Mất bóp

Sáng thứ Hai bọn nhỏ được nghỉ học nên khỏi phải đưa chúng nó đến trường. Thức dậy sớm tôi bắt tay ngay vào công việc ngay. Đến 11 giờ trưa rũ cả bốn thằng ra skatepark chơi. Công viên vắng vẻ chỉ có năm cha con mặt sức mà trượt. Nửa tiếng sau bọn nó yêu cầu đi uống trà sữa. Tôi đề nghị quán TeaDM vì mua 4 tặng 1 vừa đủ cho 5 cha con. Tôi thì lại mê sinh tố khoai môn tươi của quán này. Trong lúc bọn nó quấn quít bên chiếc iPhone thì tôi ngửa ra sofa (với hình thức cái tô khổng lồ) để đọc sách và thưởng thức ly sinh tố.

Đến 12 giờ trưa quây về nhà cho tụi nó ăn trưa còn tôi tiếp tục làm việc. Đến 4 giờ chiều tôi gọi thằng Đán và Xuân đi học đàn dương cầm. Lúc ra xe mới phát hiện không có cái bóp. Vô nhà tìm mãi cũng không ra. Ráng nhớ lại từ lúc về đến nhà làm gì mà cũng không nhớ ra nỗi đã quăng cái bóp ở đâu. Nhờ bà xã đưa hai thằng con đi học đàn để tôi ở nhà tìm tiếp.

Gọi điện thoại cho TeaDM thì họ không trả lời mà chỉ nhắn tin lại rằng muốn đặt hàng gì thì vào tiệm. Tôi hỏi họ có ai nhặt được cái bóp không. Họ trả lời không nhưng nếu có họ sẽ báo cho tôi biết. Thế là ở nhà lục tiếp. Tìm hết xe cũng không ra. Kéo sofa ra cũng không có. Tôi chợt nhớ nhớ lúc ngửa ra sofa trong quán đọc sách nên tôi quyết định lái xe đến quán. Hy vọng nó còn lọt ở đáy của chiếc ghế sofa hình cái tô mà chưa ai phát hiện. Vừa lái xe tôi vừa khẩn cầu mẹ, “Mẹ ơi giúp con thêm lần này nữa nhé. Con mà bị mất cái bóp này thật là phiền lắm. Tất cả thẻ tín dụng, thẻ bảo hiểm, và bằng lái xe đều nằm trong đó. Luôn cả chiếc chìa khóa nhà để dự phòng. Lần trước mẹ đã che chở cho con thoát nạn covid, lần này mẹ cứu con thêm một lần nữa nhé”.

Chạy đến nơi, tôi định đi nhanh lên tầng hai của quán để kiểm tra lại chiếc ghế sofa nhưng cô bán hàng chào và hỏi tôi cần giúp đỡ gì không. Tôi chào cô và hỏi ngay về cái bóp. Cô quây sang kế bên chiếc máy tính tiền và đưa ra cái bóp. Tôi nhận ra ngay chiếc bóp của tôi. Tôi mừng rỡ như vừa được thoát nạn. Tôi cảm ơn cô vô cùng vì đã nhận lại được cái bóp. Ra khỏi quán tôi nhìn lại trong bóp tất cả còn y nguyên. Tờ $100 vợ đã nhét vào mấy tuần trước vẫn còn đó. Tôi cũng không quên cảm ơn năng lực vô hình của mẹ đã cứu vớt tôi thêm một lần nữa.

Cầu tiến

Không biết từ lúc nào tôi đã bị rơi vào cách sống cầu tiến. Lúc nào cũng phải bước tới chứ không cho phép mình dậm chân tại chỗ hoặc lùi lại. Lúc còn trẻ cố gắng tranh đấu để cầu tiến cũng tốt.

Lúc còn cắp sách đến trường phải học cho giỏi để tương lai sáng lạng. Tốt nghiệp đại học phải kiếm công ăn việc làm lương cao. Có công việc rồi phải thăng chức. Trong nghề nghiệp, nhất là ngành liên quan đến công nghệ điện toán, phải luôn theo đuổi để học những kỹ thuật mới.

Trong cuộc sống cũng phải cầu tiến cho bản thân bằng cách đọc nhiều để hiểu nhiều và tập viết để rèn luyện chữ nghĩa. Ngoài ra cố gắng tập dượt những môn thể thao để tiến xa hơn.

Sự cầu tiến cho bản thân đã khiến tôi tự thi đấu với chính mình. Và điều này đã đem đến cho tôi những phiền muộn và chán nản về mình. Giờ đây tôi phải tập bỏ hết tất cả. Tự đấu trí với chính mình. Cuộc đời này có là bao sao phải làm khổ bản thân. Cầu tiến để được gì rồi mai đây cũng chỉ trở về cát bụi.

Tôi không muốn cách suy nghĩ của tôi sẽ ảnh hưởng đến con cái. Có bắt nó học giỏi có bắt nó chơi thể thao cũng được gì? Dĩ nhiên tôi không muốn tụi nó giỏi để tôi được nở mặt nở mày hay để khoe khoang mà chỉ để cho nó có tương lai tốt đẹp cho bản thân và đời sống của nó. Thôi thì để tự nó tìm lối đi riêng của nó. Có thành công hay thất bại cũng là do nó quyết định.

Nhìn lại cuộc đời của chính mình, tôi cũng không biết mình đã thành đạt hay thất bại. Giường như điều duy nhất tôi cảm thấy mình thành công là tìm được một người bạn đời. Tôi nợ em rất nhiều. Tôi cám ơn những tình cảm em dành cho tôi. Dĩ nhiên tôi luôn yêu thương và kính trọng em.

Super-Dodger?

I have not contracted Covid yet. Does that make me a super-dodger? No, I have been more like super lucky. Our family members, including my mother-in-law, have been shielded from Covid. I believe my mother who died of Covid is protecting us from Covid. I was by her side when she fought and lost her battle with Covid and I didn’t get it from her.

A couple of weeks ago, we came real close to catching it. When my six-year-old son tested positive, I thought we were all doomed. I slept right next to him the night before; therefore, I was positive that I had been infected. I went to the skatepark to rollerblade before my symptoms showing up. I rollerbladed hard and sweat like I was taking a shower. I stepped up the highest ramp and pray to my mother. I asked her to protect us and she did. Later on that evening, we tested our six-year-old again and he was negative, twice.

None of our family member showed any symptoms and we all tested negative despite being exposed so closed to people with Covid. We are definitely not super-dodgers. We are super lucky because we (my kids and I) have put down our guards, but we haven’t caught it. It has to be the invisible power from my mother that protects us. Still, I am keeping my mask on and keeping social distances. I am going to get the boosters and all. Covid is here to stay and we’ll catch it eventually.

Buông bỏ

Sáng chủ nhật đưa mẹ vợ đi chùa. Tối hôm trước ngủ không ngon giấc tôi không dám vào ngồi thiền sợ ngủ gục nên ngồi ở ngoài đọc sách. Sau khi mọi người ngồi thiền xong thì tụng kinh mùa lễ Vu Lan và nghe hòa thượng thuyết trình về tiểu sử của ngày lễ Vu Lan. Tôi cố gắng lắng lắm nhưng đã gục lên gục xuống mấy lần.

Đại khái là hòa thượng khuyên chúng ta nên tu tâm dưỡng tánh cho chính bản thân mình vì mình không thể nào tu cho người khác dù là cha hay mẹ. Ông kể một câu chuyện rằng có một người mẹ bị bệnh và bảo người con phải luộc gà nấu cháo cho bà ăn. Con của bà là người tu hành không biết phải làm sau. Hòa thượng hỏi mọi người rằng đứa con phải làm như thế nào. Tôi nghĩ trong đầu làm gà giả nhưng hòa thượng đưa ra giải pháp là người con nhúng bàn tay mình vào nồi nước sôi.

Rồi thì hòa thượng khuyên chúng ta nên buông bỏ những phiền não và bực tức trong tâm. Làm thế nào để bỏ tâm bám chắc? Hòa thượng cho ra ba loại người: người viết trên nước, người viết trên đất, và người viết trên đá. Muốn buông bỏ mọi phiền não và bực tức, chúng ta nên viết trên nước vì nước sẽ không giữ lại. Nếu không được thì viết trên đất. Dù sao gì chữ cũng sẽ phai nhạc đi theo ngày tháng. Đừng bao giờ viết trên đá cả vì những phiền não và bực tức sẽ không bao giờ xóa được.

Tôi muốn hỏi hòa thượng vậy viết trên blog thì ra sao? Tôi đã viết rất nhiều về những phiền não và bực tức của mình trên trang blog này. Theo ngày tháng những bài viết cũng bị lùi vào quên lãng. Tôi chẳng bao giờ đọc lại những gì mình đã viết. Dù chỉ viết cho chính, tôi vô tình đã đụng chạm đến rất nhiều người, nhất là những người thân. Thôi thì dám viết dám chịu.

Cám ơn Mẹ

Sáng thứ bảy tuần trước đưa bốn thằng nhỏ ra công viên gặp gỡ bạn bè trong Hướng Đạo sau mùa hè không hoạt động. Buổi trưa một anh trưởng mời cả phái đoàn qua nhà ăn ăn BBQ và uống vài chai. Tôi dắt ba thằng lớn theo để thằng út ở nhà với mẹ vì mẹ tụi nhỏ không muốn đi.

Đến nơi mấy ông nhậu nhẹt ở sau nhà, mấy bà trò chuyện trong bếp, đám nhỏ chơi với nhau dưới basement. Chúng tôi ở từ ba giờ trưa đến gần chín giờ tối mới ra về. Mọi chuyện vui vẻ. Chủ nhật ở nhà nghỉ ngơi, cắt cỏ, và thu gọn lại đồ đạc.

Thứ hai làm ở nhà gần trưa nhận được tin nhắn cả nhà anh trưởng bị Covid. Báo cáo cho cả nhóm đến ăn BBQ hôm thứ bảy để lo liệu. Tuy vẫn bình thường không có triệu chứng gì nhưng tôi như bị bệnh khi đọc tin nhắn. Cuối cùng Covid cũng tìm đến gia đình chúng tôi sau hơn hai năm lẩn tránh nó. Người tôi lo lắng nhất là mẹ vợ. Tôi cảm thấy thấy hối hận và tội lỗi vô cùng. Chỉ vì ham vui mà phải đối đầu với Covid.

Cả nhà vẫn không ai có triệu chứng gì.Chỉ riêng thằng con trai thứ ba nói bị mệt lúc chiều thứ hai. Thường thì nó ngủ với bà ngoại nhưng tối chủ nhật nó qua ngủ với tôi. Tối thứ hai nó tiếp tục ngủ với tôi vì không muốn lây sang bà ngoại. Sáng thứ ba nó lại nói không được khỏe nên xét nghiệm tại nhà. Kết quả dương tính hiện ra ngay lập tức. Cả nhà xét nghiệm nghiệm hết vẫn dương tính. Thằng con lớn nhất đã đi học rồi nên chưa thử. Chúng tôi cho thằng thứ ba vào phòng tôi để cách ly. Nó bị nhiễm chắc chắn tôi cũng sẽ bị vì tôi ngủ bên cạnh nó. Đến nước này tôi không biết làm gì ngoài việc chờ cho mình bị triệu chứng. Tôi ra skatepark, trưa thứ ba không có ai cả, trượt rollerblade với tâm trạng hối hận. Chỉ vì ham vui mà phải nhận hậu quả. Tôi ngước mặt lên trời tâm sự với mẹ: “Má ơi, suốt hai năm qua má luôn che chở cho con và gia đình không bị nhiễm Covid. Lần này má tiếp tục phù hộ cho tụi con nhé.” Tôi tiếp tục skate trong bầu không khí nóng bức của buổi trưa nên mồ hôi đổ ra như tắm.

Lúc ba giờ đi đón thằng lớn tan học về rồi đi mua thêm test kits. Về nhà xét nghiệm cho nó. Kết quả là âm tính. Thằng thứ ba thấy thằng anh lớn thử, nó cũng đòi thử lại. Định không thử lại cho nó nhưng nó cứ đòi nên lấy kit cũ hết hạn xét nghiệm cho nó. Kết quả là âm tính. Vợ chồng tôi vừa ngạc nhiên vừa hy vọng. Chúng tôi lấy kit mới mua thử nó thêm một lần nữa. Kết quả vẫn negative. Chúng tôi lấy hẹn cho nó đi ra CVS thử nghiệm PCR cho chắc chắn. Chiều thứ ba đã quá trễ nên lấy hẹn sáng thứ tư. Cả nhà vẫn không triệu chứng gì cả. Sáng thứ sáu nhận được kết quả vẫn âm tính.

Tôi nhìn lên trời cảm ơn mẹ một lần nữa đã che chở cho cả gia đình. Từ lúc mẹ mất đến giờ, tôi vẫn luôn tâm sự với mẹ. Không đợi đến ngày giỗ hay ngày sinh nhật để tưởng nhớ đến mẹ. Những lúc buồn vui tôi đều nghĩ về mẹ. Có những lúc cảm thấy cả thế giới chống chọi tôi (me against the world), tôi vẫn tìm đến mẹ. Chỉ có mẹ luôn luôn đứng về phía tôi cho dù tôi gây ra lỗi lầm hoặc làm những gì thiếu suy nghĩ. Tôi luôn luôn là đứa con trẻ dại của mẹ. Cho dù âm dương ngăn cách, mẹ vẫn luôn ở bên tôi và bảo vệ tôi như những lúc con còn trẻ tôi bị bệnh. Mẹ không rời bỏ tôi. Có những lúc chợt rơi nước mắt nhìn thấy sự đớn đau của mẹ trước khi rời xa trần gian. Có những lúc mỉm cười với những lời nói của mẹ vọng về. Có những lúc hạnh phúc hồi tưởng lại những phút giây được mẹ thương yêu. Mẹ vẫn luôn trong đầu óc của tôi. Mẹ ra đi nơi này vẫn thế. Vẫn có mẹ trong tim chúng con.

My Mother Makes Miracles

This morning, I was scheduled to participate in a professional group photoshoot to celebrate my 10 years of service at George Mason University, but I couldn’t make it because I was exposed to Covid over the weekend. When our third son didn’t want to get out of bed, he complained that he felt tired. We decided to give him a home test and the result showed up positive immediately. We tested everyone, including myself, and our results were negative.

Nevertheless, we notified our sons’ school. Our third son who tested positive needed to stay home to quarantine. He slept in the same bed with me last night, which meant I would be affected as well even though I hadn’t shown any symptoms. Covid had finally caught up to me after it killed my mother. Before I succumbed to Covid, I went to the skatepark to just ride it out. The park was completely empty during school hours. I hopped onto the highest pipe and looked up at the sky. I talked to my mother and asked her to protect me and my family. I knew she had been looking out for us since she had gone to heaven. We had dodged Covid up to this point because she had kept us safe, and this unfortunately exposure was no exception. I have faith in her.

After I picked up my first son from school, we went to CVS to pick up more Covid test kits. We went home and tested our first son. His result was negative. I took the test again and I was still negative. Our third son who tested positive in the morning asked us if he could take it again. We hesitated, but then why not? This time his result came back negative. We used a different kit to test him again and the result was still negative. Either these home tests were unreliable or my mother had done her miracle. I believe the latter.

Tomorrow I will take our third son to CVS to get tested again. Let’s find out if indeed my mother had made another miracle to keep us Covid-free.

It’s You

You and I have now entered a new phase. I thank you for continuing our life-long journey together. The road isn’t rougher. I just created more obstacles. I apologize that I had made you upset. Anything I say would only add fuel to the fire. We’re at the point where deep conversations only hurt each other. I appreciate your honesty. Even if we’re no longer meant to be, we still have to fulfill our responsibility.

I wish I could erase all of my mistakes. I wish we could go back to the beginning. I wish I hadn’t ruined so many relationships. While it is too late to turn things around, we can move forward. I no longer deserve you. I have come to accept your coldness. I realize your emotion is no longer present. You do things because you have to, not because you want to. You’re still there for me even though your heart is no longer feeling for me.

Take all the time and space you need to heal. Even if it takes years, I am still here until you no longer want me around. When you asked why I am still here, the reason is obvious. Because I still love you. I understand love no longer has any meaning to you, but I wouldn’t be here if I were no longer in love with you. I love our kids and they will always be part of my life no matter what happens. Nothing can change that, not even you. I would never leave them because neither they nor I have that choice. I will always be their father and they will always be my children. I am still here with you because I chose to. I made my choice based on my love for you, but my choice isn’t within my control.

I used to think that we did it for the kids. Staying in a relationship because of our children is no longer an excuse. We have to make things work for them no matter what. It would probably be more challenging if we were apart, but they will be fine. Our kids are resilient and they will adapt to any environment. My decision is no longer because of the kids. I am still here because of you.

Tiếc nuối

Một tuần nghỉ mát nhanh chóng trôi qua. Mọi việc tốt đẹp hơn sự lo ngại của tôi. Bọn nhỏ hòa đồng với nhau. Người lớn cũng thần thiện và vui vẻ. Sau cơn bão tố, trời lại sáng. Tôi hổ thẹn và hối hận về chuyện đã xảy ra. Tôi đã không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Tôi đã khiến cho những người thân xung quanh không vui.

Giờ đây tôi phải thận trọng hơn trong công việc đối xử với những người xung quanh. Mặc dù thân thương đến mấy, tôi vẫn phải giữ một khoảng cách để những xúc động của mình không tuôn ra những lời lẽ đau buồn đến người khác. Tôi phải dựng lên một bức tường vô hình để mình đừng đi quá đà và để tránh những xung đột bùng nổ. Tôi phải tự điều khiển cảm nhận của mình và kiểm soát lại lời lẽ của mình.

Sau sự việc đáng tiếc đã xảy ra, tôi mới nhận thức được lối suy nghĩ sai lầm của mình. Tôi lẫn lộn giữa làm người thật thà với làm người đàng hoàng. Từ thuở nhỏ tôi luôn sống với tư cách của một người đàng hoàng. Luôn luôn kính trên nhường dưới và rất thận trọng trong lời nói. Từ lúc nào đó tôi muốn được sống thật thà với chính mình. Phát ngôn những gì muốn nói. Tôi nghĩ mình có thể chấp nhận được những lời lẽ sự thật mất lòng nhưng thật sự tôi không thể làm được.

Cái tôi đã làm tổn thương đến những người xung quanh. Tôi đã trở thành kẻ hẹp hòi ích kỷ chỉ biết riêng mình. Tôi đã nhìn suốt được sự việc và quyết tâm thay đổi và kiểm điểm lại hành vi của mình. Nói năng chỉ dùng lời lẽ đẹp đẽ.

Giờ đây tôi cần phải hàn gắn lại những gì tôi vô tình cắt đi. Tôi không biết mọi người có thể bỏ qua cho tôi không. Hy vọng đây là bài học cuối cùng cho chính mình. Dĩ nhiên sẽ không ai tin tưởng vào tôi nữa nhưng chỉ mong rằng ngày tháng sẽ chứng minh được sự đổi thay của mình.

Sống không mục đích

Cả cuộc đời tôi luôn sống với mục đích. Lúc còn cấp sách đến trường, mục tiêu của tôi không phải để học mà để cha mẹ tôi nở mặt nở mày. Tôi đi học như đi tù. Chờ đợi từng ngày để được trả lại tự do.

Lúc chọn nghề nghiệp, mục đích của tôi là trở thành một nhà thiết kế đầy sáng tạo. Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để rèn luyện. Mỗi ngày mục tiêu của mình là phải nâng cấp trí tuệ. Cuối cùng cũng đâm ra bị đuối, chán nản, và bỏ bê. Cũng may mắn là tôi giữ được căn bản để tiếp tục theo nghề.

Sau khi không còn đến trường để học và công việc ổn định, tôi chọn cho mình những mục tiêu khác. Đọc sách để mở rộng đầu óc. Viết để mở rộng tâm hồn. Tập luyện ski, ice skate, và rollerblade để mở rộng năng khiếu. Và dĩ nhiên mục đích lớn nhất của tôi là dạy dỗ và nuôi dưỡng con cái nên người.

Tôi cũng bị ảnh hưởng bởi văn hóa luôn khuyến khích theo đuổi mục đích. Lúc nào cũng cố gắng sống với mục đích để được tiến tới chứ không dậm chân tại chỗ hoặc lùi bước. Lúc cha mẹ lần lượt bỏ tôi đi, tôi mới thức tỉnh sống với mục đích để làm gì? Tôi có thật sự vui vẻ hơn hay giỏi hơn? Tôi như bị giam mình vào tù để chạy theo mục đích của mình chứ không sống được tự do.

Giờ đây tôi không sống với mục đích nữa để tự do hơn. Thích thì làm. Không thích thì không. Tôi không tạo mục tiêu gì cho chính mình nữa. Tới đâu hay đến đó. Làm cha cũng thế. Tôi chỉ có thể làm được gì cho con thì làm. Tương lai của nó để tự nó quyết định.

I’m so Obnoxious

I don’t know how to love anyone but myself. I feel like it’s me against the world. I push everyone away. I take love for granted. Instead of doing everything I can to keep what I have, I am worrying about what I would lose. It’s my defensive move. How would I move on on my own? I no longer have my mother to return to. I no longer have my father to run to. How would I fulfill my own duty as a father? Would I just leave them like he had left me? Would I go on and start the damn cycle again? Would I ever find happiness again?

Why do I only prepare for the worse instead of trying to make things better? Why do I try to run away instead of dealing with the issues? I have too much to lose. Unlike the past, I will not get a clean cut this time. Everything would be messy. Is saving myself worth all the sacrifices? Is it worthwhile putting myself before my kids? Spending a day with them, even in the worst state of mind, made me realize what a lucky father I am and yet I am doing everything to lose that privilege.

The other night Đán asked me, “What’s wrong? You seem depressed.” I stayed silent. He went on, “You can tell me, daddy.” I was so touched that my son could see what I am going through and that he would lend me an ear. His love hit me hard. I can’t risk losing that.

I am not as tough as I wanted to be. My emotions are not as strong as I thought. I do care even when I say I don’t. I need love too and I can’t lose my loved ones. I will do everything to make things right. I apologize for my self-centered selfishness. I don’t deserve another chance and I don’t expect forgiveness. I’m so sorry, I’m so obnoxious. My only accomplice is my conscience.