Que Sera, Sera

I am having a blast working with a high-level incompetence. I layed out all the issues so that later on I can say, “I told you so.” If we are not tackling the challenges now, they will come back and bite us later on. I have been in this game for so long that I can foresee what will go down. I offer my advice and expertise. Take it or leave it. Just don’t blame me for all the fuck-ups later on. I have spoken up and documented my concerns; therefore, I will not take responsibility for the decisions I didn’t make.

I have learned to play along. As far as I am concerned, I am fine if they pay me no mind, just pay me money. I am not in a position to make my case or to prove my skills. If my position is based on my level of competence, I am secured. Then again, nothing is secure and stable. I can’t spend my time worrying about the future. I just have to take it one day at a time. Que sera, sera.

I have many things else to keep me occupied. I am going to be alright. I won’t let anybody else or anything else hold me down. I just have to keep on moving. I have been around the block long enough to keep myself sane and focus. I don’t let all the distractions get in my way. I have a family to look after. That’s where I am at right now.

Chị qua chơi

Thứ ba tuần trước chị tôi qua nhà chơi. Con của chị cũng qua tuy không đi cùng nhau. Lâu lắm rồi mới có dịp hai chị em và đứa cháu dành thời gian cho nhau. Ở Virginia tôi đưa chị và cháu đi tham quan những địa điểm danh lam thắng cảnh ở khu vùng này.

Sáng thứ năm tôi rủ vợ, mẹ vợ, chị và cháu đi ăn dim sum gần nhà. Ngồi trò chuyện thì hỏi thăm đứa cháu tình hình tìm công việc ra sao. Vợ tôi góp ý và động viên cháu học cao học ngành y. Chỉ thế thôi mà cháu nổi giận cho rằng ai cũng tạo áp lực cho nó. Thế là nó bỏ không chịu đi chơi với tôi và mẹ nó. Nó về lại nhà tôi dọn đồ bỏ qua nhà bạn nó.

Chị ở lại chơi với gia đình tôi đến trưa chủ nhật mới về. Thấy hoàn cảnh của chị tôi cũng chạnh lòng. Tưởng đâu con cái lớn khôn rồi đỡ phải lo lắng. Thương con, lo cho con, dặn dò con, dạy dỗ con, vậy mà con nó không hiểu được nỗi lòng của cha mẹ. Chị cũng thế. Tôi cũng thế.

Lạnh

Mùa đông sắp đến. Nhiệt độ xuống thấp. Sáng sớm đạp xe ra trạm xe buýt gió lạnh thấu xương. Mùa đông còn lạnh hơn nữa làm sao chịu cho nổi. Chắc phải lội bộ thôi.

Hoặc đóng tiền gửi xe mấy tháng mùa đông. Từ ngày đi làm không có xe, không ra ngoài. Nhốt mình trong văn phòng nên thời gian trôi qua thật là chậm. Không được đi công viên trượt cũng không đến được sân băng nên cũng hơi tiếc nuối. Muốn tiết kiệm tiền đành phải như vậy thôi.

Sáng nay thức dậy đưa Đạo đi học đèn báo bánh xe bị mềm. Lấy máy bơm ra thì thấy có cây đinh. Một ngày thứ Sáu tuyệt vời.

Khoảng cách

Gần đây tôi và vợ gắn bó hơn. Vợ chồng ít cãi cọ nhau. Điều này chứng tỏ rằng, cho dù là vợ chồng cũng không nên bày tỏ hết những gì từ đáy lòng. Có những thứ trong cuộc sống phải tự mình giải quyết lấy. Có nói ra cũng chỉ khiến cho người khác khó chịu hoặc khó sử.

Trong công việc, tôi phải tự đương đầu với những phiền não. Cách tốt nhất là đừng để những điều gì khiến mình phải phiền muộn. Chuyện gì cấp trên cần mình làm thì làm. Không cần thì không để ý đến. Chỉ có như vậy thì đầu óc mới thoải mái hơn. Những gì không cần đến mình và không liên quan gì đến mình thì không cần phải lo lắng. Để đầu óc nghĩ đến những môn trượt mình thích thú.

Trong cuộc sống, tôi cũng phải tìm cách tự giải quyết những chuyện chướng mắt. Trải nghiệm cho thấy rằng nói ra chỉ mất lòng. Có góp ý để xây dựng cũng chỉ đem đến hờn giận. Tốt hơn hết là tai chỉ nghe mà miệng vẫn ngậm. Đôi lúc cũng muốn tâm sự với vợ, nhưng lại sợ lại đưa đến tranh cãi và đau lòng nhau nên thôi. Đây là một sự thay đổi rất khó trong mối quan hệ vợ chồng nhưng phải cố gắng để giữ gìn hạnh phúc gia đình.

Sai lầm lớn nhất của tôi là đầu tư tình cảm quá nhiều vào người khác. Càng gần gũi càng tin tưởng càng khó kiểm soát được cảm xúc. Từ những thoải mái sẽ đưa đến những va chạm. Lúc trước mình quá comfortable không chỉ riêng vợ mà còn những người thân. Càng đưa họ vào thế giới của mình, càng không thể che đậy những cảm xúc của mình. Cho dù không ai hiểu được tôi, nhưng tôi tin chắc rằng vợ tôi hiểu được tôi. Vì thế vợ vẫn còn chưa bỏ tôi. Sau những bài học nhớ đời, tôi phải ngăn chặn lại không thể để ai vào thế giới và đầu óc của mình. Những mối quan hệ dù cho thân đến mấy cũng chỉ giới hạn ở mức độ giao thiệp và không đi sâu hơn nữa.

Thực tế trong cuộc sống cho tôi thấy được cái hại và thất bại của tình cảm. Đầu tư tình cảm càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Từ lúc trẻ mới biết chuyện đến ngày hôm nay, nhiều người tôi kính trọng đã đem đến cho tôi nhiều thất vọng. Đó không phải là lỗi của họ mà lỗi do chính tôi đã đặt nặng cảm tình của mình vào họ. Nỗi lo lắng nhất là tứ quý của tôi. Làm cha mẹ không thể nào không đầu tư tình cảm và tình thương vào con được. Điều tôi phải cố gắng là kiềm chế cảm xúc của mình với bọn nó.

Sick

I have been sick since last Wednesday. First was the sore throat. My throat was burning so much that I couldn’t sleep. Then the cough. I tried to beat the sickness by being active. On Thursday, I went ice skating because the skate park was wet. My skills are rusted. I tried to learn the waltz jump, the toe loop, and the salchow. I could only get the first two down.

I went back to the ice rink again yesterday. I ended up trying to learn ski carving on ice skates. I think I figured out how to transfer my weight to my outside ski when I carve. Of course, I have to try it out on the mountains to see if I can get it down. My goal for this winter is to nail ski carving.

Yesterday evening, I went to the skatepark myself. The weather was beautiful. I had on a light jacket to block the winds. I didn’t cough at all when I breathed in the fresh air.

Unfortunately, today my sickness is getting worse. I am coughing more. My whole body is a little sore. I am also having a headache. I haven’t done anything but lay in bed all day trying to catch some sleep with cải lương music. For some reason, I always return to cải lương when I feel sick.

I also miss my mother terribly when I am sick. She was always taking care of me when I was sick. I hate being sick. I can’t wait for it to go away. I hope that when the winter comes I won’t be getting sick. I have skiing and snowboarding to do.

Cuộc đời chó má

Ta sống cho đến một ngày không còn thức dậy nữa. Những gì trên cõi tạm này cũng chỉ là hư vô, luôn cả tình người. Càng trưởng thành, càng va chạm trong cuộc sống, ta càng phải chấp nhận sự thật phũ phàng đó. Con người đối xử với nhau chỉ muốn thấy được những gì tốt đẹp chứ không muốn đối diện với những gì xấu xa.

Mấy mươi năm trong cuộc sống, tôi luôn ghi nhớ và làm theo câu tục ngữ, “Tốt khoe xấu che”. Những gì xấu cần phải giữ kính không nên tiết lộ để một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ. Nếu như không thể đối diện được với sự xấu hổ của chính mình, nhẹ thì rơi vào tình trạng trầm cảm còn nặng thì tự kết liễu đời mình. Sống trong nhục nhã thà chết còn hơn.

Riêng cá nhân tôi thì những gì nhục nhã và xấu hổ điều đã trải qua. Những lời trách móc nặng nề và phũ phàng nhất từ những người tôi yêu quý nhất cũng đã tặng cho tôi. Ngược lại, những lời lẽ của tôi cũng đã khiến cho người khác phải đau buồn nên tôi chấp nhận và không hề trách móc hay giận hờn ai cả. Cuộc đời này quá ngắn ngủi nên tôi không thể nào để mình rơi vào tình trạng trầm cảm. Càng không thể nào khờ dại tự kết liễu đời mình vì chẳng ai quan tâm cả. Thậm chí những gì tôi cống hiến cho đời này cũng có thể thay thế cả.

Cho dù đời tôi có xuống chó tôi cũng sẽ không thể nào ngã gục. Tôi không có danh vọng càng không có tài sản. Cho dù tôi trở về hai bàn tay trắng, tôi vẫn sẽ tồn tại. Những ai không ưa thích tôi, luôn cả những người thân thương, tôi cũng không ngại. Tình cảm con người cũng chỉ thế thôi. Tôi cũng không còn hứng thú để lấy lòng thiên hạ. Ai quan tâm đến tôi thì tôi cảm ơn. Còn không thì cũng không cần phải bận tâm làm gì. Cuộc đời này được cố nhạc sĩ Phạm Duy tóm tắt như sau:

Ta ra đi từ lòng người, với tiếng khóc và nụ cười
Thương yêu dai, hận thù dài, nuôi đắm say
Trưa hôm qua còn là người
Ðêm hôm nay thành vị thần hay lũ ma lẻ loi

Vợ chồng trong suốt

Mười lăm năm nên vợ nên chồng không có điều gì không thể chia sẻ với nhau. Em là người đầu tiên tôi tâm sự những niềm vui hoặc nỗi buồn. Từ những phiền muộn trong công việc đến những sự mâu thuẫn trong cuộc sống, tôi luôn bộc lộ những cảm nghĩ của mình với em. Tôi muốn vợ chồng luôn có sự trong suốt (transparency) và không có điều gì phải giấu giếm nhau.

Trong tình cảm vợ chồng có thật thà mới có sự trong suốt. Tin tưởng nhau mới thổ lộ hết những cảm nghĩ của mình. Em là người duy nhất biết được những gì tôi nghĩ. Dù tốt hay xấu, tôi không thể nào che giấu. Có nhiều lần tôi hối hận khi tiết lộ những cảm nhận của mình dù đúng hay sai.

Nhiều lần tôi cố gắng kiềm chế những cảm xúc của mình nhưng nó vẫn tuôn ra vì tôi quá tin tưởng em. Sau mười lăm năm tôi mới nhận thức được rằng luôn cả trong tình cảm vợ chồng có những chuyện nên giữ lại cho chính mình.

Nếu như không thể cùng nhau tâm sự những gì sâu sắc hơn những lời nói hằng ngày, những tranh cãi, và những lời lẽ móc méo, tình cảm vợ chồng có nhạt nhòa đi không? Giữa sự hạnh phúc trong tẻ nhạt và sự bất đồng đầy thú vị, ta chọn thứ nào?

Mười lăm năm tình cảm vợ chồng đã trải qua nhiều thử thách và sóng gió nên giờ đây chọn bình yên chứ không muốn chiến tranh nữa.

Có những niềm riêng làm sao blog hết

Có những suy tư không nên chia sẻ cho dù là người thân nhất và tin cậy nhất. Dù trong công việc hay trong gia đình, cố gắng tự giải quyết mọi chuyện cho xong. Chia sẻ với người khác cũng không giúp được gì. Ngược lại còn mang phiền muộn đến cho người khác. Biết vậy mà tôi vẫn cứ không tự kiềm chế được. Còn nói đến và còn suy nghĩ đến nghĩa là còn lo lắng còn muốn hàn gắn. Thôi thì tôi sẽ không nhắc đến cũng không bàn đến. Kể như không có chuyện gì xảy ra. Phớt lờ là giải quyết tốt nhất.

Giờ đã lớn và đã trưởng thành, tôi không ngại người khác không thích mình hoặc thậm chí ghét mình. Trong tình đồng nghiệp, trong tình bạn bè, hay trong cả tình gia đình, những mối quan hệ nào không thể giữ được thì không nên miễn cưỡng. Muốn chặn số điện thoại của tôi, muốn lẩn tránh tôi, thậm chí muốn ghét ra mặt cũng được. Tôi không ngần ngại.

Cho tôi là thứ khôn nhà dại chợ cũng không sao. Cho tôi là kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ cho chính mình, tôi cũng chấp nhận. Cho rằng tôi chỉ muốn những gì tôi ham muốn, tôi cũng đồng ý. Có những lúc nhìn lại chính mình, tôi cũng đáng sợ. Không tài, không sắc, không bản lĩnh, không có lòng tốt, cũng không độ lượng. Tôi nhận thức được những khuyết điểm của mình và tôi luôn lạc quan rằng những gì đến được sẽ đi được cũng như trong những mối quan hệ. Cho dù những gì mình thương yêu nhất cũng không thể giữ được trọn vẹn. Cho nên tôi luôn thủ sẵn cho mình một lối thoát.

Trong tình cảm, trong công việc, trong gia đình, trong bất cứ trường hợp nào cũng áp dụng được. Đến được với nhau thì mừng. Không còn đến được với nhau thì cũng đáng tiếc nhưng phải chấp nhận cho nhau một lối thoát. Thôi thì ai muốn đối xử sao cũng được. Gặp nhau làm ngơ cũng được. Gặp nhau không chào cũng không sao. Không gặp nhau cũng OK. Không chấp nhứt cũng không nghĩ ngợi gì cả. Mỗi hành động điều có lý do. Mỗi cử chỉ điều có tự do.

Thôi thì cứ tiếp tục lo chuyện của mình. Chỉ riêng trách nhiệm làm cha của 4 thằng con là quá nhiều rồi. Không còn chỗ để lo xa.

Cần thiết và phung phí

Hôm qua đến tiệm bánh Kim Phụng trong khu Eden mua hai hộp bánh Trung Thu thập cẩm đặc biệt một trứng. Chị bán hàng tín tiền xong bỏ hai hộp bánh vào túi nhựa. Tôi hỏi, “Năm nay tiệm không có túi giấy để tặng quà hả chị”? Chị hỏi lại tôi, “Anh cần một hay hai túi”? Tôi đám, “Chị cho em hai đi”. Tôi cười và đùa tiếp, “Em mua làm quà chứ em không dám ăn.” Chị cũng cười trừ.

Phải công nhận rằng bánh Trung Thu thập cẩm của Kim Phụng rất ngon. Không biết bánh ở bên Việt Nam ra sao nhưng ở Mỹ chưa chỗ nào so sánh được. Từ Cali đến Phila đến Texas, tôi đã ăn thử như của Kim Phụng vẫn chất lượng. Có lẽ họ làm tại đây nên bánh vẫn còn tươi, thơm, xốp, béo, và đậm đà. Cắt cái bánh ra làm sáu miếng, bỏ vào miệng nhai chậm rãi, hớp một ngụm trà nóng. Trên cả tuyệt vời.

Tiếc rằng giờ đây bánh hơi đắt. Vào 2009, $7.35 một cái. Lúc đó tôi mua năm, sáu hộp vừa thưởng thức vừa làm quà. Mấy năm gần đây tôi chỉ mua để biếu người thân chứ không dám ăn . Năm nay, $12.75 một cái. Một hộp là $51. Nói không dám ăn cũng chỉ đùa thôi. Tôi vẫn dư điều kiện để mua nhưng tôi cảm thấy không đáng.

Không biết là tôi keo kiệt hay tự mình không cho bản thân quá phung phí. Những gì không cần thiết thì không nên xài. Cho nên tôi ít khi mua sắm đồ đạc. Tôi cũng chẳng thích đua đòi gì cả. Những gì cần thiết thì xài. Không cần thì không mua. Với con cái cũng thế. Tôi chỉ mua cho bọn chúng những gì cần thiết. Hy vọng bọn nó nhận thức được sự khác biệt giữa cần thiết và phung phí.

Trọng tiền hay tự trọng?

Trước khi qua đời, dượng để lại một chút tài chính cho mấy đứa cháu đang gặp khó khăn trong cuộc sống. Sau khi dượng mất, dì làm theo tờ di chúc của dượng. Không ngờ đến tai những đứa cháu không có tên tờ di chúc của dượng. Họ phân bì và đòi phần của họ cho dù họ quá dư dả. Lòng tham thì vẫn tham.

Tôi không có phần vì dì dượng cho rằng tôi có công ăn việc làm ổn định và cũng thành công. Tuy không dư dả nhưng tôi vẫn đủ sống và đủ để lo cho gia đình mình. Tôi vẫn tự kiếm sống được và chưa bị thiếu thốn.

Tuy không được phần tài chính nhưng tôi rất hãnh diện được dì dượng coi trọng. Với tôi điều đó còn cao quý hơn cả tiền bạc. Tiền thì ai không thích nhưng tiền mình tự làm ra vẫn hơn. Tôi còn được lòng tự trọng.

Contact