Spring Break in Rodanthe, North Carolina

We’re winding down our spring break vacation in Rodanthe, North Carolina and ready to head back home tomorrow. A week had gone by fast. The kids—six boys ranging from age three to twelve—had a blast despite not having access to their iPads. They didn’t complain. They watched TV, played board games, made each other scream, biked to the playground, jumped the waves, swam in the pool, relaxed in the hot tube, ate like crazy, snacked like hell, and ate some more. We didn’t venture out much except for visiting the aquarium.

While the kids were doing an exceptional job of unplugging from their digital devices, the adults still glued to our phones. How hypocritical that the rule didn’t apply to us. I limited my phone usage to only night time when the kids went to bed. I used it mostly to blog and to take videos and photos. I read when the kids watched TV. I plowed through three short books. My main role was to chaperone the kids to wherever they went. It wasn’t as fun as skiing though. I preferred winter break over spring break. Though I had the chance to rollerblade a bit and a small skatepark next to the playground the kids liked.

I ate and drank much more on this trip than our ski trips. The beer belly I lost from three months of skiing came back and bigger. I started to have a gout attack as well. It is a sign that I went over my alcohol limit. I hadn’t had an attack for a while; therefore, I let my guard down. I am hoping to get it done and over with.

Overall, it was a decent trip. My wife did an excellent job of planning and booking the spot. The kids and I are happy to just follow her lead.

Tình cha

Hôm qua mơ thấy ba. Thấy được những nụ cười tươi tắn cũng như những nét giận dữ trên khuôn mặt ông. Lần đầu tôi về Việt Nam vào năm 2001, ba hay rầy la nên tôi thấy khó chịu. Lần cuối tôi trở lại quê hương vào năm 1997, mới đó mà đã năm năm, ba vẫn hay la rầy tôi nhưng tôi không còn khó chịu nữa. Ngược lại tôi cảm nhận được sự lo lắng của ông dành cho tôi. Tánh của ông là thế. Miệng cứng lòng mềm. Mỗi lần ông lớn tiếng, tôi chỉ chọc ông cười. Thế là hết chuyện. Vả lại thời gian được ở bên ông quá ngắn ngủi dù ông có càm ràm rồi cũng sẽ qua nên tôi vẫn niềm nở với ông. Và ông đã tâm sự với tôi rất nhiều chuyện khi chỉ có hai cha con bên nhau.

Không ngờ rằng những ngày cuối đời của ba, tôi không thể ở gần bên ông vì con đại dịch. Không chỉ ba mà má tôi cũng thế. Những ngày cuối đời của mẹ, tôi cũng không có mặt bên cạnh bà. Tôi viết lên không phải để than vãn thân phận mình mà chỉ tự nhắc nhở rằng không ai tránh khỏi cái chết và không biết lúc nào sẽ chết. Có lẽ hoàn cảnh của tôi và ba đã sắp đặt như thế. Chúng tôi phải sống giữa hai phương trời cách biệt. Phải sống xa ba từ thuở nhỏ nên vẫn luôn ám ảnh tôi. Giờ đây cũng làm cha nên tôi không muốn chuyện đó sẽ xảy ra. Tôi cố gắng dành thời gian cho những đứa con của mình. Những ngày cuối tuần hoặc những ngày nghỉ hè, tôi luôn muốn được bên chúng. Đi ăn, đi chơi, đi đâu cũng được. Nhưng tôi cũng hiểu được rằng một ngày nào đó tụi nó cũng sẽ có thế giới riêng của bọn nó. Tôi nghĩ ngày đó còn rất xa xôi nhưng không ngờ nó đã sắp tới.

Thằng Đạo (12 tuổi) thằng Đán (9 tuổi) đã bắt đầu mọc lông mọc cánh. Tụi nó không còn hứng thú với những trò chơi cùng tôi nữa. Hôm trước tôi có tâm sự với hai đứa nó và nhắc lại những kỷ niệm bốn cha con (Đạo, Đán, và Xuân) cùng nhau phát triển những năng khiếu ice skating hoặc cùng động viên nhau vượt qua những sợ hãi để chơi rollerblade ở skatepark. Mùa đông vừa rồi mấy cha con cùng nhau xông pha skiing. Vài năm nữa bọn chúng cũng sẽ chán skiing. Tôi vẫn theo đuổi những môn thể thao này nhưng không còn nhiều động lực nữa khi không còn bọn chúng đi cùng. Nhưng tôi cũng nhấn mạnh với tụi nó rằng, tôi may mắn và hạnh phúc đã có được những ký ức đẹp với bọn chúng. Sau này dù có chuyện gì, tôi sẽ không hối hận vì tôi đã làm được những gì tôi có thể cho con.

The Sweet Spot

It’s not a secret that I like to drink. I drink to accompany my meals. I don’t like drinking to the point that I have to throw up and get a hangover. I like to drink enough to take my mind off reality, but still have control of my consciousness. The sweet spot for me is to have just enough alcohol to relax, to leave my worries behind, and to not give a dam for a few hours.

How do I know when I reach that state of mind? It is usually after three bottles of beer, two shots of Patrón, or two glasses of gin and tonic. Anymore than those would send me over the regrettable mindset. What do I do when I reach that sweet spot? I like to drive and pump rap music at the maximum volume on my stereo. The recent album I had been enjoying was Ye’s “Yeezus.” “Hold My Liquor” and “I’m In It” got me tripped up every time.

This past winter, I hit the slopes when I reached my sweet spot and I could ski like a fearless motherfucker down the steep slopes. The feeling of letting myself fly down the slopes was just sensational. Of course, I was still able to control my skis to not let myself get into accidents. I also did it on rollerblades. The adrenalin rush of dropping down the half pipe was as exciting as it was scary as fuck. If I fell, I would be done, but I only live once.

I am obviously a bit drunk as I am writing this post. Writing while under the influence is just pure joy, but it could also get me into trouble. Then again, if you can’t be honest with what you are writing then what’s the point of blogging?

Vẫn nghĩ về mẹ

Đã lâu rồi tôi không viết về mẹ. Không có nghĩa là tôi đã quên hẳn mẹ. Trái lại tôi vẫn nhớ đến mẹ rất nhiều. Thời gian trôi qua giúp tôi nhận thức được tình mẹ con không chỉ tồn tại trên trần gian. Dù cho âm dương cách biệt, mẹ vẫn mãi mãi bên tôi.

Lúc mẹ được thoát khỏi những đau đớn và đau khổ của cõi tạm này, lòng tôi luôn xót xa mỗi khi nhớ đến mẹ. Ăn món ăn mẹ đã từng nấu hoặc nghe một nhạc phẩm mẹ từng hát ru tôi ngủ, tôi không thể nào không ngậm ngùi. Ước gì mẹ vẫn còn đây. Ước gì mẹ không bị Covid cướp đi tính mạng. Ước gì tôi đừng đưa mẹ vào bệnh viện. Ước gì tôi che chở được cho mẹ như mẹ đã từng chở che cho tôi. Có hối hận hay tiếc nuối cũng không làm mẹ sống lại. Con người có sống rồi cũng sẽ chết. Còn sống một ngày là hẹn chết mai sau.

Để vượt qua những tháng ngày khó khăn đầy phiền muộn và chán nản, tôi đã tập trung vào gia đình nhỏ của mình và những môn thể thao khiến cho tâm hồn của tôi không bị sao lãng. Tôi vẫn nghĩ đến mẹ thường xuyên, nhưng ngược lại những nỗi buồn đã trở thành những niềm vui. Những đứa cháu nội của mẹ đã giúp tôi không còn buồn bã nữa mỗi khi nhắc đến bà. Mỗi lần thằng Đán ăn sashimi, nó luôn xin phép bà nội đừng giận. Lúc còn sống bà không muốn cho thằng cháu cưng ăn cá sống. Và tôi cũng thế, mỗi khi làm những chuyện mạo hiểm, như trượt tuyết từ trên núi cao xuống, tôi cũng xin phép mẹ đừng giận con. Mẹ nghe được và thấy được nên vẫn luôn phù hộ cho tôi bình an.

Giờ đây cho dù ở chân trời nào, trên núi cao đầy tuyết hoặc xuống biển mặn, tôi vẫn luôn có mẹ bên cạnh. Nhớ tới mẹ khiến tôi luôn hãnh diện và hạnh phúc đã được làm con của mẹ hết kiếp này. Mẹ đã sinh tôi ra và đã hy sinh cả cuộc đời cho tôi đến ngày mẹ nhắm mắt. Giờ mẹ đã đi rồi nhưng chắc chắn mẹ con mình sẽ đoàn tụ khi con trả hết nợ đời. Không biết tuổi đời tôi còn được bao lâu, nhưng giờ đây vẫn có mẹ trong tim của con.

Xuân Nhâm Dần

Hôm nay chợt nhận ra rằng dạo này ít viết tiếng Việt. Thôi thì mấy bài sắp tới sẽ cố gắng viết bù lại bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Với những người Việt đến đọc trang blog này, chúc các bạn năm Nhâm Dần mọi sự tốt đẹp với cuộc sống trở lại bình thường.

Đây là xuân thứ hai vắng cha vắng mẹ và xuân tha hương thứ ba mươi mấy rồi. Xuân mỗi năm mỗi xa hơn nhưng không nhạt phai. Mặc dù chỉ còn lại trong ký ức, còn là người Việt Nam thì vẫn còn xuân. Cho dù con tôi sinh ra và lớn lên trên đất Mỹ, nó vẫn gốc Việt nên nó cũng phải biết đến xuân. Chữ xuân thật đẹp nên tôi đã đặt tên cho thằng con trai là Xuân.

Mỗi lần xuân về tôi lại nhớ mẹ. Không tha thiết là nhớ nhung những kỷ niệm xưa mà chỉ nhớ đến mẹ. Không tiếc nuối là phải chi còn có mẹ vì sớm muộn gì cũng phải lìa xa mẹ. Nỗi đau không còn có mẹ trên cõi đời này cũng từ từ xoa dịu đi. Cái chết không ai tránh khỏi nên đành phải chấp nhận. Tuy nhiên tôi vẫn nhớ mãi con người của mẹ, tiếng cười và tiếng nói của mẹ, và tính tình có một không hai của mẹ.

Mấy năm gần đây cuộc sống của tôi có rất nhiều điều thay đổi. Tôi phải làm quen với sự mất mát trong cuộc sống. Tôi mất người thân thương bởi covid hoặc ung thư. Tôi mất đi tình bạn bè và tình thân thiết bởi chính trị. Tôi mất đi lòng người bởi những gì tôi đã viết hoặc đã nói. Những mất mát này không may xảy ra nhưng tôi đã chấp nhận. Thế giới của tôi càng lúc càng thu bé lại. Chỉ còn lại vợ con và những người thân trong gia đình. Càng lớn tôi càng khó tìm được bạn bè cho dù rất muốn. Thôi thì cũng đành phải chấp nhận cuộc sống riêng tư của mình. Dần dà rồi cũng quen thôi.

Just a Nightmare

I just woke up from a dark, twisted, fucked-up dream. There was a funeral for me and I was still alive. Except for my sons, my family members were there to watch me take my own life. There were two planks. One with pointed metal straps for my neck, arms, and legs. One with a bamboo mat placed over and a red pillow with white powder. The powder would make me go to sleep in eternity.

My wife picked the latter and told me that one wouldn’t cut my neck. I thanked her and lay down to rest. As I closed my eyes and started to feel drowsy, I realized that she still cared about me. Then I thought about my kids. Why the fuck am I committing suicide when I still have to raise my kids? I got up and brushed the powder off my face.

What led to my suicidal ceremony was something hurtful I said to someone in our family. I suppose my brain was relaying what I had thought and written about yesterday.

Just to be clear. I do not have any suicidal thoughts. I am in no way of harming myself. I do not feel depressed. In contrast, my life is great. I have a wonderful family. My career is going fine. I love skiing, skating, and rollerblading. I enjoy a glass of wine every night, but I am not an alcoholic. I am trying to live my life because I never know when it is my time to go. I just had an absolute nightmare. I write it out so it doesn’t stay in my head.

Obsessive Anxiety

I was on winter break for the past three weeks; therefore, I hadn’t had a chance to listen to podcasts. I am now catching up on some Fresh Air interviews. One particular interview, in which Terry Gross talked with Jamie Raskin, caught my attention. Gross asked Raskin about his son, Tommy, who committed suicide.

Tommy was a smart, funny, progressive young man who went to Harvard Law School. Toward the end of his college years, Tommy fell into depression and obsessive anxiety. He wondered if he had hurt someone’s feelings by what he had said to them. These thoughts obsessed him to the point that he took his own life.

I said a number of not-so-nice things to people in their face and wrote unpleasant words about people on this blog. Those were my thoughts at the moment. I might hurt their feelings and I apologize. I wish I could take back my words, but I can’t. If people can’t get over my words then fuck them. I won’t let these thoughts get me to the place where I would end my life.

If you are a good friend who has a problem with me, let’s get in touch and rekindle our friendship. If you are a family member who has an issue with me, let’s talk and reconnect our relationship. If you don’t want to, I am totally fine. When I was younger, I was obsessed with pleasing everyone one. I wanted everyone to like me or love me. I lived in fear and depression. Now that I am getting older, I just don’t give a fuck anymore.

Một năm xa mẹ

Thưa mẹ,

Thế là một năm đã thấm thoát trôi qua kể từ ngày mẹ rời xa con. Trong trí óc, trái tim, và cả thâm tâm con vẫn luôn có hình bóng của mẹ. Từng giờ, từng phút, từng giây, con phải cố gắng lắm mới nén lại được nỗi nghẹn ngào xót xa mỗi khi nhớ đến mẹ. Trong một năm qua mẹ chỉ hiện về hai lần trong giấc mơ của con. Được gặp lại mẹ và được trò chuyện với mẹ, con rất vui dù chỉ trong giấc mộng. Khi con tỉnh dậy, mẹ lại xa con.

Mẹ đi rồi, con cũng chẳng còn lưu luyến trần gian này nữa. Một ngày nào đó con cũng sẽ xa lìa cõi tạm này để về với mẹ. Nhưng giờ đây con phải tiếp tục ở lại đây để nuôi dưỡng đàn con thơ như mẹ đã từng nuôi nấng mấy chị em chúng con. Mẹ đã hy sinh cả đời mẹ cho chúng con và luôn cả mạng sống của mình vì chúng con. Công lao to lớn của mẹ làm sao chúng con có thể quên được.

Cái cảm giác thiếu đi mẹ trên cõi đời này, con không thể nào dùng chữ để diễn tả được. Nhưng con cảm nhận được sự hiện diện của mẹ trong đời sống của chúng con. Mẹ luôn hướng về chúng con. Mỗi khi con vội vã trong công việc hay trong cuộc sống, mẹ luôn nhắc nhở con chậm lại. Mỗi khi con bị rơi vào cạm bẫy của tuyệt vọng, mẹ ban cho con động lực để thoát khỏi. Mỗi khi con cảm thấy cuộc đời này vô nghĩa, mẹ cho con thấy được ý nghĩa khi làm cha mẹ. Con phải luôn phấn đấu để làm tròn bổn phận của một người cha. Đám nhỏ là nghị lực để con tiếp tục sống trên cõi đời này.

Dù mẹ đã ra đi khỏi cuộc đời này, mẹ vẫn luôn sống mãi trong chúng con. Dù một năm, mười năm, hoặc mấy mươi năm, mẹ vẫn tồn tại mãi trong tim chúng con.

My Klara

Verizon offers me a deal. I can trade in my current phone for a brand new iPhone 13 Pro, which costs $1099.99. It estimated my perfectly fine iPhone 6 Plus for $10. Now I understand the true meaning behind “fair trade.”

Since Apple stopped making iOS updates on my iPhone, the experience felt like playing Squid Game. The game apps, such as Roblox and Plants vs. Zombies my kids played, no longer worked. No games, no problem. I eliminated all game apps. The Amazon app redirected to its website. No shopping, no problem. I uninstalled the Amazon app. The McDonald’s app was slow to a crawl. No free fries, no problem. I removed the McDonald’s app. Starbucks kept prompting me to update every time I opened up its app, but wouldn’t let me update. No Starbucks, no problem. I got rid of the Starbucks app and used Dunkin’ Donuts’ app instead.

In the next few months, more apps will be eliminated as my smartphone becomes dumber and dumber. All that I really need are a phone to make calls, Google Maps or Apple Maps to get me around, and a browser. I really wish I could delete the apps that came with iOS. They are just being grouped together in a folder called “Apple’s craps.” Also that U2 album, Songs of Innocence, just crept up on the Music app no matter how many times I had deleted it. I never purchased it. Apple just shoved in there.

I am going to stay faithful to my iPhone 6. She is my Klara (as in Klara and the Sun). Her technology might be outdated, but she knows everything about me. She knows how much time I spent on social media and how much time I spent on reading. She knows what podcasts I like to listen to. She even reminded me if I was still interested in listening to NPR’s Fresh Air since I hadn’t listened to a couple of episodes.

I even sleep with her; therefore, I am going to ride with her until the end.

On Shame

Let’s talk about shame. Shame is part of my life. I can’t live without shame. All I can think about is shame. Shame is ruining my life and my relationship. I am ashamed of shame, but I can’t help myself.

Maybe I need therapy to get shame out of my mind. Maybe I am living my world full of shame. The more I try to ignore shame, the more shame takes over me. Just the thought of shame makes me miserable. I need a cure for my shame. Shamefully, only one could save me from shame.

I don’t know what to do with shame. I guess I just have to live with shame. Dealing with shame is hard. I wish I could get over shame. I wish I could resist shame. I wish I could conquer shame. I wish I didn’t have to talk about shame. I wish I didn’t have to write about shame.

It’s a damn shame.