Mừng sinh nhật vợ

Hôm nay ngày sinh nhật vợ. Tuổi tác chỉ là con số. Chúc vợ luôn tươi trẻ và sống vui vẻ nhẹ nhàng. Biết rằng vợ luôn thương yêu và lo lắng cho chồng con, nhưng bớt cằn nhằn lại. Cuộc sống chúng ta quá bận rộn với công việc và con cái nên nhiều lúc căng thẳng và bực bội. Nhưng thôi cố gắng lên nhé. Thời gian trôi qua rất nhanh. Đám con lớn lên và sẽ có cuộc sống riêng. Một ngày không lâu sẽ chỉ còn hai vợ chồng bên cạnh nhau. Thôi thì, hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người. Còn cuộc đời, ta cứ vui.

Fuck ’Em

Fuck politics. Nothing will change. It doesn’t matter if you’re left or right. Senate seats have been bought and sold. White men had decided the fate of this country for hundreds of years. The orange sore loser announced his candidacy again. Fuck him.

Fuck social media. I have no plans to join another social network. If Twitter goes down, I will be out. I didn’t even realize that I have almost 600 Twitter followers and I don’t even tweet much. I tweeted mostly about Vietnamese typography. I should stop using Facebook. I still share rollerblading videos and photos of my kids even though my mother has gone. I still haven’t pulled the plug because I still want to keep in touch with relatives. As for LinkedIn, I tried posting work-related articles, but they hadn’t shown any benefits. I just leave it alone.

My focus is on this blog. It is still a space for me to write whatever I want. I still am responsible for what I say, but I don’t give a fuck. I pissed off so many people already and I don’t even know who read this site anymore. I don’t have any particular audience in mind. I just post whatever I feel like sharing. The adrenaline rush I get from just writing is so damn satisfying.

I am just trying to have some fun and to get my mind of other things in life. My work isn’t like what it used to be. I just want to get paid to feed my family. I don’t want to think about it too much. Push comes to shove, I’ll just deal with it when the time comes. I miss my old boss. I miss the trust and the independence. I had a good run. I can’t complain.

Hell No

Sitting by the fire and sipping Hibiki to keep us warm, the fathers were trying to convince me to become the kids’ leader. They said that I read voraciously, write persuasively, and play sports such as skiing and skating. The kids could learn something from me. I was flattered, but I had to be honest with them.

I am in it for the food and drinks, not the kids. I take my kids there so someone else better than me can teach them. I am definitely not a good role model. They don’t know what I had to go through to not have to deal with the pampering-ass kids. Nowadays I keep my distance from other peoples’ kids. I don’t interact with them. I don’t talk to them. I don’t play with them. I don’t want any drama. I definitely don’t want any trouble.

I am pretty sure the parents will never bring that topic up again. Of course Hibiki was doing the talking. In all seriousness, I thought I was good with kids until I had my own kids. Now it’s a struggle everyday being a parent. I thought that parenting would get easier as the kids get older. I didn’t realize that I have to deal with different issues. The older they get the more resistance I face. The more I talk, the less they listen. The more I care, the less they pay attention. The more I worry, the less they get it. Maybe I just back off and let all hell break loose.

Giỗ thứ hai của Ba

Mới đó mà hai năm đã trôi qua từ khi ba lìa xa cõi trần. Đời người có đến rồi cũng có đi. Chỉ có tình thương tồn tại mãi trong tim. Những lời nói uy lực cùng những tiếng cười rộn rã của ba vẫn luôn sống mãi trong con. Nhớ đến ba là nhớ đến những phút giây êm đềm ở quê nhà. Ngày giỗ của ba, con xin thắp nén hương cầu nguyện cho linh hồn ba được bình yên trên cõi niết bàn.

Hồn nương theo gió cha đi
Bỏ con thơ dại biết gì mà trông
Xứ người còn lại trời đông
Cô đơn côi cút cay nồng gian truân.

Đời người một kiếp thiên luân
Tử sanh xoay chuyển thấm nhuần thịt da
Ơn cha rộng lớn bao la
Lệ nào khóc muộn trăng tà mờ lu.

Trích từ “Giỗ Cha” của Nguyễn Tâm

Tình gần mà xa

Cuối tuần vừa rồi, vợ đi xa để tôi ở nhà trông bốn thằng con. Tôi cũng muốn thử sức một mình nuôi con ra sao. Dĩ nhiên tôi không mong điều đó sẽ đến nhưng vẫn luôn chuẩn bị tâm lý nếu vợ chồng không thể nào cùng đi chung đường đời nữa. Những năm gần đây tôi với vợ dường như đã rẽ ra hai lối đi khác nhau.

Trong cuộc sống chúng tôi hoàn toàn khác biệt. Ngoài việc nuôi nấng con cái, chúng tôi không có sở thích chung. Vợ thích ở nhà trồng trọt và thư giãn ngoài công việc làm. Ngược lại tôi thích ra ngoài rong chơi. Những ngày cuối tuần vợ ở nhà còn tôi đưa đám nhỏ lang thang từ công viên trượt (skateparks) đến sân chơi thể thao (playgrounds). Những lúc phụ huynh trong hướng đạo tụ tập ăn uống, phần đông họ đi có vợ có chồng, còn tôi thường đi một mình vì vợ tôi không mấy thích đám đông. Hoặc những lần đi cắm trại qua đêm cũng chỉ mình tôi đi với hai đứa lớn còn vợ ở nhà với hai đứa nhỏ.

Lúc đầu một vài lần không sao nhưng rồi khoảng cách càng ngày càng xa hơn. Tôi và vợ làm tất cả cho gia đình và dành hết thời gian cho con cái, nhưng chỉ làm những công việc cần thiết cho nhau. Trong cách cư xử với nhau những lời ngọt ngào êm tai giờ đã thay vào những lời lẽ châm chích khó nghe. Hậu quả của việc chung sống với nhau mười mấy năm qua.

Những lúc thời tiết trở lạnh, tôi mong muốn được hơi ấm của vợ. Có những đêm thèm được trò chuyện với vợ vì đã lâu không nói với nhau ngoài những lời lẽ trách móc nhau. Một hôm nỗi đơn độc lạnh lẽo khiến tôi trằn trọc mãi không ngủ được và cuối cùng tôi lấy được can đảm để tâm sự với vợ. Tôi chia sẻ những gì tôi cảm nhận giữ tôi và vợ và ngược lại vợ cũng sẻ chia những gì muốn nói. Thì ra vợ không lạnh lùng như tôi nghĩ. Tình cảm vợ chồng tuy mòn mỏi theo năm tháng nhưng vẫn sâu đậm. Trong cuộc sống vợ chồng đôi lúc cũng phải trò chuyện và tâm sự với nhau để hiểu được tình cảm dành cho nhau.

Tôi không muốn đi đến hoàn cảnh vợ chồng sống chung một nhà mà đường ai nấy đi và việc ai nấy làm như một người bạn tôi quen biết. Hai vợ chồng vẫn ở chung nhà vì con cái nhưng mạnh ai nấy sống. Ông tìm đến rượu để giải sầu và tìm một mối tình xa tận ở quê nhà. Vài tháng ông bay về Việt Nam thăm người yêu trong khi người vợ sống ngay trong ngôi nhà. Cuộc sống thật khó hiểu. Tôi vẫn yêu vợ nồng nàn như ngày nào. Hy vọng rằng “đừng buông tay âm thầm tìm về cô đơn”.

Được thấy mẹ

Sau khi nhậu ba chai whiskey Nhật cùng với mấy phụ huynh trong hướng đạo buổi chiều thứ bảy, tôi về nhà ngủ một giấc đến khuya. Trong giấc mộng tôi cũng đi nhậu về bỗng nhiên thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi mừng rỡ chạy đến ôm lấy mẹ. Mẹ thức dậy nói chuyện với tôi. Khi tôi hỏi sao mẹ lại được phục hồi và nói được, mẹ chưa kịp trả lời thì tôi thức giấc.

Tôi tỉnh ngủ với tâm trạng hụt hẫng. Nỗi đau và nỗi nhớ ùa về. Tôi ngủ lại không được nên thức trắng nghĩ về mẹ. Thời tiết bắt đầu trở lạnh. Mẹ nằm dưới lòng đất một mình lạnh lẽo lắm. Tôi không cầm được nước mắt. Tôi hận cuộc đời này đã cướp đi người mẹ yêu dấu của tôi dù biết được rằng sớm muộn gì cũng phải xa lìa cha mẹ. Một ngày nào đó tôi cũng sẽ rời khỏi thế gian và rời xa con cái. Chỉ là không biết lúc nào sẽ chết. Nhậu nhiều ngủ ít càng chết sớm nhưng nhậu đến say sưa mới thấy được mẹ.

Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con biết mẹ không thích con uống rượu nhưng con không thể nào xoa dịu được nỗi đau mất mẹ. Nhưng mẹ yên tâm và an nghỉ nhé. Con vẫn biết được chừng mực. Con vẫn còn có đàn con thơ để chăm sóc.

Mất bóp

Sáng thứ Hai bọn nhỏ được nghỉ học nên khỏi phải đưa chúng nó đến trường. Thức dậy sớm tôi bắt tay ngay vào công việc ngay. Đến 11 giờ trưa rũ cả bốn thằng ra skatepark chơi. Công viên vắng vẻ chỉ có năm cha con mặt sức mà trượt. Nửa tiếng sau bọn nó yêu cầu đi uống trà sữa. Tôi đề nghị quán TeaDM vì mua 4 tặng 1 vừa đủ cho 5 cha con. Tôi thì lại mê sinh tố khoai môn tươi của quán này. Trong lúc bọn nó quấn quít bên chiếc iPhone thì tôi ngửa ra sofa (với hình thức cái tô khổng lồ) để đọc sách và thưởng thức ly sinh tố.

Đến 12 giờ trưa quây về nhà cho tụi nó ăn trưa còn tôi tiếp tục làm việc. Đến 4 giờ chiều tôi gọi thằng Đán và Xuân đi học đàn dương cầm. Lúc ra xe mới phát hiện không có cái bóp. Vô nhà tìm mãi cũng không ra. Ráng nhớ lại từ lúc về đến nhà làm gì mà cũng không nhớ ra nỗi đã quăng cái bóp ở đâu. Nhờ bà xã đưa hai thằng con đi học đàn để tôi ở nhà tìm tiếp.

Gọi điện thoại cho TeaDM thì họ không trả lời mà chỉ nhắn tin lại rằng muốn đặt hàng gì thì vào tiệm. Tôi hỏi họ có ai nhặt được cái bóp không. Họ trả lời không nhưng nếu có họ sẽ báo cho tôi biết. Thế là ở nhà lục tiếp. Tìm hết xe cũng không ra. Kéo sofa ra cũng không có. Tôi chợt nhớ nhớ lúc ngửa ra sofa trong quán đọc sách nên tôi quyết định lái xe đến quán. Hy vọng nó còn lọt ở đáy của chiếc ghế sofa hình cái tô mà chưa ai phát hiện. Vừa lái xe tôi vừa khẩn cầu mẹ, “Mẹ ơi giúp con thêm lần này nữa nhé. Con mà bị mất cái bóp này thật là phiền lắm. Tất cả thẻ tín dụng, thẻ bảo hiểm, và bằng lái xe đều nằm trong đó. Luôn cả chiếc chìa khóa nhà để dự phòng. Lần trước mẹ đã che chở cho con thoát nạn covid, lần này mẹ cứu con thêm một lần nữa nhé”.

Chạy đến nơi, tôi định đi nhanh lên tầng hai của quán để kiểm tra lại chiếc ghế sofa nhưng cô bán hàng chào và hỏi tôi cần giúp đỡ gì không. Tôi chào cô và hỏi ngay về cái bóp. Cô quây sang kế bên chiếc máy tính tiền và đưa ra cái bóp. Tôi nhận ra ngay chiếc bóp của tôi. Tôi mừng rỡ như vừa được thoát nạn. Tôi cảm ơn cô vô cùng vì đã nhận lại được cái bóp. Ra khỏi quán tôi nhìn lại trong bóp tất cả còn y nguyên. Tờ $100 vợ đã nhét vào mấy tuần trước vẫn còn đó. Tôi cũng không quên cảm ơn năng lực vô hình của mẹ đã cứu vớt tôi thêm một lần nữa.

Cầu tiến

Không biết từ lúc nào tôi đã bị rơi vào cách sống cầu tiến. Lúc nào cũng phải bước tới chứ không cho phép mình dậm chân tại chỗ hoặc lùi lại. Lúc còn trẻ cố gắng tranh đấu để cầu tiến cũng tốt.

Lúc còn cắp sách đến trường phải học cho giỏi để tương lai sáng lạng. Tốt nghiệp đại học phải kiếm công ăn việc làm lương cao. Có công việc rồi phải thăng chức. Trong nghề nghiệp, nhất là ngành liên quan đến công nghệ điện toán, phải luôn theo đuổi để học những kỹ thuật mới.

Trong cuộc sống cũng phải cầu tiến cho bản thân bằng cách đọc nhiều để hiểu nhiều và tập viết để rèn luyện chữ nghĩa. Ngoài ra cố gắng tập dượt những môn thể thao để tiến xa hơn.

Sự cầu tiến cho bản thân đã khiến tôi tự thi đấu với chính mình. Và điều này đã đem đến cho tôi những phiền muộn và chán nản về mình. Giờ đây tôi phải tập bỏ hết tất cả. Tự đấu trí với chính mình. Cuộc đời này có là bao sao phải làm khổ bản thân. Cầu tiến để được gì rồi mai đây cũng chỉ trở về cát bụi.

Tôi không muốn cách suy nghĩ của tôi sẽ ảnh hưởng đến con cái. Có bắt nó học giỏi có bắt nó chơi thể thao cũng được gì? Dĩ nhiên tôi không muốn tụi nó giỏi để tôi được nở mặt nở mày hay để khoe khoang mà chỉ để cho nó có tương lai tốt đẹp cho bản thân và đời sống của nó. Thôi thì để tự nó tìm lối đi riêng của nó. Có thành công hay thất bại cũng là do nó quyết định.

Nhìn lại cuộc đời của chính mình, tôi cũng không biết mình đã thành đạt hay thất bại. Giường như điều duy nhất tôi cảm thấy mình thành công là tìm được một người bạn đời. Tôi nợ em rất nhiều. Tôi cám ơn những tình cảm em dành cho tôi. Dĩ nhiên tôi luôn yêu thương và kính trọng em.

Super-Dodger?

I have not contracted Covid yet. Does that make me a super-dodger? No, I have been more like super lucky. Our family members, including my mother-in-law, have been shielded from Covid. I believe my mother who died of Covid is protecting us from Covid. I was by her side when she fought and lost her battle with Covid and I didn’t get it from her.

A couple of weeks ago, we came real close to catching it. When my six-year-old son tested positive, I thought we were all doomed. I slept right next to him the night before; therefore, I was positive that I had been infected. I went to the skatepark to rollerblade before my symptoms showing up. I rollerbladed hard and sweat like I was taking a shower. I stepped up the highest ramp and pray to my mother. I asked her to protect us and she did. Later on that evening, we tested our six-year-old again and he was negative, twice.

None of our family member showed any symptoms and we all tested negative despite being exposed so closed to people with Covid. We are definitely not super-dodgers. We are super lucky because we (my kids and I) have put down our guards, but we haven’t caught it. It has to be the invisible power from my mother that protects us. Still, I am keeping my mask on and keeping social distances. I am going to get the boosters and all. Covid is here to stay and we’ll catch it eventually.

Buông bỏ

Sáng chủ nhật đưa mẹ vợ đi chùa. Tối hôm trước ngủ không ngon giấc tôi không dám vào ngồi thiền sợ ngủ gục nên ngồi ở ngoài đọc sách. Sau khi mọi người ngồi thiền xong thì tụng kinh mùa lễ Vu Lan và nghe hòa thượng thuyết trình về tiểu sử của ngày lễ Vu Lan. Tôi cố gắng lắng lắm nhưng đã gục lên gục xuống mấy lần.

Đại khái là hòa thượng khuyên chúng ta nên tu tâm dưỡng tánh cho chính bản thân mình vì mình không thể nào tu cho người khác dù là cha hay mẹ. Ông kể một câu chuyện rằng có một người mẹ bị bệnh và bảo người con phải luộc gà nấu cháo cho bà ăn. Con của bà là người tu hành không biết phải làm sau. Hòa thượng hỏi mọi người rằng đứa con phải làm như thế nào. Tôi nghĩ trong đầu làm gà giả nhưng hòa thượng đưa ra giải pháp là người con nhúng bàn tay mình vào nồi nước sôi.

Rồi thì hòa thượng khuyên chúng ta nên buông bỏ những phiền não và bực tức trong tâm. Làm thế nào để bỏ tâm bám chắc? Hòa thượng cho ra ba loại người: người viết trên nước, người viết trên đất, và người viết trên đá. Muốn buông bỏ mọi phiền não và bực tức, chúng ta nên viết trên nước vì nước sẽ không giữ lại. Nếu không được thì viết trên đất. Dù sao gì chữ cũng sẽ phai nhạc đi theo ngày tháng. Đừng bao giờ viết trên đá cả vì những phiền não và bực tức sẽ không bao giờ xóa được.

Tôi muốn hỏi hòa thượng vậy viết trên blog thì ra sao? Tôi đã viết rất nhiều về những phiền não và bực tức của mình trên trang blog này. Theo ngày tháng những bài viết cũng bị lùi vào quên lãng. Tôi chẳng bao giờ đọc lại những gì mình đã viết. Dù chỉ viết cho chính, tôi vô tình đã đụng chạm đến rất nhiều người, nhất là những người thân. Thôi thì dám viết dám chịu.

Contact