Gắn bi dương vật

Tôi sống trong một trong những đất nước hiện đại nhất trên thế giới hơn 30. Thế nhưng lối suy nghĩ của tôi vẫn rất cổ lỗ sĩ. Tôi vẫn chưa gia nhập với thế giới xăm. Tuy nhiên, tôi vẫn tôn trọng tự do của cá nhân. Thân thể của ai muốn làm gì thì làm. Cũng như phá thai hay không là quyền chọn lựa của phụ nữ. Tôi không có ý kiến gì cả.

Gần đây tôi trở lại Facebook và đã bị lôi vào những video clips. Đa số là xem những sinh hoạt trong nước. Mấy hôm nay tôi xem một thanh niên trong nghề xăm. Anh ta có cửa hàng chuyên về xăm. Có một clip anh giới thiệu một anh Việt Kiều về nước nhà gắn bi. Lúc đầu tôi cũng không hiểu cho lắm nên cũng không để ý. Hôm nay tôi mới khám phá là gắn bi vào vương vật để tăng cường công lực lúc quan hệ tình dục. Gắn bi để cả hai được phê.

Dĩ nhiên tôi chẳng bao giờ tin tưởng những tay xăm để bắn những hòn bi vào nơi nhạy cảm nhất của tôi. Hơn nữa tôi không bị vấn đề vươn lên. Ngược lại tôi cũng cảm thấy nguy hiểm cho người đối tác trong lúc quan hệ. Lỡ như những hòn bị chạy vào miệng hoặc vào âm đạo thì sao.

Tình hờ

Tôi đang lừa dối em
Mà sao em không biết
Những lời nói tình duyên
Với tôi không cần thiết
Chớ nên thề thốt chi
Ðùa vui thôi đấy nhé
Say đắm và si mê
Sẵn sàng đang nhạt nhoè.

Tội nghiệp quá, xây những lâu đài cát mơ
Biển vắng trong chiều sắp mưa
Tình cũng như là đám mây mịt mù
Tình là nhớ, xin nhớ không lừa dối ai
Ðừng nói câu chuyện lứa đôi
Tình cũng như dòng nước trôi.

Khi tôi tìm đến em
Là tìm vui trong chốc lát
Ðến một lúc rồi quên
Nhớ nhung không cần thiết
Khi em hiểu rõ tôi
Yêu nghĩa là phai phôi
Nghĩa là mang hận hoài.

Phạm Duy

Đi biển

Ngày thứ sáu lại đến. Sau ngày làm việc hôm nay, ngày mai đi biển Wildwood một tuần. Lần đi nghỉ mát này chỉ riêng gia đình nhỏ thôi. Đi đông cũng vui nhưng cũng có cái buồn. Tụi nhỏ tụ tập lại xem iPad hay chơi game. Rất khó khăn tách rời bọn nó ra khỏi máy vi tính.

Tôi không muốn con mình đi vacation mà vẫn chỉ ngồi trong nhà trọ. Nếu chỉ chơi game thôi thì cần gì phải đi xa, mướn nhà cho tốn tiền. Ở nhà chơi được rồi. Con mình thì mình dễ nói. Con người khác mình đâu thể nào nói được. Thôi thì cứ để mặc tụi nó chơi từ sáng sớm lúc mở mắt đến khuya lúc đi ngủ.

Tôi cũng chẳng hứng thú làm gì khác ngoài vô phòng nằm đọc sách. Hy vọng lần này sẽ lôi tụi nó đi tắm biển, đạp xe, đi skatepark, và viếng thăm những nơi lân cận.

Càng ngày tụi nhỏ càng bị lún sâu vào thế giới điện tử mà không thể nào kéo ra được. Dường như bây giờ là chuyện bình thường mà cha mẹ phải chấp nhận nhưng tôi vẫn luôn lo sợ tụi nó sẽ bỏ hết các môn học, thể thao, và các sở thích khác và chỉ tập trung vào thế giới mạng.

Viết cho ngày thứ hai

Sáng nay dậy sớm lúc sáu giờ bắt tay vào công việc ngay vì khỏi cần phải đến văn phòng. Khoảng tám giờ đám nhỏ tự thức dậy cho dù không cần phải đi học. Đạo và Đán ngồi vào máy viết bài. Đạo phải viết ít nhất 500 chữ. Còn Đán phải viết ít nhất 300 chữ. Đến 12 giờ trưa phải nộp nếu không muốn tham gia trại huấn luyện đá banh.

Còn Xuân thì 9:30 sáng đi học bơi 45 phút. Chỉ có Vương là được tự do xem iPad. Khoảng 11 giờ trưa vợ có hẹn ở Eden với mấy người bạn cũ. Ít khi vợ có dịp gặp bạn bè. Vả lại đã 23 năm rồi mới gặp lại nhau nên càng đáng quý. Tôi cũng muốn vợ dành một chút thời gian riêng cho chính mình.

Gần 12 giờ trưa, tôi đưa bốn đứa nhỏ cùng với bà ngoại tụi nó đi ăn trưa. Định đi ăn nhà hàng Việt Nam nhưng lúc đến nơi tụi nhỏ lại đổi ý chọn Subway bên cạnh. Chắc ăn đồ Việt hoài tụi nó cũng ngán. Tôi thì đồng ý ngay vì Subway rẻ hơn nhà hàng Việt. Vả lại buổi trưa ăn nhẹ một chút để đi ra skatepark. Đạo và Đán mỗi đứa một ổ. Xuân và Vương chia nhau một ổ. Bà ngoại tụi nhỏ chưa đói nên không muốn ăn. Tôi vẫn mua một ổ chia đôi.

Ăn trưa xong, cả nhà cùng ra skatepark. Nắng trưa nóng nực skate một tí là đổ mồ hôi. Tụi nhỏ muốn chuyển qua đá banh. Tôi và thằng Xuân một đội. Đạo và Đán một đội. Lâu ngày không chạy bộ đá banh và trời thì nóng bức nên mệt rã người. Gần 2 giờ, chúng tôi trở về nhà. Tôi tiếp tục làm việc và cho phép tụi nhỏ chơi game trên máy tính. Những ngày tôi làm việc ở nhà thì phải cố gắng hạn chế tụi nó dùng máy di động.

Đến 4 giờ chiều tôi xong công việc nên gọi Đạo và Đán ra cắt cỏ. Vương đi ngủ với bà ngoại. Gần 4 giờ rưỡi vợ đi chơi với bạn bè về và đưa thằng Xuân đi thi bơi. Lúc 5 giờ Đạo và Đán cũng cắt xong cỏ nên tôi đưa ba anh em với bà ngoại tụi nó đến chỗ thi bơi của Xuân.

Chiều thứ hai mà xe ở parking cũng đầy nghẹt nên tôi cứ ngỡ là chiều thứ sáu. Hôm nay lần đầu tiên Xuân thi bơi freestyle. Vậy mà được thắng nhất. Còn breaststroke thì nó đứng nhì. Mới tham gia năm đầu tiên mà thi như thế là có triển vọng rồi. Hy vọng nó sẽ tiếp tục vươn lên.

Đến 8 giờ 30 phút, cuộc thi mới chấm dứt. Chúng tôi trở về nhà mỗi người làm một tô phở nhỏ cho ấm bụng. Thế mà đến 10 giờ 30 phút mới lên giường. Cũng may là bọn nhỏ tiếp tục nghỉ hè nên cũng không cần phải thức sớm. Chỉ có tôi ngày mai phải vào chỗ làm. Thôi thì chuyện ngày mai để hôm sau tính. Hôm nay quả là một ngày thứ hai tuyệt vời.

Thứ sáu trời mưa

Cả tuần nay trời mưa. Hôm nay cũng vẫn mưa nhưng dù sao đi nữa cuối tuần đã đến và công việc tạm gác lại. Thời gian gần đây một ngày làm việc trôi qua là khỏe rồi. Tôi không cần biết đến ngày mai công việc sẽ ra sao. Tôi không còn coi nặng việc làm nữa thì đau đầu óc cũng nhẹ nhàng hơn.

Ở nhà tôi còn có người vợ và đàn con thơ. Tôi chú tâm đến gia đình nhiều hơn. Công việc này mất tôi sẽ tìm công việc khác. Thời gian với vợ con qua đi không thể nào tìm lại được. Mấy đứa nhỏ càng ngày càng chống lớn. Mình thì càng ngày càng già không biết được ngày mai sẽ ra sau.

Cha mẹ lần lượt ra đi. Rồi sẽ đến lứa tuổi các anh chị. Hai tuần trước được tin người anh họ bị đột quỵ trầm trọng ở tuổi 63. Bác sĩ cho biết 70 phần trăm anh có thể mất trong vòng 30 ngày. Mấy mươi năm qua anh lo cày kiếm tiền nuôi vợ con. Hai đứa con cũng đã tốt nghiệp đại học. Anh gần đến tuổi về hưu thì chuyện không may xảy ra.

Nhìn thấy hoàn cảnh của anh, tôi càng cảm thấy chán nản cuộc đời này. Mấy mươi năm làm việc rồi mà không kịp hưởng thụ gì cả. Chẳng lẽ mình phải chịu sự sắp xếp của xã hội này? Lúc nào cũng phải kiếm tiền để kiếm sống? Chẳng lẽ không còn lựa chọn nào khác? Tôi không biết thương mại cũng chả biết đầu tư. Chắc là như vậy rồi. Thôi thì đến đâu hay đến đó lo ngại gì ngày mai.

Cha mẹ trực thăng

Chủ nhật vừa rồi tôi tình nguyện đưa thằng Đạo và các cháu trong Liên Đoàn Hùng Vương đi cắm trại một tuần lễ. Từ nơi cư ngụ của chúng tôi đến chỗ cắm trại lái xe gần năm tiếng đồng hồ. Tôi ngại lái trong ngày mệt nên tham gia cùng ba gia đình khác ở lại khách sạn một đêm rồi ngày hôm sau mới về.

Thay vì ở khách sạn, một trong những phụ huynh thuê một căn nhà trong khu resort sang trọng gồm có 5 phòng ngủ với giá tiền $800 một đêm. Chia ra mỗi gia đình cũng chỉ $200. Tôi chỉ đi có một mình nên ba gia đình kia chỉ lấy tôi $100.

Vì hai gia đình có con gái (13 và 14 tuổi) đi cắm trại qua đêm mà không được bên cạnh cha mẹ nên họ ở lại lỡ ngày mai hai đứa con gái không chịu nỗi sẽ đưa tụi nó về luôn. Tối hôm đó khi vào nhà trọ, các cha mẹ ngồi lại với nhau tán dóc. Mấy ông uống vài chai bia nhân dịp ngày lễ cha. Một bà mẹ trong đám cứ nhắn tin cho con gái. Rồi thì con gái đòi về thứ tư.

Chắc là con gái nên họ lo lắng đến thế. Tôi có con trai nên cũng chẳng để ý tới. Lúc đưa thằng Đạo đến nơi cắm trại. Tôi chỉ ôm nó một cái rồi ra đi. Nó chẳng nhắn tin gì tôi và tôi cũng thế. Thằng này biết tự lập nên tôi không phải lo lắng gì. Tôi cũng tin tưởng các người trưởng trong hướng đạo. Họ sẽ lo lắng tốt cho đám trẻ.

Riêng tôi lúc ở nhà trọ thì nhớ đến vợ con còn ở nhà khi thấy ba gia đình kia quấn quýt bên nhau. Vợ tôi không mấy thích xã giao với người ngoài cho dù bạn bè đủ thân. Mấy ông cứ trêu tôi là vẫn còn độc thân. Đi gặp gỡ bạn bè hay đi cắm trại, thường thì tôi chỉ đi một mình hay đi với con cái. Ít khi nào vợ chồng đi chung. Họ thì lúc nào cũng đi cả gia đình.

Ngày của cha

Vào ngày của cha, người ta chúc cho những người cha một ngày vui vẻ. Giờ đây vào ngày cha, con chỉ nghĩ đến ba. Xin cầu nguyện cho linh hồn của ba được yên nghỉ.

May mà có em

Mấy hôm trước tình cờ tìm được bộ ảnh chụp lúc hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật ở Jamaica sau ngày cưới. Nhìn lại vợ 15 năm trước trẻ đẹp và hồn nhiên. Giờ đây em đã mòn mỏi theo thời gian nhưng trong con tim và đôi mắt tôi em vẫn là tất cả.

Mười lăm năm qua, chúng tôi đã trải qua bao nhiêu sóng gió trong cuộc sống. Có lúc tưởng đâu tan vỡ nhưng rồi mọi chuyện cũng êm xuôi. Vài năm gần đây tình cảm vợ chồng mặn nồng hơn. Đời sống tuy vẫn căng thẳng nhưng gắn bó hơn mười năm trước.

Từ công việc đến đời tư, tôi có một số vấn đề cần phải giải quyết. Tôi cố gắng quên đi quá khứ. Tôi cố gắng xua tan những phiền muộn. Tôi cố gắng dập tắt những cơn ám ảnh. Tôi cố gắng kiềm chế những thói nghiện ngập. Tôi không đủ lý trí và sự tự tin của chính mình để vượt qua. May mà có em ở bên cạnh động viên và giúp đỡ tôi xoá tan những giây phút u ám.

Phạm Duy: Kỷ niệm 10 năm ngày mất 2013–2023

Để tưởng niệm một thập niên từ khi cố nhạc sĩ Phạm Duy từ giã cỏi trần, Phương Nam Phim phát hành bộ tuyển tập gồm 40 ca khúc được gắn liền với hàng triệu con tim Việt Nam trên toàn thế giới.

Mười mấy năm qua tôi cũng đã từng nghe những bài được thu âm trong tuyển tập này như “Áo anh sứt chỉ đường tà” qua phần trình bài của Đức Tuấn với dàn nhạc hào hùng, “Cỏ hồng” qua phần trình bài của Nguyên Thảo với giai điệu bossa-nova, hay “Ngày trở về” với giọng ca truyền cảm của Hồng Hạnh. Những ca sĩ chuyên hát dòng nhạc Phạm Duy như Thái Hiền, Tuấn Ngọc, Lệ Thu, Ánh Tuyết, và Duy Quang thì khỏi phải bàn.

Thú vị hơn là những ca sĩ không phải thuộc sở trường nhạc Phạm Duy nhưng lại ca rất thành công như Khánh Linh trình bài “Tóc mai sợi vắn sợi dài”, Khánh Linh cùng 5 Dòng Kẻ qua ca khúc “Em lễ chùa này”, hay Ngọc Khuê thổi phong cách của cố vào “Bài ca sao”. Nổi bật là ca khúc “Tình ca” do Mỹ Linh trình bài cùng với dàn nhạc orchestra.

Cả cuộc đời cống hiến cho làng âm nhạc Việt Nam của nhạc sĩ Phạm Duy, ông đã sáng tác hơn cả nghìn bài nên đây chỉ là một bộ sưu tập nhỏ nhưng đầy giá trị. Mùa hè năm nay tôi sẽ nghe tuyển tập này để tưởng niệm người nhạc sĩ tài hoa của chúng ta.

Sinh nhật 86 của mẹ

Lúc xưa mỗi lần đến ngày này, con điều gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật mẹ. Mẹ vẫn luôn ngạc nhiên hỏi, “Ủa hôm nay ngày sinh nhật của tao hả”? Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ 86 của mẹ. Con không còn được nghe giọng nói của mẹ nữa nhưng con cảm giác được mẹ vẫn nghe lời nói từ con tim của con.

Càng lớn khôn, càng trưởng thành, càng trải nghiệm trong cuộc sống, con càng ao ước được về với mẹ. Chỉ có bên mẹ con mới cảm nhận được một tình thương vô điều kiện. Vì đồng tiền, vì lợi danh, vì chức quyền, ở cõi tạm này có quá nhiều điều phức tạp. Chỉ có bên mẹ con mới nhận được sự yên tĩnh cho dù bên ngoài đầy sóng gió và bão tố.

Mỗi lúc bị lôi cuốn vào những cơn xoáy muộn phiền, con tâm sự với mẹ và luôn được nguồn năng lượng tiềm ẩn của mẹ đưa con đến lối thoát như mẹ đã từng dìu dắt con ra khỏi những điều khó khăn của tuổi ấu thơ.

Mẹ ra đi nơi này vẫn thế. Vẫn có mẹ trong tim chúng con. Chúc mẹ ngày sinh nhật vui vẻ.

Contact