấu quanh quẩn dấu nỗi buồn một nơi
ơn em, hồn sớm ngậm ngùi
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau

Tôi đọc tập thơ này sau những buổi trượt tuyết để thư giãn. Những lúc đó thân thể mỏi mệt và đầu óc cũng không tỉnh táo. Tuy nhiên tôi cảm thấy thích những lời thơ sâu sắc của ông. Nếu có cơ hội tôi sẽ tìm đọc thêm thơ của ông.

Cảm ơn những người bạn dễ thương của vợ

Từ ngày hai đứa quen nhau đến vài năm gần đây, hai vợ chồng chỉ quây quần bên gia đình nhỏ. Thỉnh thoảng tôi có ông bạn thân từ Canada qua chơi. Còn vợ thì chỉ ở nhà với con cái. Nhiều lần hai vợ chồng tâm sự với nhau: “Chắc hai đứa mình chẳng bao giờ quen biết bạn bè”.

Từ lúc cho tụi nhỏ gia nhập vào Liên đoàn hướng đạo Hùng Vương, tôi cũng quen được một số anh em cùng sở thích: ăn nhậu và nói xàm. Vài tuần hoặc vài tháng anh em tụ họp ngày cuối tuần làm vài chai whiskey và tầm xàm cho cuộc đời nó đỡ chán. Những lần đi ra ngoài mà vợ ở nhà trông con, lương tâm tôi cũng bị dằn vặt. Tôi hứa nếu vợ có dịp đi chơi cùng bạn bè, tôi sẽ trông đám con.

Thời gian gần đây vợ kết nối lại với bạn học xưa. Cũng may là có hai cô bạn khá thân thương ở gần. Mấy ngày vừa qua, những người bạn cùng trang cùng lứa tụ họp với nhau tung hoành vùng DMV. Cuối cùng tôi cũng thực hiện được lời hứa. Khi vợ vắng nhà, tôi chăm sóc đám con. Tuy nhiên, ham vui nên tôi cũng nhập vào ăn ké vào những buổi chiều. Có người nấu món cháo lòng quá chất lượng.

Mười mấy năm qua, hai vợ chồng bận bịu chăm lo con cái. Giờ đây thỉnh thoảng cũng phải dành thời gian riêng để chăm sóc bản thân. Nhất là cuộc sống hiện nay lúc nào cũng dồn dập và áp lực rất dễ bị lôi vào tình trạng trầm cảm. Có bạn bè tâm sự đôi lời hay than phiền về chồng con cũng thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Thấy được vợ mở rộng ra hơn, tôi cũng vui và hạnh phúc. Cảm ơn những người bạn dễ thương của vợ.

Chủ nhật vừa rồi

Sáng Chủ nhật thức dậy với nỗi buồn mang máng. Thế là mùa trượt tuyết đã hết. Tôi do dự không biết có nên lái xe một tiếng rưỡi đồng hồ để dự tiệc chia tay cùng đồng nghiệp hay không. Nghĩ lại mấy tháng mùa đông vừa qua Chủ nhật nào cũng vắng nhà nên quyết định không đi tiệc. Ở nhà dành thời gian với đám con.

Việc đầu tiên tôi làm là tắt hết mạng vì bà xã vẫn còn ngủ. Tôi trở vào phòng đọc sách. Không lâu tôi nghe được tiếng dương cầm từ nhà dưới. Tôi biết ngay thẳng Đán tập đánh đàn. Như tôi, nó cũng thích sớm nhưng nó không đọc sách mà mở máy vi tính chơi game. Hôm nay không có mạng, chơi không được nên nó mới tập đàn.

Tôi xuống lầu nghe nó tập và pha ly cà phê uống. Tập xong nó hỏi tôi mở mạng lên và tôi lắc đầu. Nó chiên trứng và bacon ăn sáng. Nếu có mạng, nó mải mê chơi game chứ không chịu ăn. Ăn xong tôi rủ nó đánh banh bông. Từ hồi mùa hè nó muốn chơi banh bông và tôi đã ráp cho nó bàn banh bông ở basement nhưng nó chỉ chơi và lần. Không có mạng nó mới chịu chơi.

Chơi xong tôi rủ nó đi Costco mua rau. Nó cũng chịu vì dạo này nó ăn rau rất nhiều. Nhưng lúc 10 giờ thì mọi người cũng dậy ăn sáng. Nó lên cơn nghiện làm dữ bắt tôi phải mở mạng lên. Tôi nhất quyết không mở. Chỉ có vợ kêu tôi mới mở thôi vì vợ phải làm việc. Làm việc ở nhà cũng có cái hại. Không thể tắt mạng để mấy thằng con nghiện nặng nề.

Tôi đề nghị đưa hết cả nhà đi chợ Á Đông. Ở nhà không có mạng nên mấy đứa nhỏ cũng chịu. Chỉ thằng Đán thì không nhưng không ai ở nhà hết (bà ngoại cũng đi) nên nó bắt buộc phải đi.

Đi chợ cũng chẳng mua gì vài món ăn vặt. Đi chợ xong, tôi đưa cả nhà đến tiệm Krispy Kreme để mua donuts màu xanh lá cây. Mỗi năm Krispy Kreme chỉ làm donuts màu xanh lá cây vào dịp St. Patrick’s Day. Tôi rất mê loại bánh ngọt này, nhất là thưởng thức lúc bánh mới ra lò còn nóng.

Chưa kịp đến Krispy Kreme thì mọi người đã đói. Tôi ra ý kiến ghé tiệm “thức ăn tâm hồn” (soul food) gần ở Krispy Kreme. Soul food là món ăn của người da đen gồm có món gà rán, cá chiên, và grits. Bọn nhỏ thì mê món gà rán giòn rụm với mùi vị thơm tho. Còn người lớn thì ăn món cá chiên. Riêng cá nhân tôi lại thích món grits béo béo của bơ và ngọt ngọt của bột bắp.

Dĩ nhiên ăn xong phải qua Krispy Kreme để ăn bánh donut xanh lá cây. Hơn đáng tiếc rằng lúc chúng tôi đến, chiếc conveyor belt làm bánh đã ngưng hoạt động. Thế là không có bánh mới ra lò để thưởng thức. Thôi đành mua bánh nguội.

Lúc về đến nhà, tôi buồn ngủ quá nên đánh một giấc ngủ trưa muộn. Thức dậy tôi nhờ Đán cùng tôi hút bụi hai chiếc xe đã quá dơ trong những ngày mùa đông. Thằng Đạo thì đi ăn sinh nhật. Thằng Xuân thì đi tập bơi. Thằng Vương thì là vua nên không làm. Chỉ còn thằng Đán là nhờ được. Tuy biết nó làm ẩu tả cho xong để đi chơi game nhưng cũng phải bảo nó làm.

Thế là ngày Chủ nhật cũng nhanh chóng trôi qua. Được dành thời gian với gia đình là hạnh phúc rồi.

Cơn sốt mùa xuân

Thế là mùa xuân đã đến. Chủ nhật sắp tới là ngày cuối cùng của mùa trượt tuyết. Cố gắng đến dự buổi tiệc cuối cùng đồng nghiệp hẹn gặp lại cuối năm.

Việt làm chính cũng trong giai đoạn căng thẳng. Không biết tương lai sẽ ra sao nhưng tôi cũng không lo ngại gì. Thiếu gì người bị mất việc không chỉ riêng mình. Đến đâu hay đến đó.

Việc nhà thì vô phương. Không biết phải bắt đầu từ đâu. Chăm sóc và dọn dẹp nhà cửa là những điều khiến tôi phiền muộn nhất. Nhìn xung quanh chỗ nào cũng đồ với đạc. Có những thứ nên sửa sang. Tôi không làm được nhưng cũng không dám bỏ tiền ra làm nhất là vào thời điểm này không biết công ăn việc làm ra sao.

Thời tiết càng đẹp, đầu óc càng không yên. Mệt mỏi và chán nản trước những áp lực trong cuộc sống. Buồn man mát, buồn rười rượi buồn ngủ, buồn phiền. Những cảm giác của cơn sốt mùa Xuân. Sau cơn sốt sẽ trở lại bình thường. Tôi sẽ không sao cả. Tôi sẽ vượt qua.

Giang Trang: Trịnh cuối

Sau nhiều năm Giang Trang trở lại dòng nhạc Trịnh với giai điệu mới đậm chất blues, rock, và jazz. Giang Trang cũng thay đổi cả cách hát. Lúc trước cô hát nhẹ nhàng và đơn giản như kể chuyện. Giờ đây cô kéo dài và dùng chất run (vibrato) hơi nhiều. Cô trình bài “Vết lăn trầm” nặng và não nề không phù hợp với điệu blues rock. “Còn ai với ai” cũng thế. Cách hát của cô hơi bị nhựa và bị gò bó. Đáng tiếc thật vì những phần nhạc rất thú vị. Phải chi cô hát tự nhiên như xưa.

Nợ mẹ

Hôm nay lật lại quyển sổ tay nhìn thấy những chữ chính tay tôi đã viết: “Thiếu má $28,925”. Đó là tổng số tiền phí đại học tôi đã mượn mẹ. Năm 1997, tôi học ở La Salle University với học phí khoảng $25,000 một năm. Sau tiền học bổng, mỗi năm tôi phải đóng khoảng $7,000. Hai năm đầu, tôi vay nhà nước và ngân hàng. Hai năm sau, tôi vay mẹ. Sau bốn năm, tôi mượn thêm mẹ để trả hết nợ cho nhà nước và ngân hàng. Tôi hứa sẽ trả góp cho mẹ.

Tôi ra trường năm 2001 không tìm được việc. Đến một năm sau tôi mới bắt đầu có công việc chính thức. Việc đầu tiên tôi làm là mở một tài khoản riêng của mẹ và mỗi tháng tiền lương của tôi đưa thẳng vào tài khoản $500. Tôi nói với mẹ, “Má cần tiền thì cứ nói với con nhé”. Mẹ “ừ” nhưng chẳng bao giờ bảo tôi rút tiền. Sau 5 năm tôi trả hết số nợ.

Một trong những ảnh hưởng lớn nhất của mẹ với tôi là cách xử lý tiền bạc. Mẹ dạy tôi rằng, “Có vay có trả.” Mẹ xài tiền của mình kiếm được bằng mồ hôi nước mắt và không bao giờ dùng tiền người khác. Mẹ đã sống rất đúng với câu: “Nghèo cho sạch, rách cho thơm”.

Bập bềnh

Trong những tháng ngày sắp tới không biết công ăn việc làm sẽ ra sao. Vợ làm chính phủ đang bàng hoàng. Tôi làm trường Đại học của tiểu bang rồi cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi bàn với vợ từ đây đến 2028, chúng ta nên hạn chế mọi chi phí có thể hạn chế. Chẳng hạn như không đi nhà hàng nữa. Không sắm đồ đạc nữa. Mấy tháng nay đang có ý định mua xe mới vì chiếc xe cũ đã chạy hơn 200,000 dặm nhưng thôi. Chạy xe củ tiếp cho đến khi nào không còn chạy được nữa.

Nghỉ mát hay nghỉ hè gì cũng cắt đi bớt. Cũng may là mùa đông đi trượt tuyết không tốn kém như xưa nữa nên vẫn có thể giữ lại được. Chỉ phải bỏ ra hai ngày cuối tuần đi dạy thôi. Đi trượt tuyết có lợi không chỉ cho cơ thể mà luôn cả đầu óc. Từ lúc đi trượt tuyết tôi không còn bị căng thẳng nữa nên khỏi phải đi trị liệu tâm lý đỡ tốn tiền therapy.

Bàn thì mình tôi bàn thôi. Vợ không lên tiếng gì cả mà chỉ phán một câu, “Dĩ nhiên anh đâu muốn đi đâu ngoài đi trượt tuyết”.

Đánh mất tự do

Hơn 50 năm trước, người Việt bỏ nước ra đi tìm tự do. Họ mạo hiểm cả tính mạng để rời bỏ cộng sản. Thế mà phần nhiều lại ủng hộ kẻ độc tài vào năm 2024. Không biết là mê muội hay ngu muội. Hay cả hai.

Mấy ngày qua tôi định hỏi thăm những người bạn làm cho chính phủ coi họ có còn công việc hay không. Nhưng nghĩ lại, họ đã bầu cho kẻ độc tài thì ráng chịu. Hy vọng sau lần này, họ sẽ sáng suốt hơn.

Nền dân chủ ở Mỹ sắp sụp đổ. Tự do cũng sẽ tan biến thôi.

Contact